Sau khi tắm và thay quần áo xong, trừ sắc hồng trên mặt sau khi làm tình, Dương Phàm không thể nhìn ra chút dị thường nào trên mặt Ngô Yến. Ai mà tưởng tượng được, người phụ nữ xinh đẹp như hoa này, mười phút trước còn đang ngồi trên người một thằng đàn ông, giống như một con rắn điên cuồng nhún nhảy và uốn éo, cật lực tìm kiếm khoái cảm, cuối cùng sau khi lên đỉnh liền như rắn chết nằm vật ra trên người đàn ông, thân thể cứ co giật co giật chứ?
Dương Phàm soi gương nhìn thấy vẻ mệt mỏi của mình. Ngô Yến lén mua một bộ đồ cho Dương Phàm sau khi tan tầm vào lúc trưa. Dương Phàm biết đây là cách Ngô Yến cảm ơn mình, cho nên không có từ chối. Hắn mặc đồ lên càng nhìn càng đẹp trai, đáng tiếc trong ánh mắt có sự mệt mỏi không thể che giấu.
Khi nghĩ tới bốn chữ" mặt người dạ thú", Dương Phàm rất khó nói rõ tâm tình thật sự của mình vào lúc này. Có nhiều lúc, cuộc sống hiện thật như một cái đầm lầy vậy, sau khi bị chìm vào thì thật khó mà thoát ra. Cũng chính vì tâm tình như vậy, rất nhiều danh nhân sau khi về hưu đều đi viết sách tiểu sử. Đọc qua mấy truyện tiểu sử này, nếu như có thể nhìn nó một cách khách quan, không khó để phát hiện trong câu chữ của những danh nhân này có một cảm giác nuối tiếc gì đó, xét cho cùng, "đó chính là hiện thật."
Theo Ngô Yến quay về cục, vốn định về địa bàn của mình, kết quả Ngô Yến gọi Dương Phàm lại nói:" Dương Phàm em đừng đi, em là một đảng viên, cuộc họp chiều nay em cần phải tham gia."
Dương Phàm rất muốn hỏi một câu:" Không phải là mở cuộc họp đảng ủy cục hay sao?" Dương Phàm nhịn lại, im lặng vào phòng họp, sau khi vào mới phát hiện, tham gia cuộc họp này có bảy người.
Hai ông cục phó, Triệu phó thư ký, chủ nhiệm văn phòng Hà Tiến, khoa trưởng khoa tài vụ Hứa Hân, lão Vương tài xế, còn có một người nữa là ông bảo vệ, tên cụ thể là gì thì không biết. ( Họp gì mà có cả lái xe với bảo vệ thế này o. )
Thấy Hà Tiến liếc mắt nhìn mình ra hiệu cho mình qua đó, Dương Phàm làm ra vẻ không thấy, ngồi bên cạnh ông bảo vệ, lấy ra một điếu thuốc đưa tới:" Mời bác hút thuốc!"
Ông ấy có chút ngạc nhiên, nhưng lại rất thản nhiên nhận thuốc của Dương Phàm, để lên mũi ngửi ngửi một chút rồi nói:" Ừ, thuốc tốt đấy! Châm đi!"
Ông ấy rất khoa trương, Dương Phàm rất khách sáo, sau khi lấy bật lửa châm thuốc, cười nói:" Thuốc này cháu không mua được đâu, là một người bạn tặng cho vài bao đấy."
Ông bảo vệ cười ha ha chìa tay nói:" Nếu là người khác tặng thì là của chung rồi!" Nói xong bao thuốc của Dương Phàm đã nằm trong tay ông ấy, động tác nhanh quá Dương Phàm không kịp phản ứng.
Dương Phàm ngạc nhiên, cười cười tiếp cận ông ta nói:" Bác à, khi bác còn trẻ chắc thân thủ nhanh lắm nhỉ."
Ông ấy không hề khiêm tốn nói:" Đúng thế, lúc còn trẻ bác đã chiến đấu với lính Mỹ ở chiến trường Triều Tiên, giết cho bọn chúng kêu loạn lên ấy chứ." Đắc ý một lúc, ông ấy không khỏi lộ ra vẻ buồn bã, hạ giọng nói:" Lính Mỹ đánh giáp lá cà không được, nhưng máy bay của chúng lại rất là lợi hại, rất nhiều chiến hữu đến cả hình dạng của lính Mỹ ra sao cũng chưa kịp nhìn đã hi sinh rồi."
Dương Phàm nghe vậy, biết ông ấy không nói khoác, không khỏi lộ vẻ khâm phục nói:" Bác à, đừng nói mấy cái này nữa. Họp nào, họp nào."
Sau khi Ngô Yến từ từ đi vào, cuộc họp cùng từ từ trở nên yên tĩnh. Ngô Yến và Triệu phó thư ký ngồi song song, trước tiên liếc Dương Phàm một cái vô ý, sau đó mới mỉm cười nói với Triệu phó thư ký nói:" Cuộc họp hôm nay, chú chủ trì đi."
Triệu phó thư ký nét mặt rạng rỡ ho khan một tiếng, sau đó nói lớn:" Các đồng chí, hiện tại chúng ta bắt đầu họp. Hôm nay ta mở cuộc họp toàn thể đảng viên, giờ tôi sẽ điểm danh trước."
Sau khi điểm danh, Triệu phó thư ký nói tiếp:" Các đồng chí, bây giờ xin mời cục trưởng Ngô Yến lên tiếng."
Chát chát chát! Tiếng vỗ tay vang lên, nhìn xung quanh, Tạ cục phó là ra sức nhiều nhất. Ông bảo vệ bên Dương Phàm thì lại đang ngủ gà ngủ gật.
Ngô Yến chỉnh lại tảng âm nói:" Các đồng chí, cuộc họp hôm nay, tôi trước tiên phải nhấn mạnh tới vấn đề các đồng chí đảng viên cục ta rất ít tham gia sinh hoạt tổ chức! ... ... ... ... ... ." Ngô Yến nói khoảng mười phút, vấn đề chính chính là, theo tài liệu cho thấy, trong ba năm qua, đảng ủy cục rất ít tổ chức sinh hoạt cho đảng viên. Hiện tại Ngô Yến tới đây rồi, vấn đề này phải nắm bắt ngay. Sinh hoạt tổ chức rất quan trọng, là phương pháp chủ yếu để đề cao tính tập thể của các đồng chí đảng viên, sau này mỗi tháng toàn thể đảng viên phải tập trung sinh hoạt hai lần.
Ngô Yến nói, rồi nhìn Triệu phó thư ký một cái, Triệu phó thư ký nói tiếp:" Các đồng chí à, sự quan trọng của sinh hoạt tổ chức, tôi không nhắc lại nữa. Thứ tôi muốn nhấn mạnh chính là sau này nếu không có nguyên nhân đặc biệt gì, tuyệt đối không được có hiện tượng bỏ tham gia sinh hoạt tổ chức."
Ngô Yến tiếp lời nói:" Tôi đại biểu cho đảng ủy cục tuyên bố, sau này việc sinh hoạt tổ chức sẽ do Triệu phó thư ký toàn quyền phụ trách. Tôi phải nhắc nhở các đồng chí, nếu không qua được kiểm tra của Triệu phó thư ký sẽ bị đảng ủy cục xử lý tương ứng."
Ừ, Ngô Yến và Triệu phó thư ký một xướng một họa rất ăn ý, nói rõ ra hai vị này đã có nhận thức chung rồi. Ngô Yến đang giúp cho Triệu phó thư ký đề cao địa vị, Triệu phó thư ký đương nhiên phải có đi có lại.
Sau phần này, toàn bộ thời gian còn lại là của Ngô Yến.
"Các đồng chí, dựa vào nguyên tắc tập trung dân chủ, để hoàn thành tốt các nhiệm vụ lãnh đạo thị ủy đã giao, tôi đại biểu đảng ủy cục đề nghị vấn đề liên quan tới việc phân công công tác trong cục ta. Ta sẽ tiến hành điều chỉnh cục bộ, do toàn thể đảng viên tiến hành biểu quyết. Trước tiên, vì để tránh những việc tương tự như Lưu Bảo Sinh xảy ra tiếp tục, đề nghị sau này chi phí mọi thứ trong cục đều phải được đồng chí Hứa Hân khoa tài vụ xét duyệt và ký tên xong rồi giao cho người cần dùng kí tên mới có hiệu lực. Thứ hai, vì để phát huy tính tích cực của các đồng chí trẻ tuổi cục ta. Tôi đề nghị đồng chí Hà Tiến chủ nhiệm văn phòng, sau này toàn quyền phụ trách nghiệp vụ của văn phòng, lãnh đạo cục sẽ không theo dõi cụ thể, nhưng vẫn giữ quyền can thiệp."
Nói xong, Ngô Yến mỉm cười, Triệu phó thư ký lập tức nói tiếp:" Sau đây ta sẽ tiến hành biểu quyết về đề nghị của đồng chí Ngô Yến."
Nên nói chiêu này của Ngô Yến rất lợi hại, không ngờ chốc lát đã chia hai khối do Trương cục phó quản lý ra, cục tài vụ vốn là do cục trưởng quản lý, Ngô Yến tăng thêm lực độ quản lý khoa tài vụ, đơn giản chỉ để tỏ thái độ mà thôi. Bên văn phòng thì lại có điểm châm chích, rõ ràng là đang tước đoạt quyền lực của Trương cục phó, nâng cao quyền tự chủ của chủ nhiệm văn phòng lên.
Trương cục phó mặt sầm lại, lão Tạ thì lại có bộ dạng dở khóc dở cười, cúi đầu hút thuốc. Dương Phàm tự nhiên sẽ không nói gì cả, mắt nhìn lên trần nhà, như thể trên trời có mấy cô tiên vậy.
Mắt thấy cuộc họp sắp trở nên tẻ ngắt, Ngô Yến cười tủm tỉm nhìn hướng Dương Phàm nói:" Bác Tần, bác nói mấy câu đi?"
Dương Phàm giờ mới biết ông ấy họ Tần, trong đầu bắt đầu nghĩ lung tung, lần này hắn đang nghĩ tới một đại tác phẩm nào đó, không khỏi buồn cười.
Ông ấy hình như vừa mới tỉnh dậy, đứng lên ngỡ ngàng nhìn khắp nơi, đột nhiên sắc mặt sầm lại nói:" Các đồng chí, tôi hôm nay như thể được trở lại năm đó, lại được nhìn thấy cái cảnh toàn thể đảng viên tích cực hội họp với nhau. Đảng ta luôn chủ trương tập trung dân chủ, tôi cho rằng cục trưởng Ngô Yến đang kiên quyết quán triệt truyền thống vinh quang của đảng ta. Tôi tán thành ý kiến phân công điều chỉnh lại lãnh đạo cục."
Nói rồi bác Tần giơ tay phải lên, lúc này lão Vương lái xe cũng giơ tay phải lên nói:" Tôi cũng đồng ý với đề nghị của đồng chí Ngô Yến." Lúc này Dương Phàm có thể bày tỏ thái độ rồi, nhưng không đợi cho Dương Phàm giơ tay lên tiếng, bác Tần đã cười tủm tỉm nắm tay Dương Phàm giơ lên nói:" Tiểu Dương cũng tán thành!"
Mẹ nó chứ, cái ông già này!
Hà Tiến giơ tay lên nói:" Tôi tán thành điều thứ nhất, điều thứ hai tôi không tán thành!"
Nhìn thấy điệu bộ này, lão Tạ mặt khổ sở cũng chỉ có thể giơ tay lên nói:" Tôi cũng tán thành."
Hứa Hân lại ngược lại với Hà Tiến, điều thứ nhất không tán thành, điều thứ hai tán thành.
Cuối cùng chỉ còn lại Trương cục phó thôi, chỉ thấy ông ta từ từ giơ tay nói:" Tôi tán thành toàn bộ!"
Sau khi Ngô Yến nhận chức, đây là lần đầu tiên dùng chiêu này, thắng lợi hoàn toàn. Kết quả này mặc dù đã nằm trong dự đoán, nhưng cũng nằm ngoài dự đoán. Vì sao hả? Phán đoán của Dương Phàm là Ngô Yến đề xuất việc này ra trong cuộc họp đảng ủy cục, có Triệu phó thư ký giúp sức, ít nhất cũng có thể đứng vào thế bất bại! Không ngờ Ngô Yến chơi còn tuyệt hơn, trực tiếp mang ra thảo luận trong cuộc họp toàn thể đảng viên, việc này khiến hai vị cục phó có chút khó phòng bị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Sau khi tan họp, Ngô Yến là người đầu tiên ra khỏi phòng họp. Đối với sự điều chỉnh của Ngô Yến, Dương Phàm cũng không định hỏi nhiều, hiện tại là lúc quay về thu thập đám nhân viên kia rồi.
Vừa ra khỏi phòng họp, kết quả Ngô Yến vội vã quay lại nói:" Triệu phó thư ký, Dương khoa trưởng, mời hai người tới văn phòng của tôi."
Dương Phàm và Triệu phó thư ký tới văn phòng của Ngô Yến, Ngô Yến ngồi xuống ghế, bảo hai người ngồi xuống rồi nói:" Triệu phó thư ký, tôi đã nghiên cứu một chút về nghiệp vụ của cục ta trong hai năm nay, cảm thấy với tình hình trước mắt của cục ta, cần phải bổ sung đội ngũ khoa nghiệp vụ. Việc này tôi muốn thương lượng với hai người trước, xem có được hay không. Nếu như hai người không có vấn đề gì, tôi sẽ lập tức thảo luận lại với Trương cục phó, cuối cùng cũng vẫn cần phải được thông qua trong cuộc họp đảng ủy cục."
Trong tay có quyền nhân sự và tài vụ, Ngô Yến làm vậy là vì cái gì? Dương Phàm không nói, chỉ mỉm cười im lặng suy nghĩ.
Kết quả sau khi suy nghĩ rất sốc, đây chỉ là làm bộ mà thôi. Thảo luận trong cuộc họp đảng ủy cục, lão Tạ sợ sếp sau Trương cục phó, khẳng định sẽ không thể không tán thành, Trương cục phó cũng sẽ không phản đối, bởi vì khoa nghiệp vụ vẫn do ông ấy quản lý.
Cái này, có lẽ là một cách thể hiện nghệ thuật lãnh đạo? Trương cục phó kia, Ngô Yến định cho ông ta một cái tát hay là một quả táo ngọt đây?