Dịch giả: HCTver.
Lâm Việt mỉm cười, tuy rằng thành viên Vong Tiên Tông hiểu Long Lân, nhưng hắn lại hiểu rõ hơn cả những người đó.
Long Trưởng lão này là một trong số ít người mà hắn cảm thấy thú vị trong suốt vạn năm dài đằng đẵng.
Chỉ là điểm mà hắn thấy hứng thú ở Long Lân, đối với những người khác, lại thành ra có chút kì quái.
Thấy Lâm Việt không nghe lời nói của mình, Dương Tình có chút lo lắng, "Vậy ta đi cùng ngươi."
"Không cần, bây giờ ngươi cần làm việc khác cho ta." Lâm Việt ra lê cho Dương Tình, có lẽ hắn đã quen nói với nàng bằng giọng điệu này rồi.
Nhưng vấn đề là không chỉ có mình hắn quen với việc này, có vẻ Dương Tình cũng vậy, "Mời Tiểu Thánh Tử nói."
"Đi tới Ẩn Tông cứu một người về cho ta." Lâm Việt không cho Dương Tình hỏi nhiều, tiếp luôn, "Đừng cố hỏi, đến đó ngươi sẽ biết, nhớ là phải đến trước giờ Tý."
(Giờ Tý: từ h đêm đến h sáng.)
Ẩn Tông là một tiểu môn phái thuộc phạm vi quản hạt của Vong Tiên Tông, tuy là Dương Tình biết chỗ đó, nhưng lại không hiểu tại sao lại bảo nàng đích thân đi.
"Cứ đi đi thì sẽ hiểu." Lâm Việt lặp lại lần nữa.
Dương Tình quyết định không nghĩ thêm nữa, liền bắt đầu lên đường, đằng nào cũng vẫn vậy thôi.
Bên ngoài căn phòng của Lâm Việt là hai nữ hầu của tông môn, là Dương Tình phái các nàng đến nghe hắn sai bảo.
"Gọi Kiếm Si Nhi tới đây gặp ta." Lâm Việt nhấp trà, nói.
Một người lập tức đi ra, chỉ nội trong một chén trà, đã thấy Kiếm Si Nhi hấp tấp lao tới.
"Tham kiến Thánh Tử."
Ngắm nhìn dáng người nhỏ nhắn dễ thương đang thở dốc kia, Lâm Việt cười: "Sớm như thế này đã luyện kiếm, rất cố gắng, đáng khen."
Kiếm Si Nhi giật mình, không ngờ Lâm Việt vừa mới liếc nhìn đã xem thấu được nàng.
Sau khi Lâm Việt giải đáp một vài vấn đề tu luyện cho nàng, mới bảo: "Đi với ta đến chỗ này."
Kiếm Si Nhi lặng lẽ bước theo hắn, không có hỏi nhiều.
Nhưng mà lúc đến nơi, nàng liền cảm thấy có chút không đúng, quan sát xung quanh, khẽ nuốt nước bọt, "Thánh Tử... Ừm... Đây là hậu sơn Đệ Thất Cung?"
Trước mắt hai người là một ngọn nút cao vút, phong cảnh đẹp đẽ, tuy nhiên lại vô cùng vắng vẻ, phảng phất như chốn hoang vu vậy.
"Không sai, bây giờ Cung chủ Đệ Thất Cung có lẽ đang luyện đao ở đằng trước đấy."
Kiếm Si Nhi sợ hãi, "Thánh Tử, nghe nói Long Lân Trưởng lão không thích người khác làm phiền hắn đâu, đặc biệt là khi đang luyện đao, cũng cấm không cho người ngoài tiến vào hậu sơn nữa kìa."
Lâm Việt tán thành, "Đúng vậy, không những không thích, mà còn rất căm ghét là đằng khác, hiện tại là thời gian mà hắn ở cùng với đao của hắn, làm phiền, có lẽ sẽ chết cũng không biết chừng."
Kiếm Si Nhi cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là chỗ nguy hiểm như vậy, sao vẫn còn đi tới, đã vậy còn có bộ dáng ung dung thoải mái, phong khinh vân đạm.
(Phong khinh vân đạm: Gió thoảng mây bay, định dịch nhưng không hay nên thôi.)
"Sợ à?"
Lâm Việt cười cười, Kiếm Si Nhi cắn răng, liều mạng lắc đầu, nàng cảm thấy có lẽ đây là thử thách của hắn dành cho nàng.
Nhưng nàng có dũng khí qua được câu thứ nhất, lại khó mà đủ can đảm để qua được câu thứ hai: "Ta đem ngươi đến đây để ngươi cùng Long Lân tỷ thí một trận, ngươi dám chứ?"
