Edit: An Minh Tuệ.
____________________
Sau khi cầm tới tay tờ chi phiếu năm triệu kia, chuyện thứ nhất Giang Niệm làm chính là chạy vào nhà vệ sinh, tỉ mỉ sờ soạn chi phiếu một lần, sau đó giống như bảo bối giấu nó ở bên trong của ví tiền, lại đem ví tiền giấu ở ngăn nhỏ nhất của balo...
Vậy đại khái đây chính là phiền não của kẻ có tiền đi.
Còn về chuyện trở về như thế nào, Giang Niệm không nghĩ lại giống như lúc đến đi chen xe buýt, quá nhiều người, trộm cắp cũng nhiều, có thể đi thuê xe nhưng lại sợ gặp phải người xấu...
Tiền quả nhiên là cái thứ tốt, người cầm một khoản tiền lớn kể cả khi đi xe đều phải cẩn thận suy nghĩ mọi mặt.
Suy tư một phen, cuối cùng Giang Niệm vẫn là lựa chọn ngồi xe buýt trở về, cô ôm cặp sách của mình thận trọng chạy một đường về trường học.
Lúc đó, Lâm Hiểu Nguyệt cùng mấy bạn cùng phòng vừa ngủ trưa dậy, đang ngồi tại một chỗ xem tạp chí.
“Cái túi nhỏ này thật dễ nhìn, sau này làm việc kiếm được tiền tớ nhất định sẽ mua một cái!”
“Vậy cậu phải tích kiệm hơn mấy tháng mới có thể mua được cái túi đó, không bằng về nhà làm nũng nha.”
“Mình phải tự mua mới có cảm giác thành công, chính là ăn đất cũng phải mua, vì túi xách xinh đẹp của tớ, những cực khổ này đều không tính là gì!”
Giang Niệm rướn cổ lên xem xét, thấy đó là một chiếc túi hàng hiệu của nước nào đó, nho nhỏ nhưng khá đắt.
Lâm Hiểu Nguyệt thấy Giang Niệm lén lén lút lút ôm túi sách, nhịn không được nói:
“Cậu đi đâu vậy nha? Lâu như vậy mới trở về.”
Giang Niệm nói: “Tớ có chút việc, nên đi gặp một người, bất quá bây giờ cũng xong rồi.”
Giang Niệm vừa nói, vừa xột xoạt leo lên giường trên của mình, từ trong túi xách móc ví ra, nhìn trái nhìn phải, năm triệu này nên giấu đi đâu được thì ổn a, cuối cùng đem tiền giấu ở phía dưới gối đầu, còn đặt thêm hai tầng bông lên trên, vị trí này hẳn là an toàn, để trong ngăn tủ quá dễ thấy, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
Lâm Hiểu Nguyệt nghi hoặc đi lên nhìn thêm vài lần, nhìn Giang Niệm giống như chú chuột nhắt loay hoay chơi đùa, lại không biết Giang Niệm đang chơi đùa lung tung cái gì đâu, bất quá cô cũng không có hỏi nhiều, rất nhanh liền bị túi xách mê hoặc, bản thân trầm mê vào mà không thể tự kềm chế.
Giang Niệm giấu thật kỹ chi phiếu, liền không nhịn được nằm sấp lên giường, cảm giác ngủ ở trên tiền thật là tốt nha!
Đương nhiên Giang Niệm còn chưa quên buổi tối còn có hẹn cùng Thẩm Minh, bọn họ bây giờ lập tức liền muốn từ con đường ngọt ngào chuyển sang hướng ngược luyến tình thâm, đến lúc ăn cơm cô liền nói chia tay, cố gắng phải đạt được nam chính hận cô, thật hận, hận đến ngược tâm lại ngược thân!
Trong đầu Giang Niệm lốp bốp một trận tính toán, đắc ý gối đầu lên năm triệu ngủ mất.
Đến buổi tối, Giang Niệm thay đổi cái váy chuẩn bị đi ra cửa, Lâm Hiểu Nguyệt nhìn cô nhíu mày nói:
“Tại sao cậu lại muốn mặc váy màu đen?”
... Đương nhiên là bởi vì cái này sẽ biểu đạt cô đã hắc hóa a.
Lâm Hiểu Nguyệt:
“Cái váy màu đỏ có đai đeo của cậu thật đẹp nha, hẹn hò phải mặc đẹp một chút, gợi cảm một chút mới có sức hấp dẫn! Dạng này mới có khả năng hấp dẫn ánh mắt của Thẩm lão bản nhà cậu nha”
Giang Niệm phất phất tay, nói:
“Tớ đi đây, gặp lại.”
Lâm Hiểu Nguyệt: “...”
