Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Tôi tới quán bar, chưa thấy bạn của bằng hữu đâu lại gặp được giám đốc.
Giám đốc hỏi tôi: “Biết đánh nhau không?”
Tôi nói: “Miễn cưỡng biết.”
Hắn nói: “Vậy thì chính là biết đánh nhau.”
Tôi ký hợp đồng lao động, hợp đồng bảo hiểm, nhận mấy bộ quần áo, bắt đầu chính thức đi làm.
Công việc không tính là khó, trước là việc ghi hóa đơn rượu và mâm đựng trái cây, vừa bắt đầu tôi chỉ quản việc đại sảnh, sau đó dần dần được tín nhiệm, cũng bắt đầu bưng đĩa đưa tới những phòng vip.
Tại quầy rượu này không tính là loạn, ít nhất không có ai mang bạch phiến vào, nhưng nếu có người muốn mang, đôi mắt của bảo tiêu đứng ở cửa tinh cực kì, trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát, bọn họ rất tự hào nói, chính mình là người triều dương quần chúng.
(bạch phiến: thuốc có chứa morphin, có tác dụng giảm đau, có thể gây nghiện.
Triều dương quần chúng: mình có tra thì đây là một điển cố để nó đến những kiểu người làm việc nghĩa?!)
Mà chất rượu với sắc đẹp cùng là làm bạn, giám đốc nhượng chúng tôi một mắt nhắm một mắt mở, ngược lại em gái có thể cùng nam nhân lẫn lộn ở quán bar uống rượu, hơn nữa cũng không phải cô gái đứng đắn, chúng tôi không cung cấp “em gái”, mà người tự mang người đến, cũng đừng không có mắt đến gần.
Tôi vẫn luôn quán triệt chấp hành điều này, cho dù trong phòng khách trắng toát một mảnh, tôi cũng thả rượu xoay người rời đi.
Mãi đến có một ngày, tôi mới vừa đưa xong rượu cho một phòng, đóng cửa phòng khách, liền bị một em gái đụng phải.
Nàng quần áo xốc xếch, nước mắt lưng tròng, điều này không quan trọng lắm, khẩn thiết nhất chính là, nàng là Tiểu Vân.
Nàng chặt chẽ cầm lấy tay của tôi, nàng nói: “Tiêu Điều, cứu giúp em, dẫn em đi.”
Tôi nhíu lông mày, nói: “Em đã lấy tiền chưa?”
Nàng nói: “A?”
Tôi nói: “Không lấy tiền, liền báo cảnh sát. Lấy tiền rồi, đem tiền trả lại, không ai làm khó em, trực tiếp từ cửa lớn đi.”
Nàng nói: “Em đã lấy ít tiền, tưởng là bạn bè trai gái giao du, cho em tiền tiêu vặt, ai có thể nghĩ tới, hắn mang em tới, muốn cùng anh em đồng thời thay phiên muốn em.”
Tôi thở dài, đem áo khoác cởi ra, bao lấy nàng trên người.
Tôi nói: “Bao nhiêu tiền, em nói số lượng.”
Nàng nói: “Cái gì?”
Tôi nói: “Anh có thể mang em ra khỏi quán bar này, cũng không xảy ra ngõ hẻm này, dám chơi như vậy, hậu đài so với lý thiên một hoàn ngạnh, em không trêu chọc nổi, anh cũng không trêu chọc nổi, anh còn có mẹ.”
Nàng đánh ta một bàn tay, nói: “Anh sao lại hèn nhát xấu xa như vậy.”
(nguyên văn là: nạo)
Tôi lau lau khoé miệng, nói: “Bây giờ có thể nói cho anh, bao nhiêu tiền?”
Nàng khúm núm mà cúi đầu.
Tôi nói: “Anh trong tay có ngàn đồng, đây là khoản để dành cho mẹ dưỡng lão, không thể động, nhiều nhất cùng với em mượn ngàn, vạn tệ, có thể hay không bãi bình, còn bất bình, anh cũng không có biện pháp.”
(bãi bình: chấm dứt bất bình)
Nàng nói: “Tiêu Điều, anh tại Bắc Kinh còn có gian nhà…”
Tôi nói: “Tiểu Vân lòng em có thể tham, nhưng không thể vô liêm sỉ.”
Sau đó tôi liền nghe thấy có người xa lạ, chen lời.
Hắn nói: “Đúng đấy, em gái à, lòng người có thể tham, nhưng không thể vô liêm sỉ a.”
Tôi quay đầu, nhìn thấy người nói chuyện không xa lạ gì, nói quen biết cũng là không quen thuộc, chính là Chân Phong.
Hắn phỏng chừng uống hơi nhiều, trên mặt có chút phiếm hồng, bước chân lại hết sức vững vàng, phía sau cùng một đoàn người có vẻ là anh em hắn.
Hắn phất phất tay, nói: “Lại gặp mặt, hắc, có chút thú vị, Tiêu Điều.”
Tôi trả lời: “Chân Phong, nể mặt mẹ cậu cùng mẹ tôi quen biết, buông tha bạn gái của tôi, được không?”