"Không thể nào!" Kiếm Si Nhi lập tức lắc đầu, "Các Cung chủ trưởng lão tu vi cao thâm, ta chắc chắn đánh không lại bọn họ."
Lâm Việt không nghe câu trả lời của nàng, hiển nhiên là đã dự đoán được điều này, nhẹ nhàng ghé vào tai nàng, thì thầm một lúc lâu.
"Làm.... Làm được thật sao?" Kiếm Si Nhi kinh ngạc ngó chừng nhìn Lâm Việt.
Ừm, đại ý câu hắn nói là như này: Trước tiên đỡ chiêu đầu, tiếp theo lẩn tránh, tới lúc xuất chiêu thứ , dùng chiêu thứ Thiên Diễn Kiếm Quyết công kích từ phía Tây, ắt sẽ chiến thắng.
Nàng không hiểu vì sao Lâm Việt lại có thể tự tin như vậy.
Đây chính là nhân vật cấp Trưởng lão a!
Đã thế còn là Cung chủ, lại vô cùng thần bí, đến cả sư phụ nàng còn không hiểu biết nhiều về người này đấy.
"Đi thôi."
Lâm Việt không đợi nàng bình tâm lại, trực tiếp nắm tay dắt nàng vài sau núi, mới đi được ba trượng, hắn đã phát giác được từng luồng gió chung quanh đã nổi lên, cùng với đó là một cỗ đao ý sắc bén tới cực điểm!
"Lui ra sau." Lâm Việt nhanh chóng ôm lấy bờ eo Kiếm Si Nhi, kéo nàng lùi về sau!
Chỉ trong nháy mắt, nơi hai người vừa đứng, đã xuất hiện một vết chém hằn sâu vào mặt đất, nếu không tránh kịp, cũng chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
"Kẻ tự tiện xông vào cấm địa của bổn tọa, chết!"
Cây cối xung quanh lay động dữ dội, trong nháy mắt, lá cây rơi rụng đầy trời, đi cùng với tiếng gió rít gào cuồng loạn trong không khí!
"Đã sớm nghe danh Cuồng Đao của Long Trưởng lão, đao phong vô địch không ai sánh bằng của Hồng Mông lục địa, nhưng mà tại hạ lại cảm thấy hữu danh vô thực, cố ý tới đây khiêu chiến xem thực hư ra sao."
(Hữu danh vô thực: Có tiếng không có miếng.)
"Khiêu chiến?" Một giọng ẩn chứa sát khí theo cơn gió mạnh mẽ vang lên, một bóng người đạp không bước tới trước mặt Lâm Việt, chắp tay sau lưng, lạnh lùng quan sát bọn hắn.
Trên khuôn mặt người kia là một vết sẹo lớn, nhưng bắt mắt hơn cả là cánh tay phải để trần, trên đó cuốn từng vòng từng vòng xích sắt to dày, chỗ cuối dây xích, là một thanh đại đao màu đen.
Thân đao đen như mực, nhưng trong lúc mơ hồ có cảm tưởng như nó đang lóe lên từng tia sáng màu đỏ máu, quỷ dị vô cùng.
"Tốt cho một câu khiêu chiến." Long Lân nhìn chằm chằm Lâm Việt, quát lớn: "Tới."
"Được, sảng khoái." Lâm Việt cười cười, cũng quát lên, và... đẩy Kiếm Si Nhi tiến lên phía trước.
Kiếm Si Nhi ngây người, sợ hết hồn.
Lâm Việt vỗ vỗ vai nàng: "Nàng đánh nhau với ngươi là đủ rồi."
Long Lân nheo mắt lại, "Nữ nhân?"
Kiếm Si Nhi biết không thể quay đầu lại, đã vậy liền tới bến đi, tuốt kiếm khỏi vỏ, một thanh trường kiếm màu đỏ tươi xuất hiện trong tay nàng.
"Kiếm tốt." Long Lân cũng nâng đao lên.
Kiếm Si Nhi ôm quyền cung kính: "Đệ Thập Nhị Cung đệ tử Kiếm Si Nhi, cầm Hồng Nguyệt Kiếm, tới phá Cuồng Đao của Long Lân Trưởng lão."
Đương nhiên là nàng làm sao có thể nói ra những lời này, tất cả đều là Lâm Việt bảo nàng làm như vậy đấy.
"Ngươi tu vi yếu quá, bổn tọa sẽ áp chế xuống cảnh giới như ngươi thôi." Khí tức phát ra từ Long Lân nhanh chóng hạ thấp xuống còn Tam Chuyển Phổ Độ Cảnh, xong rồi, hắn hừ một tiếng, vung đao chém tới Kiếm Si Nhi.
