"Anh đẹp trai, chắc anh mới đến đây lần đầu hả? Xin hỏi, anh chọn văn công hay là vũ vệ?" Khi Hiểu Vân cười, thân thể cứ đung đưa, cặp ngực cứ rung rung. Cũng vì phát hiện thấy Dương Phàm có chút lạnh lùng, khi Hiểu Vân nói chuyện không dám dựa gần, mà đứng cách hai bước.
"Văn công? Vũ vệ? Hai cái này là gì?" Dương Phàm nói rồi quay sang nhìn Hà Tiến, Hà Tiến rụt người lại, cười mỉa nói:" Ông chủ chỗ này nghĩ ra một tiếp mục cho những khách hàng lần đầu tiên tới đây đó mà."
Dương Phàm nhìn là biết lão này đã bị thiệt rồi, nếu không sẽ không thụt người lại như vậy. Không khỏi quay lại cười cười rồi nói:" Em giải thích một chút đi."
Hiểu Vân cười hi hi nói:" Nói về vũ vệ trước nhé, ba em ở đây sẽ đưa anh tới phòng bên cạnh, nói trước là anh không được chủ động đâu đấy, phải mặc cho các em nó điều khiển, nếu anh chịu được nửa tiếng thì hôm nay sẽ miễn phí, nếu chịu không được thì khi trả tiền phải tính thêm. Còn văn công thì đơn giản hơn nhiều, các em nó sẽ ra một vế đối, nếu anh đối được thì không những hôm nay miễn phí mà còn được tặng một thẻ VIP, sau này được giảm %. Nếu đối không được thì hôm nay phải trả gấp đôi."
Dương Phàm có chút không hiểu, tò mò hỏi:" Cái này, đối với những người chọn vũ vệ, không phải không công bằng sao?"
Hiểu Vân lần này có chút lớn mật hơn, dựa sát vào Dương Phàm, ghé miệng vào tai nhỏ giọng thì thầm:" Anh đẹp trai à, ba em nó thay nhau quần anh, anh có chịu được nửa tiếng không?"
Á! Dương Phàm biết tại sao Hà Tiến rút người lại rồi, khẳng định là người chọn vũ vệ nhưng thất bại.
Hiểu Vân cũng biết dừng lại đúng lúc, nói xong lùi lại, cười hì hì bảo:" Đương nhiên cũng có thể bỏ qua, chỉ phải trả giá bình thường thôi."
Trầm Ninh không nghe Hiểu Vân giải thích kỹ về món vũ vệ, rất sảng khoái đạp bàn đánh bộp hét:" Anh là người thô lỗ, cũng là lần đầu tiên tới đây, gọi vũ vệ ra đây cho anh."
Ba thiếu phụ đồng thời mỉm cười, nhìn Hiểu Vân một cái, tỏ vẻ rất ăn ý. Hiểu Vân cười nói:" Nếu anh đã chọn vũ vệ, ba em đây sẽ đưa anh sang phòng bên cạnh." Các em rất dứt khoát, đi tới ôm Trầm Ninh ra khỏi phòng.
Sau đó Hiểu Vân quay lại nhìn Dương Phàm:" Anh đẹp trai, còn anh chọn cái gì?"
Dương Phàm cười hô hô trả lời:" Ông chủ bọn em cũng là người thần kì đó, cho anh chọn văn công đi."
Lời vừa mới nói ra, Hiểu Vân quay lại lấy từ trong tay em phục vụ một tờ giấy, đặt trước mặt Dương Phàm.
Dương Phàm cười rồi hớp một ngụm trà trước, lấy tay cầm tờ giấy lên, thấy trên đó viết:" Nguyệt tiến sơn ảnh khứ!" (Mặt trăng vào khuất núi)
"Phì!' Dương Phàm phun hết cả trà ra, không may là Hiểu Vân đang cúi xuống trước mặt, thế là trà phun thẳng vào ngực cô ta.
"Xin lỗi! Xin lỗi!" Dương Phàm vội đứng lên xin lỗi, định lấy khăn lau hộ Hiểu Vân, Hiểu Vân lại ngăn lại nói:" Đừng lau, thế này cũng được. Anh đẹp trai chắc là đối được rồi! Ông chủ bọn em đã nói qua, đối được mới có phản ứng như vậy."
Ừ, thế này quả là tốt, cặp ngực trắng ngần nó hiện rõ trước mặt thế này không tốt mời là lạ. Ôi trời ơi, nhũ hoa kìa!
Hà Tiến ở cạnh cầm lấy tờ giấy, nhìn một lúc rồi lắc đầu nói:" Câu đối này, gió đối với mưa, chim đối với sâu, chim nhạn tới đối với chim yến đi, mặt trời lặn đối với trời cao. Hịc! Nguyệt tiến sơn ảnh khứ, câu đối này khó thật."
