Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

chương 92-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Đào Sindy

Phủ Thành An Bá giờ phút này hò hét ầm ĩ, cũng may còn chưa đến mức bối rối. Đại phu nuôi trong phủ am hiểu trị liệu bệnh thương hàn đau đầu, đối với bị thương không quá lành nghề. Quản gia mời người đến Thái y viện gọi thái y, kết quả nửa ngày không có người đến, tức giận đến ông nhịn không được mắng to vài câu, quay đầu bảo người đi mời đại phu bên ngoài.

Hôm nay khi Bá gia được người nhấc trở về, người phủ Thành An Bá đều giật nảy mình. Lưng và eo Bá gia đều là máu, thái giám đưa Bá gia trở về không hề nói gì, chỉ thi lễ, quay đầu vội vàng rời đi, ngay cả thời gian uống ngụm nước cũng không có.

Trong lòng quản gia vừa vội vừa tức vừa lo lắng, thế nhưng trong phủ ngoại trừ Bá gia, thì không còn người nào làm chủ, ông chỉ có thể cùng mấy môn khách khác trong phủ đi sắp xếp công việc trong phủ.

Ngày thường toả sáng, mỗi người đều ân cần cẩn thận. Nhưng có chút sa sút, ngay cả thái y cũng sẽ xu lợi tránh hại. Nếu là người bên ngoài, có lẽ quản gia còn có thể hiểu được chuyện này, nhưng người đương sự là Bá gia nhà mình, trong lòng ông khó tránh khỏi có thêm chút oán hận.

"Quản gia gia gia. " Một gã sai vặt vội vàng chạy trở về: "Đại phu đến rồi!"

"Là lão đại phu Hình Hoà đường sao?"

Gã sai vặt thở phì phò lắc đầu.

"Không phải bảo ngươi đi mời đại phu Bình Hoà Đường mà?"

"Tiểu nhân mới vừa đi nửa đường, đã gặp người phủ Tĩnh Đình Công. " Gã sai vặt vội vàng giải thích nói: " Thì ra là chủ tử phủ Tĩnh Đình Công nghe nói Bá gia xảy ra chuyện, liền đưa đại phu ở phủ họ đến."

Quản gia nghe vậy mừng rỡ, để gã sai vặt mời đại phu vào viện của Bá gia. Cảm kích trong lòng với người phủ Tĩnh Đình Công tới cực điểm, đến thời khắc mấu chốt, đúng là Nhạc Gia tương lai của chủ tử gần kề hơn.

Từ xưa đến nay ít người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ít người dệt hoa trên gấm, phủ Tĩnh Đình Công trước mắt, còn dám gióng trống khua chiêng đưa người tới, phần tâm ý này đã làm những người khác không sánh bằng.

Ông vừa mới chuyển đầu đi chưa được mấy bước, lại nghe hạ nhân báo lại, Phúc Nhạc Quận Chúa và Thế Tử Tĩnh Đình Công đến tận cửa thăm.

"Mau mau cho mời!" Quản gia nghĩ, hình như đây là lần đầu Phúc Nhạc Quận Chúa tới Bá phủ?

Nghĩ vậy, ông đứng không vững nữa, quay đầu nói với quản sự sau lưng: " Tiếp đãi long trọng, không thể lười biếng chút nào với Quận Chúa và Thế Tử!"

"Đúng."

Tinh thần hạ nhân phủ Thành An Bá chấn động, xem ra chuyện xảy ra cũng không to tác gì, thế nhưng vị hôn thê Bá gia ở trước mặt bệ hạ được sủng ái vô cùng, có nàng giao thiệp, coi như Bá gia thật có chỗ nào chọc giận bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ không khó xử Bá gia thái quá.

Ban Họa và Ban Hằng vừa vào cửa, liền nhận thấy hạ nhân phủ Thành An Bá nhiệt tình tiếp đãi, nàng mới từ trên lưng ngựa xuống, búi tóc hơi có chút lỏng lẻo. Nhưng không nghĩ ngợi nhiều, ánh mắt nàng liếc nhìn một lần trên người chư vị hạ nhân, cuối cùng chọn bên trong một quản sự trung niên mặc gấm vóc nói: " Bá gia của các ngươi thế nào?"

"Bẩm Quận Chúa, hiện tại đại phu đang chữa thương cho Bá gia."

"Dẫn ta tới." Ban Họa trực tiếp đi thẳng về phía trước, mặc dù nàng không biết chỗ ở của Dung Hà, nhưng kết cấu chủ thể phòng ốc của gia tộc có tước vị luôn có quy củ, phương hướng đại khái nàng vẫn biết.

"Quận Chúa, mời đi bên này. " Quản gia nhìn thấy vậy mà Ban Họa đảo khách thành chủ liền sửng sốt chớp mắt, sau đó chạy chậm đuổi kịp Ban Họa, cúi đầu dẫn nàng đến viện của Bá gia.

Trong nội viện, Dung Hà nằm lỳ trên giường, nghiêng đầu nhìn về phía hai đại phu cung kính đứng trong phòng, y không nói gì, trong phòng yên tĩnh dị thường.

"Bá gia." Đỗ Cửu canh giữ bên giường nhịn không được nói: "Ngài... Vẫn nên để hai vị đại phu xem một chút đi."

Dung Hà rủ mí mắt xuống, bên trên không có vẻ triều thần bị Hoàng Đế trách phạt sau đó bối rối và hối hận, khuôn mặt bình tĩnh như nước, để người ta nhìn không ra chút cảm xúc.

Sau một lúc lâu y mở miệng: "Làm phiền."

"Không dám." Một vị đại phu vội vàng hành lễ nói: " Chúng ta cũng chỉ phụng lệnh Quận Chúa và Thế Tử."

"Đa tạ Thế Tử và Quận Chúa quan tâm. " Bờ môi Dung Hà hơi trắng bệch: "Hai vị đại phu mời lên trước đi."

Đại phu tới gần xem xét, phát hiện máu trên lưng Dung Hà đã ngưng kết cùng y phục, thần sắc bọn họ ngưng trọng nhìn nhau, lấy kéo bạc soáng loáng trong hòm thuốc ra: "Bá gia, vết thương của người đã dính vào y phục, chúng ta phải dùng kéo cắt bỏ y phục của người, có thể sẽ có chút đau, người có cần dùng Ma Phí tán không?"

Thuốc gây tê từ cây cần sa.

"Dùng sẽ có ảnh hưởng gì?" Dung Hà hiểu, nếu không có bất kỳ ảnh hưởng gì, đại phu sẽ không cố ý hỏi thăm y có cần hay không.

"Ngẫu nhiên dùng một lần cũng không ảnh hưởng quá lớn, nhưng nếu thân thể không tốt, dàng dễ ảnh hưởng đến thần trí, nặng thì sinh ra ỷ lại..."

"Không cần, các ngươi trực tiếp cắt." Dung Hà nhắm mắt lại: "Nhanh chóng động thủ đi."

Hai đại phu thở sâu, cắn răng, cầm kéo bắt đầu chậm rãi xử lý y phục và vết thương.

Y phục đầu hạ ăn mặc mỏng, cắt bỏ cũng dễ dàng, nhìn thấy trình độ thương thế rồi, hai người đều thở dài một hơi. Thương thế này nhìn dọa người, nhưng không đả thương xương cốt và nội tạng. Bọn họ tuy là đại phu dân gian, cũng gặp qua không người bị đánh, có một số người bị thương mặt vết thương tốt, không đến mấy ngày đã chết. Huyên náo gặp quan, cuối cùng khám nghiệm tử thi tra ra, mới biết được đã đả thương nội tạng.

"Bá gia, ngoại thương của người rất nghiêm trọng, chúng ta vẫn nhanh chóng xử lí vải vóc. "Mỗi khi xé một miếng vải, thì có máu chảy ra, đại phu dùng bông vải cầm máu, dừng đến đầu đầy mồ hôi.

Không đầy một lát, trên mặt đất đã ném một đống băng gạc dính máu, nhưng vết thương lại chỉ xử lý hơn phân nửa.

"Quận, Quận Chúa, người chờ một lát..."

Cửa lớn bị đẩy ra, một trận gió thổi vào trong phòng, màn lụa tung bay trong gió, Dung Hà mở mắt ra, thấy được cô nương đứng ở cửa.

Nàng một thân tố y, búi tóc nghiêng lệch, gương mặt mang theo chút đỏ ửng. Sau lưng nàng ánh sáng chiếu rọi như vàng, đâm vào y nhịn không được híp mắt. Lúc lại mở mắt ra, nữ tử đã xốc lên màn lụa đi tới giường của y.

Y kinh ngạc nhìn nàng, đúng là sửng sốt.

"Chàng có ổn không?"

Nàng đứng ở mép giường nhìn y, biểu lộ trên mặt ngưng trọng, giống như lo lắng, hình như có chút cảm giác khác biệt bên trong. Đầu óc của y chưa bao giờ trống rỗng như bây giờ, duy nhất có thể làm, cũng chỉ là ngơ ngác nhìn mắt nàng, cứ như như thế thì có thể xác định người trước mắt là thật hay giả.