Hắn đưa tay ra, chỉ chỉ tôi, vừa chỉ chỉ Tiểu Vân, hắn nói: “Anh đừng lừa tôi, hai ngươi không phải đã sớm chia tay? Tiểu Vân đã nói với tôi, anh cường bạo nàng, nàng đã hoài thai, anh liền buộc nàng phá, liền ghét bỏ nàng vóc người không hảo, từ bỏ nàng.”
(Sub:... (=_=) đúng là trò đời)
Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Vân, Tiểu Vân không dám nhìn tôi, nàng nói: “Tiêu Điều… Anh biết… Em…”
Tôi nghiêng đầu qua chỗ khác, cũng không muốn nghe nàng nói chuyện, mà người còn phải cứu.
Tôi nói: “Em ấy cầm bao nhiêu tiền, tôi trước tiên trả lại ngàn, còn lại làm hợp đồng, làm cho em ấy trả tiền theo thời gian.”
Chân Phong nói: “Không nhiều, một triệu, vòng qua mấy phòng ở nhà anh, bằng phẳng nhiều ít, bán nhất định có thể trả lại.”
Tiểu Vân ở bên cạnh chen lời, nàng nói: “Tiêu Điều, tiền này em đã mua rất nhiều quần áo, có đều tặng anh, em thực sự không giải quyết nổi.”
(NK: cũng không muốn nói đâu cơ mà Tiểu Vân quá vô liêm sỉ rồi Kiều ta khó chịu rồi đây )
Tôi nói: “Vậy cũng tốt, người cậu mang đi, tôi không lo chuyện bao đồng.”
Tiểu Vân nói: “Tiêu Điều CMN tổ tông nhà anh, anh vì sao có thể vô sỉ như vậy, vì sao có thể không cứu em, làm sao có thể, CMN tổ tông nhà anh.”
(nguyên văn là: thảo)
Lời kế tiếp nàng không nói ra, trực tiếp bị người của Chân Phong che miệng lại.
Chân Phong nhìn tôi một cái, nói: “Anh thật biết điều.”
Tôi nói: “Đúng đấy, tôi cũng cảm thấy tôi có ý tứ.”
Hắn nói: “Anh không đau lòng, nghe nói các anh quen nhau ba năm rưỡi, tuy rằng chia tay, mà tốt xấu nên niệm tình cũ.”
Tôi nói: “Chia tay rồi đã là trước kia, cứu là đạo nghĩa, không cứu cũng đứng sửa sang, vạn tệ là cái giá cao nhất tôi có thể trả, nhiều hơn liền không nổi.”
Hắn nói: “Suy nghĩ này của anh, còn rất lý tính.”
Tôi nói: “Cám ơn đã khen, xin lỗi cậu, thứ cho tôi mắt chó không nhìn được Thái Sơn, hạ thủ lưu tình, đừng trách cứ tôi với giám đốc, trừ tiền thưởng của tôi.”
Hắn nói: “Được, không thành vấn đề.”
Qua vài giây, hắn còn nói: “Tôi nghĩ đến lão gia tử nhà tôi cảnh cáo, hắn nhượng tôi thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô gái này dù sao với anh có chút quan hệ, anh và tôi miễn cưỡng cũng coi như có chút quan hệ, một lúc nữa, tôi liền thả nàng ra.”
Tôi nói: “Có điều kiện gì?”
Hắn nói: “Anh thật biết điều.”
Tôi nói: “Có thể làm tôi làm, không thể làm, tôi sẽ không làm.”
Hắn nói: “Anh có muốn quay lại nhìn ánh mắt của bạn gái anh trước bên trong quả thực hận không thể đem anh chém làm tám mảnh.”
Tôi không quay đầu: “Tôi không có thói quen tự ngược.”
Hắn nói: “Sẽ lại tìm anh nữa, anh cứ gọi điện thoại, XXXXXXXX, lưu lại dãy số lẫn nhau.”
Tôi gọi điện thoại, lưu số hắn, hắn cũng nhận điện thoại, cúp, lưu ghi chú.
Hắn nói: “Yên tâm đi, tuyệt đối không vi phạm đạo nghĩa.”
Tôi nói: “Vậy cám ơn cậu.”
Hắn nói: “Coi như tôi làm việc tốt.”
Nói xong, hắn liền dẫn người đi, trước khi đi, đem Tiểu Vân miệng bị dây thừng cột lấp lấy đẩy vào trong ngực của tôi.
Tôi giúp Tiểu Vân tháo bỏ dây thừng, nàng tự mình lấy miếng vải sợi bông nhét trong miệng ra, bắt đầu đánh tôi.
Tôi nắm chặt tay nàng, nhìn nàng, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không có một phân tiền quan hệ, gặp mặt liền là người xa lạ, anh nợ em, cũng đã trả sạch.”
Tôi buông tay nàng ra quay đầu liền đi, lúc ẩn lúc hiện, như là nghe được tiếng khóc của nàng.
– Hết chương –