Mọi người ở đây cùng đi đến rất nhiều nơi, có núi, có nước và có cả phong cảnh.
Một ngọn núi trắng phủ đầy tuyết trắng xóa, có tên là Bất Dong Sơn (Dong - 融 – tan), đúng như tên gọi, tuyết ở đây quanh năm không tan, không thay đổi, chỉ khi có người bước lên thì tuyết sẽ trực tiếp biến mất, nhưng chỉ giới hạn trong vùng đất bị giẫm lên. [tác giả tự biên tập]
"Chủ thượng còn nơi này không? Lúc trước ngài đưa ta tới đây chơi, chủ thượng đánh đàn, thuộc hạ ở đây chạy nhảy khắp nơi, còn lớn tiếng tuyên bố đem tuyết ở nơi này giẫm cho tan biến toàn bộ..."
"Tất nhiên là nhớ rõ, ta nhớ lúc đó ngươi mới bảy tám tuổi, mấy ngày đó ngươi suốt ngày khóc lóc than thở, sợ ngươi chịu quá nhiều áp lực, ta liền đưa ngươi tới đây chơi, nhưng ta không có ý định đùa giỡn với ngươi, nên ta đã gảy vài khúc đàn chúc ngươi giảm bớt áp lực và phiền muộn trong lòng."
"Quả thực, tiếng cầm của chủ thượng rất êm tau, thuộc hạ sẽ không bao giờ quên được.
Không biết hiện tại thuộc hạ đã có năng lực thực hiện lời tuyên bố trước đây chưa, để thuộc hạ thử xem."
Bắc Thần vận dụng bộ pháp, di chuyển qua lại trên những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, Bắc Mạc Khanh lấy ra một cây cổ cầm, tên là Thanh Tuyết, vừa vặn tái hiện lại quang cảnh trước đây.
Đàn một bản “Tĩnh tuyết”, “Tĩnh tuyết” là một khúc ca tương đối nhẹ nhàng, khi nghe nó, người ta có thể thư giãn cả về thể chất lẫn tinh thần, giảm bớt mệt mỏi, âm điệu êm đềm, rất dễ nghe [tác giả tự biên].
Bắc Mạc Khanh đàn một khúc liền dừng lại, Bắc Thần cũng kết thúc, "Chủ thượng đàn vẫn êm tai như vậy, lời hứa của thuộc hạ năm nào cũng đã hoàn thành."
“Vậy thì chúng ta đi đến nơi tiếp theo.” Bắc Mạc Khanh nhẹ giọng nói, không chút do dự.
Sau đó Bắc Thần đẩy Bắc Mạc Khanh đến một hồ nước, hồ nước này hình tròn, vì ban đêm sẽ phát sáng nên được thiên hạ gọi là "Nguyệt Lượng hồ".
"Nghe nói trước đây có một đôi thần tiên quyến lữ, thực lực rất mạnh, bọn họ hẹn gặp nhau ở Nguyệt Lượng Hồ để cùng ngao du ngắm cảnh, một chiếc thuyền lá, hai người đứng trên đó chậm rãi tiến về phía trước, hai người vừa đi vừa cười đùa, mỗi một cử chỉ đều tràn ngập tình yêu dành cho đối phương, du khách đi ngang qua đều ghen tị với tình cảm của hai người. Khi họ đến trung tâm hồ, nước ở trung tâm hồ đột nhiên chìm xuống, từng đạo âm thanh va chạm “rầm rầm” vang lên làm mọi người chú ý, hai người vừa định rời đi, thì nước hồ dâng lên, tràn qua đầu người, nhấn chìm họ.
Theo lý mà nói, với thực lực của mình, hai người có thể dễ dàng ra ngoài hồ nước, nhưng không một ai thấy bóng dáng của họ bay lên, qua hồi lâu, hai người vẫn bặt vô âm tín. Kể từ đó, Nguyệt Lượng Hồ đã trở thành cấm địa cho các cặp tình nhân... " [——Tác giả tự biên tập]
“Chẳng trách vẫn có người đến đây, nhưng đều là một mình, không có người yêu cùng nhau đến.” Lạc Vũ kinh ngạc nói.
Bắc Ti đánh vào gáy Lạc Vũ: "Bình thường ngươi nên tìm hiểu kỹ hơn, đọc thêm nhiều ghi chép, ngươi mỗi ngày chỉ biết đi ra ngoài lêu lỏng, thì có thể biết cái gì?"
Lạc Vũ ủy khuất cúi đầu sờ sờ gáy, nghĩ thầm: “Ta làm đồ ăn cho lão bà, còn dính lấy hắn nữa, còn bò … khụ khụ.”
Bắc Mạc Khanh nhìn Lạc Vũ mặt càng ngày càng đỏ, còn tưởng y đã thấy áy náy hối lỗi, tuy nhiên không phải, y lại là đang suy nghĩ đến những sự tình không thể miêu tả được kia, nhưng Bắc Mạc Khanh cũng không biết Độc Tâm Thuật.
"Được rồi, Lạc Vũ, ngươi về sau nhớ tìm hiểu kỹ một chút, đừng có ngày nào cũng ra ngoài đường lêu lỏng, sau này ngươi liền cùng ta đến thư phòng học tập đi."
Lạc Vũ trừng to mắt biểu thị không muốn, y muốn bồi lão bà, chứ không muốn xem đống đồ lung tung ngổn ngang kia.
Tất cả mọi người đều thưởng thức mỹ cảnh nơi đây, chỉ có Lạc Vũ đứng đó như một tượng gỗ, không muốn tin tưởng những gì Bắc Mạc Khanh vừa nói.
Không lâu sau cả nhóm lặng lẽ rời Nguyệt Lượng Hồ, đi đến một vách núi có tên là Nhật Lạc Sơn Ba (sườn núi mặt trời lặn).
Bắc Thần ngắm phòng cảnh nơi này, cảm khái vạn phần nói: "Trước kia chủ thượng rất thích ngắm hoàng hôn ở đây, còn thường hỏi thuộc hạ tại sao mặt trời lặn, lặn xuống nơi nào. Cho đến bây giờ thuộc hạ luôn trả lời là mặt trời mệt mỏi, bãi công chạy đến Nhật Lạc Sơn Ba nghỉ ngơi, chủ thượng luôn mắng ta một trận..."
“Với cái tính nghịch ngợm của ngươi, không mắng ngươi thì mắng ai, còn nói mặt trời chạy đến Nhật Lạc Sơn Ba bãi công, mặt trời làm cho ai mà bãi? Đúng là đến chết cũng không thay đổi.” Bắc Mạc Khanh nói thẳng.
“Chúa thượng, nhìn xem, mặt trời lặn rồi.” Bắc Thần nhìn cảnh tượng trước mặt nói.
Bắc Mạc Khanh ngắm hoàng hôn, trước đây lúc hắn ở trong bệnh viện cũng rất thích ngắm, nhưng lúc đó chỉ có một mình lẻ loi, quang cảnh hoàng hôn hiện lên có chút thê lương, bây giờ có người cùng hắn ngắm hoàng hôn, bây giờ hắn không còn một thân một mình...
Cảnh hoàng hôn đẹp đẽ khiến lòng người hướng tới, trong đoàn người có người vui lại có người buôn, ngày hôm đó trước mắt mọi người là cảnh tượng giống nhau nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Mặt trời lặn mặt trăng mọc lên, mâm nhỏ tròn vành vạnh treo trên bầu trời, trong nháy mắt, mọi người đã tới một sơn cốc, nơi đó ánh trăng sáng tỏ mê người, trong đêm liêu nhân này trông thật yên bình và đẹp đẽ.
Cảnh đêm ở đây thực sự rất đẹp, Bắc Mạc Khanh nhớ tới một chuyện liền nói: "Đây hẳn là nơi mà lúc hờn dỗi ngươi đã trốn đến."
"Ta nhớ lúc đó hình như vì cái gì, ân... một món quà sinh nhật, phải không?"
Bắc Thần cúi đầu đáp: "Vâng...".
"Ta nhớ ngày đó hình như là sinh nhật của ngươi. Bởi vì bận rộn, ta không có chuẩn bị quà cho ngươi, đêm hôm đó ngươi liền trốn đến đây, ta còn tìm rất lâu."
Bắc Thần thấy những người khác dung vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn mình, trong lòng có chút xấu hổ, tại sao lại đẩy chủ thượng đến đây? Mất mặt muốn chết [nội tâm che mặt].
Bắc Mạc Khanh thấy hắn như vậy nên không tiếp tục nói, mà chuyển chủ đề, đi vào sâu hơn trong sơn cốc.
“Phải nói nơi này thực sự rất đẹp, trước đó vội vàng mà ta đã không thưởng thức kỹ càng, vậy thì lần này thỏa sức mà thưởng thức đi.” Bắc Mạc Khanh nói.
Trong không trung muốn vàn đom đóm bay lượn chập chờn, tràn ngập cả sơn cốc, ánh sangs nhỏ bé màn bạc chiếu rọi cảnh vật nơi đây, càng tăng thêm mỹ cảm cho cảnh đẹp chốn này.
Hoa cỏ cây cối như hòa với nhau, dưới ánh trăng phảng phất như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, bóng trăng phản chiếu trên dòng suối nhỏ gợi cho Bắc Mạc Khanh một câu chuyện, hắn muốn vươn tay chạm vào nó.
Bắc Mạc Khanh đứng lên đi qua, ngồi xổm xuống, duỗi tay ra, ánh trăng rơi vào trên tay hắn, hình ảnh phản chiếu phía dưới bị Bắc Mạc Khanh xuyên qua, Bắc Mạc Khanh cười nghĩ: “Những con khỉ đó thật là ngốc nghếch một cách đáng yêu."
Bắc Mạc Khanh đứng dậy, khi trở về vẫn ngồi trên xe lăn, mọi người có chút hoang mang, không biết Bắc Mạc Khanh đến cùng là làm sao, bỗng nhiên duỗi duỗi tay xong quay lại.