Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

chương 42: người lớn bàn chuyện trẻ con ra ngoài

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: HCTver.

Đám người Lạc Tuyết Y nghe vậy cũng nhìn theo suy nghĩ, chỉ là chẳng mảy may nghĩ ra cái gì đáng nói.

Lâm Việt quan sát một hồi, lên tiếng:

-Ta nghĩ nên nghe chút cách nhìn của Tần huynh trước đã, được chứ?

Tần Vô Niệm cũng không có chút nào tỏ vẻ không vừa ý, chẳng qua Siêu Thoát Cảnh đứng sau, khi nghe Lâm Việt đẩy lại vấn đề cho công tử nhà họ, đã sớm cười thầm trong bụng.

Trong ý nghĩ của họ, đây là vì Lâm Việt không đáp được câu hỏi của Tần Vô Niệm, xem ra cũng không phải là cao thủ thần bí khó lường gì cả.

Tần Vô Niệm cũng không biết suy nghĩ của họ, mỉm cười:

-Lâm huynh nhìn xem, hội trường này hình tròn, phân thành tầng, mỗi tầng lại có bậc thang lên xuống, mỗi bậc trượng, bậc vừa đủ trượng

Hắn chỉ vào mặt đất.

-Huynh cảm nhận thử xem, bậc chúng ta đang đứng đây, có thể thấy được sức nóng mơ hồ ở xung quanh, bởi vì phù văn của bậc này, là đại diện cho Hỏa, cũng là hỏa trận.

Bốn người âm thầm đồng ý, họ cũng có cảm giác đúng như Tần Vô Niệm nói.

Còn phù văn trên đất, dĩ nhiên là chứa một hỏa trận rồi.

-Từ đó có thể suy ra, toàn bộ hội trường này được bao phủ vòng Ngũ Hành Trận, một khi toàn lực khởi động trận pháp, sẽ bị Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ bao vây, không phải Vô Kiên Cảnh đừng hòng trốn thoát.

Siêu Thoát Cảnh một khi thắp sáng Cửu Dương, Diệu Khí tính Dương đạt cực hạn, Dương cực sinh Âm, cũng là Cửu Âm Diệu Khí!

Mọi người thường có câu về cảnh giới này:

Vô kiên bất tồi, công thủ kiêm bị, thị vi Cửu Âm Vô Kiên Cảnh!

(Dịch nghĩa: Không gì không thể phá, có thể công cũng có thể thủ, chính là Cửu Âm Vô Kiên Cảnh!)

Mọi người nghe xong như được tỉnh khỏi cơn mê, ngay cả Lạc Tuyết Y cũng không thể không dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tần Vô Niệm.

Thì ra những phù văn này lại ẩn chứa huyền cơ như vậy, nếu như không có Vô Niệm công tử giải thích, có thể bọn họ cũng khó mà tự nhận ra được.

(Huyền cơ: điều bí mật, điều ẩn giấu.)

-Công tử quả nhiên có nhãn lực lợi hại.

-Đúng thế, chỉ sau một thời gian nữa, người chúng ta cộng lại cũng chưa chắc đánh lại được công tử.

-...

Siêu Thoát Cảnh phía sau không ngừng cất lời khen ngợi.

Những người này nếu như ở Hồng Mông Lục Địa, ít nhất cũng là đại nhân vật vạn người quỳ bái.

Nhưng mà trở thành hộ vệ của Tần Vô Niệm, lại vẫn có thể nhún nhường an phận như vậy, Bích Lạc Thượng Thanh Cung quả thật vô cùng coi trọng Vô Niệm công tử.

-Rõ ràng là Đại ca ca lợi hại hơn.

San nhi đột nhiên xen vào, hô lên.

Lạc Tuyết Y đang dắt tay cô bé cũng giật mình, khẽ nhắc:

-San nhi, không nên nói lung tung.

Nhưng nàng không nghe, hai tay nhỏ chống nạnh, cố làm ra dáng người lớn, ngược lại trông rất dễ thương.

