Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: An Minh Tuệ.
______________________
Con mắt Trương Hưng đều nhìn thẳng, cái người đàn ông che chở cô bé kia thật sự là Hoắc Lăng, không sai nha? Anh hoài nghi dụi dụi con mắt, nhìn chăm chú lại nhìn chăm chú —— thật tốt, hóa ra ánh mắt anh không có bệnh gì!
Lúc đầu nha, Hoắc Lăng gọi điện thoại chủ động hẹn anh đi ra ăn cơm liền đủ để cho người ta kinh ngạc, cơm này còn không có ăn, mà cô bé đều ôm được rồi? Còn có lời nói kia chính là lời gì, người khác không thể mơ tưởng, vậy Hoắc Ngũ cậu có thể mơ tưởng sao?
Cô bé kia là thật rất nhỏ, thoạt nhìn cũng chỉ mười tám mười chín, đứng ở bên người Hoắc Lăng càng lộ vẻ ngây thơ. Ngược lại bộ dáng là tốt, khí chất cũng không tệ, chính là không nghĩ tới hóa ra cái đồ Hoắc lão ngũ này vạn năm không động lòng lại yêu thích chính là một cô bé?
Cái này rất tốt, anh cũng không cần thời khắc phải lo lắng cho an nguy của chính mình.
Hoắc Lăng lạnh lùng nhìn người trên mặt đất: “Đây là ai?”
Giang Niệm lắc đầu nói: “Là bạn học của chị họ, lúc cháu học lớp chị họ có nói giới thiệu cho cháu biết, còn cho nick Wechat của cháu, nhưng mà cháu đều không có để ý, ngày hôm nay là lần đầu tiên gặp.”
Hoắc Lăng đã sớm biết trong lòng Lưu Oánh Oánh đối với Giang Niệm mang ác ý, năm đó hắn từ trong miệng Hoắc Bình nghe được những chuyện kia về sau liền đối với Lưu Oánh Oánh không có hảo cảm, không nghĩ tới mấy năm sau tâm tư của người này lại còn không thay đổi, còn đang suy nghĩ cách như thế nào tính toán em họ của mình! Nếu như không phải hắn sớm có dự kiến trước tìm người bảo vệ Giang Niệm, nếu như hắn không ở đây, vậy tên kia không phải sẽ thành công rồi sao? Chỉ nghĩ như vậy thì, sắc mặt Hoắc Lăng càng lạnh.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Bị Bân bị nhìn mà thấy hoảng hốt, cứ thế tìm không ra một chữ đến biện giải cho mình.
Trương Hưng liếc mắt nhìn người trên đất, chào hỏi bảo quản lý đem người kéo ra ngoài, cũng không thể ở địa bàn của anh mà để cho người ta đem chị dâu nhỏ đoạt đi nha?
Bị Bân còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, chờ lúc sau hắn ta lấy lại tinh thần đã bị bảo vệ mời ra khỏi cửa lớn, hắn ta là người tiêu dùng, lại không có phạm sai cái gì, cái mỹ thực cư này cũng dám xua đuổi khách sao? Đây là đạo đãi khách sao? Liền không sợ hắn ta để lộ ra ánh sáng nói cho truyền thông biết sao?
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng mà trong lòng của hắn ta đến cùng cũng không dám, mơ hồ còn có một chút sợ hãi, cái người đàn ông che chở cho Giang Niệm kia nhìn liền thấy không tầm thường, người đàn ông xuất hiện lúc sau còn có thể nhẹ nhàng chỉ huy quản lý mỹ thực cư đem hắn ta đuổi ra, liền mang ý nghĩa thân phận người kia cũng không thấp. Bởi vì mỹ thực cư này cũng coi là nhà hàng nổi tiếng ở Đế Đô, ông chủ của mỹ thực cư còn là một trong mười người giàu nhất cả nước, tài lực địa vị đều không tầm thường, như thế xem xét, “Chú Hoắc” trong miệng Giang Niệm cùng người đàn ông lúc sau xuất hiện chỉ sợ cũng không phải là người bình thường, không phú thì quý.
Quyền quý ở Đế Đô, chỉ sợ ngay cả một cọng tóc gáy của đối phương hắn ta đều không thể chạm vào, so sánh còn kém rất xa.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Trong lòng Bị Bân bị kìm nén đến hoảng, trên mặt càng là như thiêu như đốt, khó xử không thôi, rõ ràng Lưu Oánh Oánh nói Giang gia chỉ là một cái nhà giàu mới nổi không có quan hệ gì mà thôi, hiện tại là chuyện gì xảy ra?
