Mặc Diễm dang tay ra, "Anh không biết nó thuộc về triều đại nào. Em cũng biết mà, anh sống lâu lắm rồi."puddingvixoai.wordpress.com
Linh Duyệt ngồi xổm cạnh rương đồ, nhặt hai thỏi vàng lên, định cắn thử một miếng. Cậu ngẩng đầu nhìn Mặc Diễm, hỏi qua ánh mắt: Em cắn nó được không?
Mặc Diễm chê bai, "Em đừng bỏ nó vào miệng, em có biết nó bẩn lắm không?"
"Nhưng đây đều là tiền đó!" Linh Duyệt kích động, chà nó lên mặt mình dể cảm nhận cái gì gọi là tát vàng vào mặt, "Có tiền tốt thật đấy!"
Linh Duyệt lại nhìn sang Linh Tiêu, người kích động đến run lẩy bẩy. Cậu đã lớn đến thế nhưng chưa bao giờ thấy nhiều vàng như vậy! Mẹ cậu là rồng cái, bà thích những vật sáng bóng, chúng càng đẹp bà càng thích. Dù phải trả giá cỡ nào, miễn nó đẹp là bà sẽ sưu tầm ngay.
Điểm khác biệt duy nhất giữa cậu và mẹ đó là cậu thích những thứ có giá trị cao, còn vẻ bề ngoài chỉ xếp hạng hai.puddingvixoai.wordpress.com
Một mặt, Linh Tiêu thầm nhủ đây là số vàng đã cướp đi anh trai mình, nó cũng không phải là vàng của cậu, cậu không thể để lộ ra bộ mặt hạnh phúc. Nhưng khi từng tế bào trong cơ thể Linh Tiêu tiếp xúc với đống vàng, chúng đã đi ngược lại với suy nghĩ của cậu. Mỗi sợi lông trên đuôi Linh Tiêu đều dựng lên vì quá phấn khích!
Đuôi cậu vô thức cọ xát lên vàng, Linh Tiêu sắp không kiểm soát được ham muốn lăn mình trong đống vàng đó.
Linh Duyệt thấy vậy bèn mỉm cười, cậu bế tiểu Long lên, ấn em trai mình vào đó rồi cọ vàng lên mặt Linh Tiêu. Cuối cùng, Linh Tiêu không kiềm chế được nữa, cậu phát ra tiếng long ngâm trong trẻo, nhưng ai cũng nhận ra cậu đang rất hạnh phúc.
Tiểu long cũng không giữ mình nữa, cậu lăn lộn trong rương, hai móng vuốt quào lấy vàng, phấn khích đến râu mép run lên. Chẳng những vậy, đuôi Linh Tiêu còn xù lên khiến cậu trông như quả banh lông.puddingvixoai.wordpress.com
Mặc Diễm đứng bên cạnh nhìn Linh Tiêu phát điên đến vài phút sau, anh mới mở miệng: "Anh cho cậu cái rương đấy."
Bấy giờ, Linh Tiêu mới bình tĩnh lại. Cậu cuộn người, ôm lấy đuôi mình, đáp lại với vẻ mặt hung dữ: "Tôi không cần!"
Mặc Diễm nhíu mày, nhãi con này có chí khí thật. Nhưng lúc cậu nói ra lời này, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm rương vàng.
Mặc Diễm híp mắt, "Vậy cứ xem như anh đang lấy lòng cậu. Anh cho cậu vàng vì anh sợ cậu đưa anh đi đào than."
Đuôi Linh Tiêu vô thức cuộn lấy một thỏi vàng, "Anh phải sửa lại, tôi sẽ đưa anh đi khai thác dầu hỏa."puddingvixoai.wordpress.com
Mặc Diễm bật cười, "Sao cũng được, cậu tự bê qua hay anh làm giúp cậu?"
"Tôi không cần mấy thứ này." Linh Tiêu tự lấy đuôi quấn mình lại, cậu siết chặt bản thân để giữ sự tỉnh táo, không thể rơi vào cám dỗ của tiền bạc!
"Tôi không cần vàng của anh, tôi sẽ tự kiếm tiền mua chúng."
"Cậu có chí khí lắm," Mặc Diễm ngày càng thích tính tình của nhãi con này. Từ Linh Tiêu, anh có thể nhìn ra cách giáo dục của gia đình Linh Duyệt. Đừng nhìn đứa nhỏ này là hung thú như vậy nhưng tính cách của nó còn tốt hơn các yêu tinh khác gấp nghìn lần. Chẳng những vậy, nó còn có chí khí và nghị lực. Anh mỉm cười: "Nhưng rất khó tìm ra nơi nào chứa nhiều vàng như vậy, cậu chắc là mình không muốn nó ư?"
"Tôi sẽ kiếm tiền rồi tới đây mua, anh... Anh có thể giữ chúng lại cho tôi không?" Đôi mắt Linh Tiêu vẫn dán vào rương vàng, lúc nói chuyện cũng không trôi chảy.
Mặc Diễm mỉm cười, "Được, đến lúc đó tôi sẽ giảm % cho cậu."
"Vậy chúng ta đã bàn xong xuôi, anh không được bán nó cho con rồng khác đấy."
Mặc Diễm nói: "Tôi sẽ không bán nó đâu. Có anh cậu ở đây thì sao tôi có thể bán nó cho người khác được? Tôi sẽ giữ lại rương vàng cho cậu."
"Tôi cảm, cảm ơn..." Tuy Mặc Diễm đã cướp mất anh cậu, khiến cậu thấy khó chịu nhưng Linh Tiêu vẫn cảm ơn anh vì đã bán vàng cho mình. Linh Tiêu bay vèo ra khỏi đống vàng, lòng cậu đã quyết, "Em phải kiếm được tiền!"
Hành động đột ngột này dọa Linh Duyệt giật mình. Em cậu đã bị vàng làm mờ mắt, cậu chưa bao giờ thấy đứa nhỏ này cư xử thất thố đến thế.
Linh Tiêu vẫn quyến luyến rương vàng, cậu đi được một bước thì quay đầu lại. Khi nghĩ về cảm giác hồi nãy, cậu kích động đến mức cặp sừng chuyển sang màu đỏ ửng. Lúc Linh Tiêu bay ra cửa, Mặc Diễm nói: "Cậu yên tâm, thiên bẩm của cậu cao hơn tôi. Sau này, chắc chắn cậu sẽ mạnh hơn cả tôi. Nếu tôi đối xử tệ với anh cậu thì cứ tới đánh tôi."
Linh Tiêu quay đầu lại nhìn anh, đuôi cậu khẽ rung lên rồi nhanh chóng bay mất. Sau khi về tới nhà, Linh Tiêu chui vào phòng với chiếc máy tính và điện thoại hơn nửa ngày trời cũng không chịu ra.puddingvixoai.wordpress.com
Linh Duyệt hơi lo lắng, "Liệu có khi nào đứa nhỏ này nghiện chơi máy không?"
Mặc Diễm phong ấn số vàng kia lại, "Không đâu, nó đang tìm cách làm sao để kiếm tiền đấy. Loài rồng vốn có bản chất trở thành chuyên gia hốt bạc."
Linh Duyệt tự hào: "Em trai em lợi lại thật."
Mặc Diễm khen cậu: "Đương nhiên rồi, đó là em trai của ai nào?"
Mời các bạn qua wordpress giải pass để được đọc tiếp