Sợ quấy nhiễu đến hai người nhìn vào mắt nhau, cô lặng lẽ lui ra từng bước, nhường không gian cho hai người. Nhưng không khéo chính là, cô vừa mới di chuyển, tầm mắt người phụ nữ chuyển sang quan sát cô, Tào Tử Minh hơi kinh ngạc.
“Jennifer?”
... Hình như cô đã nghe qua cái tên này. Cô nhớ lần đầu tiên đến chỗ mẹ Tào ăn cơm, Tào Tử Minh nhận được điện thoại một người phụ nữ gọi đến hình như tên là Jennifer, cô nhớ rõ như vậy bởi vì khi ấy cô bị tiếng chuông điện thoại của anh hấp dẫn.
“Thì ra anh và người đẹp có hẹn, thảo nào không chịu theo em đi chơi bóng.” Người phụ nữ tên Jennifer ôm ngực, chế giễu Tào Tử Minh, nhưng trong giọng nói trêu chọc nhiều hơn, giống như không có một chút ác ý.
Dù vậy, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Giọng nói người phụ nữ tràn đầy tự tin, nhận ra rất rõ, nếu như cô nhớ không sai, hai ngày trước cô gọi điện thoại cho Tào Tử Minh nghe thấy giọng nói này--- cho dù cô ấy chỉ nói mấy chữ mà thôi.
“Người muốn chơi bóng với em có rất nhiều, anh không cần thiết phải tham gia náo nhiệt.” Đối với Jennifer châm chọc, Tào Tử Minh không để ý lắm, thậm chí còn nhíu mày, hai người thoạt nhìn rất thân.
Được rồi, nhìn dáng dấp cô không thể nói được gì… Dù sao mời khách cũng xong rồi, chuyện cô nên làm cũng đã làm xong, cô cũng không cần thiết ở lại nữa.
“Tào tiên sinh, anh gặp người quen, vậy tôi đi về trước đây.” Không phải là trước mặt mẹ Tào, nên cô không quen gọi “Tử Minh”, nhưng dùng kính ngữ thế này cô cảm thấy gọi rất thuận miệng. Cô nhìn Tào Tử Minh, khóe miệng hơi cong lên, sau khi nói xong xoay người muốn đi, lại có người gọi lại.
“Vị tiểu thư này xin đợi một lát!” Jennifer vội vàng gọi cô lại, cô quay đầu lại cô ấy cười với cô, “Tôi và Arvin không có gì để nói, cô đừng đi nha! Nếu không, người đẹp mà rời đi anh ấy sẽ đổ tội lên đầu tôi, tôi sẽ không chịu được.”
Vừa nói, Jennifer trợn mắt nhìn Tào Tử Minh một cái, sẵng giọng: “Em nói này, anh không giới thiệu cho em biết sao?”
Tình hình phát triển làm cô hơi lúng túng, không thể làm gì khác hơn là đứng ngây ngốc tại chỗ nhìn Tào Tử Minh.
Nhưng mà, Tào Tử Minh không có giới thiệu cô với người phụ nữ kia. Anh không nhìn Jennifer, mà nói với cô: “Tôi đưa cô về nhà.”
Cô đang muốn lắc đầu nói mình có thể gọi taxi, Jennifer đã lên tiếng trước tôi, “Này, anh có ý gì đấy!” Cô ấy bước lên trước mặt tôi, khiêu khích nhìn Tào Tử Minh một cái, mới cười híp mắt nhìn tôi, “Xin chào, tôi tên là Thái Vĩnh Nghiên, tên tiếng anh là Jennifer, tôi là bạn học ở Mĩ của Arvin.”
“Thái tiểu thư, xin chào.” Cô đưa tay ra bắt tay cô ấy, nhìn Tào Tử Minh một cái mới nói, “Tôi tên là Phạm Hiểu Lâm, là bạn Tào tiên sinh.”
“Phạm tiểu thư là bạn của Arvin à…” Thái Vĩnh Nghiên nhấn mạnh chữ bạn, liếc nhìn Tào Tử Minh một cái, tựa tiếu phi tiếu nhìn lại cô, “Không phải là bạn ‘gái’ sao?”
Cô kinh ngạc.
--- được rồi, từ trước đến nay cô không đối phó được với người vô cùng ‘Hoạt bát’. Chẳng lẽ cô ấy không biết cái gì gọi là có chừng mực sao…
“Tất nhiên là không phải!” Lúng túng qua đi, cô vội vàng giải thích, “Tôi và Tào tiên sinh chỉ là…”
“Jennifer, em không cảm thấy em quản quá nhiều sao?”
Tào Tử Minh không vui cắt đứt lời cô ấy, điều này làm cô hơi kinh ngạc, không dám nhìn vẻ mặt anh lúc này.
Chúng tôi hai nữ một nam đứng ở chỗ này rất mờ ám giống “Tam giác yêu”, rất nhanh khiến quần chúng vây xem.
Thái Vĩnh Nghiên vì lời của Tào Tử Minh mà kinh ngạc, giống như không nghĩ đến Tào Tử Minh sẽ nói như vậy, nhưng cô ấy chỉ ngạc nhiên một lát, rất nhanh liền khôi phục lại cười tủm tỉm, trêu ghẹo nói: “Vâng ~ em không phải là mẹ anh, thực sự không cần thiết phải quản nhiều như vậy. Nhưng mà người ta là quan tâm đến chung thân đại sự của anh mà! Hai ngày trước anh rời đi cũng vì Phạm tiểu thư đúng không?”
… Cô quả nhiên đoán không sai. Thái Vĩnh Nghiên chính là giọng người phụ nữ hôm đấy.
“Anh quay lại còn gọi cho em, bây giờ em còn nói sao?” Tào Tử Minh giống như không nhịn được.
“Được được, em biết! Đừng quên, ba em vẫn muốn gặp anh đấy!” Thái Vĩnh Nghiên không có tức giận, giống như vô tình nói, sau đó quay sang cô, cười, “Rất hân hạnh được biết cô, Phạm tiểu thư. Sau này nếu có cơ hội, chúng ta có thể ra ngoài uống một chén.”
“Tôi cũng rất vinh hạnh biết ngài, Thái tiểu thư.” Cô mỉm cười.
Im lặng ngồi cạnh ghế tài xế, đôi mắt của cô không tự chủ liếc nhìn Thái Vĩnh Nghiên qua gương chiếu hậu. Cô ấy vẫn đứng yên chỗ cũ nhìn chúng tôi rời đi, nhưng mà bởi vì khoảng cách quá xa, hoàn toàn không thấy được nét mặt của cô ấy.
Trong xe lại quay về trạng thái lúng túng, hòa hợp một chút nhưng từ khi Thái Vĩnh Nghiên xuất hiện mà biến mất không còn. Cô như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than, hận không thể lập tức quay về tiểu khu.
Lúc dừng đèn đỏ, Tào Tử Minh chợt mở miệng, làm cô sợ hết hồn, “Tôi quen cô ấy khi đi du học ở Mĩ, ở nước ngoài rất khó gặp được đồng hương, cho nên chúng tôi cũng coi như thân.”
… A, đây là sao?
Cô nghe Tào Tử Minh giải thích, nhất thời trong lòng cảm thấy buồn bực. Tại sao anh muốn giải thích, không giải thích không được sao? Giải thích như vậy mới lạ nha!
Cô lặng lẽ duy trì động tác nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn làm cái gì cũng không được, vậy mà, Tào Tử Minh lại tiếp tục nói, “Tôi quay về nước lúc cô ấy vẫn còn học, không nghĩ đến cô ấy từ Mĩ quay về, còn… Giúp tôi một việc lớn.”
Lúc này, lòng hiếu kỳ làm cô rất muốn biết việc lớn này là gì, nhưng lý trí nói cho tôi biết, biết càng ít mới có thể không dính đến những chuyện không có quan hệ với cô. Cho nên cô nhịn được, không hỏi cái gì.
Nhưng im lặng cũng không được, vì vậy cô cười cười, thấp giọng nói: “Ừ… Giữa bạn học chính là cần giúp đỡ lẫn nhau.”
Sau đó, trong xe lại rơi vào im lặng. Cũng may tiểu khu không xa, cô cũng chỉ như đứng trong đống lửa, như ngồi trong đống than năm phút đồng hồ liền quay về tiểu khu.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt.” Xe dừng lại cô nhanh chóng nói lời từ biệt, muốn mở cửa xe đi ra ngoài, lại phát hiện cửa bị khóa. Cô quay đầu, ngại ngùng nói với Tào Tử Minh: “Cái đó, có thể mở cửa xe được không?”
Lúc này, Tào Tử Minh đang mang tay đặt lên tay lái, ánh mắt nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhìn bộ dáng anh như vậy, giống như không nghe được giọng nói của cô, vì vậy cô chỉ có thể nói một lần nữa: “Anh có thể mở cửa xe được không?”
Không mở… Không mở cô sẽ lúng túng nha!
Gò má Tào Tử Minh thoạt nhìn giống như được anh bảo dưỡng, nhưng khi anh im lặng không nói câu nào, sẽ có một loại áp lực vô hình sinh ra, giống như lưới trời rộng lớn che phủ cô, làm cô không thở nổi. Cô không biết anh bị làm sao, cô cũng không biết cô chọc giận anh lúc nào mà anh giận không lên tiếng… Không phải có đấy chứ?
Khi cô đang kinh hồn bạt vía, Tào Tử Minh chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm cô, cô nhất thời cảm thấy rợn tóc gáy, giống như mèo dựng đứng lông đề phòng.
Cô đã nói rồi, cô rất nhát gan, cho nên cô sợ anh, đặc biệt là trong thời khắc như vậy.
“Tôi nghĩ…”Không dời tầm mắt, thậm chí cũng không di chuyển, Tào Tử Minh rốt cuộc cũng mở miệng, nói được hai chữ thì dừng lại.
Cô càng khẩn trương hơn, chỉ cảm thấy nếu như không phải bây giờ cô đang ngồi, cô nhất định sẽ ngã xuống đất.
“Tôi nghĩ” cái gì?...Tôi muốn hôn cô sao? Tôi muốn ôm cô sao? Tôi nghĩ muốn cô sao?”
Đủ loại ý nghĩ trong đầu cô xuất hiện, cô chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, rõ ràng ngồi rất chắc chắn, nhưng cô cảm thấy mình giống như đang trôi nổi trên không trung, tâm hồn phiêu đãng.
Vậy mà, tất cả động tác tiếp theo của Tào Tử Minh làm ý nghĩ của cô tan thành mây khói.
Anh cười một tiếng, nụ cười đơn thuần.
Cô nhất thời bối rối, lúng túng nhìn anh.
“A, cô thật thú vị.” Vẫn vui vẻ cười như cũ, trên mặt tuấn tú của Tào Tử Minh giống như có một tầng ánh sáng, chói mắt, đặc biệt là đôi mắt kia ở trong bóng đêm vẫn sáng lấp lánh như cũ, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Tôi sẽ không ăn cô, không cần khẩn trương.” Khóe miệng anh cười vui vẻ, Tào Tử Minh mở khóa xe, cúi người giúp cô mở cửa xe ra. Khoảng cách gần như vậy, thân thể cô không tự chủ được cương cứng, trong mũi ngập tràn hơi thở phái nam làm đầu óc cô trống rỗng, không dám có một cử động nhỏ nào.
Lui về chỗ ngồi lái xe, Tào Tử Minh cười nói: “Xin mời.”
Lúc này tâm tình anh thoạt nhìn rất tốt, tức giận lúc trước đã biến mất không thấy. Dường như mộng du bước xuống xe, cô đóng cửa xe, kết quả là vì sức lực quá nhỏ nên không đóng được, không thể làm gì khác hơn là dùng sức đóng một lần nữa, sau đó tiếng đóng xe vang dội, cô hoàn toàn thanh tỉnh.
… Cô có cảm giác mình bị đùa bỡn. Nhưng cụ thể rốt cuộc như thế nào, cô lại không nói ra được. Nói chung, bây giờ tâm tình của cô rất phức tạp, ngũ vị tạp trần.
Đưa mắt nhìn đối phương lái xe rời đi, cô mới xoay người lên lầu.
--- cho nên nói, cách xa Tào Tử Minh là quyết định rất đúng.
Sau một thời gian, cô theo đuổi nguyên tắc “Cách xa được bao nhiêu thì càng tốt”, tận lực trốn lớp trưởng và Tào Tử Minh. Có một câu nói rất hay, không chọc nổi thì cô có thể tránh không phải sao?
Nhưng mà, đang cùng Dương Dương trò chuyện, trong lúc lơ đãng cô nhắc đến Thái Vĩnh Nghiên, mới từ chỗ của Dương Dương biết được tin tức của mình rất hạn hẹp--- học đại học mấy năm, cô vẫn hồ đồ như vậy.
Thì ra là, Thái Vĩnh Nghiên này lai lịch không nhỏ, chính là thiên kim thị trưởng thành phố H, đi du học lúc nào cũng không biết, bời vì lúc Thái thị trưởng trở thành thị trưởng thành phố H, con gái ông đã sớm xuất ngoại. Lần này giống như là học thành tài về nước, làm việc ở một sở nghiên cứu.
Cho nên nói, vận khí của cô gần đây rất lạ, tùy tiện động phải người đều không phải là nhân vật tầm thường. Là một người dân nhỏ bé, cô cảm thấy áp lực rất lớn.
Mà áp lực cô đột nhiên tăng cao chính là vì làm việc ở LOST, cô tự nhiên bị điểm tên. Phải biết, cô mới làm việc, chỉ tiếp khách lạ, khách quen điểm danh tới cửa chuyện này cô chưa gặp bao giờ.
Cho đến khi đi vào phòng, tâm tình bình thường của cô rối loạn, hốt hoảng nhìn bốn người thanh niên ngồi trên ghế salon, mãi không nói nên lời.
Thần, Thần Thần thiếu?