-Lạc tỷ tỷ, có phải tỷ cũng cảm thấy Đại ca ca lợi hại hơn hắn không?

Lạc Tuyết Y lúng túng rồi, San nhi đang chỉ thẳng tay vào Vô Niệm, nàng chỉ có thể xoa đầu San nhi, giảng hòa:

-Được rồi mà, công tử đương nhiên là lợi hại nhất.

Tần Vô Niệm cũng không chấp nhặt hành động có phần vô lễ của San nhi, mà mỉm cười quay sang hỏi Lâm Việt:

-Lâm huynh, chẳng hay còn có cao kiến gì khác?

cao thủ Siêu Thoát Cảnh đằng sau cũng tò mò nhìn Lâm Việt, nhưng trên mặt đã viết sẵn vẻ hoài nghi rồi.

Hắn bật cười:

-Cao kiến gì thì không dám nhận, dù sao Tần huynh cũng đã nói hết rồi, bây giờ ta nhắc lại cũng bằng thừa...

Các hộ vệ cười thầm, vẻ hoài nghi đã chyển sang khinh thường, ha ha, cũng chỉ đến thế mà thôi.

-Nhưng mà, ta phát hiện ra Ngũ Hành Trận này sai sót vô số, một khi khởi động lên, cùng lắm chỉ có thể vây lại ta trong vòng ba hơi thở mà thôi.

Ngay lập tức, không chỉ hộ vệ giật mình nhìn hắn, mà ngay cả Tần Vô Niệm cũng đầy kinh ngạc.

Chưa đợi Lâm Việt nói tiếp, một giọng nói xen vào phá vỡ cuộc đối thoại của người.

-Láo xược, Dạ Vương Thành đứng sừng sững Bắc Tinh Vực suốt mấy vạn năm, trận pháp chỗ này là do Quân Thành chủ tự tay bố trí, ngươi thì là cái thá gì mà dám ở đây nói nhăng nói cuội?

Người nói, dĩ nhiên không phải là người Bích Lạc Thượng Thanh Cung, cũng chẳng phải Lạc Tuyết Y hay San nhi, mà là của người ngồi phía trước nhất vị trí của Lăng Thiên Điện.

Không phải ai khác, lại là Lăng Phong.

Lăng Phong chắp tay đi lại, cố làm ra bộ dáng phong khinh vân đạm, nhưng trong lòng lại đang không ngừng mắng chửi đám lính gác vô dụng, vậy mà ngăn không nổi tên khốn nạn này.

(Phong khinh vân đạm: vẻ thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, tựa như gió nhẹ mây trôi, tóm lại là đẹp giai, thế cho dễ hiểu.)

Còn tại sao phải chửi thầm ấy à?

Dĩ nhiên là sợ Tần Vô Niệm rồi, thật ra lúc Lâm Việt vừa bước vào đã bị phát hiện ra, nhưng vừa nhác thấy Vô Niệm công tử, tên Lăng Phong hết dám lại gần gây sự với hắn.

Tuy có chút trẻ trâu nhưng mà hắn cũng có não, Lăng Thiên Điện cũng đánh không lại Bích Lạc Thượng Thanh Cung, thật khai chiến, ắt hẳn phần thua sẽ về Lăng Thiên Điện, mà lại là thua nặng.

Nhưng mà vừa nãy, lời hắn nói cũng bị cả Dạ Minh Nguyệt nghe thấy, mấy người họ ngồi ở gần đó, mà Lâm Việt cũng không có nhỏ giọng đi, nên cố nhiên là bị nghe hết việc bảo trận pháp có nhiều sai sót rồi.

Tuy là hắn không chuyên tu trận pháp, nhưng là Lăng Phong Điện Điện chủ tương lai, làm sao có thể không biết qua một ít.

Từ kiến thức hắn biết, trận pháp này không dám nói là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng chắc chắn là không có dễ dàng phá giải như Lâm Việt nói, và cũng không thể làm thế chỉ trong hơi thở với tu vi Chuyển Luân Cảnh còm cõi của hắn.

Với cả... đây không phải là cơ hội để thể hiện trước mặt Dạ Minh Nguyệt sao? Nếu có thể lấy le với người đẹp, lại còn vả mặt tên tình địch này, chẳng phải là một mũi tên trúng hai con chim?

-Lại là tên xấu xa này rồi.

San nhi xụ mặt xuống, ra vẻ không vui.

Lạc Tuyết Y bế nàng lên, thở dài một tiếng tỏ ý đồng tình.

Tần Vô Niệm thì cau mày nhìn lại Lăng Phong, tuy rằng lời nói của Lâm Việt có chút hơi quá, nhưng mà thế thì sao, nếu như lời ấy là sự thật, vậy hắn rất vui lòng được nghe về sai sót của trận pháp đấy.

Nhưng mà đang hứng thú nghe, cuộc thảo luận đột nhiên bị ngắt giữa chừng bởi tên ất ơ Lăng Phong làm cho Vô Niệm cực kỳ khó chịu.

Nhưng mà không đợi hắn len tiếng, Lâm Việt đã ra tay trước:

-Lăng thiếu, ngươi có hiểu biết về trận pháp sao?

Lăng Phong ngẩn người, nhưng cũng kịp đối đáp.

-Ta quả không tinh thông được như Vô Niệm công tử, nhưng cũng từng được học hỏi qua.

-Nhưng ngươi thì là cái thá gì, chắc ngay cả trận pháp là gì cũng không biết, vậy mà dám nói đại trận này có vô số lỗi sai?

-Ta không đàm luận với người kém cỏi hơn mình, nếu đã không bằng ta, vậy ngươi xen lời vào làm gì?

(Dịch: câu này thâm, có nghĩa, là chê ông Lăng Phong đần, là nâng Lâm Việt lên trên ngang với mình (hoặc hơn), mà Lăng Phong vừa tự nhận không bằng Vô Niệm, vậy nên cũng thấp hơn Lâm Việt, ai chưa hiểu thì chắc hiểu rồi nhỉ?)

Tần Vô Niệm cười lạnh nhìn Lăng Phong.

-Ngươi!

Lăng Phong sầm mặt lại, nhưng mà lý trí vẫn còn một ít mách bảo không nên đắc tội quá mức Vô Niệm, thế là cơn giận dữ chuyển đối tượng sang Lâm Việt, mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm vào hắn.

-Tốt cho một tên tiểu tử, cũng chỉ biết trốn sau lưng người khác mà không dám thò mặt ra ngoài.

Nếu đã không dám làm gì Tần Vô Niệm, chẳng lẽ còn phải sợ tên khốn này sao, theo hắn thấy, Lâm Việt cũng chỉ là một quả hồng mềm, một khi không có ai bảo vệ chẳng phải là tùy ý hắn muốn hành hạ sao thì hành hạ sao?

Nếu như không phải ngoài cổng thành có chuyện ngoài ý muốn, tên này chắc chắn đã phải táng thân dưới Tiềm Lực quang trụ của Lôi Tung.

Chỉ là Lăng Phong đã đánh giá sai tình bằng hữu giữa người này rồi.

Vô Niệm nhíu mày, có mặt hắn ở đây mà còn dám mắng chửi Lâm Việt như vậy.

Phất tay, Siêu Thoát Cảnh đằng sau đồng thời bước lên một bước, up áp chồng lên nhau mà ập xuống trong nháy mắt.

Lăng Phong trợn tròn mắt, không ngờ tới Tần Vô Niệm lại dám làm đến mức này, vội vàng lùi hai bước về sau, hai hộ vệ mà hắn mang tới thấy vậy, không thể làm gì khác hơn việc đứng ngăn đỡ trước mặt hắn.

Hai người vừa đứng ra, lập tức cảm thấy khó chịu, y phục không có gió mà vẫn phần phật về sau, chưa kịp vận chuyển Diệu Khí, đã bị uy áp đè nén đến mức khí huyết nhộn nhạo cả lên.