Dương Phàm cười hô hô nói:" Nhật xuất thủy hoa lai." (Mặt trời mọc, bọt nước nổi lên)
Hà Tiến không ngu, ngẩn ra một lúc liền cười bò lê bò càng ra, tay ôm bụng vì cười đau ruột quá. Nguồn:
"Cậu em trơn quá đó!"
Dương Phàm cười nhạt nói:" Chơi chữ đó mà. Câu đối này gần giống với câu đối của Kỷ Hiểu Lam, 'kim nhật môn sinh đầu điểm địa, tạc dạ sư mẫu cước triêu thiên ", có hiệu quả như nhau. ( Học sinh hôm nay đầu chổng xuống đất, cô giáo tối qua chân chổng lên giời. )
Lúc này Hiểu Vân liền cười nói:" Hôm nay không cần biết anh vừa rồi có qua được cửa vũ vệ hay không, hóa đơn của ba anh được miễn phí. Hiện tại mời các anh chọn hai em." Sau đó Hiểu Vân vỗ tay, lần này đi vào không phải là ba em nữa, mà là những sáu em, dàn thành hai hàng, mặc sườn xám màu trắng.
Hà Tiến liền cười rồi ghé sát vào nói với Dương Phàm:" Ông em đừng hiểu nhầm, ở đây không giống như cậu nghĩ đâu, đợi lát nữa cậu sẽ biết. Đợi cậu chọn một em vừa mắt lại nhiều sữa rồi, em đấy sẽ ngồi hầu bên cạnh cậu, bồi bổ cho cậu. Ha ha, đương nhiên nếu em đó nhìn trúng cậu, có thể chủ động yêu cầu, cũng là miễn phí nhưng phải chờ tới sau khi tan làm." ( Thú vui thật là tao nhã, bú sữa gái có con )
Hiểu Vân cười đi tới hỏi:" Hai anh chọn em nào? Chỉ cần lên tiếng."
Dương Phàm muốn trêu Hiểu Vân, giơ tay chỉ vào bộ ngực trắng muốt nói:" Anh chọn em thì phải làm sao?"
Hiểu Vân hơi đắc ý mỉm cười, ngồi dựa vào Dương Phàm, thì thầm bên tai:" Được, nhưng em không có sữa, chỉ có thể hầu anh ăn cơm, không thể bồi bổ thân thể cho anh được. Cho nên, anh vẫn cần phải chọn một em!"
Hà Tiến ngồi cạnh thấy vậy liền cười, chỉ Hiểu Vân nói:" Hiểu Vân à, em không đủ lòng thành rồi, anh tới đây bao nhiêu lần rồi mà đã thấy em ngồi tiếp lần nào đâu."
Hiểu Vân cười tủm tỉm trả lời:" Hà chủ nhiệm à, nếu anh qua được cửa văn công thì em cũng sẵn lòng tiếp anh."
Hà Tiến lập tức như quả bóng xì hơi, có chút mất tinh thần nói:" Anh làm gì có cái tài đó."
Dương Phàm cười nói:" Không còn sớm nữa, gọi món đi, chiều nay em còn phải đi họp. Những cái khác, Hiểu Vân em cứ đi thu xếp đi."
Hiểu Vân đứng lên, chọn hai em, những em còn lại lui ra hết, hai em đó đặt một tấm bình phong trước bàn, sau đó chui ra đằng sau. Dương Phàm nhìn lên thấy trên bình phong có vẽ hình hai cô gái thời xưa, nửa trên lõa lồ, ở chỗ ngực có hai cái lỗ lớn.
Có khả năng là Hà Tiến đã sớm chọn rồi, toàn món bình thường, món ăn cũng không màu mè, rất hiện thực.
Dương Phàm không khó để đoán được mình phải làm gì, rất nhanh từ trong hai cái lỗ kia có một cặp vú to thật là to thò ra. Hà Tiến cười nói:" Cực bổ đó! Anh xơi trước đây."
Dương Phàm gật đầu, Hà Tiến lấy ghế ngồi trước bình phong rồi bắt đầu bú lấy bú để. Hiểu Vân lại ngồi bên cạnh Dương Phàm, cười nhỏ nói:" Anh không bú thử một lần cho biết à?"
Dương Phàm nhíu mày nói:" Anh không quen. Thế này đi, em lấy cái bát ra đấy vắt một bát rồi mang về đây."
Hiểu Vân ngẩn ra một lúc, trong ánh mắt có chút không hiểu, khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng không còn lẳng lỡ nữa. Sau khi Hiểu Vân cầm bát đi tới chỗ bình phong, một lúc sau liền cầm một bát sữa đầy mang về.
"Còn nóng đấy, mau uống đi."
Dương Phàm cũng không làm kiêu nữa, vội tu một hơi hết sạch, mùi vị thật ra không ngon, còn hơi tanh tanh.
Một lúc sau Hà Tiến sảng khoái quay về, mặt nở nụ cười như thằng trộm, lấy tay cấu Dương Phàm nói:" Muốn nghe tiếng lợn kêu không?"
Dương Phàm lại ngẩn ra, Hà Tiến đã bấm một cái nút ở trên tường, lập tức nghe thấy tiếng Trầm Ninh đang kêu loạn xì ngậu bên đó.
"Ôi dkm, ông chủ quán này quả là một người biết nắm bắt lòng dạ đàn ông. Không làm quan quả thật đáng tiếc." Dương Phàm nghĩ trong lòng, miệng không có nói ra, nghe tiếng hét của Trầm Ninh thì chắc nó đang bị ba em hành hạ quá dữ dội.
"Ha ha, dừng thôi, lo mà ăn cơm đi đã! Nhìn đồng hồ thì Trầm Ninh cũng sắp xong rồi." Sắc mặt Dương Phàm hơi trầm xuống, Hà Tiện lại có chút sợ Dương Phàm, vội bấm nút.
Lúc này từ sau bình phong có một em đi ra, vừa đi vừa cài lại sườn xám, để hở ra nửa bộ ngực trắng ngần. Dương Phàm cảm thấy cách làm này rõ ràng là có ý thức, chắc cũng là do ông chủ nghĩ ra, cứ nửa kín nửa hở là hấp dẫn đàn ông nhất.
Em đó ngồi xuống bên cạnh Hà Tiến, Hà Tiến lấy tay ôm eo, tay còn lại bắt đầu sờ mó từ trên xuống dưới, cũng không tránh Dương Phàm. Em đó mặt lại hơi ửng hồng, cầm đũa gắp đồ ăn rồi mớm cho Hà Tiến. Dương Phàm lúc này mới biết em út hầu ăn nó là khái niệm gì, chắc là thủ đoạn không cần tới khách phải động tay.
Quả nhiên, Hiểu Vân cũng gắp một miếng thịt gà đưa tới miệng Dương Phàm, nhỏ giọng nói:" Mời anh ăn!"
Lúc này Trầm Ninh như một con gà chọi bị thua quay lại, Hà Tiến nhìn vẻ mặt của Trầm Ninh liền cười hô hô, chỉ vào bình phong nói:" Chú em ra kia mà tẩm bổ đi!"
Trầm Ninh cười mắng:" Mẹ nó chứ, to thế! Bất quá em thích!" Nói xong vồ lấy vừa cắn vừa bú, tiếng của em bên kia bình phong vọng lại:" Anh ơi, nhẹ nhẹ chứ nào."
"Cầm thú!" Hà Tiến và Dương Phàm cùng nhau chửi.
Trầm Ninh không chịu, quay lại nói:" Hai thằng đĩ này, không biết ngượng hay sao còn đi nói tao."
Dương Phàm cười nói:" Hiện tại đứng ở điểm cao đạo đức chính là bọn tao!"
Trầm Ninh giơ ngón giữa, vô cùng khinh bỉ nói:" Hai thằng siêu mất dạy!"
Hiểu Vân hỏi khẽ bên tai Dương Phàm:" Uống rượu như thế nào?" Sau đó chỉ sang bên Hà Tiến rồi hỏi tiếp:" Như thế kia, hay để em rót cho anh?"
Dương Phàm quay sang nhìn, lúc đó em bên cạnh Hà Tiến đang ngậm một ngụm rượu trong mồm, ghé sát vào mồm Hà Tiến mớm cho Hà Tiến uống, còn lão lưu manh Hà Tiến này thì tay đã luồn vào trong sườn xám vuốt ve sờ soạng từ lâu rồi.
Dương Phàm thầm nghĩ, ai mà biết được con bé này đã hầu rượu bao nhiêu thằng rồi? Lòng nghĩ vậy, nhưng mặt lại mỉm cười, quay lại nói với Hiểu Vân:" Rượu để anh tự lo đi."
Mặt Hiểu Vân hơi sầm lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình thường, vẫn cười tủm tỉm như cũ. Dương Phàm không phải là ngứa mắt những cô gái này, vào cái tuổi này, mặc dù không nói là vật chất phong phú gì cho cam, nhưng lòng người đã phát sinh thay đổi cực lớn rồi, đây là thời đại coi trọng vật chất. Tiền đối với mỗi người mà nói đều có sức dụ hoặc vô cùng lớn, chỉ cần không động tới lợi ích của người khác, dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền thì không còn chỗ nào để bắt bẻ cả.