“Hu hu hu... ba ơi sao ba ngủ hoài vậy. Con buồn lắm, ba biết không...hu hu! Ba biết không, hôm nay con bị bạn đánh nữa rồi. Bạn ấy nói con không cha không mẹ, cả người dơ dáy, gầy tong gầy teo, đừng đến lớp nữa. Nếu không bạn ấy nói mỗi lần gặp mặt con là cho một trận đòn. Ba ơi. Hôm nay cũng may có có cô giáo, nếu không...hu hu...”
“A... ta trở về rồi sao?” Trần Thiên bỗng nghe tiếng khóc nỉ non của bé gái nào đó.
Trong vô thức hắn cảm thấy đau lòng vô cùng.
“Oa, oa... ba, ba tỉnh lại rồi, hu hu hu. Ba ơi, ba. oa oa oa hu hu hu...”
“Nín đi con gái, ba thức dậy rồi. Mẹ đâu sao ba không thấy!”
“Huuuuu, mẹ không còn nữa rồi ba ơi...!”
Một cỗ bất an mãnh liệt bộc phát trong lòng hắn. Chẳng lẻ ta đi quá lâu, mọi thứ thay đổi rồi. Nhưng khi nhìn lại con gái như mới , tuổi hắn mới an lòng.
Thế giới kia hắn đến năm, thế giới này chỉ vài năm là cùng. Nhưng mà chuyện gì khiến con gái hắn đau lòng đến vậy. “Từ từ, con gái. Có chuyện gì ấm ức, hãy kể cho ba nghe nào!”
“Hu huuuu, ba ơi, con đau quá, con buồn quá ba ơi! Mẹ mất lâu rồi, bấy lâu nay con chỉ thấy ba ngủ đây. Không ai chơi với con, không ai nói chuyện với con. Con sợ quá, con buồn quá huuuu!” đứa bé nức nở khóc mãi không thôi.
“Nhưng mẹ tại sao mất?”
“Huuu, mẹ bị xe tông mới mất gần đây. Không ai ở chơi với con hết. Con cô đơn, con sợ lắm. Huuu... sao ba ngủ hoài đến bây giờ mới thức. Ba biết con sợ đến mức nào không. Huhuhuu”
“Ba xin lỗi, ba cũng bị tai nạn nhưng may mắn không chết. Bây giờ ba thức dậy rồi, ba sẽ yêu thương con, không để con sợ nữa, được không nào!”
“Dạ, hic hic..”
“Thôi được rồi, hôm nay là ngày mấy, con biết không?!”
“Hôm nay là ngày mười tháng ba năm xx”
“Vậy năm nay con học lớp rồi hả!”
“Vâng ạ!”
“Lúc ba nằm đây tới giờ con sống với ai?”
“Lúc đó, ba nằm ở bệnh viện rất lâu, bác sĩ nói ba có lẽ không tỉnh lại nữa. Mẹ khóc rất nhiều, hầu như đêm nào mẹ cũng khóc. Sau đó, mẹ đưa ba về nhà. Con cùng mẹ hôm nào cũng lau mình cho ba, đút ba ăn cháo. Mẹ đưa con đi học, mẹ nói con phải học cho giỏi để trở thành bác sĩ, sau này cứu tỉnh ba.
Con học giỏi lắm. Cô khen con rất nhiều. Mẹ đi làm về là chỉ con học bài.
Khi mẹ bị tai nạn mất con sợ lắm. Nhà không có ai hết. Chỉ có các cô chú hàng xóm chạy qua giúp đỡ. Lúc đó con rất sợ, rất sợ hu hu...Mỗi ngày các cô chú đều qua cho con ăn cơm. Sau đó con nói biết nấu cơm, các cô chú mới cho gạo con nấu. Lâu lâu có cho đồ ăn. Nếu không có họ, chắc con với ba chết đói từ lâu rồi. Sau này con làm bác sĩ sẽ chữa bệnh giúp họ để trả ơn ba à...
