Cũng giống như dùng tinh thần lực bao trùm toàn thân, nhưng là một cái chỉ là một cái lồng có vách cực mỏng ngăn cách với bên ngoài, còn cái này lại bất bất đồng, sau khi bố trí một tầng tinh thần lực, lại chồng thêm một tầng, tiếp tục gia tăng thêm một tầng, sau đó lại thêm một tầng.
Liên tiếp ba tầng như vậy cơ hồ sẽ hình thành một loại kết cấu đặc biệt chặt chẽ, không chỉ âm thanh mà các loại quấy nhiễu khác bên ngoài, ngay cả hơi thở cũng đều bị ngăn cách.
Công Nghi Thiên Hành ý thức được chính là Cố Tá đột nhiên biến mất.
Không giống như lần trước y còn có thể cảm nhận được Cố Tá đang tồn tại ở một không gian khác, mà lúc này không thể nhìn bằng mắt thường được, nếu không phải trên lưng còn có trọng lượng, y căn bản không cảm nhận được xung quanh còn có người khác.
Cố Tá cũng cảm nhận hắn hiện tại giống như hòa hợp cùng thiên địa thành một thể, tinh thần lực hình thành một màng phòng hộ, đem tất cả hơi thở của hắn đều áp giữ trong vòng tròn mỏng, trừ phi là người có tinh thần lực mạnh hơn hắn rất nhiều lần mới có thể phát hiện ra.
Trong lòng hắn cực kì vui vẻ, lập tức truyền âm cho Công Nghi Thiên Hành: Đại ca, ta thành công rồi!
Công Nghi Thiên Hành cũng cười: Nếu đã như vậy, ta liền có bảy phần nắm chắc. A Tá, đệ thử đem khí tức của ta cũng ngăn cách với bên ngoài, chúng ta mới có thể cùng nhau hành động.
Cố Tá đương nhiên không có dị nghị gì.
Hắn nhanh chóng phá bỏ lá mỏng bao phủ quanh thân mình, hai tay lần nữa ôm sát cổ Công Nghi Thiên Hành, nằm dán ở trên sống lưng y, sau đó lần thứ hai phóng thích tinh thần lực, trong thời gian ngắn ngủi đã đem khí tức của cả hai ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Biểu tình Công Nghi Thiên Hành trở nên ngưng trọng: A Tá, đừng phát ra tiếng, cũng đừng cử động. Ta hiện tại tới hái Lưỡng Diện Hoa, nếu Địa Quỷ thủ vệ kia phát giác, đệ liền dốc hết toàn lực đem Trùy Thần Thứ liên tiếp phóng thích, ngăn cản Địa Quỷ kia!
Cố Tá có chút khẩn trương: Nếu là lén hái Lưỡng Diện Hoa đi, Địa Quỷ đuổi đến....
Công Nghi Thiên Hành ánh mắt xa xăm: Tiên Thiên nhị trọng đối với đệ tử ngoại môn quá mức cường đại, Địa Quỷ này chưa biết có đã chịu hạn chế không, sẽ không dễ dàng rời khỏi đỉnh núi. Nhưng cũng có khả năng tông môn vẫn chưa quản chế, nó chỉ là thủ hộ hoa này nên mới không chịu rời đi mà thôi... Nếu đó là người, đệ và ta phải liên thủ đối phó Tiên Thiên nhị trọng, A Tá, đệ dám hay không dám?
Cố Tá muốn nói "Không dám", nhưng hắn biết chuyện này vốn dĩ là đại ca theo bồi hắn, hơn nữa hắn sợ chết là không sai, nhưng hiện tại không nhất định là sẽ chết a! Bản thân hắn tốt xấu gì cũng là Tiên Thiên cảnh a, đại ca dù gì cũng có thể giết chết hoang thú sắp tiến vào cấp năm đó! Chỉ cần cẩn thận một chút, hắn tùy thời lúc nào cũng có thể tiêu độc cho đại ca nhà mình, không phải là không có hy vọng nha! Tệ nhất thì cũng có thể chạy khỏi Tây Sơn...
Suy nghĩ cẩn thận, Cố Tá liền hô lên: Dám!
Công Nghi Thiên Hành cười, chỉ nói một câu: A Tá ôm chặt!
Sau đó mũi chân y khẽ động, biến thành cơn gió bay vút đi.
Tốc độ Công Nghi Thiên Hành cực kì nhanh, cơ hồ đã gần cực hạn. Y dùng thân pháp mạnh nhất của mình, dùng thế như sét đánh không kịp bưng tai đem Lưỡng Diện Hoa ngắt lấy.
Cố Tá phối hợp cũng cực kì đúng chỗ, thời điểm Công Nghi Thiên Hành duỗi tay chụp lấy đóa Lưỡng Diện Hoa màu trắng, hắn cũng đồng thời đưa tay bắt lấy đóa màu đen kia!
Trong phút chốc, hắc khí bao quanh, nước ao sôi trào.
Bên kia hồ, một đạo hắc ảnh phát ra tiếng rống giận sắc bén, giống như một đạo tàn ảnh bay nhanh tới đây.
Chỗ nó lao tới, chính là nơi phát ra hơi thở của Lưỡng Diện Hoa.
Công Nghi Thiên Hành vội nói: "A Tá, mau!"
Cố Tá không dám chậm trễ, lập tức phóng thích tinh thần lực, đem khí tức của Lưỡng Diện Hoa che giấu chặt chẽ! Đồng thời cũng đem Lưỡng Diện Hoa thu vào trữ vạch cách.
Công Nghi Thiên Hành bước chân không ngừng, trong nháy mắt bản thể Lưỡng Diện Hoa biến mất hắc ảnh kia từ chỗ khác cũng đánh tới, cực kì nguy hiểm mà cọ xoẹt ngang qua người Công Nghi Thiên Hành, làm cho tay áo y bị ăn mòn hơn phân nửa. Nhưng lúc sau hắc ảnh lại không có cách nào tìm được tung tích của hai người.
Hắc ảnh này so với Địa Quỷ lớn hơn một thước, toàn thân đen như than, cả người tỏa sáng, cực kì độc. Nói nó là vương của tòa Tây Sơn này cũng không quá, nếu không phải vì độc chiếm Lưỡng Diện Hoa nên đem mấy Địa Quỷ ngang với Tiên Thiên nhất trọng đuổi xuống dưới núi, thì chỉ sợ lúc này đã bị một đám Địa Quỷ Tiên Thiên bao vây tấn công, hai người cũng không có khả năng tránh thoát.
Đáng tiếc, dù sao cũng chỉ có mỗi một mình nó mà thôi.
Công Nghi Thiên Hành mang theo Cố Tá tránh ở một bên sườn núi khác, nấp sau một tảng đá lớn.
Sương đen này không chỉ che mất tầm nhìn của hai người, mà cũng che đi tầm mắt của Địa Quỷ, mắt Địa Quỷ cùng người thường khó có thể nhìn thấy được nhiều thứ, nếu không phải bởi vì ao kia hấp thu sương đen, Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành cũng không có cách nào vừa đi lên liền phát hiện tung tích của Lưỡng Diện Hoa.
Do đó, Cố Tá dùng tinh thần lực che chắn hai người bọn họ, Địa Quỷ kia nhất thời cũng không có cách tìm ra — nhưng mà Địa Quỷ kia canh giữ bên Lưỡng Diện Hoa lâu như vậy, sao có thể dễ dàng cứ thế buông tha bọn họ?
Địa Quỷ tức giận rống dài!
Ngay sau đó một lực lượng khổng lồ mênh mông bắn phá khắp bốn phương tám hướng, nó muốn đánh nát tất cả tảng đá trên đỉnh núi này, xem hai tên tặc tử kia còn có thể trốn đi nơi nào!
Ánh mắt Công Nghi Thiên Hành khẽ động, cảm thấy đã tìm được thứ mình thèm muốn.
Nhưng y rất nhanh nhắm mắt lại, đem chiến ý áp chế xuống. Y lúc này không phải chỉ có một mình, Địa Quỷ Tiên Thiên cảnh cả người đều là kịch độc, cũng không phải là đối tượng tốt để y khiêu chiến.
Vì thế Công Nghi Thiên Hành lại nói một tiếng: A Tá, đi thôi.
Cố Tá trịnh trọng gật đầu: Vâng!
Tốc độ phá hủy của Địa Quỷ quá nhanh, lập tức có thể sẽ đến bên này, bọn họ cần phải nhanh chóng rời đi.
Ngay sau đó, Công Nghi Thiên Hành động.
Thân mình y giống như một tia chớp, cấp tốc xuyên qua sương đen, thừa dịp Địa Quỷ đang hết sức bạo nộ, thế nhưng từ đỉnh núi nhảy xuống!
Công Nghi Thiên Hành ánh mắt trở nên sắc bén.
Không tốt! Vẫn là phải ra tay đối phó!
Công Nghi Thiên Hành là người quyết đoán, lập tức xuất chiêu, không cần dùng tới nắm tay, chỉ lấy ống tay áo đánh ra. Cố Tá đồng thời cũng phóng ra khoảng chừng mấy chục cây ngân trùy, tựa như vũ bão che trời lấp đất, bay thẳng về phía Địa Quỷ.
Địa Quỷ bay nhanh trốn tránh, lại bị ống tay áo chụp trúng, nó cực kì tàn nhẫn dùng móng vuốt như dài ra ba thước đâm xuyên qua tay áo, cào một phát vào bàn tay Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành nhíu mày, bứt áo rút lui.
Địa Quỷ còn muốn công kích, nhưng lại bị ngân trùy ngăn lại phía sau, Công Nghi Thiên Hành lần thứ hai xuất chiêu, lại thêm một đạo oanh kích vô hình đáng sợ mạnh mẽ đánh tới, muốn đem nó đánh chết!
Cứ như vậy tiến công vây kín chặt chẽ không kẻ hở, Địa Quỷ không thể chống đỡ, giãy giụa không ngừng kêu, nhưng vẫn bị đánh bay vào một tảng đá to.
Công kích như thế đối với nó cũng gây ra quá nhiều thương tổn, nhưng lại có thể cản sự truy kích của nó, cũng khiến nó khi quay đầu lại thì không còn thấy được thân ảnh của địch nhân.
Lửa giận của Địa Quỷ, dâng lên tận trời.
Bởi vì do hạn chế, nó chỉ có thể rời khỏi đỉnh núi vào ngày cuối cùng, mà tới lúc ấy, cho dù nó rời đi thì còn có lợi gì nữa!
Nó biết không có khả năng tìm được hai tên tặc tử kia, cũng không thể đoạt Lưỡng Diện Hoa trở về!
Uy áp khủng bố phát ra tràn ngập đỉnh núi, khí thế cơ hồ không gì sánh được, trấn áp rất nhiều Võ giả cùng Địa Quỷ không khỏi run lên bần bật.
Địa Quỷ này, thật sự rất đáng sợ!
Dưới đỉnh núi, Võ giả khắp nơi đều nghe được tiếng Địa Quỷ rầm rú, cũng cảm giác được trong cổ uy áp mang theo một cổ phẫn nộ nồng đậm.
Tình cảnh như vậy, khiến cho nhiều người không khỏi nghị luận.
"Địa Quỷ trên đỉnh núi, thật đáng sợ!"
"Là ai chọc giận nó?"
"Đi mai đi mau! Nếu bị nó giận chó đánh mèo, vậy thì không ổn!"
"Khoan lo lắng, nó chưa từng xuống núi, có thể thấy được là không có cách nào xuống núi."
"Luôn có chuyện ngoài ý muốn a, ta không ở nơi này lâu nữa, mọi người tự bảo trọng a!"
Bởi vì Địa Quỷ phẫn nộ rít gào, rất nhiều đệ tử ngoại môn khôn kéo cảm thấy quỷ hạch của mình thu hoạch không sai biệt lắm liền lập tức rời đi.
Quỷ hạch tốt như thế nào cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ của mình có phải không? Địa Quỷ trên đỉnh núi kia chỉ nghe âm thanh thôi đã biết cường đại vô cùng, bọn họ căn bản không phải đối thủ của nó!
Nhưng cũng có không ít đệ tử tâm ôm may mắn, một mặt trong lòng thầm mắng kẻ trêu chọc Địa Quỷ kia, một mặt cũng muốn tiếp tục thu hoạch quỷ hạch, chỉ cần cẩn thận hành động hơn tí thôi.
Giờ phút này, hai kẻ đầu xỏ gây tội lại chạy như điên xuống chân núi.
Ước chừng chạy hơn nửa canh giờ, Công Nghi Thiên Hành mới chậm lại.
Cố Tá cũng triệt khai tinh thần lực, chính mình cũng nhẹ nhàng không ít.
Hai người cũng phát hiện ra Địa Quỷ không có đuổi theo.
Xem ra là loại khả năng thứ nhất.
Nó bị hạn chế.
Cố Tá thở phào một hơi, trong lòng rất cao hứng. Có Lưỡng Diện Hoa trong tay, hắn có thể nghiên cứu Duyên Thọ Đan, nếu một khi thành công — lợi ích mang đến, chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến người khác kích động.
Hắn kích động muốn nói cho Công Nghi Thiên Hành biết, nhưng không nghĩ đến hắn còn chưa kịp mở lời, hắn liền cảm giác được tay phải Công Nghi Thiên Hành đang nâng chân hắn bỗng nhiên trượt xuống, suýt nữa khiến hắn từ trên lưng ngã theo. Tuy rằng Công Nghi Thiên Hành rất nhanh lần nữa đem hắn ổn định lại trên lưng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một tia không thích hợp. Chuyện như vậy, lấy năng lực khống chế của Công Nghi Thiên Hành, tuyệt đối sẽ không có khả năng xảy ra, cũng tuyệt đối không phải là do không cẩn thận....
Trong lòng Cố Tá căng thẳng, lập tức từ trên lưng Công Nghi Thiên Hành nhảy xuống, có lẽ là do dự cảm trong lòng quấy phá, hắn dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy tay phải Công Nghi Thiên Hành!
Sau đó, đồng tử hắn đột nhiên co rút lại —
Đại ca trúng độc!
Trên mu bàn tay phải Công Nghi Thiên Hành có một vết hoa ngân tầm dài hai tấc, hắc khí nồng đậm từ vết hoa ngân lan tràn ra tứ phía, mới trong thời gian ngắn, toàn bộ mu bàn tay y đã biến thành một mảng đen nhánh!
Độc tính hảo mạnh!
Cố Tá tựa hồ sắp khóc tới nơi rồi!
Đây là vừa rồi bị Địa Quỷ Tiên Thiên nhị trọng cào bị thương, ngoài trừ Địa Quỷ chết tiệt kia ra, kịch độc của mấy con khác đều không có đáng sợ như vậy.
Chính là, chính là...
Theo bản năng, Cố Tá bắt lấy bàn tay Công Nghi Thiên Hành, bắt đầu bức độc cho y.
Chỉ là lúc này hắn tính sai rồi.
Độc này tựa hồ cũng không ảnh hưởng gì đến Luyện dược sư, nhưng so với độc Địa Quỷ trước đó ngoan cố hơn rất nhiều. Cố Tá mất khá nhiều sức lực cũng chỉ có thể bài trừ được một chút, lại không có cách nào đem độc tố giảm đi nhiều, hắn dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể làm độc tố vây ở trên mu bàn tay Công Nghi Thiên Hành không lan tràn lên trên mà thôi.
Chỉ là làm sao giải độc bây giờ?
Hốc mắt Cố Tá đỏ lên, trong lòng vô cùng nôn nóng.
Đây đều là hắn sai.
Nếu không phải hắn muốn Lưỡng Diện Hoa, đại ca cũng sẽ không đối phó với Địa Quỷ, cũng sẽ không bị Địa Quỷ làm bị thương, thân trúng kịch độc. Hắn sao lại cứ như vậy lẩn quẩn trong lòng chứ? Bất quá cũng chỉ là Lưỡng Diện Hoa mà thôi, khó gặp thì đã làm sao? Duyên Thọ Đan thì sao chứ, hắn còn trẻ, muốn Duyên Thọ Đan làm cái gì!
Hắn sao lại ngu xuẩn như vậy, lại cho rằng độc Địa Quỷ Tiên Thiên cũng giống như Địa Quỷ hậu thiên dễ dàng loại bỏ như vậy....