Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 77: phải trị y đạt hữu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Em muốn trị lão Y Đạt Hữu!" Trong bóng tối, Dương Phàm phát ra một giọng nói âm trầm, Ngô Yến kiệt sức dựa trên người Dương Phàm vội ghé sát vào mặt Dương Phàm nỉ non:" Em nói trị hắn ta thì chúng ta cùng trị."

"Với địa vị của chúng ta hiện nay, muốn trị lão cũng chỉ có thể trị ngấm ngầm thôi." Dương Phàm nói có điểm bất đắc dĩ, Ngô Yến hình như cũng hiểu được tâm tư của Dương Phàm, ngồi lên nghiêm túc nhìn Dương Phàm nói:" Để bà đây đi quyến rũ hắn, sau đó tố cáo hắn tội hiếp dâm. Ừ, để ngày mai bà đến văn phòng của hắn, sau đó tự tay xé quần xé áo của mình."

Đàn bàn... . Da đầu Dương Phàm tê dại, chiêu này quả là quá ác độc.

Hung hăng vỗ một cái thật mạnh lên mông Ngô Yến, Dương Phàm vừa tức vừa buồn cười, hạ giọng mắng:" Trong đầu toàn nghĩ mấy cái này thôi à? Em làm việc làm sao có thể để đàn bà của mình xuất đầu lộ diện chứ? Việc này chị đừng có quản, chúng ta không phải là những cao thủ bàng môn tả đạo như vậy, ngoài kia thiếu gì người chuyên nghiệp chứ."

Đang lúc nói chuyện thì trong xe vang lên tiếng chuông di động. Tiếng chuông tới rất đột nhiên, hai người đàn ông đàn bà đang vụng trộm bỗng đẩy nhau ra, Ngô Yến vội quá còn đụng đầu vào nóc xe.

Dương Phàm lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa nhìn số là đã tức giận nói:" Thằng đĩ, mày làm gì đấy? Gọi điện thoại cũng gọi kiểu kỳ dị như thế này à."

Trầm Ninh bị nói cho có điểm hồ đồ, không phải chỉ là gọi điện thoại thôi sao? Cái gì mà kỳ dị với không kỳ dị. Lập tức, Trầm Ninh hình như đã nghĩ ra đầu mối, không khỏi cười dâm hai tiếng nói:" Có phải là mày đang hành lạc không? Xin lỗi nha, nếu thật sự là bị dọa cho xìu không lên được nữa thì để đấy tao tài trợ cho một viên Viagra."

Dương Phàm cười mắng:" Mày cút mẹ nó đi, ăn nói cho nó nghiêm chỉnh một tí."

Trầm Ninh lúc này mới cười nói:" Mẫn Kiến tới tìm tao, nói muốn tao mời mày tối nay đi uống rượu, tao thấy sắc mặt lão quái quái, chắc là có việc gì đó."

Mẫn Kiến? Không phải là cục trưởng cục tài chính sao? Ông ta tìm mình có việc gì? Một chuỗi câu hỏi khiến Dương Phàm có điểm mơ hồ, nhưng nghĩ tới việc trừng trị Y Đạt Hữu, Dương Phàm rất tự nhiên là nghĩ tới Trầm Ninh và Lưu Thiết. Muốn trị Y Đạt Hữu, đương nhiên là phải biết rõ thói quen sinh hoạt của hắn trước. Mấy loại theo dõi này để cho đàn em của Lưu Thiết đi làm là thích hợp nhất. Dương Phàm thậm chí nảy sinh một ý nghĩ, sau này có phải là nên lập một công ty kiểu này, chuyên thực hiện những trò này hay không?

Dương Phàm bỏ đi cái ý nghĩ này ngay, dựa vào thủ đoạn thì hiệu quả tự nhiên là có thể đạt tới mức dựng sào thấy bóng, nhưng một khi thành thói quen rồi thì không ổn. Chính như Chu Minh Đạo nói, cái này chỉ có thể dùng làm kỹ thuật, không đủ để làm đạo lý.

Dương Phàm rất thống khoái trả lời:" Được, mày nói địa điểm đi, tao tới liền."

Cúp máy xong, Ngô Yến ít nhiều cũng có chút mất hứng nói:" Có việc gì sao?"

Dương Phàm cười hì hì bóp ngực Ngô Yến một phát nói:" Sao? Chưa đủ à? Thế tới nhà em đợi đi, không phải chị có chìa khóa hay sao?"

Ngô Yến sợ run lên:" Sao em biết chị đã sao chìa khóa của em?"

Dương Phàm cười nhạt nói:" Chị với em là một thể, việc này cứ giấu giấu giếm giếm em không thích đâu. Được rồi, không nói mấy cái này nữa, trước tiên tới chỗ Trầm Ninh đã, lát nữa chị lái xe về nhà rồi sau đó lái tới nhà em đi. Em còn có việc muốn thương lượng với chị."

Bị một câu nói của Dương Phàm mỉa mai, Ngô Yến trở nên ngoan ngoãn vô cùng, ngồi bên cạnh khẽ lầm bầm:" Chị không phải cố ý lừa em đâu, chị chỉ sợ em không chịu thôi. Thật ra, chị chỉ nghĩ lúc nào đó không có em ở đây, khi chị buồn quá không ngủ được, tới ngả người trên giường của em, ngửi được mùi của em là chị sẽ có thể ngủ rất ngon."

Dương Phàm cười nói:" Được rồi, em không muốn so đo với chị." Tâm tư của Ngô Yến, Dương Phàm rất rõ, những lời nói vừa rồi chắc cũng xuất phát từ chân tâm. Nhưng cái tác phong này không thể kéo dài được, cho nên phải sửa một chút.

Khi Dương Phàm tới Ngu Nhạc Thành của Lưu Thiết, Lưu Thiết đang đứng ở cổng mắng hai thằng bảo vệ.

"Dkm chúng mày, tao trả lương cho chúng mày để chúng mày tới đây chém gió à? Chém gió cả ngày như chúng mày không bằng tao nuôi hai con chó canh nhà còn hơn."

Dương Phàm cười đi tới, khẽ vỗ vai Lưu Thiết.

"Mẹ nó, vỗ cái đíu gì mà vỗ? Mày là thằng nào?" Lưu Thiết rất bực mình hất vai một cái, quay lại thấy Dương Phàm thì sắc mặt lập tức trở nên xấu hổ, lửa giận cũng nguôi đi không ít.

"Xin lỗi nha, Dương Phàm, tao còn tưởng là thằng ôn nào nữa chứ. Đám đàn em này, lúc trước xưng anh gọi chú với bọn nó quen rồi, chả thằng nào biết phân biệt lớn nhỏ gì cả. Tối hôm qua, người của phân cục công an thành Bắc không biết là uống nhầm thuốc hay là máu chó gì mà tới chỗ tao kiểm tra, bắt được mấy thằng đang dùng thuốc. Nói là nghe được người dân tố cáo."

Dương Phàm vừa nghe là biết trong đó có hàm ý, chắc Lưu Thiết tức giận là vì việc này. Với giao tình của Lưu Thiết và Trầm Minh, phân cục công an thành Nam đương nhiên sẽ không tùy tiện tới gây chuyện, công an thành Bắc làm như vậy quả là hơi vượt quá giới hạn.

"Là ai dẫn đội?"

Lưu Thiết hừ hừ nói:" Việc này làm sao mà có thể bỏ qua dễ dàng như vậy chứ, Trầm Ninh đã tìm tới lãnh đạo công an thành Nam rồi."

Dương Phàm nghe vậy, lập tức cảm thấy trong đấy có gì không đúng, việc này không phải là nhằm vào Trầm Ninh chứ? Nghĩ vậy nhưng Dương Phàm chỉ gật đầu nói:" Cẩn thận một tí, gần đây phong thanh không ổn đâu."

Dương Phàm nói phong thanh không ổn, tự nhiên là ám chỉ việc Uyển Lăng đang ở trong thời kỳ phân phối lại quyền lực. Khi Trầm Minh còn tại vị, khẳng định có đắc tội với ai đó, khi Trầm Minh còn đó không ai dám làm gì. Giờ Trầm Minh đi rồi thì dễ rồi, không trị được Trầm Minh thì vùi dập thằng con của Trầm Minh chứ còn gì nữa?

Những lời này, Dương Phàm tự nhiên sẽ không nói rõ với Lưu Thiết, Lưu Thiết cũng không phải là thằng ngu, sau khi nghe ra hàm ý trong lời Dương Phàm, vội gật đầu nói:" Tao biết rồi, đi, tao dẫn mày lên, bọn Trầm Ninh đã đợi nửa ngày rồi."

Theo Lưu Thiết đi vào phòng, bên trong thật bất ngờ khi không có em út ngồi rót rượu, ba thằng đàn ông đang vây quanh bàn nhỏ giọng nói chuyện, trên mặt bàn có một chai rượu vang đã khui.

Thấy Dương Phàm đi vào, ba người cùng nhau đứng lên, Lưu Thiết biết điều đóng cửa lại và không theo vào, Dương Phàm liếc mắt một cái, Trầm Ninh và Mẫn Kiến đương nhiên là quen, nhưng còn có một người chưa gặp bao giờ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trầm Ninh đi tới giới thiệu:" Mẫn cục trưởng tao không giới thiệu nữa, hai người quen nhau. Còn vị này là cục trưởng phân cục công an thành Bắc, Kha Bình."

Kha Bình dáng lùn lùn, tóc húi cua, mặt mũi hiền lành, đi tới bắt tay Dương Phàm nhiệt tình nói:" Cậu Dương! Nghe danh đã lâu. Mẫn cục trưởng đã nhiều lần nhắc tới cậu, quả nhiên tuổi trẻ có triển vọng nha."

Sau khi khách khí một phen, bốn người cùng ngồi xuống.

Trầm Ninh hiện tại nhìn thì bộ dạng hơi ỉu xìu, sau khi ngồi xuống liền thở dài nói:" Cuộc sống bây giờ không được như trước kia." Câu nói này hơi bị kỳ quái, hai người còn lại hình như đều đang đợi lời mở đầu này, Mẫn Kiến thuận theo câu nói này hạ giọng cười bảo:" Cậu Dương, Y Đạt Hữu có phải là có thành kiến với cậu không? Chiều nay hắn ta tới chỗ tôi phát hỏa, nói chi phí của cục công thương, không có chữ ký của hắn ta tuyệt đối không được chuyển. Còn nói cái gì mà một thằng khoa trưởng lìu tìu cũng dám chống đối thị trưởng, không có chút kỷ luật nào cả."

Dương Phàm cười hỏi lại:" Anh trả lời thế nào?"

Mẫn Kiến bĩu môi, khinh bỉ nói:" Hắn ta là một thằng ngoại lại, mông đít còn chưa ấm chỗ đã dám bày đặt chỉ tay năm ngón rồi. Tôi lúc đó không khách sáo trả lời ngay, bảo tôi vẫn sẽ làm theo đúng trình tự, một câu thôi đã khiến hắn nửa ngày không nói nên lời."

Dương Phàm mỉm cười bảo:" Lão ta nhắm trúng Ngô Yến đấy, mấy lần gọi Ngô Yến tới nhưng chị ấy không nể mặt, chiều nay lão trực tiếp phi tới cục, kết quả vừa đúng lúc tôi đang có mặt ở đó, khiến lão không giở được trò gì."

Mẫn Kiến nghe xong bỗng nhiên đại ngộ nói:" Tôi nói hắn nhằm vào cậu mà, cậu là một khoa trưởng trẻ tuổi nhất cục. Cậu Dương à, cái lão Y Đạt Hữu này rất vênh váo. Nghe nói là họ hàng của Tề tỉnh trưởng thì phải."

Lời này của Mẫn Kiến, Dương Phàm nghe thấy rất thoải mái, nó nắm bắt được hết mấu chốt mà lại không giống như đang mượn gió bẻ măng. Trên thực tế, trong lời của Mẫn Kiến cũng có ý này, nhưng người ta nói quá ngắn gọn mà thôi. Anh ta nói có người đang ngứa mắt cậu, muốn ra tay trị cậu đấy. Đây vừa là biểu kỳ sự quan tâm, lại đạt được một mục đích nhất định.

Lúc này, Kha Bình ở bên cạnh cũng cười nói:" Cái thằng chính trị viên vừa chuyển tới cục tôi mới gọi là đồ phá hoại. Nghe nói hắn là được Y Đạt Hữu đưa từ Vĩ Huyền lên, hiện tại đang nhắm vào cái ghế cục phó cục công an thành phố nữa chứ."

Lời này vừa được nói ra, Dương Phàm bất giác ngạc nhiên hỏi:" Sao? Anh Kha không phải là đang giữ chức phó ở cục công an thành phố kiêm cục trưởng phân cục sao?"

Trầm Ninh ở bên cạnh cười nói chen vào:" Kha cục trưởng vốn là cục phó phân cục, còn cái lão cục phó ở cục công an thành phố không phải là dính vào vụ tham ô kia hay sao? Kha cục trưởng đang hiện tại đang chủ trì công tác của phân cục mà. Tối hôm qua dẫn người tới chỗ Lưu Thiết chính là cái thằng chính trị viên tên Từ Xương. Mới tới được mấy ngày đã vội vã đi kiếm công trạng rồi, nghe nói hiện tại nơi này sinh ý tốt nhất, hắn liền mò đến ngay."

Dương Phàm nghe vậy, lại yên tâm hơn nhiền, chỉ cần không phải là nhắm vào Trầm Ninh thì đều không phải là vấn đề quá lớn.

Lúc này Mẫn Kiến và Kha Bình được Trầm Ninh chỉ điểm cho, khẳng định sẽ không biểu hiện đơn giản như vậy. Còn dụng ý chân thực đằng sau là gì thì Dương Phàm nhất thời cũng không rõ. Nhưng, Trầm Ninh rõ ràng là có ý giúp Kha Bình một tay. Dương Phàm mặc dù có chút không muốn nhúng tay vào, nhưng nghĩ tới việc có một ông cục phó quen biết ở trong cục công an thành phố, sau này làm việc cũng tiện hơn, thuận tay còn cho Trầm Ninh tí thể diện, việc cũng chỉ cần cố gắng một tí là được rồi.

"Tình huống của cục công an thành phố tao không biết rõ lắm!" Dương Phàm cười nói một cách ngắn gọn.

Trầm Ninh rất thiếu suy nghĩ vạch trần ra:" Cậu trẻ à, mày hiện tại gọi điện hỏi Tào Ny Ny thử xem, nếu như vượt quá mười phút thì tao ra bãi đậu xe bò ba vòng cho mày xem luôn đó."

Bốn người cùng bật cười, ai ai cũng là người thông minh, trong lòng rõ ràng cả. Lời của Trầm Ninh cũng chỉ là pha trò cười thôi, người mà Mẫn Kiến và Kha Bình chân chính coi trọng chính là người chị ở Vu Thành của Dương Phàm.

Quả nhiên, Mẫn Kiến cười rồi nâng ly lên nói:" Cậu Dương, chị của cậu được lên Nhật Báo Giang Nam rồi. Là điển hình của việc lãnh đạo thành phố Vu Thành dũng cảm sử dụng người trẻ tuổi đó, phó thị trưởng cơ mà, mặc dù không có thêm chữ thường đằng sau." ( Cái này tớ cũng không rõ lắm, chắc là thường vụ gì đó.)

Dương Phàm nghe mà trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, Chúc Vũ Hàm không phải nói là tới làm ở uy ban thành phố sao? Còn tưởng là chỉ làm bí thư trưởng thị ủy thôi, không ngờ lại là phó thị trưởng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio