Dịch giả: HCTver
.....
Tông Chủ Điện.
Lâm Việt rất vừa ý với sự sắp xếp của Cầm Cơ, "Tối nay ta sẽ tới Thái Thượng Thanh Trì, lúc đó ngươi nhớ có mặt."
Cầm Cơ không thích nghe người khác sai bảo, nhưng nàng lại không muốn bị kẹt ở Chuyển Luân Cảnh hơn, thế là gật đầu hỏi: "Tại sao không phải ngay bây giờ?"
Lâm Việt cười, "Ta nghĩ nên đợi một chút đi, tí nữa sẽ có chuyện lôi thôi đến ta, vẫn cần phải giải quyết trước đã."
Cầm Cơ không hiểu lắm, nhưng cũng mặc, hai người đi ra khỏi điện, vừa bước ra ngoài đã đối mặt với kiếm khí đầy trời.
Dương Tình đang mải mê chìm đắm trong biển kiếm khí, trong lòng vô cùng vui sướng, nhác thấy Cầm Cơ cùng Lâm Việt đi ra, vội thu lại vào cơ thể, cùng Kiếm Si Nhi bái chào.
"Dương Trưởng lão lại có tiến bộ lớn trong kiếm đạo rồi." Cầm Cơ trong giọng nói ngoài sự tán thưởng, còn có chút ao ước.
Mọi người chỉ nhìn thấy nàng là tông chủ chí cao vô thượng, nào có ai biết rằng tu vi của nàng không những không thể tăng thêm, còn có khả năng lớn bị suy yếu đi.
"Hy vọng ngươi nói được làm được." Cầm Cơ nhắc nhở Lâm Việt một tiếng.
Lâm Việt nhún vai, hắn cũng có mục đích của bản thân, tại cái nơi kẻ mạnh được tất này, dù cho hắn có được trí tuệ vạn năm, cũng cần nhanh chóng vận dụng chúng làm mình mạnh hơn lên.
Tu vi của hắn sau khi cùng Tần Y Y "tu luyện" suốt canh giờ, đã đột phá tới Chuyển Luân Cảnh, Lâm Việt đã có dự tính, bây giờ hắn cần tăng Cảnh giới Chiến Thể lên nhất.
Chiến Thể là tăng độ mạnh cơ thể.
Diệu Khí là tăng độ mạnh tu vi.
Thần Niệm là tăng độ mạnh linh hồn.
Còn công pháp, dĩ nhiên là võ học giúp tăng thêm độ mạnh.
Người đời đa số chỉ đeo đuổi Diệu Khí cùng công pháp tu luyện.
Nhưng lại không biết, hoặc biết nhưng không làm được, cũng không muốn làm, là muốn đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, phải đồng tu cả Chiến Thể, Diệu Khí, Thần Niệm, không thể thiếu bất kì cái gì, tam nguyên hợp nhất, phối cùng công pháp, một bước lên trời, chạm tới cảnh giới cao nhất.
Về phần những bảo vật quý giá, những vũ khí mạnh mẽ kia? Chỉ là đồ phụ trợ lòe loẹt mà thôi.
Với hắn hiện tại Cảnh giới Chiến Thể vẫn chỉ Phàm Cảnh thì Thái Thượng Thanh Trì là một sự lựa chọn hoàn hảo.
"Đừng lo, mục tiêu của ta là Luyện Ma Huyết Trì cơ, chỉ cái ao này còn chưa đủ để ta lừa ngươi." Lâm Việt lạnh lùng nói.
Cầm Cơ chẳng cần biết, Luyện Ma Huyết Trì là một trong sáu tuyệt địa lớn nổi tiếng lục địa, ngay cả nàng cũng chưa nhìn thấy, tên này chỉ là một Chuyển Luân Cảnh nhỏ bé lại dám đi?
"Tham kiến Tông chủ." Dương Tình cùng Kiếm Si Nhi đồng thanh.
Dương Tình nhìn Lâm Việt, trong mắt là các loại cảm xúc khó mà nói rõ, "May mà có Lâm đại sư chỉ dạy Si Nhi, để bản tọa được hưởng lợi gián tiếp."
Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh đường đường Trưởng lão Dương Tình, lại đi gọi một thiếu niên là đại sư, chắc sẽ kinh ngạc đến mức rớt quai hàm ra mất.
Nhưng mà người này, người nào người nấy đều đã biết được tài năng của hắn, thấy vậy cũng cảm thấy không có gì bất thường.
Kiếm Si Nhi một mực cúi đầu, trong lòng lo sợ Lâm Việt trách cứ chuyện nàng tự ý đem phương pháp tu luyện chiêu thứ nói cho sư phụ mình, hệt như đứa trẻ sợ bị mắng, bộ dáng cực kì dễ thương đáng yêu.
"Dương Trưởng lão có công tiến cử Lâm Việt, bản tọa sẽ ban thưởng cho ngươi." Cầm Cơ lần nữa lên tiếng: "Bản tọa còn có việc quan trọng cần tuyên bố toàn tông."
Tuy nói là tuyên bố với toàn tông, nhưng lại nói ở đây, có nghĩa là nàng muốn để Dương Tình thay nàng truyền đạt lại cho một điện và mười hai cung còn lại, theo nàng nghĩ, Dương Tình thông báo hẳn sẽ không có khó như nàng tự nói vậy.
Dương Tình sửng sốt giây lát, Lâm Việt là nói thật, thông báo thay hắn còn có thưởng?
"Ha ha ha, Vong Tiên Tông có khách tới chơi, bản tọa có phải đã quên việc gì?"
Cầm Cơ còn chưa nói hết, một bóng người từ trên không trung hạ xuống, theo sau là ba cao thủ Chuyển Luân Cảnh.
"Huyền U Trưởng lão?" Cầm Cơ hơi bất ngờ, vì sao Thái Thượng Trưởng lão tự mình đến đây?
"Huyền U nghe nói, tối qua Tiểu Thánh Nữ bị bắt cóc, Dương Tình Trưởng lão mang về Tiểu Thánh Nữ lúc sáng, còn mang thêm cả một thiếu niên nữa?"
Dương Tình gật đầu, "Thái Thượng Trưởng lão nói không sai, đúng là thế."
Huyền U sở hữu quyền lực giám sát Vong Tiên Tông, có biết cái này cũng chẳng có gì.
Nhưng ánh mắt của hắn đột nhiên quét qua người Lâm Việt, sát ý trong mắt dù đã cố ẩn giấu, nhưng vẫn bị tên cáo già vạn năm này phát hiện, Huyền U hỏi: "Ngươi chính là tên đã bắt lấy Tiểu Thánh Nữ?"
Hắn vừa nói, tay phải vừa nâng lên, vốn dĩ không để Lâm Việt thời gian giải thích, đã hóa thành một tàn ảnh vồ tới cổ Lâm Việt , trong lòng bàn tay Diệu Khí cuồn cuộn, khí thế như biển, đem Lâm Việt bao phủ lấy.
Cầm Cơ và Dương Tình đồng thời giật mình, bây giờ ra tay khó mà cứu giúp được, nhưng khi nghĩ rằng Lâm Việt sẽ bị Huyền U tóm lấy, nào ngờ hắn giống như đã có chuẩn bị trước, nhanh chóng phán đoán phương hướng, lui về phía sau vài bước, tránh đi lốc xoáy Diệu Khí phóng tới một cách an toàn.
Huyền U khẽ nhíu mày, không nghĩ tới một tên Chuyển Luân Cảnh mà mình là không thể một kích tiêu diệt, tên giặc này là làm sao né tránh đòn vừa nãy?
Huyền U lại vận lực ra tay lần nữa, Cầm Cơ liền nhanh chóng ngăn trước mặt Lâm Việt, lạnh lùng lên tiếng: "Thái Thượng Trưởng lão, thế này là sao?"
Huyền U thu tay, giải thích: "Tông chủ đừng trách, Tiểu Thánh Nữ thân phận cao quý, nghe nói là bị chính tên nhãi này bắt đi, bản tọa là người giám thị Vong Tiên Tông, cần đem hắn về điều tra một lúc, mong ngài không ngăn cản."
Lâm Việt khóe miệng cong thành nụ cười, không cần hắn lên tiếng, Cầm Cơ đã nói: "Chuyện này bản tọa cũng đã biết, là người khác đã bắt cóc Tiểu Thánh Nữ, nếu không nhờ hắn cứu trở về, hiện tại nàng có lẽ vẫn còn chưa tìm được đâu."
Huyền U hơi kinh ngạc, không ngờ tên tiểu tử này lại tìm đến Cầm Cơ trước hắn là để thoát khỏi hiềm nghi, nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ: "Tông chủ tin vào lời nói từ một phía của hắn, không khỏi có chút phiến diện, không bằng để bản tọa đem về thẩm vấn một lần."
"Thái Thượng Trưởng lão đúng là trung thành tuyệt đối với Vong Tiên Tông nha." Lâm Việt mở miệng trêu chọc một tiếng.
Huyền U nheo mắt nhìn chằm chằm hắn, người này có thể lừa gạt Tư Đồ Quyết, hẳn cũng biết ít nhiều về bí mật của hắn, bây giờ lại có câu nói mỉa mai này, Huyền U càng không thể nào mặc hắn rong chơi được.
"Đủ rồi, việc này bản tọa đã điều tra kỹ càng, không cần phải nhắc lại nữa." Cầm Cơ mặt lạnh như băng, ra lệnh: "Còn nữa, bản tọa sắc phong Lâm Việt thành Tiểu Thánh Tử của Vong Tiên Tông, địa vị cùng quyền lực ngang hàng với Y Y, toàn tông bất luận là ai, đều không thể vô lễ với hắn."
Lời vừa ra, Dường Tình cùng Kiếm Si Nhi trong lòng rung động không nhỏ, Lâm Việt được nàng đem về, nhưng còn chưa hết được ngày, chức vị còn trên cả nàng?
"Tiểu Thánh Tử..." Huyền U sắc mặt xám lại, không tưởng tượng ra tên này làm thế nào, Cầm Cơ xưa nay không cần biết quan hệ máu mủ ruột rà ra sao, thân phận cao thấp thế nào, chỉ cần có bản lĩnh mạnh mẽ, vậy mà tên nhãi này lại có thể là một ngoại lệ!
Cùng Tiểu Thánh Nữ địa vị ngang nhau? Vong Tiên Tông từ lúc lập tông đến giờ còn chưa từng xuất hiện chức Thánh Tử đâu, không lẽ...
Huyền U quan sát Lâm Việt, ừm, bộ dáng anh tuấn, còn Cầm Cơ dù có lạnh lùng đến mấy, nhưng vẫn là con gái a.
"Đồ chó, dám tranh giành nữ nhân với bản tọa!" Huyền U gào thét trong lòng, nếu đúng như hắn nghĩ, vậy thì thù hận hai bên sâu lắm, còn nhiều hơn mối thù cắt tay con hắn gấp mấy lần.
Lâm Việt nở nụ cười, tay trái vỗ vỗ vai Huyền U, "Thái Thượng Trưởng lão, mong chỉ bảo nhiều hơn."
Huyền U đã bình tĩnh lại, hiểu rằng hiện tại không những không thể trừng phạt Lâm Việt, mà trong thời gian tới ở Vong Tiên Tông, e rằng muốn động cũng khó khăn.
"Ha ha ha, Tiểu Thánh Tử xuất hiện, quả là anh hùng trẻ tuổi." Huyền U mặt ngoài thì cười bên trong lạnh lùng, thuận miệng đáp lại một câu qua loa.
Thấy bộ dáng đắc ý của Lâm Việt, Cầm Cơ chợt có cảm giác muốn thu lại mệnh lẹnh đã ban, nhưng lại nghĩ hắn còn phải giúp mình đột phá, đành phải cắn răng nín nhịn, Cầm Cơ đành nói: "Dương Tình Trưởng lão, còn mong ngài thay ta sắp xêp cho ở cho Tiểu Thánh Tử."
Huyền U biết đây là đang đuổi khéo hắn, không thể làm gì khác ngoài việc cáo từ rời đi.
Lâm Việt liếc mắt nhìn theo nở nụ cười, ài, cừu oán với Huyền U lại càng lớn rồi.
Nhưng cũng chả sao, hắn cũng đâu có ngồi im đợi chết...