Edit: Cám
Tuy rằng trước mắt Cố Tá không cần y chỉ điểm, chỉ là tiểu Thái tử cho truyền, nên làm thế nào đây?
Cố Tá nhìn về phía Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành nói: "A Tá nếu là nguyện ý, cùng y tiếp xúc một phen cũng tốt."
Cố Tá mấp máy miệng: "Ý đại ca là..."
Công Nghi Thiên Hành vỗ vỗ đầu tóc có chút ướt của hắn: "Hắn mời đệ, đệ cứ đi, việc còn lại cứ tùy tâm mà làm. Hứa Linh Tụ tính tình có chút hư hỏng, nhưng cũng không phải loại rắp tâm hại người. Mặc khác, đệ cũng nên kết giao với một ít Luyện dược sư."
Cố Tá do dự.
Chính là nói hắn có thể kết giao bằng hữu đúng không... Nhưng hắn kì thật không quá muốn có thêm bằng hữu. Bởi vì hắn còn phải trở về, hiện tại kết bạn, phần hữu nghị cũng không được bao lâu.
Công Nghi Thiên Hành khó khi thấy hắn chần chừ như vậy: "Làm sao vậy, A Tá?"
Cố Tá nghĩ nghĩ, nói: "Nếu ta đem y coi như bằng hữu, về sau rời khỏi tông môn, có phải hay không sẽ rất có lỗi với bằng hữu?"
Ấn tượng hắn đối với tiểu Thái Tử cũng không xấu.
Công Nghi Thiên Hành bừng tỉnh, sau đó cười: "A Tá, trên đời không có buổi tiệc nào không tàn, dù là bằng hữu, cũng không hẳn lúc nào cũng phải ở chung. Người từng kết giao qua, về sau nếu có tách ra, trong lòng vẫn luôn nhớ tới là được, mai sau nếu có gặp lại, vẫn có thể nhìn nhau cười. Con đường Võ giả rất dài, chung quy cũng sẽ có một ngày chia xa, A Tá chớ quá lo lắng."
Cố Tá rũ mắt: "Ưm, ta đã biết."
Kì thật, người mà hắn nhớ nhất, sẽ là đại ca.
Cùng Hứa Linh Tụ kết giao gì đó, căn bản còn chưa đâu vào đâu cả; mà cùng đại ca chia xa, mới là chuyện sẽ phát sinh trong tương lai. Hắn đã đem đại ca trở thành người nhà, nhưng cũng đã quyết định sẽ không cùng đại ca ở lại thế giới này. Chờ sau khi hắn rời đi rồi, không biết đại ca có nhớ hắn không?
Ban đầu, Cố Tá sẽ không nghĩ đến bản thân sẽ để ý đến kim chủ như vậy, nhưng người nào phải cỏ cây, kim chủ đối với hắn như đại ca, cảm tình hắn dành cho kim cũng càng ngày càng sâu đậm.
Đã sớm dâng lên tín nhiệm... Hiện tại chỉ cần nghĩ đến tương lai ly biệt, hắn liền cảm thấy có chút khổ sở, có chút xót xa.
Tâm trạng Cố Tá trùng xuống.
Cho đến lúc này, hắn vẫn còn muốn dối gạt vị đại ca này của mình ư? Rõ ràng hết cách mới trở thành Luyện dược sư của y, lại là vì ưng thuận hứa hẹn ban đầu.
Điều dưỡng thiên đố thân thể, có lẽ đó là mấu chốt xỏ xuyên qua toàn bộ con đường võ thuật của đại ca... Nhưng hắn lúc ấy cũng không rõ ràng, sẽ trị liệu lâu dài ra sao.
Cố Tá trong lòng yên lặng thở dài.
Hiện tại đối với đại ca mà nói, Võ giả ly biệt rất tầm thường, tâm tình của hắn không hiểu sao lại phức tạp.
Chỉ mong... Chỉ mong...
Tóm lại, hắn sẽ hảo hảo chiếu cố đại ca, mãi cho đến ngày chia ly kia.
Có lẽ tới lúc ấy, hắn đã nghĩ ra được phương pháp chữa trị tận gốc cho đại ca.... Không chừng là vậy.
Cho dù Công Nghi Thiên Hành có thông minh thế nào, giờ phút này cũng không thể nào đoán ra suy nghĩ trong đầu Cố Tá, y chỉ cho rằng Cố Tá còn đang rối rắm chuyện cùng Hứa Linh Tụ kết giao, liền không nói chuyện nữa, để hắn từ từ suy nghĩ.
Dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, y tin tưởng tiểu Luyện dược sư của mình sẽ không bối rối bao lâu.
Quả nhiên trong chốc lát, Cố Tá lần thứ hai ngẩng đầu, lộ ra tươi cười.
Cố Tá lắp bắp: "Đại ca có thể quay người lại hay không?"
Công Nghi Thiên Hành bật cười: "Hảo."
Lúc sau thật sự xoay lưng, chỉ nghe được phía sau vang lên tiếng sột sột soạt soạt.
Tự nhiên y cũng sẽ không thấy được, trong mắt Cố Tá tràn đầy áy náy.
Sau khi Cố Tá thay xong y phục, hết thảy trở lại như thường.
Chỉ là hắn cảm thấy về sau đối mặt với đại ca, phải càng thêm đối xử tốt với y mới được. Đi một chuyến đến dị giới này, hắn không muốn sau khi rời đi, người vốn có quan hệ tốt nhất ở đây ngược lại là người ghi hận hắn.
Cho nên, sau khi ra khỏi phòng tắm, Cố Tá liền kéo tay Công Nghi Thiên Hành, túm y tới thư phòng.
Ngay sau đó hắn thần thần bí bí lấy ra một cái hồ lô lớn, đưa qua: "Đại ca, cho huynh."
Công Nghi Thiên Hành lập tức phản ứng: "Là Xích Huyết Mễ biến dị luyện chế..."
Cố Tá gật gật đầu, tươi cười sáng lạng: "Là ta tham khảo qua rất nhiều phương pháp luyện chế dược thủy làm ra đó, phương thuốc vốn dĩ cũng không có sẵn, chỉ cần cho một giọt dung nhập vào trong nước, lại dùng chân khí thúc giục liền có thể phóng thích khuếch tán ra ngoài, hình thành một loại sương khói cường thế mê hồn, mà Võ giả đã có Xích Huyết Mễ màu đen làm giải dược, cho nên nó chỉ có thể gây mê hoang thú.... Đương nhiên nếu chỉ dùng một giọt chỉ có thể gây mê hoang thú cấp bốn mà thôi, nhưng phạm vị khuếch tán bao nhiêu, những hoang thú cấp bốn nằm trong phạm vi đó dù là bao nhiêu con cũng sẽ bị khống chế... Nếu muốn làm mê choáng hoang thú cấp năm, thì cho hai giọt; hoang thú cấp sáu thì là năm giọt; cấp bảy thì phải đến mười giọt, hơn nữa phạm vi khuếch tán đặc biệt nhỏ; cấp tám trở lên, thì không dùng được...."
Công Nghi Thiên Hành vô cùng hứng thú nghe Cố Tá nói.
Cố Tá khi đề cập đến thứ chính mình am hiểu, quang mang trong mắt cực kì sáng ngời.
Rất dẫn người chú ý.
Cố Tá vẫn còn tiếp tục nói: "..... Ta lấy tên cho nó là "Thú Mê Vụ", đại ca cảm thấy thế nào?"
Công Nghi Thiên Hành nghe xong, biểu tình có chút vi diệu, nhưng rất nhanh liền gật đầu: "Rất thích hợp. Giống như đan dược có vô số loại phương thuốc, thường thường cũng là lấy tên gọi đơn giản, A Tá đặt tên này, cũng có hiệu quả như nhau."
Cố Tá cười gượng hai tiếng.
Hắn biết đại ca đây là uyển chuyển mà nói giảm nói tránh.
Công Nghi Thiên Hành đem hồ lô Thú Mê Vụ nhận lấy. Có thứ này, một trong số kế hoạch của y liền có thể thực thi, trong thời gian ngắn có thể để y chiếm hữu mộ vị trí nho nhỏ trong nội môn.
Sau đó, Cố Tá lại nói: "Đại ca, đây mới là cái thứ nhất."
Công Nghi Thiên Hành lấy lại tinh thần, phối hợp với hắn mà hỏi: "Như vậy, cái thứ hai là?"
Cố Tá cười hắc hắc, trong tay xuất hiện một hồ lô khác, hắc lắc lắc, bên trong lách cách lang cang, đan dược bên trong có chút cứng rắn.
Công Nghi Thiên Hành nhận lấy, đổ ra tay một viên.
Đan dược màu xanh lá, giống như màu xanh lá của ngọc thạch, nhìn rất mỹ lệ, chỉ là bên trong vẻ đẹp đó, nếu nhìn thật lâu, thế nhưng làm cho người ta cảm giác một tia quỷ dị.
Cố Tá nói: "Đại ca, huynh dùng chân khí đem nó vứt ra đi."
Công Nghi Thiên Hành mày vừa động, làm theo.
Tốc độ rất nhanh, khoảnh khắc đan dược màu xanh rơi trên đất liền lập tức nổ mạnh.
Chỉ một thoáng, một chùm "hạt mưa" màu xanh lá bắn ra bốn phương tám hướng, Công Nghi Thiên Hành sớm có chuẩn bị, dùng chân khí cản lại, nhưng không nghĩ đến chính là, "hạt mưa" kia đem chân khí ăn mòn, trực tiếp dính trên người y!
Sau đó chân khí trên người nhanh chóng biến mất, so với lúc ban đầu trực tiếp ngửi trúng Xích Huyết Mễ biến dị tốc độ tan rã còn muốn nhanh hơn vài lần!
Công Nghi Thiên Hành có chút bất đắc dĩ mà tiếp nhận một bình sứ Cố Tá quăng tới, từ bên trong đổ ra đan dược màu đen ăn vào. Tác dụng của "hạt mưa" kia tức thì biến mất, nhưng chân khí của y vẫn bị xói mòn hơn bảy thành — có thể thấy, dù chân khí y hùng hậu hơn người đã như thế, đổi lại Võ giả bình thường khác thì sẽ thế nào? Chẳng phải trong nháy mắt liền sẽ bị hút khô sao?
Loại Quỷ Đan này, thật đúng là quá lợi hại!
Công Nghi Thiên Hành dò hỏi nhìn về phía Cố Tá.
Cố Tá đi tới: "Cái này gọi "Dung Khí Đan". Đối với Tiên Thiên bát trọng trở lên vô dụng, nhưng đối với Võ giả dưới cảnh giới đó, tác dụng không có gì khác biệt, dù là Tiên Thiên thất trọng, thì thời gian kiến trì lâu hơn một chút mà thôi, tốc độ suy yếu đặc biệt mau, là Quỷ Đan dùng để phòng thân!" Nói đến đây, hắn lại bổ sung: "Bất quá đối với hoang thú vô dụng."
Công Nghi Thiên Hành nhìn hồ lô đan dược này, nghe một chút âm thanh, bên trong đại khái có tổng cộng viên, số lượng cũng không nhiều. Bất quá, rất hữu dụng — có lẽ đối với bản thân y tác dụng không lớn, nhưng đối với Long Nhất bọn họ chính là vũ khí phòng thân tuyệt nhất. Đặc biệt là trong thời kì y bắt đầu đứng vững gót chân, thì chính là "mưa đúng lúc".
Cố Tá thấy Công Nghi Thiên Hành tựa hồ rất thích, ngay sau đó đem mấy cái bình sứ nhỏ khác từng cái mà ném tới, không thể nghi ngờ đó chính là giải dược Dung Khí Đan.
Công Nghi Thiên Hành lần thứ hai đưa tay.
Cố Tá sửng sốt: "Gì cơ?"
Công Nghi Thiên Hành cười: "Nhằm vào Luyện dược sư đâu?"
Cố Tá vỗ đầu, lại vứt ra hai cái bình tới: "Bình màu đỏ là nhằm vào người có chân khí cảnh giới dưới Tiên Thiên bát trọng, bình màu xám chính là giải dược. Chỉ là cái này số lượng rất ít, đại khái chỉ có mười viên. Tên là... Gọi là Dung Khí Dược Đan đi."
Nguy hiểm trên thế giới này, chủ yếu cũng bởi vì Võ giả. Mà Luyện dược sư ngoại trừ số ít cùng hung cực ác ra, những người khác đều rất an toàn.
Cho nên Quỷ Đan nhằm vào Luyện dược sư, hắn chỉ dùng luyện tập một ít, luyện xong thì thôi.
Thấy đại ca nhà mình đem tất cả đan dược đều thu lại, Cố Tá mới buông lỏng tay: "Lần này thật sự không còn đâu... Tất cả đan dược đều ở đó rồi."
Công Nghi Thiên Hành cười duỗi tay, dùng sức mà xoa xoa tóc hắn: "A Tá là cực kì tốt."
Cố Tá cao hứng mà cọ cọ bàn tay Công Nghi Thiên Hành, sau khi cọ xong mới phản ứng lại. Trước đó hắn hiến vật quý là muốn đại ca biết được hắn có biết bao nổ lực, sau đó bắt đầu cảm thấy bản thân mình làm vẫn chưa đủ?
Công Nghi Thiên Hành vỗ vỗ vai hắn: "A Tá sớm chút nghỉ ngơi, chờ ngày mai liền đến Tử Nhất Lâu một chuyến đi."
Cố Tá hỏi: "Vậy còn đại ca?"
Công Nghi Thiên Hành nói: "Ta còn một số việc, cần phải tự mình an bài."
Sai đó, Cố Tá thành thành thật thật về phòng, trèo lên giường ngồi, vận chuyển chút tâm pháp.
Gần đây có lẽ vì thường xuyên luyện dược, mỗi khi khôi phục chân khí so với trước kia vận chuyển càng nhanh, cho nên hiện tạo hắn đã lần thứ hai ngưng tụ hai viên Cốt Châu, khoảng cách đột phá đến Hàm Khí Cảnh nhị trọng chỉ còn thiếu một viên mà thôi.
Hắn cũng không nóng nảy, vì tốc độ tu luyện không chậm, hơn nữa cùng với luyện dược hỗ lẫn nhau,... Chỉ cần làm theo trình tự từng bước một, hắn liền sẽ thuận lợi nước chảy thành sông.
Công Nghi Thiên Hành mãi đến tối đều không có trở về phòng mình, Cố Tá luyện công xong hướng ra cửa sổ nhìn nhìn, chỉ thấy dưới tàng cây Công Nghi Thiên Hành khoanh tay mà đứng, người đẹp dưới trăng, vạt áo trong gió đêm phất động, giọng nói trầm thấp, xa xa....cũng không truyền tới tai hắn.
Ở trước mặt Công Nghi Thiên Hành là Thiên Long Vệ Long Nhất Long Nhị,cùng với các nô lệ khác. Trong đêm, bọn họ đều đang nghe Công Nghi Thiên Hành phân phó.
Cố Tá nhìn một lát, ngáp dài.
Sau đó hắn nghiêng người, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày kế.
Thời điểm Cố Tá tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy đối diện là đại ca soái đến chói chang.... Hắn nhéo nhéo mặt mình, cảm khái một chút, cảm thấy bản thân không cách nào lớn lên thành bộ dáng nam thần giống như đại ca được.
Thân là một nam nhân — dù hiện tại chỉ là thiếu niên — ai cam tâm chỉ làm người thường mà không muốn làm nam thần chứ hả?
Đáng tiếc đáng tiếc, hắn kém quá xa.
Sau khi lung tung rối loạn suy nghĩ một hồi, Cố Tá mở mắt chào hỏi Công Nghi Thiên Hành: "Đại ca, sớm nha."
Công Nghi Thiên Hành cười: "A Tá sớm."
Phảng phất như tất cả ánh mặt trời ban mai đều hội tụ trên gương mặt y.
Cố Tá không dám nhìn nhiều — nhìn nam nhân mà nhìn đến ngu người, cũng không phải loại chuyện đáng tự hào gì.
Hắn bò dây, đem áo ngoài mặc vào.
Chờ chút nữa hắn còn phải đến Tử Nhất Lâu, bất quá trước đó hắn còn phải nấu cơm cho đại ca, lại còn phải luyện chế dược thủy, nhìn y ngâm mình một hồi.
Suy nghĩ một chút, chuyện phải làm rất nhiều.
Nhưng những chuyện này Cố Tá làm cũng quen rồi, dù có vội cũng không loạn.
Không bao lâu đồ ăn đã đầy bàn, Cố Tá sau khi vội vàng dùng cơm, liền chạy tới phòng nhỏ đem dược thủy cho Công Nghi Thiên Hành luyện chế tốt. Hiện tới thứ này không cần mỗi ngày đều ngâm, nhưng khi tất yếu vẫn là không thể thiếu. Hơn nữa Cố Tá đều đã thăng cấp phương thuốc rất nhiều lần.
Chờ làm xong tất cả, Cố Tá xoay người đi Tử Nhất Lâu.
Lúc này Công Nghi Thiên Hành đem hắn gọi lại.
Cố Tá: "Đại ca?"
Công Nghi Thiên Hành ánh mắt nhu hòa: "Mang theo Tiền Hổ... Hắn biết đường."
Cố Tá tươi cười vui vẻ: "Hảo!"
—————
Cám: "A Tá, cưng nghĩ nhiều rồi, mới hơn một trăm đã nghĩ muốn về ư? Hư, cưng muốn về đâu? còn hơn chín trăm chương nữa, cưng chạy không thoát đâu! Ahaha....."