Trong giờ học
- Lăng Vân, em lên giải bài này cho cô
- Lăng Vân, dịch bài này cho cô
- Lăng Vân, em...
- Chị có thôi đi không
Thích Lăng Vân đập bàn quát lên. Thích Dạ Lan không nói gì chỉ mỉm cười nhàn nhạt quay đi.
Thích Lăng Vân ngồi xuống trong đầu không ngừng suy nghĩ " Tại sao vừa nãy mình lại gắt lên nhỉ".
Renggg renggg renggg
- Các em nghỉ đi
Thích Dạ Lan nói rồi thu gọn sách vở đi ra ngoài. Thích Lăng Vân đuổi theo.
- Nè, chuyện vừa nãy,...
- Không có gì
Thích Dạ Lan lắc đầu rồi gạt tay cậu ra bước tiếp. Lăng Vân ngẩn người đứng đó, chả nhẽ chị ấy giận rồi. Đang định đuổi theo thì một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên
- Vân, anh đi đâu vậy
Từ xa, Luyến Mặc Hủ cùng với các nam chủ đi tới. Ánh sáng hào quang từ người họ làm người ta loá mắt. Thích Lăng Vân mắt xẹt qua một tia chán ghét mà cậu không nhận ra. Du Trần Phong đi đến khoác vai cậu rồi nói:
- Đi ăn chứ
- Ừ
Rồi cả người cùng kéo nhau xuống canteen. Họ vừa rời đi không lâu thì từ sau bức tường, Thích Dạ Lan bước ra, trên môi là một nụ cười lạnh. Luyến Mặc Hủ a Luyến Mặc Hủ, tốt nhất cô nên chuẩn bị sẵn tinh thần đi vì ngày tàn của cô sắp đến rồi đó. Quay lưng bỏ đi, Dạ Lan không hề hay biết có một ánh mắt đang nhìn mình.
- Ài, mệt quá
Thích Dạ Lan thật mình xuống chiếc giường
Cạch!
Thích Lăng Vân tiến vào, Dạ Lan liếc nhìn cậu rồi cất giọng hỏi
- Có chuyện gì vậy
- Cái đó.... em... xin lỗi về chuyện sáng nay
- Không sao. Cũng tại chị quá đáng mà
- Vậy em ra ngoài nhé
Lăng Vân tim đập thình thịch đi ra ngoài. Lắc đầu vài cái, cậu bỏ đi ra ngoài. Trong phòng, Thích Dạ Lan cầm quần áo đi vào phòng tắm. Dòng nước ấm xối xả chảy xuống gương mặt hoàn mĩ của cô. Thân hình nóng bỏng ẩn hiện trong làn sương mờ.
- Ai ?
Thích Dạ Lan quay đầu quát lên. Từ sau tủ, một người con trai bước ra, hắn có một vẻ đẹp yêu nghiệt. Cô nhanh chóng cầm khăn cuốn vào người. Nam nhân kia chỉ lắc đầu nói
- Chưa gì đã bị phát hiện rồi
- Ngươi là ai?
Thích Dạ Lan trừng mắt nhìn.
- Là người mà sau này em sẽ lấy nga
Hắn từng bước đến gần cô. " Vụt", lưỡi dao sắn bén sượt qua mặt nam nhân kia đến lại một đường máu trên gương mặt yêu nghiệt kia. Thích Dạ Lan cảnh cáo:
- Nếu không muốn bị thương thì biến đi
- Ai ai ai, mèo nhỏ cáu rồi nha. Lần sau tôi sẽ tới, nhớ kĩ tên của tôi.... Bạch. Phi. Tuân
Nói rồi hắn biến mất. Thích Dạ Lan trong đầu chỉ có cái tên Bạch Phi Tuân kia.
" Tên của hắn không có trong nguyên tác, chả nhẽ xuất hiện hiệu ứng bươm bướm"
Thích Dạ Lan nhanh chóng mặt quần áo rồi đi ra ngoài. Cần phải tìm hiểu tên kia
Nói là làm, Thích Dạ Lan liền mở máy tính lên và bắt đầu tìm kiếm thông tin của tên kia.
- Lão đại, ....
- Không sao, cứ để cô ấy tìm hiểu. Dù gì thì cô ấy cũng sẽ thuộc về ta
Bạch Phi Tuân nhấp một ngụm rượu nhỏ rồi nhìn vào bức hình to trước mặt cười.
- Thích Dạ Lan .... em mãi mãi thuộc về tôi
Chính xác, người trong bức hình kia chính là cô.
- Hừm.... vậy hắn ta là lão đại của hắc đạo. Nhưng tại sao hắn lại để ta đến ta đến mình ?
Thích Dạ Lan nói rồi thay đồ, lấy con Lamborghini Veneno Roter ra rồi phóng đến công ty Y&M.
———— ta là giải phân cách—————
Trước cổng công ty Y&M
- Cô là ai?
Bảo vệ liếc nhìn Dạ Lan. Cô không nói gì chỉ đi vào nhưng liền bị chặn lại. Bảo vệ một lần nữa lại nói như quát lên:
- Phiền cô đi về giùm cho, ơn đây không phải muốn tới là tới đâu
Thich Dạ Lan hài lòng nhìn bảo vệ rồi rút thẻ mà chỉ có chủ tịch mới có ra. Bảo vệ ngay lập tức xanh mặt, cúi người độ nghiêm chỉnh nói:
- Chủ tịch, tôi xin lỗi vì đã không nhận ra người
- Không sao,anh làm tốt lắm. Tháng này sẽ tăng lương cho anh
Thích Dạ Lan mỉm cười rồi đi vào để lại cho bảo vệ đằng sau vui như mở cờ.
Từng bước từng bước bước vào trong, Thích Dạ Lan liền đi đến quầy tiếp tân. Ở đó có hai nhân viên, một người thì trang điểm loè loẹt, ăn mặc thì hở hang, một người thì ăn mặc khá kín đáo, gương mặt thanh tú. Thích Dạ Lan đi đến, ngay lập tức liền thu hút mọi ánh nhìn của nhân viên trong công ty.
- Chào cô, xin hỏi cô đến đây làm gì ?
Thích Dạ Lan khá là ngạc nhiên khi người ăn mặc hở hang trang điểm loè loẹt lại ăn nói lịch sự như vậy.
- Tôi đến gặp tổng giám đốc
- Hứ, lại một đứa hám trai.
Nhân viên ăn mặc kín đáo kia giọng chưa loét lên tiếng. Thích Dạ Lan khẽ nhíu mày rồi nói tiếp:
- Tại sao cô lại nói tôi như vậy?
- Hừ, còn không phải sao? Tổng giám đốc vừa đẹp trai vừa nhà giàu lại chức cao, ai chả muốn được làm người yêu anh ấy. Tôi nói cho cô biết, tôi là bạn gái của anh ấy đó. Khôn hồn thì cút đi
Nhân viên ăn mặc kín đáo kia nói rồi hất tóc kiêu ngào. Thích Dạ Lan đánh giá hai người một lượt trong lòng thầm nhủ: " Đúng là lần sau không thể nhìn mặt mà bắt hình rong"
- Kìa Mai Mai, đừng nói với khách như vậy
- Tiêu Mỹ, cô đừng có xen vào chuyện của người khác
" Thì ra tên là Mai Mai và Tiêu Mỹ"
Thích Dạ Lan rút điện thoại ra gọi cho ai đó
sau, một người con trai chạy xuống, gương mặt điển trai đỏ bừng vì vừa chạy, bộ vest cũng vì thế mà xộc xệch. Hai nhân viên kia thấy thế thì lập tức cúi chào:
- Chào tổng giám đốc
- Ừ
Rồi hắn quay sang nhìn cô nói
- Chủ tịch gọi tôi xuống có việc gì
- C....chủ....chủ tịch
Nhân viên trên Mai Mai kia xanh mặt lắp bắp. Ả không ngờ tới việc này. Còn nhân viên tên Tiêu Mỹ kia thì ngạc nhiên, cô ấy là chủ tịch? Trẻ dữ vậy.
- Kìa, người yêu cô đó
Thích Dạ Lan nhìn Mai Mai rồi hất mặt về phía cậu. Cậu ngơ nhác hỏi lại
- Người yêu nào ?
- Thì cô ta xưng là bạn gái cậu, không cho tôi vào
- Cô.... tôi là người yêu cô bao giờ. Xin lỗi chủ tịch
- Không sao. Chúng ta lên lầu, còn cô ( chỉ về phía Mai Mai ) chính thức bị đuổi việc
Rồi hai người bỏ đi để lại cho cô ta đứng đó với gương mặt thẫn thờ.
Mị đã vắt kiệt chất xám để nghĩ được từng này. Mong mọi người ủng hộ mị nhoa.