"Phúc Nhạc Quận Chúa." Đỗ Cửu thi lễ với Ban Hoạ.

Ban Họa nhìn lưng Dung Hà suy yếu mơ hồ, mí mắt run rẩy, quay đầu nhìn về phía Đỗ Cửu: "Chuyện gì xảy ra?"

"Ta..." Dung Hà mở miệng.

" Chuyện bây giờ chàng phải làm chính là nằm trên giường im lặng dưỡng thương. " Ban Họa giận tái mặt trừng mắt nhìn Dung Hà: "Một là chàng bảo hộ vệ của chàng không trả lời vấn đề của ta, hai là chàng chọn im miệng!"

Phong độ nhẹ nhàng, nam tử khí khái mười phần như Dung Hà há to miệng, cuối cùng thông minh lựa chọn trầm mặc.

Đỗ Cửu nhìn thấy Bá gia phục tùng nhắm mắt, trong lúc nhất thời mắt trợn tròn, đây là để hắn nói thật, hay là không cho hắn nói thật. Còn nữa, lúc này nửa người trên Bá gia mặc dù máu thịt be bét không thể nhìn, nhưng cũng coi là để trần nửa thân trên, Quận Chúa lại hùng dũng như thế xông vào nhìn Bá gia, đây coi như là ai thất tiết?

Thấy Bá gia lựa chọn trầm mặc trước uy nghi của Quận Chúa, Đỗ Cửu cắn răng một cái, ôm quyền nói với Ban Họa: "Quận Chúa, hôm nay khi Bá gia và Diêu đại nhân tiến cung diện thánh, bệ hạ bỗng nhiên nổi trận lôi đình, nói Bá gia và Diêu đại nhân dạy bảo Thái Tử không tốt, dẫn Thái Tử đi nhầm đường, tức giận liền cho người phạt trượng Bá gia và Diêu đại nhân."

"Dạy bảo không tốt?" Ban Họa nhíu mày: "Thái Tử là trưởng tử của ông, đồng thời lớn tuổi hơn Dung Hà, coi như phạm sai lầm, sao có thể đổ lên người Dung Hà?"

Đỗ Cửu im lặng, Hoàng Đế không thể phân rõ phải trái, đó còn là Hoàng Đế sao?

"Chỗ Thái Tử đã xảy ra chuyện gì?" Ban Họa cảm thấy không có khả năng Hoàng Đế nổi giận vô lí, nó không giống phong cách hành sự của Vân Khánh Đế. Chẳng lẽ nói, người đã mắc bệnh, ngay cả tính cách cũng phải chữa?

"Cái này..." Đỗ Cửu do dự một chút, quay đầu nhìn Dung Hà.

"Ta bảo ngươi nói chuyện với ta, ngươi nhìn chàng ấy làm gì?" Ban Họa nhàn nhạt nói: " Có thể nói cứ nói, không thể nói thì không nói."

Dung Hà mở mắt ra nhìn Đỗ Cửu.

"Thuộc hạ trước mặt Quận Chúa, không có gì không thể nói. " Thần sắc Đỗ Cửu có chút vi diệu: "Đêm qua có người phát hiện Thái Tử tư thông cùng một tài tử bên cạnh bệ hạ, việc này phát hiện sau lúc nửa đêm, vị tài tử này treo cổ tự tử rồi."

"Treo cổ tự tử rồi?" Ban Họa kinh ngạc nhíu mày: "Vị tài tử nào?"

"Lâm tài tử."

Ban Họa giật mình nhớ tới, vị Lâm tài tử này sau khi tiến cung, được mấy ngày thánh sủng, nhưng bởi vì vấn đề xuất thân của nàng ta, cho nên phân vị ở hậu cung cũng không cao.

Khi tiên đế còn sống, có một Lâm phi ở hậu cung dùng vu thuật được ban cho lụa trắng, hiện Lâm tài tử này cùng tông với Lâm phi của tiên đế. Càng thú vị chính là, hai người Lâm thị đều là Lâm thị nhất tộc người nhà ngoại tổ Dung Hà.

Đồng tông đồng tộc khác chi khác mạch.

Năm đó ngoại tổ mẫu Dung Hà đến Lâm gia, bởi vì liên lụy vào đấu tranh chính trị hoàng gia, cuối cùng bị biếm thành thứ dân, Lâm gia cũng bị ảnh hưởng.

Nàng còn hoài nghi, lúc tiên đế tại vị, vị Lâm phi kia được ban cho lụa trắng, đến tột cùng thật sự vì dùng vu thuật, hay bị Lâm gia liên luỵ, mới rơi vào thảm cảnh như vậy? Chân tướng chuyện này, ngoại trừ tiên đế, chỉ sợ không có ai biết.

"Thì ra đúng là nàng ta." Nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả những chuyện này, Ban Họa thở dài, Dung Hà cũng bị tai bay vạ gió. Những năm này y một thân một mình sống sót, không thấy Lâm gia thân thiết với y, hiện tại nữ quyến Lâm gia tiến cung làm hậu phi, không minh bạch với Thái Tử, lại khiến Hoàng Đế giận chó đánh mèo với y.

Nhìn sắc mặt Dung Hà trắng bệch trên giường, nhíu mày, ngồi xuống trên ghế bên cạnh: " Thương thế Bá gia thế nào?"

"Bẩm Quận Chúa, thương thế Dung Bá gia có chút nghiêm trọng, may thay không tổn thương phổi, không thì lưu lại mầm bệnh rồi." Một vị đại phu đầu rịn đầy mồ hôi, cuối cùng lấy xuống toàn bộ vải vóc trên vết thương của Dung Hà, để ông tương đối kính nể là, vậy mà Dung Bá gia không kêu một tiếng.

Thấy bờ môi Dung Hà lộ ra trắng xanh, Ban Họa nhíu mày: "Chàng đường đường là Bá gia, cũng không biết bảo hộ vệ đánh nhẹ chút à?"

"Khi bệ hạ phẫn nộ, hộ vệ không dám quá mức qua loa. Nếu càng làm bệ hạ giận dữ, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn." Dung Hà cười cười: "Nàng không cần phải lo lắng, ta không có chuyện gì đâu."

"Ai lo lắng cho chàng chứ?" Ban Họa hừ một tiếng: "Ta chỉ lo lắng vị hôn phu của mình chẳng biết tại sao lại xảy ra vấn đề, đến lúc đó ta lại phải gánh tội danh khắc phu."

"Họa Họa yên tâm, ta nhất định sẽ không để nàng chịu ấm ức đó. " Dung Hà đưa tay về phía Ban Hoạ, kết quả Ban Họa cách y quá xa, y không cách nào nắm tay nàng, ngược lại tự y vươn tay như thế, động vết thương trên người, đau đến nhịn không được nhíu mày.

"Nằm trên giường dưỡng thương cho tốt, giơ loạn gì thế kia." Ban Họa trừng Dung Hà, nhưng mà Dung Hà vẫn dịu dàng nhìn nàng như cũ.

Môi nàng khẽ giật, cuối vỗ trên tay y: "Được rồi, ngoan, mau thu tay."

Dung Hà cười khẽ một tiếng, ngoan ngoãn thu tay về.

"Bá gia, chúng ta muốn trừ độc miệng vết thương cho người, người chịu đựng chút."

Đối với đại phu mà nói, rượu là chất lỏng trừ độc tốt nhất, bọn họ dùng rượu thanh tẩy vết máu trên người y, có khả năng loại bỏ vụn y phục mắc trong vết thương. Nhưng rượu đối với vết thương mà nói, không thể nghi ngờ là kích thích cực lớn, Dung Hà giỏi về ẩn nhẫn, khi rượu đụng vào vết thương, cơ bắp toàn thân nhịn không được căng cứng. Mồ hôi rịn trán, một ít rớt trên gối, một ít rơi vào mắt y, chát đến mắt đau nhức.

Rượu hòa với máu đen chảy xuống, mùi máu tươi và mùi rượu quấn quanh cùng một chỗ, thực sự không phải hương vị dễ ngửi.

Dung Hà chảy mồ hôi lạnh nhìn về phía Ban Họa: "Họa Họa, trong phòng buồn bực, nàng ra ngoài hóng gió đi."

" Mỗi ngày ta đều ở bên ngoài hóng gió, không hóng một lát cũng không sao. " Ban Họa thấy ngay cả cổ y cũng trắng, giọng nhỏ đi rất nhiều: "Yên tâm đi, mặc dù bộ dáng bây giờ của chàng có chút xấu, nhưng ta sẽ không ghét bỏ chàng."

Chịu nổi đau to lớn, Dung Hà vẫn cười ra tiếng: "Đa tạ."

"Không cần khách sáo." Ban Họa ngồi vững trên ghế, không nhúc nhích.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio