Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Hai tay của tôi buông xuống hai bên người, không phản kháng, không trả lời.
Tôi nhìn vào mắt Chân Phong, con mắt của hắn cùng tôi cũng như thế, vô cùng thanh minh(), một chút dục vọng đều không có.
() Chỗ này ý chỉ ánh mắt kiểu điềm nhiên, trong sạch, không có ý niệm đen tối gì.
Tôi há hốc miệng ra, đem đầu lưỡi hắn thả vào, chúng tôi triền miên mà ôm hôn, khiến cho trong phòng khách mọi người nhìn ra thật sự.
Chân Phong trên thắt lưng của tôi, miệng buông lỏng ra, hắn xoay người, treo lên nụ cười giả tạo.
Hắn nói: “Rất thú vị, trước đi chơi, ngày khác lại gặp lại?”
Có khách quen nói: “Chân đại thiếu gia, này không hay lắm, Bạch tiểu thư lập tức tới ngay, cậu tránh mà không gặp cũng quá không cho người ta mặt mũi.”
Hắn không lên tiếng, vị khách sát bên Chân Phong liền mở miệng: “Người mang đồ đến vốn dĩ không có mắt, lời nói cho dù lưu loát cũng không suy nghĩ đến hậu quả thì đừng nói ra, mặt đồ chơi dưới lỗ mũi kia kia có phải là muốn cho gia gia lấy châm tuyến che lại?”
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ. Chân Phong thu lại nụ cười, nói: “Bạch tiểu thư đến muốn hỏi tôi thì nói tôi cùng một nhân viên phục vụ khai phòng() đi, cần phải cường điệu là nam. Cô ta muốn có ý kiến, thì làm cho cô ta tiếp tục cáo trạng, cáo cha tôi, nói tôi chẳng ra gì.”
() Khai phòng: ở đây kiểu đi khách sạn abc xyz =))) Do you know what I mean? =)))) – NK
Lời nói xong, hắn ôm tôi ra khỏi phòng, hắn đi được rất vững vàng, tay đặt trên eo tôi cũng không run, mà tôi biết, tâm tình của hắn ở giờ khắc này, không tốt lắm.
Chúng tôi đi ra hành lang, tôi nói: “Có thể làm phiền cậu chờ tôi năm phút đồng hồ?”
Hắn nói: “Như thế nào? Nghe nói phải cùng tôi khai phòng nên không dám, muốn thừa cơ chuồn?”
Tôi nói: “Lúc trước tôi cho là việc quá lớn, điện thoại di động cài đặt gửi tin nhắn đúng giờ, dặn mẹ một tiếng, bây giờ nhìn lại ngày mai vẫn có thể về nhà, tôi phải đem điện thoại di động cùng quần áo đi, xóa bỏ tin nhắn, cậu chờ năm phút đồng hồ là tốt rồi, tôi đi một lát sẽ trở lại.”
Hắn vỗ vỗ bả vai tôi, nói: “Anh còn rất hiếu thuận, được, đi đi.”
Tôi chạy chậm đi đến phòng nghỉ ngơi của nhân viên. Trước tiên từ đồng nghiệp lấy điện thoại về, đem tin nhắn xóa bỏ, sau đó đem đồ ngổn ngang trực tiếp nhét trong túi, quay người muốn đi.
Giám đốc tại cửa ngăn chặn tôi lại.
Hắn nói: “Tiêu Điều, cậu muốn xuống biển() thật sao, liền bò không ra đâu, cậu phải suy nghĩ rõ ràng.”
() Xuống biển: cách nói ẩn dụ ám chỉ việc đi khách =)) Chịch chịch =)) – NK
Tôi nói: “Tôi đây không phải xuống biển, là trả ơn.”
Hắn nói: “Cậu bị bức đến ngốc rồi sao?”
Tôi nói: “Tôi không phải bị bức đến hồ đồ, mà tôi chạy không được. Anh đến đây cũng không phải tới khuyên tôi, mà là muốn xem tôi, không cho tôi chạy.”
Hắn nó: “Tiêu Điều, tôi thật hận sao cậu lại thông minh như vậy.”
Tôi nói: “Nhường một chút, đừng làm cho khách hang đợi lâu.”
Hắn từ trong túi tiền móc ra một ống thuốc bôi trơn cùng một hộp bao đựng.
Hắn nói: “Đừng cố gắng gượng chống đỡ.”
Tôi thành tâm thành ý mà nói cảm tạ. Hắn lau mặt, xoay người rời đi.
Chờ tôi đến cạnh Chân Phong, hắn đang xem đồng hồ.
Hắn nói: “Anh đến muộn phút.”
Tôi nói: “Lạc đường.”
Hắn nói: “Xả con bê.”()
() xả con bê: thoải mái đê =)) mình để nguyên bởi câu này hay hay =)) – NK
Tôi nói: “Đi thôi, giờ này cũng là qua giờ cao điểm rồi, chính là thời điểm.”
Hắn nói: “Không gặp một nam cũng bị cắm, liền trấn định như vậy?”
Hắn nói: ” Anh không phải là cong tự nhiên đi? Chuyện vừa rồi, nếu là thẳng nam, không sai biệt lắm phải ói ra.”
Tôi nói: “Tôi không có cảm giác gì, là nam hay là nữ cũng không đáng kể, cũng không phải tiểu cô nương, hôn một chút liền muốn chết muốn sống.”
Hắn nói: “Tiêu, tung, anh thật biết điều.”
Tôi nói: “Cám ơn đã khen, nếu không cậu đưa chiếc chìa khóa xe cho tôi, để tôi lái xe, cậu uống rượu này nếu bị cảnh sát giao thông bắt cũng là chuyện không tốt.
Hắn nở nụ cười, sờ soạng chìa khóa ném cho tôi, nói: “XX quán cơm, vào cửa liền báo tên của tôi, bên kia quanh năm mở phòng.”
Vừa mới dứt lời, hắn liền hướng phía tôi bên này ngã xuống, tôi đỡ lấy hắn.
Chân Phong phỏng chừng tối nay là thật không vui. Một người không vui, uống rượu liền dễ dàng say, bất quá hắn như vậy, uống say cùng người khác không giống nhau, đến không chịu được nữa lập tức ngã xuống liền ngủ, tôi ngược lại là lần đầu tiên thấy.
Tôi đỡ hắn, nói chính xác là gánh hắn, đi ra bãi đậu xe, tìm được chiếc xe kia, mở cửa đem hắn thả chỗ ngồi phía sau xe trước rồi mới lên xe.
Khách sạn bảy sao phục vụ cũng khá, nhân viên phục vụ cùng tôi đồng thời đem người khiêng vào phòng.
Tôi vốn là muốn đem hắn trực tiếp vứt trên giường, liều mạng, mà nhân viên phục vụ nhắc nhở tôi, nói người này phỏng chừng là bị dị ứng rượu, trên cổ đều nổi lên bệnh sởi.
Lòng tôi nghĩ, bất kể là có cố ý hay không, hắn đều tính thả cho tôi một con ngựa(), cứ để hắn nằm như vậy cũng không quá tốt.
()thả m ộ t con ng ự a: c ấ p cho m ộ t đư ờ ng thoát, tức là cho em ý lý do để chuồn cho dễ =))) – NK
Hắn thoạt nhìn khỏe mạnh, bới quần áo kỳ thực cao gầy, da dẻ so với bạn gái trước của tôi còn tốt hơn chút, phía dưới nhỏ bé không lớn không nhỏ, còn có chút hơi ửng hồng.
Tôi kiểm tra một hồi, dị ứng không nghiêm trọng lắm, không cần tới bệnh viện, trực tiếp uống nước mật ong là được.
Tôi đem chăn đắp ở trên người hắn, máy điều hòa bật hai mươi sáu độ, gọi điện thoại gọi nhân viên khách sạn, đưa đến nước mật ong.
Tôi đẩy Chân Phong một cái, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Tôi đỡ hắn lên, lấy cái gối đệm để sau lưng, dụ dỗ hắn, hé miệng, uống nước.
Hắn ngược lại cũng nghe lời, thuận theo mà há miệng ra. Tôi dùng thìa uy một muỗng mật ong, hắn liền uống một muỗng, không lâu lắm bát liền thấy đáy.
Tôi đem ôm gối trở ra, đem hắn một lần nữa thả lại trên giường, liền lấy khăn lông ấm giúp hắn lau lòng bàn tay cùng mặt, hắn mơ hồ, nói câu, thoải mái. Vừa dứt lời, liền lên nhỏ giọng khò khè.
Tôi ngửi trên người mình, cả người đầy mùi rượu, cầm quần áo vào phòng tắm rửa. Tắm xong, đem quần áo của hắn, kể cả quần áo tôi đồng thời đưa phục vụ. Đối phương luôn mãi bảo đảm, sáng mai khẳng định rửa sạch sẽ hong khô đưa tới.
Thẩm định soái một người chiếm phòng ngủ chính giường lớn, tôi nằm ở trên giường cá nhân bên ngoài, an ổn ngủ một đêm.
– Hết chương –