Từ lúc nào mà Bị Bân phải chịu qua dạng mất mặt như vậy? Mà hắn ta có cảm giác ánh mắt những người kia nhìn hắn ta đều mang khinh miệt, hắn ta mặc dù không dám làm lớn chuyện, nhưng cũng làm bộ hất ống tay áo lên, nghĩ vãn hồi chút mặt mũi: “Các người ở mỹ thực cư chính là như vậy đối đãi khách sao? Cẩn thận tôi kiện mấy người!”
Quản lý nhìn hắn ta cười một tiếng: “Đối phó một kẻ biến thái bắt nạt phụ nữ, chẳng lẽ còn muốn chúng tôi sử dụng lễ phép? Không có đưa đi cục cảnh sát đều đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, khuyên cậu nên biết cách làm người.”
Sắc mặt Bị Bân soạt một cái, đen mặt lại, “... Cô bé kia là bạn bè của tôi, mấy người hiểu lầm!”
“Là bạn bè còn có thể quá đáng như vậy, cậu cũng còn mặt mũi nói như vậy?”
“...”
Bị Bân phát hiện mình đã hết đường chối cãi, mà khi đối phương lại có người đông thế mạnh, bây giờ lại lấy thế đè người, hắn ta vốn là rơi vào thế yếu, nếu làm lớn chuyện hắn ta sẽ mất mặt trước tất cả bạn học cùng Lưu Oánh Oánh, đến lúc đó không chỉ bạn học thời đại học sẽ biết, chỉ sợ sẽ còn truyền đến trong tai của các bạn học thời cấp ba, chuyện mất mặt như thế, quả thực hắn ta không dám nghĩ, bây giờ chỉ có thể nhịn.
Hắn ta chỉ có thể trước đó gọi điện thoại cho Lưu Oánh Oánh, nói hắn ta vừa vặn có việc phải đi làm, đợi lát nữa thời điểm đi ca hát ở KTV hắn ta sẽ trở lại.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Sau khi Lưu Oánh Oánh nghe được tin tức liền thả chiếc đũa đuổi tới cổng, hôm nay là sinh nhật của cô ta, một cái Giang Niệm liền đã khiến cô ta thấy phiền, vậy mà Bị Bân dám nói đi về trước? Không khỏi cũng quá không đem cô ta coi ra gì đi??
Bị Bân vừa đi vài bước, Lưu Oánh Oánh đem hắn ta gọi lại: “Bị Bân, cậu là có chuyện gì, ăn cơm xong lại đi không được sao? Ngày hôm nay thế nhưng là sinh nhật của tớ.”
Sắc mặt Lưu Oánh Oánh khó coi chạy đến, mấy người ngồi cùng bàn cũng tự nhiên không thể làm như cái gì cũng không nhìn thấy mà cắm đầu ăn, dồn dập nghi hoặc nhìn nhau vài lần, thả chiếc đũa đi theo đuổi theo, một người đuổi theo liền toàn bộ đều đi ra, cùng nhau nhìn Bị Bân đứng ở cổng, một bên khuyên hắn ta trở về ăn một bữa cơm, dù có việc bận rộn đi nữa, nhưng cơm cũng phải ăm chứ.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Mấy người bạn học nam đều với hắn ta nói Đi đi đi, chúng ta trở về uống hai chén, ăn cơm vui vẻ xong Bị Bân đi làm việc của mình bọn họ khẳng định sẽ không ngăn cản, lại lặng lẽ nói: “Hôm nay là sinh nhật của Oánh Oánh, cậu cứ đi như thế thì sao mà được?”
Bị Bân là có miệng mà khó trả lời, liên tục nói không được không được hắn ta là thật sự có việc gấp! Nhưng hắn ta nói không lại, chỉ có thể bị hai bạn học nam kéo trở về, nào biết vừa tới cửa, một người ăn mặc đồng phục liền cười nhẹ nhàng đi lên nói: “Thật có lỗi, vị khách nam này vừa rồi ở bên ngoài cửa toilet bắt nạt một vị khách nữ, ông chủ của chúng tôi nói, về sau đều không chiêu đãi loại người này.”