Hôm nay là Từ Siêu tới đón cô, Thẩm Minh không có ở đây, Từ Siêu nói Thẩm lão bản có chút việc, cho nên mới để cho hắn tới đón cô.
Giang Niệm gật gật đầu ân một tiếng, cũng không có quá để ý, dù sao trước đó tình huống như vậy cũng từng có mấy lần.
Từ Siêu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu nhìn cô vài lần, nhỏ giọng nói:
“Anh nói với em, tâm tình của lão bản hôm nay không được tốt lắm.”
Giang Niệm nháy con mắt, hỏi hắn:
“ Tâm tình của Thẩm Minh không tốt sao? Vì cái gì?”
Từ Siêu nhớ lại một lát, lắc đầu nói:
“Cái này anh không biết, anh cũng là đoán, cụ thể không rõ lắm. Giang tiểu thư, em biết, tâm tư của Thẩm lão bản khó lường, chúng ta nơi nào có thể tùy tiện liền đoán được a.”
Hắn đây cũng là hữu nghị nhắc nhở thôi.
Giang Niệm nghĩ, người có thể khiến cho Thẩm Minh tức giận khẳng định không phải là người bình thường. Bất quá, nếu bây giờ tâm tình Thẩm Minh vốn cũng không tốt, cô còn đi kích thích hắn, hắn có thể hay không hắc hóa đến lợi hại hơn?
Giang Niệm nhìn nhìn bản thân mình, cơ thể cô đặc biệt tốt, môn thể dục chạy tám trăm mét đối với cô là chuyện nhỏ, hẳn là có thể chịu được ngược đi!
Chờ đến phòng ăn, Từ Siêu rất có ánh mắt đã biến mất, nhân viên phục vụ đẫn cô đến vị trí gần cửa sổ, cô đợi trong chốc lát, rốt cục Thẩm Minh mới khoan thai tới chậm.
Hắn vẫn là mười phần khí chất, một thân tây trang màu đen càng nổi bật, dáng người thẳng tắp, khí chất nổi bật.
Hắn đi đến trước mặt cô, cởi áo khoác của âu phục tiện tay đưa cho nhân viên phục vụ, áo trong xắn đến khuỷu tay, tùy ý ngồi ở trước người cô, động tác như nước chảy mây trôi, tự nhiên tiêu sái lại soái khí.
Giang Niệm chống cằm nhìn hắn, đột nhiên liền cảm giác có chút khẩn trương.
Thẩm Minh không dễ dàng nổi giận, hắn quen thuộc bất động thanh sắc, cơ hồ không đem tâm tình của hắn biểu hiện tại trên mặt, người ngoài rất khó đoán được hắn suy nghĩ cái gì.
Nhưng một khi đã tức giận, cái kia tất nhiên sẽ rất đáng sợ...
Giang Niệm ho một tiếng, hay là chờ ăn no cơm rồi mới chiến đấu đi.bg-ssp-{height:px}
Thẩm Minh nhìn Giang Niệm, cô mặc vào một chiếc váy ngắn màu đen, tóc dài thả ra, da thịt trắng nõn như tuyết. Dáng dấp của cô rất đẹp, một đôi tròng mắt linh động xinh đẹp.
Hắn bưng lên ly rượu đỏ ở trên mặt bàn uống một hớp, nói:
“Giữa trưa em phải làm việc gì sao?”
Giang Niệm nói mau:
“ Lúc trước anh cũng không nói giữa trưa muốn ăn cơm cùng nhau a, nếu như em sớm biết sẽ cùng anh ăn cơm trưa, em khẳng định liền có việc gì cũng sẽ gác lại!”
Hắn liếc cô một cái, giật xuống khóe miệng.
Đồ ăn ngon sẽ để cho lòng người vui vẻ, âm nhạc hay cũng có thể để cho lòng người buông lỏng, Giang Niệm rất nhanh liền một chút cũng không thấy khẩn trương, cô nhìn trước mặt người đàn ông đang cầm dao nĩa cùng với mọi cử động đều ưu nhã.
“Thẩm Minh...”
Hắn ngước mắt nhìn cô: “Ân?”
Giang Niệm chân thành nói:
“Thẩm Minh, em đã cẩn thận suy nghĩ, chúng ta vẫn là chia tay đi.”
Thẩm Minh mày nhăn lại, tay đang cắt bò bít tết cũng dừng lại, hắn đặt dĩa xuống, cầm qua khăn tay lau môi.
“Niệm Niệm, vừa rồi em đang nói cái gì?”
Giang Niệm nhìn Thẩm Minh khuân mặt bình tĩnh không lay động, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, tim đập rộn lên:
“Em nói, chúng ta chia tay đi.”
Cô còn nhấn mạnh.
“Em là thật lòng, không có nói đùa.”
Thẩm Minh con mắt nhắm lại, ánh mắt nhìn cô tràn đầy thăm dò.
Ngày hôm nay tâm tình của hắn không tốt, là bởi vì sáng sớm Lão gia tử đến tìm hắn, hỏi hắn lúc nào cùng Giang Niệm chia tay, là thời điểm chuẩn bị kết hôn, không chỉ có Lão gia tử, liền ngay cả cha mẹ của hắn cũng rất gấp.
Vấn đề này bọn hắn đã nói qua không chỉ một lần, Thẩm Minh cũng đã nói hắn tạm thời không nghĩ vấn đề này, huống chi hắn đã có bạn gái, chỉ là trong nhà không muốn thừa nhận.
Lão gia tử là cả đời bá đạo, Thẩm Sơn càng là học được tinh túy từ lão gia tử, Thẩm Minh bản thân cũng độc lập, khi ba người ở cùng một chỗ, một khi ý kiến bất đồng, nếu như không thể hiểu, nhường nhịn lẫn nhau, đó chính là sao hỏa đụng phải trái đất!
Vừa vặn tốt, thái độ về cuộc hôn nhân của Thẩm Minh, Lão gia tử cùng Thẩm Sơn lại thống nhất quan điểm.
Thẩm Minh có thể yêu đương cùng với Giang Niệm, nhưng đối tượng kết hôn nhất định phải là người mà bọn họ hài lòng mới được.
“Niệm Niệm, chia tay không nên tùy tiện nói lung tung.”
Thẩm Minh nói. “ Nếu như có vấn đề gì, chúng ta có thể cùng một chỗ thương lượng rồi giải quyết. Anh có chỗ nào khiến em không vui, em cũng có thể nói với anh. Nhưng em nói luôn chia tay, anh sẽ rất tức giận.”
Giang Niệm mím môi nói:
“Không có, anh rất tốt, không có cái gì làm cho em không vui.”
“Đã như vậy, vậy tại sao muốn chia tay?”
“Bởi vì em —— "
“Đương nhiên là Giang Niệm đã nhận của bá mẫu năm triệu! Cầm tiền, cô ta làm sao còn không biết xấu hổ tiếp tục ở bên cạnh anh? Cô ta chính là một người phụ nữ tham tiền! Thẩm Minh, anh bị cô ta lừa rồi!”
Dương Tuệ Linh đột nhiên xuất hiện, trực tiếp đoạt lời nói của Giang Niệm, đồng thời còn đem giao dịch giữa Giang Niệm cùng Diêu Thục Cầm nữ sĩ nói ra!
Giang Niệm nhìn thấy Thẩm Minh nghiêm mặt.
Dương Tuệ Linh từ trên cao nhìn xuống Giang Niệm, lại khinh thường, nói:
“Thẩm Minh, người phụ nữ giống như Giang Niệm, anh nên sớm một chút chia tay đi.”
... Rất tốt, có người đến thay cô châm ngòi thổi gió, cái này con đường ngược luyến tình thâm là chạy không thoát được.
Thẩm Minh giọng nói lạnh lùng:.
“Dương tiểu thư, chẳng lẽ không ai dạy cho cô khi người khác đang nói chuyện không thể tự tiện xen vào sao? Các cư xử của cô tôi không muốn nói, chuyện của tôi cùng Giang Niệm cũng không cần cô quan tâm.”
Dương Tuệ Linh ban đầu là nghĩ đến nhìn Giang Niệm bẽ mặt, nghĩ thời điểm Thẩm Minh biết Giang Niệm không phải là một người tốt sau đó sẽ hối hận khi đã từng đối xử với cô ta như vậy, nhưng không nghĩ ngược lại lại bị Thẩm Minh quát, trên mặt Dương Tuệ Linh lúc trắng lúc xanh, cuối cùng hung hăng trừng Giang Niệm một cái, cầm theo túi xách chạy đi!
Thẩm Minh nhìn về phía Giang Niệm, khuân mặt không biểu tình, ánh mắt thâm trầm, để cho người ta khó mà suy đoán hắn giờ phút này đang suy nghĩ gì.
“Giang Niệm, em nói.”
Giang Niệm nhìn lại hắn, cô trầm mặc nửa ngày, nói:
“Dương tiểu thư nói là sự thật, em đã cầm năm triệu của mẹ anh đưa cho, đồng ý sẽ chia tay với anh.”
____________
Các bạn có cảm giác thế nào khi đọc đến đoạn nữ chính của chúng ra cầm đến tay năm triệu kia. =)))