Ta Có Dược A!

chương 249: hai mũi tên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Cám

Tướng mạo nữ Võ giả thứ mười ba Địa Bảng kia đúng là không tốt, lúc này nghe người nọ dùng lời miệt thị liền phun ra ngụm máu tươi, nghiêng ngã về sau. May có một nữ Võ giả khác bay lên, đem người đỡ được. Nhưng nữ tử thứ mười ba Địa Bảng trước bị miệt thị, thêm thân mang trọng thương, tức khắc hôn mê bất tỉnh. Đệ tử Kình Vân Tông xung quanh thấy thế, tức giận sôi trào, khó lòng chịu đựng!

"Thật quá đáng giận!"

"Hạng người vô sỉ! Không xứng làm đệ tử đại tông!"

"Thứ vô sỉ, thật là đáng chết!"

Kế đó, vài người địa vị càng cao trên Địa Bảng cũng lên đài chiến đấu, đáng tiếc vẫn không phải đối thủ của đệ tử Trùng Vân Tông nọ. Ngay sau đó lại có một người, tuy có thể đánh bại đệ tử Trùng Vân Tông kia, nhưng dù gì người nọ cũng đã thắng qua liên tiếp vô số trận, còn có thể cùng đệ tử Kình Vân Tông lưỡng bại câu thương, nhân phẩm tuy bất kham, nhưng bản lĩnh cường hãn là không thể nghi ngờ.

Đối chiến như vậy, đệ tử Kình Vân Tông chỉ cảm thấy cực kì mất mặt, cắn răng nhịn không được thốt:

"Cường giả tông ta, vì sao không ra?"

"Cứ để Trùng Vân Tông kia càn rỡ như vậy được sao!"

"Các đầu lĩnh thế lực, tại sao không chịu ra tay?"

Người đứng đầu các thế lực đi theo Tịch Dương Vân liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ vốn dĩ còn muốn quan sát thêm chút nữa –– Trùng Vân Tông bên kia tựa hồ cao thủ ùn ùn không dứt, cũng không biết cụ thể là thế nào. Nhưng tình hình hiện tại, không ra tay là không được.

Bọn họ nên chủ động đi lên khiêu chiến mới phải.

Lập tức, Tạ Vũ Phi dẫn đầu đứng dậy: "Trước đó Trùng Vân Tông đả thương người của ta, vừa lúc ta cũng nên đi ra đòi lại công đạo. Chư vị, để Tạ mỗ ra trước vậy."

Những người còn lại đều nói: "Thỉnh!"

Cố Tá nhìn Tạ Vũ Phi nhảy lên đài, duỗi một lóng tay chỉ về phía một Võ giả Tiên Thiên cửu trọng bên Trùng Vân Tông, nói: "Vị huynh đài Trùng Vân Tông này, thỉnh chỉ giáo!"

Vị Võ giả Tiên Thiên cửu trọng nghe vậy, thả người bay ra, đứng đối diện Tạ Vũ Phi.

Tạ Vũ Phi thực lực cao cường, đối thủ cũng không phải hạng xoàng, trận này so với những trận trước đánh đẹp hơn rất nhiều. Tạ Vũ Phi là đệ nhị Địa Bảng, thứ tự cao hơn cả Hạc Thành Ngọ, chính là cao thủ Địa Bảng. Đừng xem hạng mười ba Địa Bảng cùng đệ nhị Địa Bảng chỉ cách nhau tầm mười thứ tự, nhưng kì thật những người có thể xâm nhập vào vị trí mười người đứng đầu, những người phía sau xa xa đều không thể so được, mà có thể đứng trong tốp năm, lại càng xa xa gấp mười lần trước đó cũng so không được.

Càng đừng nói Tạ Vũ Phi lại nằm trong ba người đứng đầu.

Người cùng hắn đối chiến cũng không phải nhân vật thiên tài xuất chúng nhất của Trùng Vân Tông, Tạ Vũ Phi cùng hắn đại chiến hai trăm hiệp, rốt cuộc cũng đem đối thương đánh hạ.

Khiến Kình Vân Tông vẻ vang thắng một trận.

Chỉ một thoáng, sĩ khí Kình Vân Tông tăng vọt lên.

Tạ Vũ Phi sau khi chiến thắng cũng không lựa chọn liên chiến, hắn phi thân lui ra, lai thay bang chủ Cuồng Võ Bang Cừu Chiến lên đài. Thực lực Cừu Chiến càng thêm cường đại, là đệ nhất Địa Bảng, sau khi lựa chọn được đối thủ, không bao lâu cũng đã chiến thắng được đối phương.

Kế tiếp chính là hội trưởng Thu Thủy Hội Tân Lãng, còn có đại diện Minh Nguyệt Các Hoa Tuyết Âm chưa từng khiêu chiến Địa Bảng, nhưng kì thật thực lực của nàng còn cao cường hơn cả tỷ tỷ Hoa Nguyệt Âm.

Mỗi người đều chọn một đối thủ, mỗi người đều thuận lợi chiến thắng đối phương, mỗi một người đều chưa từng ham chiến.

Liên tiếp vài trận thắng lợi, làm cho đệ tử Kình Vân Tông như nhìn thấy ánh rạng đông, cảm giác được tông môn nhà mình quả nhiên lợi hại.

Nhưng mà, đệ tử Kình Vân Tông bình thường cảm thấy có cơ hội chuyển mình, nhưng nhóm người Tịch Dương Vân cầm đầu, biểu tình lại rất ngưng trọng.

Bởi vì bọn họ phát hiện, trong số các đệ tử Trùng Vân Tông tụ tập bên kia, căn bản đều là những nhân vật nhỏ, thế nhưng một cao thủ thật sự đều không có. Trước đó Tịch Dương Vân cũng chưa tự mình quan sát qua đấu võ đài, cho nên không phát hiện ra, mà hiện giờ đã nhìn ra được manh mối.

–– Kình Vân Tông từng bước đã phái ra hết cao thủ Tiên Thiên cảnh, nhân vật trọng yếu Trùng Vân Tông vẫn còn chưa lên sân khấu, như vậy chỉnh thể thực lực tông môn bọn họ, đến cùng là đáng sợ đến cỡ nào?

Còn về tại sao nhóm người Tịch Dương Vân phát hiện ra được, tất nhiên là khi hắn nhìn sang đám người Trùng Vân Tông bên kia, chỉ thấy trong đó có một người thân phận tướng đối cao chút, mỗi lần khi những người khác tiếp nhận khiêu chiến hoặc chủ động khiêu chiến đều phải liếc mắt nhìn hắn một cái, phảng phất như trưng cầu ý kiến. Nhân vật như vậy, chắc hẳn đảm nhiệm chức trách giống như Tịch Dương Vân, mà người này có thể khiến đệ tử Trùng Vân Tông kính sợ, thực lực chỉ tại Tiên Thiên cửu trọng.

Này đủ chứng minh một vấn đề.

Cố Tá cũng nghĩ đến gì đó.

Hắn cảm thấy, những người Trùng Vân Tông có mặt ở đây đối chiến đều là tiểu nhân vật, nhưng bọn họ kéo bè kéo phái huênh hoang không phải muốn áp Kình Vân Tông một đầu sao, vậy tại sao không kéo hết người tới? Bên trong Trùng Vân Tông tại Trùng Vân đại lục rốt còn có bao nhiêu thiên tài so với những người này càng đáng sợ hơn?

Cứ suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là Cố Tá, hắn nếu muốn mang theo người đi sứ đến nơi nào đó, khẳng định sẽ không đem theo tất cả đệ tử xuất sắc cùng đi, những thiên tài tiềm tu đó đều sẽ khinh thường đến đây.

Lại nói trên đấu võ đài.

Quả nhiên, sau khi thua bốn năm trận liền, bên phía Trùng Vân Tông lại nhiều thêm một người.

Người này bất quá chỉ là Tiên Thiên thất trọng, nhưng vì thế liền đem tất cả cao thủ Địa Bảng vừa thắng trận đều hạn chế giao đấu.

Các đầu lĩnh thế lực đều không thể tự động ứng chiến, nếu không, chẳng phải là lấy cảnh giới cao áp chế cảnh giới thấp hay sao?

Tịch Dương Vân biểu tình khẽ biến, quay đầu nhìn về phía một vị tâm phúc của mình: "Các vị tiềm tu, đã mời đến chưa?"

Tâm phúc kia không biết trở về khi nào, trên mặt mang theo tia khổ ý: "Vài vị tiềm tu đều đang bế quan, những chuyện gần đây bọn họ cũng không biết được, sợ là chúng ta phải kiên trì thêm chút thời gian, chờ bọn họ xuất quan, mới đến được."

Tịch Dương Vân khẽ gật đầu: "Cũng được, ngươi phái thêm người đến đó trông chừng, một khi bọn họ xuất quan, lập tức mời đến." Chờ tâm phúc kia đi rồi, hắn lại nhìn sang thanh niên tuấn mỹ bên cạnh: "Công Nghi sư đệ, lần này, sợ đều phải dựa vào ngươi rồi."

Công Nghi Thiên Hành gật đầu: "Tự nhiên sẽ tận lực."

Hai người bên này nói mấy câu, trên đài đã có một đệ tử Kình Vân Tông bay lên cùng đệ tử Trùng Vân Tông đối chiến, nhưng đối phương chỉ dùng ba quyền hai cước, đem tất cả căm phẫn trút lên người đệ tử Kình Vân Tông này, khiến đệ tử kia miệng phun máu tươi, thân mang trọng thượng. Kình Vân Tông lập tức có người kịp thời lên cứu, đệ tử Trùng Vân Tông kia cực kì đắc chí, tự mãn: "Sao nào, Kình Vân Tông chỉ có loại phế vật này thôi sao?" Hắn lại cao giọng nói: "Còn kẻ nào dám lên đối chiến nữa không?"

Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá liếc nhau.

Cố Tá vội nói: "Đại ca phải cẩn thận!"

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười gật đầu, thân hình khẽ nhoáng, đã xuất hiện trên đấu võ đài.

Phần lớn đệ tử Kình Vân Tông bên dưới đều kinh ngạc:

"Người này khí độ lỗi lạc, hắn là ai vậy?"

"Trong Kình Vân Tông ta lại có một nhân vật như vậy sao?"

"Tuy nói tư dung xuất chúng, lại không biết bản lĩnh thế nào?"

"Ta thấy hắn tự tin như thế, nói không chừng thật sự có bản lĩnh."

"Bất luận thế nào, mong hắn đại thắng trở về."

Tán thưởng có, hoài nghi cũng có.

Nhưng tổng thể mà nói, Kình Vân Tông đều hy vọng người chủ động lên đài này có thể đem Trùng Vân Tông đánh bại.

Đệ tử Trùng Vân Tông đối diện liếc mắt nhìn Công Nghi Thiên Hành một cái, trong lòng cảnh giác.

Người này khí độ như thế, xem ra bất quá chỉ là Tiên Thiên lục trọng, lại có tự tin ứng đối khiêu chiến của hắn sao? Cũng không biết là quá mức tự phụ, hay là đã có định liệu trước?

Mặc dù bề ngoài hắn cực kì bừa bãi, nhưng kì thật cũng không phải hạng người khinh cuồng, trên mặt dù vẫn mang theo khiêu khích, nhưng trong lòng lại chú ý Công Nghi Thiên Hành vài phần.

Mà Công Nghi Thiên Hành cũng phát hiện ra đối phương cũng không phải người mù quáng xúc động, y không khỏi cười nhạt trong lòng. Như nhau thôi, vô luận người này bừa bãi thật hay giả, đối với y cũng không có gì khác nhau.

Đệ tử Trùng Vân Tông thiên hạ thủ vi cường, hắn duỗi tay nắm lấy một thanh binh khí hình thù kì lạ trong tay, bên trên có hai mặt lưỡi đao, thi triển ra võ kỹ đầu tiên, tựa như phách hải trảm lãng(?), khí thế bất phàm.

Nhìn ra được, lực lượng của hắn tích lũy được so với Võ giả Tiên Thiên bát trọng cửu trọng Trùng Vân Tông trước đó hùng hậu hơn rất nhiều, sau khi ra tay, chiêu thức tạo ra khí tượng kia cũng thập phần không tầm thường.

Công Nghi Thiên Hành thấy hắn sử dụng binh khí, cũng duỗi tay xuất ra trường thương, một đường quét qua tựa như gió nổi mây phun, mũi thương liên tiếp công kích như điểm điểm sao trời.

Binh khí hình thù kì là cùng trường thương tương giao, phát ra tiếng leng keng, nháy mắt, thân hình hai người đan xen, đã qua vài hiệp đối chiến.

Trong thời gian ngắn ngủi, Công Nghi Thiên Hành phát hiện bản lĩnh người này xứng đáng được xưng là thiên tài, so với hoang thú cùng cảnh giới vượt xa rất nhiều, Võ giả cùng cảnh giới đương nhiên không phải đối thủ của hắn –– như vậy trong số những đệ tử Trùng Vân Tông, hắn là người tương đối được coi trọng.

Như vậy....

Trong mắt Công Nghi Thiên Hành chợt lóe lãnh quang, mũi chân nhẹ điểm, trường thương trong tay rung lên, mũi thương tức khắc phát ra cổ sức mạnh mạnh mẽ, sức mạnh đó mang theo thương ảnh lao nhanh khiến người không thể nhìn ra thế đi, chớp mắt đã đến trước mặt đệ tử Trùng Vân Tông.

Đệ tử Trùng Vân Tông trầm ổn khác xa với dáng vẻ gào thét ban đầu, hắn dùng binh khí hình thù kì quái luân phiên tước trảm, đem cổ sức mạnh bốn phương tám hướng đang lao đến chặt đứt, hóa thành thế công.

Nhưng lúc này, sau khi Công Nghi Thiên Hành dùng chiêu này liền lui người về sau, nháy mắt đứng thẳng một bên khác trên đấu võ đài, đồng thời trường thương trong tay cũng biến mất, thay vào đó là một đại cung bằng thiết, vô cùng cứng rắn, cao bằng thân người.

Công Nghi Thiên Hành một chân bước ra, đạp lên phía trên lưng đại cung, sau đó một tay kéo dây, căng ra hết cỡ.

Kế đó, một mũi tên nhọn kim hồng sắc thành hình trên dây cung, nháy mắt hóa thành một đạo tên bắn, lao thẳng bay ra!

Bia ngắm, chính là đệ tử Trùng Vân Tông kia.

Đệ tử Trùng Vân Tông động tác mau lẹ, tích tắc đã hóa giải xong cổ sức mạnh kia, nhưng hắn nhanh Công Nghi Thiên Hành càng nhanh hơn hắn, chờ hắn giải hóa xong cũng là lúc đón nhận công kích tiếp theo, chính là mũi tên kim hồng đang lao đến!

Đệ tử Kình Vân Tông kinh hồn thất sắc, thoáng chốc bất chấp cái khác, phi thân trốn về sau.

Mũi tên mang theo lực lượng cực kì đáng sợ!

Nhưng tốc độ sao có thể dữ dội như vậy? Đệ tử Trùng Vân Tông thi triển tất cả thân pháp, dốc toàn lực không ngừng công kích mũi tên kia, nhưng vẫn không thể làm nó chậm lại nửa phần.

Giờ khắc này, đệ tử Trùng Vân Tông muốn lớn tiếng nhận thua, nhưng vừa muốn mở miệng đột nhiên một đạo lưu quang bức bách lao đến! Mũi tên lao đến quá nhanh, lực lượng mạnh liệt, dồn ép hắn đến mức không thốt nổi tiếng nào!

Trong phút chốc, mũi tên đầu tiên bắn trúng đầu vai đệ tử Trùng Vân Tông, mũi tên thứ hai xuyên thấu qua bụng hắn! Mũi tên kim hồng phân hóa ra vô số quang mang, trong chớp mắt đã đem Cốt châu toàn thân hắn đánh nát.

Lực lượng quá bá đạo! Hành động cũng cực kì bá đạo!

Đệ tử Trùng Vân Tông bị hai mũi tên bắn bay về sau, rốt cuộc cũng nện người xuống đất.

Có rất nhiều người nhìn thấy, nhưng không kịp đỡ hắn....

Mãn tràng yên tĩnh.

Lúc này Công Nghi Thiên Hành cũng thu hồi tay, đại cung trong tay cũng biến mất, mà y vẫn như cũ đứng đó, hơi hơi mỉm cười: "Vị huynh đài này, đa tạ."

Đa tạ cái gì a, đại ca hắn quả thật biết kết thù chuốc oán mà!

Nhưng mà đại cung này có phải là chiến lợi phẩm của lần ra ngoài rèn luyện này không a? Trước kia chưa từng thấy qua. Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là mũi tên kim hồng sắc kia thật quen mắt, còn không phải là lực lượng kim hồng hình thành từ đại nhật chi lực đó sao? Đây là phát minh ra cách chơi mới?

Thật là lợi hại....

Tịch Dương Vân cùng chúng đệ tử Kình Vân Tông tuy biết Công Nghi Thiên Hành bản lĩnh cao cường, lại không nghĩ đến cao đến bực này. Chỉ vỏn vẹn hai mũi tên, đã đem một thiên tài Trùng Vân Tông cao hơn một bậc phế bỏ. Nhìn bộ dạng bại trận kia, phỏng chừng phải hao phí rất nhiều dược tốt mới có thể cứu nổi.

Trùng Vân Tông bên kia nhanh chóng đem người khiêng về, ánh mắt nhìn Công Nghi Thiên Hành đều mang theo lửa giận, nhưng sâu trong mắt lại mang theo một tia sợ hãi không rõ ràng.

Cố Tá nhạy bén nhận ra, cũng khó hiểu –– bọn họ sợ hãi cái gì cơ?

_________________

CamsVitiba:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio