Đế Thần Uyên thấy dáng vẻ này của Bắc Mạc Khanh, không biết vì sao, trong lòng luôn có ý muốn chạy tới an ủi, che chở cho hắn.
Nhưng đã nhanh chóng bị Đế Thần Uyên bác bỏ, sao có thể có ý dịnh như vậy.
Trên trời đột nhiên có một khe nứt, người bên trong là Trục Trần, tên này lại uống rượu.
Sự xuất hiện của Trục Trần khiến mọi người cảnh giác.
"Đừng lo lắng, ta là bằng hữu của Bắc Mạc Khanh, hắn không thể uống được thì cứ nói rõ cho hắn biết, giấu giếm làm gì? Để hắn uống hết lần này đến lần khác."
Trục Trần trực tiếp xuất hiện trước mặt Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh hít vào một mùi hương, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trục Trần giao Bắc Mạc Khanh cho đám người Bắc Mặc, “Chờ hắn tỉnh lại thì nói rõ ràng với hắn đi, lần này hắn say rượu nhớ tới những chuyện đó, may là không mất kiểm soát, đừng để hắn uống thêm nữa." Dứt lời liền biến mất.
Sở dĩ trước đó họ không nói với chủ thượng đó là vì họ không muốn chủ thượng vì bọn họ mà từ bỏ thứ mình thích, họ có chết cũng được, miễn là chủ thượng có thể sống vui vẻ.
Mạng sống của họ đều là do chủ thượng ban, tuy chủ thượng đôi khi rất nghiêm khắc nhưng lại là người ôn nhu nhất trên đời, người đã cho họ hy vọng, cho họ thân tình, lúc trướ chính chủ thượng đã mang họ trở về và cho họ những điều tốt đẹp nhất....
Sau khi trở về, tất cả mọi người đều im lặng, Đế Thần Uyên quay về nhìn về phía thuộc hạ của mình, Đế Vân Mục, Đế Vân Mục từ nhỏ đã ở bên cạnh anh, có thể nói là sự tồn tại như huynh đệ, cũng chỉ có Đế Vân Mục mới nói được vài lời với Đế Thần Uyên. Nói cách khác, hắn là người được Đế Thần Uyên tín nhiệm nhất.
"Vân Mục, hôm nay ta gặp một người, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, nhưng khi nhìn thấy hắn, trong lòng ta hơi rung động, có chút vui vẻ?"
Đế Vân Mục nghe lời này, chẳng lẽ là thích người ta rồi? Nhưng chủ thượng đầu gỗ này, thật sự thích người sao? Có lẽ chỉ là hảo cảm thôi.
“Chủ thượng, người đó là nam hay nữ?” Cũng không ngửi được mùi hương phụ nữ trên người chủ nhân, dù sao cũng không thể là nam được, đúng không?
"Người kia sao? Là nam nhân, nhưng so với nữ nhân còn dễ nhìn hơn, đáng yêu..."
"Đây là một dấu hiệu cho thấy chủ thượng thích hắn. Chủ thượng có thích hắn không?"
Đế Vân Mục nói thẳng, thật vất vả đầu gỗ này mới động tâm, sao có thể ngồi không yên, dẫn dắt ngài ấy, từ từ sẽ được.
"Thích sao? Ta không biết thích là cảm giác gì."
"Thích chính là thấy người kia liền vui vẻ, thấy người đó thụ thương thì đau lòng, muốn an ủi và che chở, trân trọng người đó, khi không gặp được thì rất nhớ, trong đầu chỉ toàn là hắn..."
Đau lòng sao? Hôm nay thật sự anh rất muốn chạy tới để hắn, đó là thích phải không?
“Vân Mục, ta thích hắn.” Đế Thần Uyên tự tin nói, nhưng hình như hắn không thích mình...
"Vân Mục, nếu hắn không thích ta thì sao, ta nên làm gì."
“Vậy thì mang hắn đến đây, mỗi ngày ở bên nhau, cùng bồi dưỡng tình cảm thật tốt, một ngày nào đó hắn sẽ thích Chủ thượng.” Kỳ thật trong quan điểm của hắn, nếu đã là người Chủ thượng thích, vậy chỉ có thể là người của Chủ thượng.
"Nhưng hắn là người của Vô Song Lâu."
Người của Vô Song Lâu, chẳng lẽ Chủ thượng lại thích yêu nghiệt nào của Vô Song Lâu sao? Nếu là người của Vô Song Lâu thì không dễ xử lý, trực tiếp mang qua càng cũng không được.
"Không biết Chủ thượng thích ai ở Vô Song Lâu, ngài có thể thương lượng với người trong Vô Song Lâu, có lẽ bọn họ sẽ không ngăn cản."
"Chủ nhân của Vô Song Lâu."
