.
Lý do cha ta ép ta cưới thay là vì ông ấy sợ quyền thế của Tiêu Trường Minh.
Bây giờ có Tiêu Trường Hành quyền cao chức trọng, tất nhiên là gió chiều nào phải xoay chiều ấy.
Ông ấy lập tức đáp ứng hôn sự của chúng ta, tiện thể còn viết phong thư tố cáo Tiêu Trường Minh.
Bán đích nữ phủ Thượng Thư vào thanh lâu, đây là tội ác tày trời, coi thường vương pháp.
Mặc dù mẫu thân hắn có là bạch nguyệt quang của hoàng đế, Hoàng đế cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
"Lão lục! Ngươi làm cho trẫm quá thất vọng rồi!"
"Phạt ngươi cấm túc nửa năm, ở trong phủ tự suy nghĩ lại!"
Sau đó, ông ban thưởng hậu hĩnh cho Giang gia, cũng đồng ý hôn sự với ta và Tiêu Trường Hành, xem như là bù đắp cho Giang phủ.
(Người cưới Tiêu Trường Minh là Giang Vận Tiên, không phải Giang Ấu Liên, vụ cưới thay là trong âm thầm, nên không xem là Thái tử cướp vợ của em.)
Mặc dù không hoành tráng bằng việc cưới chính phi cho Thái tử, nhưng vẫn có rất nhiều quan viên đến uống rượu mừng cưới.
Tiêu Trường Hành không có nữ nhân nào khác, hạ nhân trong phủ càng tôn kính đối với ta hơn.
Ta ở trong phòng tân hôn, trong lòng đầy mâu thuẫn.
"Đợi lát nữa vào động phòng rồi nhỉ?"
"Chúng ta còn phải sinh nhi tử? Còn sinh nữ nhi?"
"Còn muốn sinh cả hai!"
Lần này ta đã thay đổi nha hoàn hồi môn. Hồng Đậu nghe lời ta, không nhịn được mà nhắc nhở
"Tiểu thư, người rụt rè một chút được không?"
"Điện hạ tính tình lạnh lùng, nếu như người chủ động, chỉ sợ ngài ấy sẽ không hài lòng?"
Ta nhếch môi cười.
"Nam nhân không phải là không thích nữ nhân chủ động, mà là thích nữ nhân của mình chủ động."
"Chủ động thì mới có cơ hội."
Ta đang nói nhảm với Hồng Đậu, thì đột nhiên cảm thấy xung quanh im lặng.
"Sao vậy? Sao không nói chuyện?"
Ta cau mày, vén khăn trùm đầu lên và thấy nam nhân đeo mặt nạ đen đang đứng trong phòng tân hôn của ta.
"Này… ngươi là ai?"
Ta vừa dứt lời, họ đã bắt cả nhà hoàn và bảo mẫu của ta là con tin.
Hắn kề con dao vào cổ rồi đe dọa: “Không muốn thì ngậm miệng”.
Ta: "À?"
Đây chẳng lẽ là phần quà đặc biệt dành cho nữ chính truyện ngược văn?