“Làm sao ngươi biết?” – Huyết Phong siết chặt nắm đấm nhìn lão già đó.
Đến cả Ma Tùng Quân còn chưa biết ngày sinh của hắn, không thể nào có kẻ khác biết được.
Người biết ngày sinh của hắn chính là ngôi làng và cả nhà hắn, tất cả đều không còn sống nữa rồi.
Chẳng có lý do nào khiến một kẻ xa lạ như lão thuyền phu kia lại biết được ngày sinh của hắn cả.
“Yên tâm, ta chưa từng gặp ngươi.
Ta thậm chí còn chẳng biết đám người các ngươi tròn vuông như thế nào.
Ta chỉ biết vào ngày hôm nay, có một kẻ sinh ngày tháng , sẽ đi qua con sông này và cứu giúp tộc đàn chúng ta.”
“Ta có một câu hỏi, đó có phải là ngày trăng máu không?” – Lão thuyền phu nhìn Huyết Phong, cười tủm tỉm nói.
“Và...!tên của ngươi có một chữ Huyết đúng chứ?”
Câu bồi của lão, khiến cho lông tóc Huyết Phong dựng đứng.
Hắn nghiêm mặt lại, cố giữ bản thân bình tĩnh để nói:
“Vì sao lão biết?”
“Tiên tri!” – Thuyền phu bước đến trước mặt Huyết Phong, lão vừa quan sát hắn vừa nói.
Lúc này lão thuyền phu đã hoàn toàn vào trong phạm vi tấn công tất sát của Huyết Phong, khắp cơ thể lão, chỗ nào cũng toàn sơ hở.
Trong đầu Huyết Phong hiện tại đang diễn ra hàng ngàn thế tấn công và phòng thủ khác nhau.
Điều đó vẫn chưa đáng sợ, đáng sợ hơn chính là lão thuyền phu đó lại làm ra vẻ giật mình.
Lão nhìn sâu vào đôi mắt của Huyết Phong, không nhịn được mà khen:
“Thiên tài, ngươi đúng là thiên tài.
Chỉ tiếc...!ngươi và ta không cùng chủng tộc, khó có thể gả cháu gái cho ngươi.”
Đang lúc lão định nói tiếp thì vai của lão bị người khác vỗ lên, làm cho lão giật mình, cả Huyết Phong đang hừng hực chiến ý cũng phải đè lại.
“Lão khọm, tiên tri cái khỉ gì? Nói thì nói luôn đi, đừng hù dọa con nít như thế.” – Ma Tùng Quân xoay người lão lại mà nói.
“Ngươi là gì của đứa trẻ này?” – Lão thuyền phu hỏi Ma Tùng Quân.
“Là gia đình của thằng bé.
Có vấn đề gì không?” – Ma Tùng Quân nghiêm mặt nói.
“Ra là vậy, quả thật, ta đã thấy một sợi dây liên kết mỏng manh giữa tất cả các ngươi.
Chậc...!nói cho ngươi một tin buồn, tốt nhất đừng dính líu quá sâu đến đứa nhỏ này, nó là mầm h...”
“Ầm!!!!!!”
Lão thuyền phu còn chưa kịp nói xong, Ma Tùng Quân trực tiếp cho một cú đấm trời giáng đánh thẳng đầu lão ta.
Lực đạo mạnh đến mức khiến cho cơ thể lão đập xuống đất, rồi nảy lên cao một cái, lợi dụng thời cơ đó Đại Cathay hướng mũi thương lên mặt lão mà đâm.
Nhưng...!lão ta lại né ngay trên không trung, một tay vươn ra nắm lấy cổ thương của Đại Cathay, rồi giật lấy cây thương.
Do Đại Cathay cầm thương quá chắc, nên cả người cũng hắn bị kéo theo.
Lão thuyền phu biết thừa điều đó, lão quật hắn xuống mặt đất.
Có điều, động tác còn chưa kịp thực hiện thì đầu gối của ai đó xuất hiện trước mặt lão, nó không ngần ngại tiếp xúc yêu thương với gương mặt già nua kia.
Đồng thời giúp cho Đại Cathay thoát ra được.
“Oành!!!”
Một cú lên gối vẫn chưa đủ, đầu lão vừa bật ra, chỉ kịp thấy gương mặt của Huyết Phong đang trong trạng thái giận dữ.
Hai tay của hắn nắm lấy đầu lão, rồi đột ngột kéo xuống, đầu gối của hắn cứ thế mà lên gối.
“Đùng đùng đùng đùng...”
Mỗi cú lên gối vang lên như tiếng sấm nổ, khiến cho không khí quanh đó phải nổi lên ầm ầm như vũ bão.
“Ha ha ha ha...!tức giận thế này thì đúng là gia đình thật rồi.
Không ngờ, kẻ như ngươi vẫn còn gia đình, ha ha ha.
Kỳ tích, đúng là kỳ tích.”
“Cái gì? Lão ta vẫn cười?” – Ma Tùng Quân nhíu mày nói.
Bấy giờ Huyết Phong vẫn không ngừng đánh lão ta, lão ta chỉ bị động chịu đòn.
Thay vì đau đớn la ó, hay phòng thủ gì đó, thì lão cứ mặc kệ và rồi cứ cười.
Lão thuyền phu này bị điên à?
“Phong, dừng lại đi.
Lão này đang khích chúng ta đấy.” – Ma Tùng Quân quát.
Nghe thế cơn giận của Huyết Phong lập tức được kìm nén lại, vốn hắn đã thấy quá kỳ lạ khi lão ta cười lên ban nãy rồi.
Được Ma Tùng Quân nói, Huyết Phong lập tức sút lão sang một bên rồi nhảy xuống bên cạnh Ma Tùng Quân.
Hai chị em Yên Nhược Đan được Lưu Béo bảo vệ, đứng trước chúng còn có cả Tiểu Bối và con Gâu.
Chỉ riêng con Goblin Chu Liên là núp đằng sau, con Meo thì nằm ệch ra giữa đất để phơi nắng, chẳng quan tâm chút sự đời nào.
“Nếu lão không nói mục đích của lão là gì, chúng ta sẽ rời khỏi đây.” – Ma Tùng Quân nghiêm mặt nói.
Thuyền phu nghe thế, mới từ từ đứng dậy phủi sạch bụi bẩn trên người.
Lão ta gãi đầu một lúc rồi nhìn bầu trời thở dài.
Trông lão lúc này cứ có cảm giác giống một con khỉ hơn là người, mặt lão cũng giống khỉ nữa, nhăn nhúm, râu ria mọc đầy cả mặt.
Nhưng nó lại lưa thưa giống như lông hơn là râu.
“Chẳng phải lão phu đã nói rồi sao? Lời tiên tri đó nhắc rằng, sẽ có một kẻ sinh ngày tháng , sẽ đi qua con sông này và cứu giúp tộc đàn chúng ta.
Ta đợi cái ngày này suốt năm, đời của ta là đời thứ hai đợi các ngươi.” – Thuyền phu vuốt râu nói.
“Nói mồm ai mà tin, bằng chứng về tiên tri đâu? Đừng bắt chúng ta theo, không đời nào ta theo ngươi.
Vả lại...!ngôi làng gần nhất cách đây cũng vài trăm dặm.
Nếu không muốn nói thì thôi, chúng ta đi, coi như đi quỵt tiền của lão cũng được.” – Ma Tùng Quân phất tay nói.
Sau đó hắn dứt khoát dẫn đám nhỏ rời đi, dù có một chút tò mò nhưng không một ai cãi lời Ma Tùng Quân.
Đang lúc Ma Tùng Quân định triệu hồi xe ra, thì đột nhiên thuyền phu nói ra mấy chữ khiến cả nhóm khựng lại.
“Thập Nhị Huyền Môn Công!” – Lão khọm nhìn chằm chằm bóng lưng Huyết Phong mà nói.
“Năm xưa Thập Nhị Huyền Môn Công được tộc ta truyền dạy lại cho con người các ngươi.
Chàng trai, ngươi là con người cuối cùng có thể luyện được Thập Nhị Huyền Môn Công, ngươi sinh ngày tháng năm , cũng chính là ngày mặt trăng nhuộm máu.”
“Lời nguyền sẽ đến với đứa trẻ như ngươi, cả nhà ngươi chết đi là điều tất yếu.
Bởi họ không thể chống lại số mệnh được và kể cả trong tương lai, ngươi luôn là kẻ cô độc.
Gia đình, bạn bè, tất cả mọi thứ ngươi quý trọng đều sẽ biến mất vào cái ngày ngươi tuổi.”
“Đủ rồi, bớt hù dọa con nít lại đi.” – Ma Tùng Quân chắn trước mặt Huyết Phong nói.
Từng lời nói của lão thuyền phu kia như ngấm sâu vào trong tim gan của Huyết Phong, khiến hắn không thể ngẩng đầu đứng thẳng.
Chẳng lẽ cả nhà hắn, cả làng hắn vì hắn mà chết? Hắn biết bản thân sinh ra vào một ngày xấu, nhưng từ bé đến lớn vẫn sống lành lặn, cha mẹ luôn dặn hắn rằng không sao hết.
Các già làng cũng không kỳ thị hắn...!họ nói không bao giờ tin vào số mệnh...!vậy tại sao?
“Ta chỉ nói sự thật thôi.
Các ngươi bên cạnh hắn, rồi cũng sẽ đến lúc lãnh chịu số mệnh.
Cả đời này, hắn mặc nhiên được xem là kẻ cô độc.” – lão thuyền phu vuốt râu, thở dài mà nói.
“Ta nói rồi, nếu lão còn nói nhảm thêm một câu nào nữa.
Ta không khách khí đâu, đừng để mọi chuyện lớn hơn.” – Giọng điệu Ma Tùng Quân trở nên lạnh lùng.
“Quân ca...!đệ không sao đâu.” – Huyết Phong vươn tay ra giữ lấy Ma Tùng Quân lại.
Cùng lúc đó trên người Ma Tùng Quân tỏa ra một loại khí tức đặc thù, mà chỉ có lão thuyền phu kia mới cảm nhận thấy.
Đồng tử mắt lão ta giãn ra, sau đó lại nở một nụ cười ngạc nhiên.
“Không sao con khỉ, rõ ràng thằng khọm già kia trù chúng ta chết.
Nói hưu nói vượn! Huyết Phong, đệ nên nhớ kỹ ai là kẻ thù của đệ.
Là lũ đốn mạt ĐẾ QUỐC!!”
“Không phải thằng số, con mệnh chó má gì ở đây.
Số với chả mệnh, nếu có số mệnh thật đi chăng nữa thì đã làm sao? Có số thì nghịch số cho ta, có Ma Tùng Quân ở đây, không chuyện gì là không thể làm.”
Ma Tùng Quân thở hồng hộc nói.
Hắn ghét nhất hai từ số mệnh, vì hai từ đó mà năm xưa hắn phí hoài cả thanh xuân.
Chấp nhận số phận sống dưới tầng đáy xã hội chỉ vì người ta luôn rỉ vào tai hắn rằng, những kẻ sinh ra có thân phận thấp kém, thì mãi là thấp kém.
Có cố gắng cách mấy cũng không thoát khỏi cảnh nghèo khổ.
Mặc nhiên hắn cho đó là đúng và cứ mặc kệ số phận, sống sao thì sống.
Và khi hắn sang đến thế giới này, quá nhiều thứ khiến hắn phải kinh ngạc.
Cái gì mà số, cái gì mà mệnh, hắn thấy nó chẳng còn đúng chút xíu nào với hắn.
“Ở đời không ai triệt sống của ai, chỉ có chính bản thân đệ mới triệt đi đường sống của đệ.
Đệ đồng hành với chúng ta đã lâu, nếu không có đệ, cả nhóm không ít lần gặp nguy hiểm.
Nếu không có đệ, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết đã chết từ khiếp nào.
Nếu không có đệ, lần đó ta cũng bị hòn đá đè chết.”
“Đệ thấy đấy, những chuyện xảy ra có đúng như thằng khọm già kia nói không? Không hề đúng chút nào...!nên là.
Tỉnh táo lên đi!”
“Bép!”
Dứt lời Ma Tùng Quân tát cho Huyết Phong một cái, cú tát không mạnh, nhưng đủ để mặt Huyết Phong quay sang một bên.
Đồng tử mắt Huyết Phong không ngừng rung động.
Một hồi lâu sau, hắn đột nhiên nở nụ cười, quay đầu lại nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân.
“Quân ca, đệ thề sau này sẽ bảo vệ tất cả mọi người!!” – Huyết Phong cười ha ha nói.
“Nói nhảm, mày có bất tử như tao không mà đòi bảo vệ người ta? Xuy xuy, đi ra chỗ khác chơi.” – Đại Cathay đi đến phẫy tay đuổi Huyết Phong sang một bên.
Bấy giờ Ma Tùng Quân quay đầu lại, híp mắt nhìn lão khọm mà nói:
“Khọm già, ta nói một lần cuối này thôi.
Không có thêm một lần nữa đâu, nếu mục đích của lão là để chì chiết một thằng nhóc, ta nghĩ lão thất bại rồi đấy.”
“Tại hạ, Viên Thừa Ân.
Thái thượng trưởng lão của Viên tộc, ra mắt các vị.
Vừa nãy có lời lẽ đắc tội, mong các vị bỏ qua.”
Đột nhiên lão khọm cúi đầu về phía Ma Tùng Quân, tỏ vẻ thành kính trước hắn, khiến cho Ma Tùng Quân nhìn lão ta bằng ánh mắt khó hiểu.