-Đừng tưởng chỉ có ngươi mới có hộ vệ Siêu Thoát Cảnh!

Lăng Phong tức giận quát lớn, hiển nhiên là đã không giữ nổi lý trí.

Hắn không thể tin nổi là đi sỉ nhục Lâm Việt, còn chưa nói được câu nào quá mức, vậy mà Tần Vô Niệm cũng dám ra tay nặng như vậy.

Con mẹ mày, chẳng lẽ Lâm Việt là nhân tình của ngươi sao? Hay là tri kỷ lâu năm không gặp?

Rõ ràng là mới gặp chưa được một ngày...

Hộ vệ của Lăng Phong nghe được tiếng quát của hắn, có khổ cũng phải tự mình chịu, nhưng trong lòng thì thầm mắng chửi, đây là Siêu Thoát Cảnh của Bích Lạc Thượng Thanh Cung a, lại còn tới tận người, bọn họ chất lượng không bằng số lượng cũng kém hơn, xin ngươi đừng có đi chọc giận người khác nữa được chứ?

Quả nhiên, Lăng Phong vừa dứt lời, hộ vệ của Tần Vô Niệm lại đồng thời tiến lên thêm một bước.

Trong giấy lát, một tiếng ầm vang lên trong đầu của hộ vệ Lăng Phong, lập tức phun ra một búng máu, liên tiếp lùi lại về sau bước, đứng ngang hàng với Lăng Phong.

Trong lúc người kia bị chấn lui về, Lăng Phong chỉ thấy trước mặt mình đột nhiên sáng chói cả một vùng, như thể có Thái Dương Tinh khổng lồ hạ xuống mặt đất, trực tiếp rơi vào trước mặt người thường nhỏ bé, là hắn.

Phịch!

Lăng Phong sợ hãi, nhưng chưa kịp có hành động gì đã bị áp lực đánh đến bay ngược ra sau, cả người nằm rạp ra đất.

-Ngươi! Bích Lạc Thượng Thanh Cung, đừng có ép người quá đáng!

Tần Vô Niệm chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, bộ dáng như thể đang dạy dỗ trẻ nhỏ:

-Về sau nhớ lấy, người lớn bàn chuyện trẻ con ra ngoài, hiểu chứ?

Lúc này, hai giọng nói chợt vang lên.

-Ha ha ha, hay, hay lắm, Lăng thiếu, xem ra hôm nay bị sỉ nhục không vừa a.

-Đúng vậy, Lăng lão đệ à, hội đấu giá còn chưa mở đâu, nữ thần Minh Nguyệt của ngươi cũng đã đến hậu trường chuẩn bị rồi, làm sao mà nàng vừa đi ngươi liền bị mất mặt ở chỗ này hả?

Phía trước có một nam một nữ lại gần, lời của nữ, là lời có ý mỉa mai, mà nam thì cũng nhìn Lăng Phong đang ngã rạp xuống đất, trong lời nói cũng bôi tro trát trấu thêm lần nữa.

Lăng Phong được người nâng dậy, gằn giọng quát:

-Hừ, thù hôm nay ta nhớ, Hà Đạo, Trương Bạch Liên, hôm nay Bích Lạc Thượng Thanh Cung có thể hạ nhục ta, sau này sẽ có ngày làm đúng thế với các ngươi.

Nữ tử cau mày, hiển nhiên lời này có chút nhạy cảm:

-Nữ Đế Tông sẽ không thể bị hạ nhục.

Thanh niên gọi là Hà Đạo cũng cười lạnh nhìn lại:

-Phi Tiên Môn cũng sẽ không bị mất mặt như Lăng Thiên Điện hôm nay, Lăng Phong, ngươi vẫn nên tự lo thân cho xong đi.

Hai người này ăn mặc sang trọng không như người thường, vậy mà cũng là người của hai tông môn lớn khác trong Bắc Tinh Vực, Nữ Đế Tông và Phi Tiên Môn.

Theo sau mỗi người, đều là hộ vệ Siêu Thoát Cảnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio