Thích An Nhiên ngã xuống, máu từ vùng ngực chảy xuống thẫm đẫm một mảng đỏ tươi, mùi tanh nồng xộc lên trong không khí. Hai mắt cô nặng trĩu, cô muốn ngủ quá. Chỉ ngủ...một chút...thôi.
Sau đó, Thích An Nhiên dần chìm trong bóng tối.
Tại bệnh viện X
-Bác sĩ, bệnh nhân đang bị xuất huyết.
- Nhanh chóng cầm máu.
.....
- Bác sĩ, nhịp tim của bệnh nhân đang giảm.
- Nhanh chóng làm mọi cách để cứu Thích tiểu thư. Chuẩn bị kích tim.............kích
- Nhịp tim vẫn đang tiếp tục giảm.
- .........kích, .........kích
" Tít tít tít....!!!"
Từng tiếng kêu nhỏ phát ra từ máy, không gian im lặng nháy mắt bao trùm toàn bộ căn phòng phẫu thuật.
Bên ngoài căn phòng phẫu thuật, người đang ngồi chờ ở bên ngoài, trên gương mặt của họ không dấu nổi sự lo lắng cùng sợ hãi. Đèn căn phòng tắt đi, lập tức mọi người liền theo khản xạ mà đứng dậy, chạy tới chỗ bác sĩ.
- Bác sĩ, con tôi...con tôi nó như thế nào rồi.
Thích phu nhân nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào túm lấy tay áo của vị bác sĩ già mà hỏi.
- Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng....
- Các ông làm ăn kiểu gì vậy hả. Các người có tin tôi đốt cái bệnh viện này không hả?
Bạch Phi Tuân nổi điên túm cổ áo vị bác sĩ mà quát, ánh mắt không giấu nổi sự hoảng sợ. Nhưng vị bác sĩ chỉ lắc đầu mà nói:
- Mọi người nên nhìn Thích tiểu thư lần cuối.
- Hức...hức...
Thích Dạ Lan hai mắt tiêu cự ngã bệt xuống sàn, ôm mặt khóc. Những người còn lại thì hai tay buông thõng như một xác chết, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Thích phu nhân thì ngất đi vì sốc, may mà đã có Thích lão gia đỡ lại. Không khí đau thương tràn ngập bệnh viện.
năm sau
Tất cả đã thay đổi kể từ khi Thích An Nhiên ra đi.
Thích Lăng Vân đã thừa kế tập đoàn của Thích gia, hắn là nhà lãnh đạo nổi tiếng lac thông minh, lạnh lùng và hiểm độc. Chính vì sự hiểm độc đó mà hắn đã từ từ đưa Thích gia lên vị trí đầu tiên trên giới thương trường. Hiện hắn đang có một cô bạn gái, chẳng hiểu sao một người như hắn lại có thể yêu được nhỉ. Mà người con gái này lại được Thích gia hết lòng ưng ý. Và tên của cô ấy là Nhạc Mai Tịch.
Trần Miên Khoa thì cũng đã bắt đầu quản lý công ty của gia đình mình, hắn hiện đã có gia đình nhưng vẫn có không ít phụ nữ theo đuổi hắn. Hắn đã rút ra khỏi giới hắc đạo, an an ổn ổn là một người chồng tốt, là một nhà lãnh đạo giỏi.
Cửu Tô Thuyết thì vẫn vậy, hắn vẫn quản lý bang Red và dần dần đưa nó đứng đầu giới hắc đạo. Cùng với hắn là Du Trần Phong tiếp quản bang cùng hắn. Cả hai đều đã có tình yêu mới của mình.
Phương Duật Khải thì khác, thâm tâm hắn luôn tồn tại một hình bóng của người con gái ấy. Lạnh nhạt, hờ hững nhưng lại khiến con tim hắn xao xuyến. Thích An Nhiên, anh yêu em.
Chắc mọi người cũng thắc mắc số phận của Luyến Mặc Hủ sẽ ra sao đúng không ? Sau khi chạy trốn khỏi cuộc chiến lần đó, mọi người đều không ai thấy cô ta, kể cả là các nam chủ. Sau này, Trần Miên Khoa trong một lần vô tình đi công tác, hắn đã vô tình gặp lại Luyến Mặc Hủ. Cô trông rất khác so với lúc trước. Không còn son phấn, không còn giả tạo nữa. Là chính bản thân cô thay đổi, sống thật với bản thân của mình. Và từ đó, hai người quen nhau và nên vờ nên chồng.
Còn Bạch Phi Tuân ? Hắn đã không còn là lão đại của Hắc đạo nữa, quay trở lại một cuộc sống bình thường, hàng ngày, hàng ngày vẫn đều đặn đến trước mộ của cô mà trò chuyện, kể về cuộc sống của hắn và mọi người cho cô nghe.
Và như thường lệ, trước một ngôi mộ nhỏ nằm ở một cánh đồng hoa oải hương, một chàng trai tuấn tú cầm một bó hoa hồng trắng, nhẹ nhàng đặt trên ngôi mộ, chàng trai ngồi xuống mà tự thì thầm với ngôi mộ:
- Nhiên, em biết không, hôm nay chị Lan đã tổ chức đám cưới đó. Người đàn ông đó hết mực yêu thương chị, nên em không cần lo lắng nhé. Còn anh, anh đã là giám đốc của một công ty nhỏ rồi đó. Em thấy anh giỏi không ? Vậy nên....chờ anh nhé. Nếu có kiếp sau, anh sẽ ở bên cạnh em, cùng em đời đời kiếp kiếp không xa rời.
- Có thật không ?
Một giọng nói lạ lẫm vang lên phía sau lưng Bạch Phi Tuân, hắn quay đầu lại. Trước mặt hắn là một cô gái xinh đẹp, mái tóc nâu bồng bềnh, đôi mắt xanh biếc như đại dương. Chiếc váy tím hai dây như càng làm bổi bật làn da trắng nõn cùng thân hình của cô gái. Bạch Phi Tuân ngơ ngác nhìn người con gái trước mặt
- Cô là ai ? Sao lại ở đây ?
Chỉ thấy cô gái đó mỉm cười xinh đẹp, đưa bàn tay thon dài ra trước mặt hắn, giọng nói nhẹ nhàng mà du dương như tiếng đàn vĩ cầm vang lên:
- Chào anh, em của kiếp trước tên Thích Dạ Lan - lão đại của Hắc Đạo của thế kỉ , kiếp này em tên Thích An Nhiên - nhị tiểu thư của Thích gia đồng thời cũng là bạn gái của một chàng trai tên Bạch Phi Tuân và hiện tại, em là Bắc Thần Cẩm Nguyệt, một cô nhi nhỏ bé. Anh có đồng ý quen em không ?
Từng câu nói đi vào tai anh, một cơn gió thoáng thổi qua, cánh đồng oải gương đung đư trong gió, mái tóc của cả hai bay nhẹ nhàng như chính tâm trạng của hai người họ lúc này.
- Nhiên... Là em sao, Nhiên ?
- Xin lỗi anh nhưng hiện tại em tên là Bắc Thần Cẩm Nguyệt, không còn là Thích An Nhiên nữa, nhưng em...đã từng là Thích An Nhiên.
Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt điển trai kia. Hắn vui mừng, hắn hạnh phúc. Cô vẫn còn sống, đang đứng trước mặt hắn. Cô vẫn không quên hắn.
Bắc Thần Cẩm Nguyệt cười cười nhìn Bạch Phi Tuân, giọng nói lại cất lên:
- Vậy anh có đồng ý làm bạn trai em không? Đời đời kiếp kiếp!
- Có, anh - Bạch Phi Tuân đời đời kiếp kiếp chỉ yêu mình em - Thích Dạ Lan kiếp trước, Thích An Nhiên kiếp này và Bắc Thần Cẩm Nguyệt hiện tại.
Coi mỉm cười hạnh phúc bước đến ôm anh. Giọng nói trêu đùa :
- Nhưng em là cô nhi đấy, anh có nuôi em không ?
- Tiều của anh đều cho em, thân thể này của anh đều cho em. Tất cả...đều cho em.
- Tuân, em yêu anh.
Bắc Thần Cẩm Nguyệt thổ lộ, sau đó trao cho hắn mộ nụ hôn.
Cánh đồng hoa oải hương lúc đó như một bức tranh lãng mạn, ánh hoàng hôn chiếu rọi vào hai người, trao cho nhau một nụ hôn, như là minh chứng cho lời thề của hai người đó.
Sau tất cả, mỗi người đều có một cuộc sống riêng. Tong cuộc sống này, ai ai cũng là nhân vật chính. Số phận của họ, do chính họ làm nên. Vậy nên, hãy biến mình thành nhân vật chính trong cuộc đời của bạn.
- Hoàn -