“Quân ca, còn chịu được không?” – Long Nguyên Giáp lo lắng hỏi.
Bấy giờ, Ma Tùng Quân mang theo cái đầu đầy máu, một bên được Long Nguyên Giáp đỡ, một bên được Huyết Phong đỡ.
Từ từ ngồi xuống, Ma Tùng Quân thở hắt ra một hơi nặng nhọc.
Oái oăm, cuộc đời này quá oái oăm với hắn.
Không, không phải cuộc đời này, mà là cái tên chủ hầm ngục này.
Nhất định là thằng cha đó chơi hắn rồi, không thể nào cách để đi ra khỏi đây là đánh vào đầu hắn được.
Phải mất đến lần ăn đấm thứ , thì Ma Tùng Quân và đồng bọn mới thoát ra khỏi căn phòng đó được.
Ban đầu Long Nguyên Giáp và Huyết Phong đánh Ma Tùng Quân còn có chút mặc cảm tội lỗi, dần dà về sau cũng quen tay.
Hai người họ sợ Ma Tùng Quân bị thiệt, còn thay phiên nhau để đánh trong lần đó cơ mà.
Mỗi lần tuy không đến mức chết đi sống lại, nhưng cũng đủ để đầu óc Ma Tùng Quân ong ong cả ngày trời.
Sau khi thoát ra khỏi căn phòng đó, bọn họ bị dịch chuyển đến hầm ngục chân chính.
Cứ ngỡ là chuỗi ngày ác mộng sẽ đỡ hơn phần nào.
Nhưng không, ác mộng từ đấy mới bắt đầu.
Mỗi mười bước chân bọn họ đi mất một ngày, nhiều thì vài ngày, có khi cả tuần.
Đúng vậy, mỗi mười bước đi mất một ngày là ít nhất.
Vì sau mười bước đó cả ba sẽ lọt vào một chiều không gian khác, vẫn là các trò giải đó thử thách lòng kiên nhẫn người ta.
Đa phần là các trò ma quỷ đến rợn người, mỗi lần vượt qua một ải sẽ phải tự đánh lẫn nhau, vì điểm yếu của ải đó thường nằm trên người của kẻ tham gia.
Lần đầu thì Ma Tùng Quân bị đánh, lần sau Huyết Phong bị đánh, lần sau nữa là Long Nguyên Giáp bị đánh.
Điều đáng nói ở đây là mỗi chỗ bị đánh đều nằm ở vị trí yếu hại, nếu đánh không chuẩn sẽ dẫn đến cái chết.
Đánh trọng thương thì còn cứu được, đánh phát chết luôn mới là chuyện cần phải cẩn thận.
Ban đầu Ma Tùng Quân còn muốn để cho cả nhóm tách ra, nhưng được Phiền Bỏ Mẹ cản lại.
Bởi nếu tách ra thì điểm yếu của mỗi ải có thể vẫn nằm trên cơ thể bọn họ.
Và không phải ải nào cũng có có thể thoát ra bằng việc đánh vật chất xung quanh nó.
Mỗi ải đều có một trò giải đố nhất định, phải thỏa vài điều kiện nào đó thì mới xuất hiện điểm yếu.
Tách ra như thế còn thảm hơn là không tách, chưa kể còn khiến cho công việc của hệ thống bị dội lên gấp lần.
Nên thôi cả nhóm quyết định chịu đấm ăn xôi, và càng đi qua nhiều ải, Ma Tùng Quân càng phát hoảng trước những gì mình trải qua.
Hắn phải giữ bình tĩnh để bản thân không phải lầm đường lạc bước.
Như họ phải lạc vào không gian kỳ lạ, nơi này một cái trụ tròn, dài đến vô tận lăn về phía bọn họ.
Nó cao đến mức không thể nhảy lên, không thể bay qua, chạy ngang thì chẳng biết nó dài bao nhiêu.
Chỉ có cách chạy một mạch về phía trước, chạy và chỉ chạy.
Vấn đề nằm ở chỗ, nó không hề lăn nhanh, ngược lại nó lăn theo tốc độ chạy của kẻ dẫn đầu.
Có chạy nhanh hơn, hay chạy chậm hơn thì nó cũng ở phía sau kẻ chạy xa nhất với khoảng cách m.
Nên người chạy nhanh nhất chắc chắn là người bị ăn đòn.
Vì thế bọn họ phải chạy cùng tốc độ với nhau để giữ sức, chạy không nổi để mà chết thì coi như xui vậy.
Nhiêu đó vẫn chưa hề gì, xung quanh bọn họ còn có hàng ngàn kẻ từ chủng tộc khác nhau, nhiều kẻ đã ở sẵn đây, nhiều kẻ đến sau nhóm Ma Tùng Quân.
Bất quá mấy chủng tộc này không phải đến từ thế giới loài người, mà đến từ Ma Giới.
Bởi chủng tộc của họ đa phần xuất hiện trong truyện cổ tích mà Long Nguyên Giáp đọc được, trong đó có cả quỷ Succubus và Incubus.
Do bất đồng ngôn ngữ nên không thể nói chuyện với nhau.
Chỉ biết cùng nhau chạy thục mạng mấy ngày trời, đi bộ cũng chết, chạy quá nhanh cũng chết.
Do là loài người, nên ban đầu nhóm Ma Tùng Quân bị mấy kẻ đến từ Ma Giới kia làm phiền.
Nhưng chỉ sau vài lần dính bẫy của Ma Tùng Quân, vài chục kẻ chết nhảm dưới tay hắn thì con dân đến từ Ma Giới mới từ bỏ ý định làm phiền bọn họ.
Bất quá vẫn có cách để nhóm Ma Tùng Quân và những kẻ đến từ Ma Giới kia đồng chung một nhịp điệu.
Đó là ăn, Ma Tùng Quân chế biến những món xào, nướng ngay trong quá trình chạy.
Hắn liên tục bổ sung năng lượng, còn đổi được một số tài nguyên kì lạ từ Ma Giới.
Màn này không rõ quy tắc để thoát ra là gì, nhưng cứ kéo dài như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ chết.
Chạy thế này, mấy người Ma Tùng Quân được mở mang thêm kiến thức.
Đám quỷ kia chạy ba ngày rồi, không phải kẻ nào cũng có đồ để trao đổi thức ăn với Ma Tùng Quân.
Do đó không ít kẻ không ăn uống gì, chạy ba ngày liên tục không biết mệt.
Là hắn thì hắn chết ngay từ ngày đầu tiên rồi.
Lý do giúp Ma Tùng Quân có thể trụ đến giờ là nhờ chiếc xe mô tô ba bánh mua thiếu trên hệ thống.
Thực tế Ma Tùng Quân không thể vay vô hạn trên hệ thống, mà có hạn mức vay rõ ràng.
Hiện tại hạn mức vay vốn từ hệ thống là triệu Tích Điểm Cảm Xúc.
Ma Tùng Quân mua tạm một chiếc mô tô ba bánh, ba chỗ ngồi với giá triệu Tích Điểm Cảm Xúc.
Bây giờ hắn trở thành một con nợ lớn, một thằng culi cho cái hệ thống này.
Càng mắc kẹt lâu trong đây, Ma Tùng Quân càng mệt mỏi.
Dù thế hắn vẫn giữ cho cảm xúc của mình bình thường nhất có thể.
Hắn xem đây là một cách để bản thân rèn luyện tâm trí.
Ải đó chính là ải đau khổ nhất của Ma Tùng Quân, nhưng cũng là ải giúp hắn kiếm được đồ vật kì lạ nhất.
Đau khổ nhất không phải là chạy trốn, mà vì hắn trở thành một con nợ lớn của hệ thống.
Chả biết khi nào mới có thể cày đủ Tích Điểm Cảm Xúc để trả nợ.
Ngày tháng tương lai phía trước, làm cái gì cũng phải dằn túi rồi.
Để thoát được khỏi đó, số lượng kẻ chết phải đạt yêu cầu.
Đó là những gì Ma Tùng Quân nghe được từ hệ thống.
Sau cùng Ma Tùng Quân không nói với ai, hắn cứ yên lặng mà đợi mọi chuyện diễn ra.
Phải đối mặt với lương tâm của chính mình, khiến Ma Tùng Quân cảm thấy hơi khó chịu.
Có điều Ma Tùng Quân phát hiện ra, nhiều kẻ cũng biết đến quy tắc đó giống hắn.
Thậm chí chúng còn giết những kẻ khác để con số đạt được nhanh hơn.
Lương tâm cắn rứt một chút của hắn lập tức trở nên nguội lạnh, thế giới này quá đáng sợ rồi.
Tội nghiệp những kẻ sống ở Ma Giới.
Thực tế những kẻ biết luật, chỉ cần lén chạy nhanh hơn một chút là sẽ có kẻ nằm xuống.
Nhưng chúng không hề làm thế, thay vào đó là đi săn những kẻ sắp đuối sức để thỏa mãn cảm giác giết chóc.
...
“Haizz...” – Ma Tùng Quân ngẩng đầu nhìn trời thở dài một tiếng.
Hiện tại họ đang ở trong một ải khác, khá yên bình so với những ải trước.
Ngặt một cái không gian xung quanh hơn nhiều nguyên tố Hắc Ám, dẫu sao cũng quen rồi nên cũng chẳng ảnh hưởng mấy.
“Quân ca có chuyện gì phiền não sao?” – Long Nguyên Giáp quan tâm hỏi một tiếng.
Nhìn thấy Long Nguyên Giáp, Ma Tùng Quân lại muốn đấm cho thằng này vài phát.
Nếu không phải vì hắn, Ma Tùng Quân chẳng trở thành con nợ của Phiền Bỏ Mẹ.
Sau một hồi công phu miệng lưỡi, cãi nhau rầm trời với Phiền Bỏ Mẹ trong đầu, Ma Tùng Quân cũng chốt được tiền lời với nó.
% một tháng chính là con số tiền lãi cuối cùng.
Nếu đến vùng đất mới, trung bình hắn có thể kiếm được khoảng . điểm ở những ngày đầu, mấy ngày sau thì ít hơn.
Bất quá chuyến này hắn cũng kiếm được gần triệu điểm nhờ việc bán thức ăn cho sinh linh ở Ma Giới.
Phải nói hầm ngục này rất kỳ lạ, tất cả thời không trong nó đều là thật.
Không phải giả, mỗi thời không đều khá yếu.
Có chỗ yếu toàn bộ như ở cầu thang hay căn phòng đầu dê, có chỗ chỉ yếu vài điểm nhỏ, phải đánh đúng vào chỗ đó thì mới thoát ra được.
“Ca, khi nào chúng ta mới thoát được khỏi đây?” – Huyết Phong mang thần sắc có chút bấn loạn nói.
Thời gian bây giờ không còn là con số có thể đếm chính xác nữa rồi, có thể bọn họ đã ở dưới này được một tháng, có khi đã vài tháng.
Huyết Phong không nhớ rõ là bao lâu, hắn dường như quên mất cảm giác ánh nắng rọi vào người sẽ như thế nào.
Những nơi bọn họ trải qua ở tầng toàn là những nơi tối tăm, có không gian không lớn cho lắm, đều bị chặn bởi một thứ gì đó.
Mỗi lần qua ải lại phải tự tổn thương lẫn nhau, sau cùng mục đích khi xuống đây là gì, Huyết Phong chẳng còn nhớ rõ nữa.
“Theo những gì ta biết, thì trải qua vài ải nữa là chúng ta sẽ đến vị trí trung tâm.
Trung tâm là một cái đền thờ.” – Ma Tùng Quân nói.
“Quân ca, ta nghĩ chúng ta nên tìm cách trở về đi.
Đệ hiểu lý do vì sao các Hắc Long Giả lại phát điên rồi.
Hầm ngục này không phải là nơi chúng ta có thể khám phá hết được.” – Long Nguyên Giáp thở dài nói.
Là một Mạo Hiểm Giả lành nghề như Long Nguyên Giáp, chưa chuyện nào là hắn chưa từng trải qua.
Nhưng lần này chuyện xảy ra quá mức quỷ dị, kẻ thù không có, chỉ có những cạm bẫy làm hao mòn tâm trí người khác.
Nó không đủ nguy hiểm để gọi là nguy hiểm tính mạng, nhưng lại luôn đặt người khác vào ranh giới sống và chết.
Tầng này nó bắt chúng ta phải chịu đựng nó với một thời gian dài, nếu tâm trí không vững, thể nào cũng phát điên lên.
Tới đây Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp mới hiểu tại sao Hắc Long Giả lại trở nên điên dại khi thoát ra được khỏi chỗ này.
Trải qua nhiều chuyện như thế, nếu không nhờ Ma Tùng Quân, thì sợ rằng bản thân Long Nguyên Giáp hắn cũng sẽ phát điên lên mất.
Khi phải chờ đợi, Ma Tùng Quân luôn nấu ăn, hoặc tìm chuyện để kể.
Hay đơn giản là tìm ra những trò tiêu khiển rất lạ đời, như đánh bài, chơi cờ tỷ phú, bài ma sói, trò chơi chiến thuật...!Đủ mọi thứ để tiêu khiển, cũng nhờ thế Huyết Phong mới trụ được tới giờ.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại, chắc Huyết Phong cũng không thể nào trụ lâu được nữa.
Nếu không phải không còn pin cho điện thoại, Ma Tùng Quân đã bật phim lên cho nó xem để giảm bớt sự căng thẳng cho thằng bé rồi.
“Không sao đâu, Huyết Phong có vẻ vẫn chịu được.
Kích đểu nó một chút cho nó sung lên là xong...”
“Rầm rầm rầm rầm...”
Đang lúc Ma Tùng Quân nói thì đột nhiên không gian xung quanh liên tục đổ sập xuống.
Vốn họ đang ở trong một vùng đất tối, dưới chân là cỏ đen.
Không gian trước mắt bọn họ cứ thế mà đổ sập.
Sau đó nó hiện ra một lối đi dẫn thẳng đến nơi Ma Tùng Quân gọi là trung tâm lúc nãy.
Một đền thờ khổng lồ hiện ra trước mặt bọn họ.
[Đinh!]
[Tất cả cơ quan của hầm ngục đã được ai đó phá giải.]
“Lussuria, là nàng ta phá giải hết chúng.” – Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm về bóng lưng phía trước..