Đế Vân Mục hóa đá tại chỗ, há mồm không biết nên nói cái gì, chủ nhân Vô Song Lâu, chính là cái người trong truyền thuyết kia, chủ thượng ơi là chủ thượng, lần đầu tiên thích một người, mà lại đụng trúng một người khó khan như vậy, ngài nghiêm túc sao?
"Cái này, thuộc hạ vô năng, có lẽ chủ thượng nên thử theo đuổi người ta."
"Làm sao theo đuổi."
Đế Vân Mục từ trong không gian lấy ra một ít sách vở đã chuẩn bị từ lâu, cuối cùng cũng có cơ hội phát huy tác dụng, hi vọng chủ thượng có thể theo đuổi được người ta.
Thực ra chủ nhân đi ở rể cũng không tệ, dù sao thì Vô Song Lâu và Ma Cung đều là nằm trong ba thế lực đứng đầu, vả lại nghe nói chủ nhân của Vô Song Lâu vô cùng thần bí...
Dù sao bên nhau là được, ai cưới ai gả cũng thế thôi.
Đế Thần Uyên nhìn mấy quyển sách này, tựa hồ cũng không phải sách đứng đắn gì cho cam, lật ra đọc, sắc mặt lập tức tối sầm, cái quái gì đây?
"Đế Vân Mục, ngươi cút khỏi đây cho Bản tôn."
Đế Thần Uyên tức giận ném sách đuổi Đế Vân Mục ra ngoài.
Đế Vân Mục trong lòng chua xót, ta đã làm sai cái gì, không phải ngài đã yêu cầu ta chỉ giáo sao? Ta lại không có người mình thích, cho nên chỉ có thể để sách dạy ngài a.
Sau khi Đế Vân Mục rời đi, Đế Thần Uyên suy nghĩ một chút, đi xuống cầm sách lên, quay lại hít sâu một hơi, sau đó mở ra.
Chỉ thấy Đế Thần Uyên sắc mặt hồng thuận, lỗ tai nóng rực đỏ bừng.
Rốt cuộc đọc được mấy chương Đế Thần Uyên không chịu nổi nữa, đứng dậy rời khỏi thư phòng, Đế Vân Mục gia hỏa này, cho ta đọc cái gì đây, nếu không dùng được thì cứ chờ đó cho Bản tôn.
Sau khi Bắc Mạc Khanh tỉnh lại, Trục Trần cho hắn xem bộ dạng say rượu rồi nói với hắn vài dự tính.
Bắc Mạc Khanh xem xong, dở khóc dở cười, đám ngốc này, ta có được uống hay không không quan trọng, quan trọng là các ngươi.
Bắc Mặc Khanh đứng dậy đi ra ngoài, Bắc Mặc cùng những người khác đứng canh ở cửa "Chủ thượng, ngài tỉnh rồi."
"Ừm, tỉnh, mọi người không sao chứ. Lần sau có chuyện gì thì nói cho ta biết, không thể uống rượu sao không nói cho ta sớm hơn?"
"Thuộc hạ..."
"Với ta mà nói, điều trọng yếu nhất là các ngươi, hiểu không?"
"Chủ thượng..."
"Được rồi, không nói nữa, hôm nay chắc là không về được, ngày mai rồi về."
Bắc Mạc Khanh nhìn sắc trời đã muộn nói.
Chủ thượng mới đến đã muốn sao? Ai, qua một thời gian ta sẽ lý xong công việc sẽ đi tìm chủ thượng cũng không muộn.
“Chủ thượng vừa mới tỉnh rượu, nghỉ ngơi cho tốt, thuộc hạ dẫn mọi người lui xuống trước.” Bắc Mặc nói xong liền dẫn đầu đám người rời đi.
Bắc Mạc Khanh thấy thân ảnh bọn họ đi xa, những người này, ở bên cạnh các ngươi, ta thật sự rất vui vẻ, rất vui vẻ.
Quá khứ cứ để nó qua đi, hiện tại hắn đã có gia đình bạn bè... sao phải bận tâm suy nghĩ về những điều khủng khiếp trong quá khứ nữa chứ?
Bắc Mạc Khanh trước kia đã chết, hiện tại ta là chủ nhân của Vô Song Lâu, Nhiếp Chính Vương nước Nam Ly, Bắc Mạc Khanh.
Hệ thống nhìn tiêu bản của “Bắc Mạc Khanh” biến mất hoàn toàn, nhìn sang Trục Trần bên cạnh.
“Có vẻ như bọn họ đã hoàn toàn dung hợp, tuổi tác biến thành dấu chấm hỏi, thậm chí chỉ số EQ cũng tăng lên một chút.” Thực sự rất kỳ lạ, y chưa từng thấy qua ký chủ nào như vậy.
Trước đây cũng đã từng có người hợp nhất với nhân vật ảo nhưng rất hiếm, từ xưa đến nay chỉ có ba bốn người, nhưng dung hợp hoàn toàn thì chỉ có Bắc Mạc Khanh.