“Vậy từ đó giờ ai đưa con đi học?”
“Dạ, lúc trước mẹ đưa con đi. Từ khi mẹ mất, cô giáo có đến nhà đón con đi mấy ngày, sau đó con tự đi đến bây giờ!”
“Trưa về con ghé nhà cô giáo ăn cơm, sau đó đi học. Chiều về con nấu cháo, con ăn với ba!”
Hắn bỗng rớt nước mắt “ôi con gái của tôi thật đáng thương!”. Hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Một đứa trẻ tuổi, đang được sống trong tình yêu thương gia đình từ cha mẹ đến ông bà... mà bây giờ lẻ loi một mình. Hàng đêm phải khóc lóc than thân trách phận. Mà cô bé phải chịu đựng trong thời gian rất dài. Tâm hắn đau quá. Đây không phải là điều hắn mong muốn. Hắn không biết phải bù đắp cho con mình như thế nào bây giờ. Cũng may, nhà hắn cũng không xa trường học, lại có cô giáo đỡ đần, nếu không bây giờ không biết hắn và con hắn ra sao nữa. Hắn và vợ hắn đều là cô nhi lớn lên. Do đó, gia đình hắn bi đát như thế nhưng không có ai giúp đỡ.
Sau đó, hắn cùng con trò chuyện rất nhiều thứ. Nhưng đứa trẻ mới tuổi cũng không biết nhiều, nên hắn chỉ hỏi thăm lặt vặt, linh tinh. Còn lại phải chính hắn tự đi tìm hiểu mới được.
Sau đó, hắn dỗ con ngủ và mở ra xem thu hoạch trong thế giới vừa qua.
“Hệ thống, mở ra giao diện”
- Kí chủ: Trần Thiên
- Tuổi:
- Năng lượng: (+)
- Bổn nguyên điểm: (+)
- Kĩ năng: phân thân thuật, biến thân thuật, Rasengan, thể thuật lưu
- Thần thông: thiên nhãn (chưa mở ra)
- Đẳng cấp hệ thống: cấp (năng lượng bổn nguyên /)”
Gợi ý hệ thống: Ký chủ có thể sử dụng năng lượng bổn nguyên của hệ thống để xuyên toa thế giới tiếp theo; ký chủ có thể sử dụng năng lượng cường hoá cho năng lượng cơ thể; ký chủ có thể sử dụng năng lượng bản nguyên cường hoá tư chất và khí vận cho cơ thể.
“Ta có thể hồi sinh người chết từ thế giới này không?”
“Có thể, khi ký chủ trở thành vị diện thần như ninja thế giới, mọi chuyện đều dễ dàng!”
“Hữu nghị nhắc nhở. Năng lượng bản nguyên có thể giúp ích rất nhiều cho ký chủ khi phân thân ở thể giới tiếp theo. Hệ thống đề nghị ký chủ dự trữ ít nhất điểm cho thế giới cấp thấp.”
“Hệ thống, bản thể ta có thể thanh tỉnh trong lúc phân thân đến thế giới khác hay không?”
“Có thể, nhưng phải tiêu hao tối thiểu điểm bổn nguyên để đầu thai chuyển kiếp, tiêu hao tối thiểu điểm bản nguyên để đoạt xác người vừa chết và hoàn mỹ dung hợp linh hồn, tiêu hao tối thiểu điểm bản nguyên để đoạt xá khí vận chi tử.”
“Thôi được, sử dụng điểm năng lượng và điểm bổn nguyên cường hoá bản thể.”
“Tích tích tích. Năng lượng vận chuyển hoàn tất.
Ký chủ: Trần Thiên
Tuổi:
- Năng lượng: Đẳng cấp Hậu thiên sơ kỳ
- Bổn nguyên điểm: (+). [Cơ thể có thể tự động gia tăng năng lượng đến ]
- Kĩ năng: phân thân thuật, biến thân thuật, Rasengan
- Thần thông: thiên nhãn (chưa mở ra)
- Đẳng cấp hệ thống: cấp (năng lượng bổn nguyên /)”
Trần Thiên nhắm mắt cảm nhận, hắn cảm thấy sức khoẻ cơ thể mọi chức năng đều được tăng cường một cách đáng kể. Nếu lúc trước hắn cảm thấy vác một bao xi măng là quá sức. Giờ đây, hắn vác một chiếc xe ô tô con là chuyện dễ dàng.
Đồng thời hắn cảm giác quen thuộc là năng lượng cơ thể đang rất dồi dào. Hắn đã đạt trình độ trung nhẫn thế giới trước. Nếu chuyên tâm luyện tập, hắn đoán khoảng năm hắn sẽ tấn thăng thượng nhẫn jounin.
Đây cũng chính là chỗ tốt mà hệ thống mang lại. Nó khiến cho chủ nhân không phải tu luyện lại từ đầu mà thông qua năng lượng bổn nguyên khôi phục ngay cảnh giới đã có. Đồng thời năng lượng bổn nguyên chính là bổn nguyên của thiên địa này, có nó cơ thể sẽ gia tăng sinh cơ, tuổi thọ, tiềm năng, trí tuệ, tư chất, khí vận... Điểm bổn nguyên tích luỹ đến một mức độ nào đó, cơ thể có thể chưởng khống cả thiên địa.
Hôm sau, hắn dậy sớm chuẩn bị nấu bữa sáng cho con gái ăn nhưng phát hiện trong nhà chỉ có hủ gạo và bếp gas. Ngoài ra không còn gì cả. Chắc có lẽ đây là do người nào đó tốt bụng tài trợ hằng tháng cho gia đình mình. Bất đắc dĩ, hắn đành nấu miếng cháo cho hai cha con ăn đỡ buổi sáng rồi đưa bé đi học. Hắn phải kiếm tiền nuôi gia đình nhỏ của mình.
Con gái của hắn cũng rất ngoan, một mình đều biết từ thức dậy, đánh răng rửa mặt giặt đồ, nấu cơm ăn. Đôi khi hàng xóm tốt bụng, nhà trường cũng cho cô bé một số vật dụng sinh hoạt cần thiết.
Sau đó hắn đưa con đến trường, đồng thời vào trường tỏ lòng biết ơn sâu sắc của hắn đối với cô giáo và nhà trường đã giúp đỡ cho gia đình hắn.
Sau đó, hắn lại đi đến từng nhà hàng xóm báo mình đã tỉnh dậy đồng thời cảm tạ sự quan tâm giúp đỡ của mọi người trong thời gian qua. Hắn tự nhủ phải trả ơn cho những người này thật tốt khi có cơ hội.
Hắn lại gọi điện thoại đến những đồng nghiệp cũ để vay ít tiền sinh hoạt nhưng hầu như chẳng có ai “có tiền” cả. Hắn vốn làm cho công ty nước ngoài. Sau khi bị tai nạn, công ty đã thanh toán chi phí một lần cho gia đình hắn và chấm dứt hợp đồng. Số tiền đó, vợ hắn đã dùng để chữa trị cho hắn trong thời gian qua hết rồi. Và bây giờ, hắn chẳng còn ai cả.
“Ôi, hiện thực tàn khốc, còn tàn khốc hơn cả thế giới hư nghĩ nữa.”
Tuy nhiên, hắn cũng không tuyệt vọng. Lúc trước hắn vẫn sống được, chẳng lẽ bây giờ với năng lực gấp trước mười mấy lần, làm sao có thể làm khó hắn được.
Hắn nghĩ ra một cách để kiếm tiền tức thời để xoay sở cho hiện trạng gia đình hắn hiện thời. Suy nghĩ chốc lát, hắn đưa ra hơn cách kiếm tiền nhanh chóng...