Suy nghĩ lắm thật, hừ, Bắc Mạc Khanh quay lại ngồi xuống, nhìn hai người nói: “Tự xuống dưới phạt.” Sau đó ngồi xe lăn đi ra ngoài.
Bắc Ti nhìn Bắc Thần nói: “Đã bảo huynh đừng đề cập, huynh cứ đề cập, cứ nhất định phải nói, huynh ngại sống quá lâu đúng không.” Nói xong liền đi lãnh phạt.
Bắc Mạc Khanh trở về phòng ngủ, Ám cũng theo sau, sau khi vào phòng, Bắc Mạc Khanh uống một ly trà, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nhanh chóng đứng lên đi tìm hai người Bắc Ti mặc kệ xe lăn và Ám.
Hắn quên mất, hai người bọn họ sẽ không bị đánh chết đúng không? Hắn nhớ tới mỗi lần hắn yêu cầu bọn họ tự mình chịu phạt, hoặc là sống dở chết dở, hoặc là chỉ còn một hơi thở, vẫn là hắn tự mình đi tìm, nếu không có khi họ sẽ chết.
Mà trong khi đó Bắc Mạc Khanh còn đang nhớ xem Hình Phạt đường ở đâu, hắn mãi mà không tìm được, may mắn tại thời khắc mấu chốt trông thấy đám người Bạch Thành, Bắc Mạc Khanh vội vàng nhờ họ dẫn đường.
Đến nơi không thấy người, Bắc Mạc Khanh hỏi: "Hai người Bắc Thần đâu?"
Người kia thấy rõ người tới, vội vàng hành lễ, "Bắc Thần lâu chủ và Bắc Ti đại nhân đang ở trong phòng tra tấn, không phải ở tiền sảnh."
Bắc Mạc Khanh biết ở Hình Phạt đường thì chỉ khi xử trọng hình mới dùng đến phòng tra tấn, chết tiệt, hai người này muốn chết trong đó sao?
"Nó ở đâu, đưa ta đến đó."
Người kia run rẩy dẫn đường nghĩ thầm, lúc trước gã còn nghĩ chủ thượng là người ôn hòa, ngờ đâu quá đáng sợ, sao hôm nay lại đến lượt mình trực ban.
Khi đến nơi, họ thấy hai người đang quỳ dưới xiềng xích, nửa người trên không mảnh vải che thân, đầy máu, mặt mày tái mét bị treo ở nơi đó, nếu không phải có tiếng rên rỉ khi roi quật vào, Bắc Mạc Khanh còn nghĩ rằng đã chết.
Người chấp phạt nhìn thấy Bắc Mạc Khanh tới, vội vàng dừng lại hành lễ: "Tham kiến chủ thượng."
Bắc Mạc Khanh “Ừ” một tiếng rồi đi vào, hai người ráng chống đỡ ngẩng đầu lên, thân thể không ngừng run lên vì đau, "Chủ thượng..."
Giọng nói của Bắc Thần yếu ớt đến mức gần như không nghe được, thanh âm khàn khàn khiến Bắc Mạc Khanh đau lòng không thôi, Bắc Mạc Khanh vội vàng yêu cầu người chấp phạt mở xích sắt trói hai người ra.
Không có xiềng xích lôi kéo, Bắc Thần và Bắc Ti trực tiếp ngã xuống đất, may mà Bắc Mạc Khanh đã nhanh tay đỡ lấy.
Sau khi tiếp được hai người mới phát hiện trên lưng họ có vết thương, máu thịt be bét, lộ ra xương cốt, Bắc Mạc Khanh vội vàng mang người đi, Bắc Mạc Khanh cõng Bắc Thần trên lưng, để Bạch Thành cõng Bắc Ti hướng đến phòng ngủ của mình chạy.
Bắc Mạc Khanh trực tiếp vận dụng bộ pháp, lúc đi còn nghe được thanh âm rên rỉ yếu ớt mong manh của Bắc Thần, khi đến nơi, Bắc Mạc Khanh nhẹ nhàng đặt Bắc Thần lên giường.
Vừa đặt xong thì Bạch Thành cũng quay lại, đặt Bắc Ti xuống, Bắc Mạc Khanh đưa cho Bạch Thành hai bình thuốc rồi nói: "Một bình để uống, một bình thoa ngoài da, uống dược trước, lúc thoa dược nhớ nhẹ một chút."
Bắc Mạc Khanh nhìn vết thương sau lưng Bắc Thần, trước tiên cho hắn uống một viên đan dược, sau đó từ trong không gian lấy một ít Linh Tuyền, đưa cho Bạch Thành một ít, rồi lau vết thương cho Bắc Thần.
Vừa lau xong những nơi bị lộ ra xương cốt nhanh chóng biến mất, thịt mềm từ từ mọc lên, các vết thương nông hơn cũng từ từ liền lại, xem ra là có hiệu quả.
Bắc Mạc Khanh đang định bôi thuốc cho Bắc Thần, phát hiện bên kia đã xong xuôi, Bắc Mạc Khanh không khỏi nhìn Bạch Thành, thủ pháp thật lão luyện, Bắc Mạc Khanh đột nhiên nhớ ra Bạch Thành là đại phu.
Bắc Mạc Khanh tiếp tục bôi thuốc cho Bắc Thần, hai người không biết từ lúc nào đã ngất đi, sau khi bôi thuốc xong, hắn nói với Bạch Thành: "Đi ra ngoài, đừng quấy rầy hai người bọn họ."
Bạch Thành đi theo Bắc Mạc Khanh ra ngoài rồi canh giữ ở ngoài phòng, Bắc Mạc Khanh thì trở lại phòng ngủ, sắc trời đã rất muộn, xem ra hôm nay không về được, may mà Lạc Vũ đã để lại thư.
Trọng Lê Đại Lục, Nam Ly.
Nam Cung Linh trong lòng tràn đầy đau buồn, đệ đệ đi rồi, ngày mai phải một mình phê tấu chương, ai, thật khó chịu.
Cảnh Dật Thần nằm ở trên giường, trong lòng trống vắng, không ngờ mới chỉ có một ngày mà hắn đã không chịu được, vô cùng cô đơn, thiếu bóng dáng của người luôn luôn dính lấy hắn.
Đèn trong phòng ngủ cũng không tắt, như đang đợi người về.
Bắc Mạc Khanh về phòng cũng không ngủ, cho Ám rời đi rồi tiến vào trong không gian, Vân Mộng cũng sắp hồi phục rồi.
Nhưng những gì y nói thật sự khiến Bắc Mạc Khanh rất khó chịu, đáng lẽ y không nên nói...
Quên đi, coi như đó là một bài học, dược có hiệu quả thì không sao nữa rồi, trong trí nhớ bọn họ đã bị phạt rất nhiều lần, Bắc Mạc Khanh tuy đau lòng nhưng không thể không phạt, phạt một lần đau một lần.
Thật đúng là...
Một đêm trôi qua, Bắc Mạc Khanh nghe được hệ thống nói hai người quỳ ở ngoài cửa, đi ra khỏi không gian, mở cửa phòng liền thấy hai người đang quỳ gối cúi đầu.
Lúc Bắc Thần và Bắc Ti nhìn thấy chủ thượng bước ra, vừa định nói gì đó, Bắc Mạc Khanh đã mở miệng: "Đứng dậy, vào đi."
Bắc Ti và Bắc Thần đứng lên đi vào phòng Bắc Mạc Khanh, không quên đóng cửa lại, Bắc Mạc Khanh nhìn sắc mặt tái nhợt của hai người nói: "Biết sai chưa?"
Hai người quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: "Thuộc hạ biết sai."
Cuối cùng, Bắc Mạc Khanh vẫn là đau lòng không chịu được, kêu hai người đứng lên "Ta nghĩ các ngươi vẫn là không nhớ lâu, dậy đi."
Bắc Mạc Khanh để hai người ngồi ở trên giường: “Ta biết các ngươi muốn nói cái gì, nhưng huynh ấy kiếp trước đã cứu ta, ngươi hiểu không?” Bắc Mạc Khanh không nói nhiều, chỉ là đề cập đến Nam Cung Linh đã cứu hắn một lần.
Bắc Thần cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Bắc Mạc Khanh nhìn hai người nói: "Các ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt, không đau sao? Người bị thương cũng không được chạy lung tung."
Sau khi Bắc Mạc Khanh bảo hai người trở về thì mang theo Ám đi ra ngoài, không có mấy người Bắc Thần đi cùng, Bắc Mạc Khanh cuối cùng cũng có thể thoải mái đi dạo.
Ám đẩy Bắc Mạc Khanh dạo phố, chỉ một lát sau bốn người Lạc Vũ và Bạch Thành cũng theo qua, Bắc Mạc Khanh nhìn bọn họ hỏi: "Sao các ngươi không chăm sóc bọn họ mà lại tới đây."
Lạc Vũ nói: "Lão đại nói bọn họ không sao, để chúng ta bảo vệ ngài."
Bắc Mạc Khanh liếc nhìn họ rồi lẩm bẩm "Ta thì cần gì bảo hộ, aii."
Bắc Mạc Khanh để bọn họ đi theo, aii, thật may là bọn họ không mang theo người khác mà chỉ tự mình đi qua, nếu không rất khó để thoải máu đi dạo.
Khi đến một khu phố ngầm, Bắc Mạc Khanh có chút tò mò không biết trong đó bày bán thứ gì, hình như trước đây đọc trong tiểu thuyết thấy địa phương giống vầy có rất nhiều bảo vật.