Đao ý sắc bén phá không lao tới, Kiếm Si Nhi không có xuất chiêu mà đỡ kiếm trước ngực, phòng thủ.
Keng!
Đao ý va chạm với Hồng Nguyệt Kiếm vang lên một âm thanh chát chúa, lực phản chấn lập tức đánh tới người Kiếm Si Nhi.
Cả người nàng bay ngược ra ngoài, khó khăn khống chế cơ thể xoay người lại, nhanh chóng cắm Hồng Nguyệt Kiếm xuống đất cố định cơ thể lại, nàng mới miễn cưỡng có thể đứng vững.
Tuy hơi chật vật nhưng mà nàng thành công đỡ một chiêu như lời Lâm Việt nói.
Nếu Long Lân ở trạng thái vừa nãy mà dùng một chiêu này với nàng, có lẽ giờ nàng đã bị chặt thành hai khúc.
Kiếm Si Nhi tiếp tục giương kiếm, Long Lân ra chiêu thứ hai, ba đạo đao ý liên tiếp xuất hiện, khí thế mạnh mẽ bổ tới nàng.
Được Lâm Việt nhắc nhở từ trước, nàng đã sớm có chuẩn bị, di chuyển liên tục lần, đao ý lướt qua, khoảng cách với nàng chỉ còn là một sợi tóc, nhưng chỉ thế mà thôi, mặt đất sau nàng ầm vang, nứt vỡ thành cái hố sâu hoắm, nhưng nàng vẫn không tổn thương mảy may!
"Thú vị." Long Lân cười, chiến ý tăng vọt!
Chiêu thứ !
Chiêu thứ !
Không ngừng xuất chiêu, nhưng đều bị Kiếm Si Nhi né tránh trong gang tấc nhờ cách mà Lâm Việt đã nói thầm với nàng khi nãy.
Còn Lâm Việt? Hắn đã sớm leo tót lên một tảng đá lớn đằng xa, bứt đâu đó được cọng cỏ ngậm vào trong miệng nhấm nháp, đầy hứng thú quan sát trận chiến rồi.
"Tiến triển không tệ." Nhoáng cái đã tới chiêu thứ bảy, Kiếm Si Nhi vẫn thoát được như cũ, làm Lâm Việt rất hài lòng.
Lần này hắn không chỉ có mục đích tìm Long Lân, mà còn muốn để Kiếm Si Nhi luôn được Dương Tình bảo vệ trải nghiệm một lần chiến đấu sống còn.
Một đạo đao ý bị Kiếm Si Nhi né tránh xé gió lao thẳng về phía hắn, Lâm Việt vứt cọng cỏ đang ngậm đi, khéo léo lách qua, tảng đá hắn vừa ngồi ầm một tiếng, vỡ tan thành vô số cục đá nhỏ.
"Đến lúc rồi."
Long Lân nâng hắc sắc đại đao lên, tụ lực chiêu thứ xuống, đúng lúc hắn định vung đao, Kiếm Si Nhi một mực né tránh lại đột ngột xoay người, Hồng Nguyệt Kiếm phát ra tia sáng lập lóe dưới sự gia trì của Diệu Khí của Kiếm Si Nhi, Thiên Diễn Kiếm Quyết được thôi động đến cực hạn, hóa thành mấy chục đạo kiếm ảnh, công kích tới Long Lân!
Chiêu này tốc độ rất nhanh, Long Lân trở tay không kịp, đặc biệt là nàng luôn trốn trái trốn phải, lại bất ngờ phản kích, càng làm Long Lân căn bản khó mà kịp thời thu đao phòng ngự.
Keng!
Hơn phân nửa kiếm khí bị Long Lân thoát được, lại vung đao chém nát không ít, nhưng vẫn có một đạo kiếm khí, đánh chuẩn xác vào trên chuôi đao của hắn.
Thắng bại đã định!
Long Lân chậm rãi buông đao, từ trong lòng bàn tay rỉ ra từng tia máu đỏ tươi, rơi lách tách trên mặt đất.
Thương thế này cũng không đáng ngại, với hắn đây chỉ là thương ngoài da, nhưng mà bị thương bởi một tiểu nha đầu, hắn cũng đã bị đánh bại rồi.
"Rất tốt." Nhổ cọng cỏ thứ hai khỏi miệng, Lâm Việt vỗ tay chạy tới, "Kiếm khí của nha đầu này, Long Trưởng lão thấy sao?"
"Bổn tọa chỉ nhận mưu kế không bằng mà thôi." Cố nhiên Long Lân là không cam tâm.
Lâm Việt cũng đồng ý: "Hẳn là thế, đánh chính diện, có lẽ nàng không qua được chiêu thứ ba của ngươi."