Tất cả mọi người đều không thể tin được Bắc Mạc Khanh lại để cho Cửu Linh trở về dễ dàng như vậy, ngay cả Cửu Linh cũng kinh ngạc.
Bắc Mạc Khanh mặc kệ bọn họ, chỉ là có chút phiền muộn, mình là quỷ ăn thịt người à?
Sự thay đổi của Bắc Mạc Khanh có thể nói là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, hoàn toàn không biết bây giờ trong mắt người khác hắn chính là một ác ma giết người không chớp mắt.
Cửu Linh vừa được đỡ trở lại lều, đã bị Kỳ Vãn Quân đè xuống mà xoa, Cửu Linh biểu thị hắn vô lực chống cự, đã hư thoát, thật sự rất đau.
…
Ly Sênh Đại Lục
Lúc này Phó Cẩm đang ăn tối với mấy người Bạch Thành, Quyền Cẩn, mấy người bọn họ vì một sự kiện mà trở nên quen biết.
Phó Cẩm đã uống rất nhiều nên hơi say, y kể khổ với Bạch Thành.
"Vị hôn phu, vị hôn phu của ta, thật đáng ghét, người khác đều là vị hôn phu đuổi theo vị hôn thê. Ta thì tốt rồi, tới bây giờ còn không tìm được hắn, sáu năm rồi..."
"Vậy cũng quá đáng ghét. Người kia là ai? Tuy rằng thành phố ngầm của chúng ta không thể so với Vô Song Lâu, nhưng chỉ là tìm người thì tuyệt đối mấy phút có thể tìm được cho ngươi."
Quyền Cẩn căm phẫn mở miệng nói, đồng thời an ủi Phó Cẩm.
"Ừm... Gọi là Cửu Linh."
Phó Cẩm ban đầu cũng không muốn nói về chuyện này, nhưng để tìm thấy hắn sớm hơn, y quyết định vẫn nói ra, vạn nhất lại có thể tìm được.
Đám người kinh hãi.
"Cửu Linh?"
"Hả? Các ngươi biết hắn à?"
Phó Cẩm thấy họ khiếp sợ, có chút khó hiểu.
Bạch Thành đột nhiên nhớ tới sáu năm trước, hóa ra người tìm Cửu Linh lúc đó là y, nguyên lai là quan hệ vị hôn phu thê, chuyện này, vậy mà ta đã trì hoãn hai người bọn họ sáu năm không gặp...
Bạch Thành nhìn Quyền Cẩn, lập tức hiểu được, đây là lại biến mình thành công cụ.
"Ta biết sư phụ của hắn là chủ thượng của Vô Song Lâu. Sáu năm trước hắn rời Lý Sênh Đại Lục, đến Trọng Lê Đại Lục."
Phó Cẩm nghe xong mặt đầy vạch đen, y tìm Lý Sênh Đại Lục sáu năm, kết quả tên kia vậy mà lại trước một bước đi đến Trọng Lê Đại Lục, đáng ghét.
Ta làm sao có thể đi Trọng Lê Đại Lục a, ai.
"Cái kia, cái kia các ngươi biết cách đến Trọng Lê Đại Lục không?"
Trầm mặc một hồi, Bạch Gia nói: "Như vậy đi, hai năm nữa chúng ta sẽ đến chỗ chủ thượng một chuyến, nếu muốn ngươi có thể đi cùng ta, bất quả phải chờ hai năm."
"Không sao, ta đã đợi sáu năm, thêm hai năm nữa không có vấn đề gì."
Sau khi tìm được Cửu Linh, Phó Cẩm cũng cảm thấy yên tâm, cảm thấy tu visắp đột phá, vì vậy Bạch Gia liền đưa y đến Vô Song Lâu.
Trên chiến trường một đám người đang chém giết...
Bất tri bất giác lại một năm trôi qua, Bắc Mạc Khanh đang ngồi viết gì đó.
Bắc Mạc Khanh kiểm tra qua rồi gấp lại đưa cho Ám, đáng thương cho Ám bảy năm luân phiên qua lại giữa hai nơi, làm sứ giả cho hai người.
Thật sự khó có ai như hai người, rõ ràng có thể dùng phương pháp khác, nhưng vẫn cứ muốn viết tay, còn để người gửi qua lại, Ám đã âm thầm đưa thư bảy năm.
Nam Cung Linh nhìn Ám đưa thư tới, trong lòng vui vẻ, bệnh tình của Tiểu Khanh đã chuyển biến tốt đẹp.
Đã bảy năm, cộng thêm lần Nam Cung Linh ở đó là đã ba lần mất khống chế, hiện tại hắn đã có thể chậm rãi khống chế, chỉ cần không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không cần lo lắng gì cả.
Thời gian vội vã trôi nhanh, một năm nữa qua đi, Bắc Mạc Khanh không khỏi cảm phái, thời gian trôi qua thật nhanh, Cửu Linh đứng ở bên cạnh, nụ cười trên môi cũng theo sự việc hai năm trước biến mất, mỗi ngày đều sống chung với cảm giác áy náy.
Bắc Mạc Khanh quan sát hai năm, thấy hắn vẫn chưa mở lòng, đành gọi Cửu Linh qua nói chuyện.
"Con có biết vì sao con rõ ràng có thể đột phá từ hai năm trước, nhưng lại chậm chạp không thể?"
"Vì con luôn một mực bị hận thù chi phối, một mực sống trong ám ảnh của quá khứ, con cảm thấy con có thể đột phá sao?"
Bắc Mạc Khanh nói nghiêm túc hơn bao giờ hết, Cửu Linh cho rằng Bắc Mạc Khanh đang giận mình, vội vàng quỳ xuống, nhưng mím môi không nói gì.
Bắc Mạc Khanh thở dài, "Ta cảm thấy chúng ta phải đem sự kiện năm đó nói rõ ràng."
Thấy Cửu Linh không nói lời nào, Bắc Mạc Khanh lắc đầu nói, nói xong mất cả buổi sáng, Cửu Linh đau khổ nhắm mắt lại.
"Sư tôn, đừng nói nữa, đệ tử minh bạch..." Ngài lải nhải từ sáng đến trưa luôn rồi, đầu của đệ tử đều sắp nổ tung.
Bắc Mạc Khanh lấy ra một cuốn sách từ trong không gian, đó là một trong những phần thưởng đăng nhập mà hắn đã lấy trong tám năm qua, trên đó có viết một chữ lớn "Tâm", lúc nhận được phần thưởng này Bắc Mạc Khanh còn thấy khó hiểu, nhưng vài ngày trước hắn mở ra xem thì phát hiện nội dung bên trong không đơn giản như hắn nghĩ.
Chắc chắn rồi, phần thưởng hàng năm có gì không tốt đâu, Cửu Linh tháy cuốn sách dày như vậy hỏi, "Cái này, phải đọc hết ạ?"
"Ừm, xem ngay ở đây, khi nào thì xem hết, giải quyết xong chuyện trong lòng, thì ra ngoài."
"Nếu xem hết mà không thể giải quyết thì sao ạ?"
"Vậy thì đọc lại lần nữa, chừng nào mở được lòng, tu vi đột phá mới được ra."
"Ta tự mình ở đây trông chừng con."
Cửu Linh nghe câu cuối cùng của Bắc Mạc Khanh tỏ vẻ kinh hãi, bắt mình đọc một cuốn sách dày thì thôi đi, còn nhìn chằm chằm vào mình.
Buổi chiều giờ Mùi
Đám người Bắc Thần cùng đến Trọng Lê Đại Lục Vô Song Lâu.
Bắc Ti thấy Bắc Thần đi cùng một người xa lạ, trong lòng không khỏi nghi kỵ.
Bắc Thần nhìn Bắc Ti nhìn chằm chằm Phó Cẩm, rồi lại lén lút liếc mình, có chút cạn lời.
"Trên chiến trường, ta sẽ đưa huynh tới đó."
Bắc Thần khiếp sợ không nói nên lời, Chủ thượng ghét nhất là mùi máu, sao lại có thể đi đến một nơi như chiến trường, nhiều năm như vậy, điều gì đã khiến cho Chủ thượng thay đổi như thế này...
Bắc Ti còn nói cho Bắc Thần biết Chủ thượng đã ở biên cảnh hơn tám năm, điều này khiến Bắc Thần không khỏi hoài nghi liệu trí nhớ của mình có sai không.
Lúc tới nơi thì mọi người đều đã biết Bắc Tí nên không ngăn cản, tình cờ gặp Kỳ Tướng Quân nên y dẫn đường.
Vừa đến nơi đã thấy Bắc Mạc Khanh chắp tay sau lưng đi qua đi lại, nhìn thiếu niên đang ngồi đọc sách, thiếu niên kia nhìn có chút quen mắt.
Phó Cẩm vừa nhìn đã nhận ra "Cửu Linh?"
Khi Phù Cẩm hét lên, mọi người đều nhìn về phía anh, Bắc Mạc Khanh nhìn bọn họ nói: "Vào đi."
Cửu Linh nhìn người vừa gọi mình có chút nghi hoặc, hình như hắn không quen biết người này.
Sau khi mọi người bước vào, Cửu Linh vẫn nhìn Phó Cẩm chằm chằm, Phó Cẩm nhận ra đi: "Nhìn cái gì, ta thực sự muốn chặt ngươi thành tám mảnh."
Cửu Linh không hiểu, Phó Cẩm tiếp tục, "Tên ta là Phó Cẩm."
Cửu Linh suy nghĩ một hồi chợt nhớ ta liền đứng dậy, tròn mắt nhìn y.
"Ngươi, ngươi là Thái tử sao? Vị hôn thê của ta, Phó Cẩm?"
“Trên đời này có yêu thứ hai tên Phó Cẩm sao?” Không thể không nói vị hôn phu của y còn khá đẹp trai, lại có một cỗ sát phạt chi khí, nghĩ đến Phó Cẩm không khỏi đỏ mặt.