Ông chủ của Mỹ thực cư, cũng chính là cháu ngoại duy nhất của đại phú hào Chương Trình, Trương Hưng, đời này của ông chỉ có một đứa con gái, tài sản trong tay tự nhiên cũng cho con gái cùng cháu trai kế thừa.
Sao có thể trùng hợp như vậy? Ở bên ngoài nhà vệ sinh của mỹ thực cư liền có thể ngẫu nhiên gặp cao phú soái?!
Một nháy mắt, tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía Bị Bân! Trong mắt có kinh ngạc, còn có xem thường, hai bạn học nam trong nháy mắt liền đem hắn ta buông ra, còn lùi lại một bước cùng hắn ta giữ một khoảng cách.
Liền ngay cả Lưu Oánh Oánh đều kinh ngạc nhìn hắn ta, nhướng mày, chỉ cảm thấy vạn phần mất mặt.
“Cậu không phải chứ?”
“Cậu là đi bắt nạt phụ nữ sao?”
“Tôi đều nói là hiểu lầm, đó là cái hiểu lầm! Nếu như các người ở đây bịa chuyện bậy bạ cẩn thận tôi kiện mấy người!” Tự nhiên Bị Bân cũng là vạn phần tức giận, nhưng mà thanh danh của ông chủ mỹ thực cư đã đầy đủ để hắn ta lùi bước, hắn ta trùng điệp hừ một tiếng, “ Cái địa phương rách nát như thế, tôi còn khinh thường tới.”
Hắn ta xoay người rời đi, bước chân bối rối.
Lưu Oánh Oánh thấy hắn ta đi xa, xấu hổ cười một tiếng: “Tớ không nghĩ tới Bị Bân lại là loại người này...”
Một người bạn học cấp ba nở nụ cười: “Đi thôi chúng ta về đi ăn cơm.”
Cái thái độ này, để cho trong lòng mấy cái bạn học thời đại học của Lưu Oánh Oánh suy nghĩ, xem ra cái người Bị Bân kia, thật sự không phải là người tốt lành gì, bằng không thì vì sao bạn học nhiều năm của hắn ta làm sao không vì hắn ta giải thích chứ? Cái này rõ ràng là chấp nhận!?
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Lưu Oánh Oánh phát hiện một ngày này cô ta đều không thuận, không, là từ sau khi Giang Niệm xuất hiện, cô ta liền trôi qua đặc biệt không thuận.
Tỷ như bọn họ vừa trở lại trên bàn cơm, phát hiện Dư Xán Xán cùng Giang Niệm cùng mấy người cô mang đến đều không ở đây, cô ta còn cho là bọn họ là đi toilet, kết quả chờ nửa ngày cũng không thấy người trở về, liền ngay cả Giang Niệm cũng một mực không có xuất hiện.
Lưu Oánh Oánh trong lòng nghĩ Giang Niệm thật phiền phức, đi cái toilet còn muốn mang mấy người cùng đi, thật đúng là coi mình là công chúa nhỏ quý giá sao? Một bên còn phải phân tâm thời khắc chú ý vòng kết nối bạn bè của Giang Niệm, liền sợ ông ngoại bà ngoại cùng bác cô ta sẽ hiểu lầm, chính là cô ta gọi thêm đồ ăn còn chưa lên, bằng không thì cô ta cũng đã giải thích trước.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Ai ngờ liền trong chốc lát này, Giang Niệm lại đăng vào vòng kết nối bạn bè, vẫn là chín tấm hình, phụ một câu: “Gặp được chú Hoắc nha.”
Tay Lưu Oánh Oánh run một cái, bối rối đem ảnh chụp ấn mở, lật qua từng cái ảnh, tất cả đều là đồ ăn! Cả bàn tràn đầy món ăn thanh đạm nhưng không mất đi vẻ tinh xảo, còn có thể trông thấy trước mặt Giang Niệm bày hai cái bát trắng, bên trong đựng canh, nấu đến trắng trắng như sữa bò, một ít hành thái bên trên, cách màn hình đều giống như có thể nghe được trận nồng đậm mùi thơm kia.
Bây giờ hai bài đăng này đặt chung một chỗ, cao thấp lập tức hiện ra.
Lưu Oánh Oánh muốn lập tức đi tìm Giang Niệm, cô đăng thêm bài này vào vòng kết nối bạn bè là có ý gì? Khi cô ta vừa thoát khỏi ảnh chụp, liền phát hiện mới có một lát mà bài đăng kia của Giang Niệm đã có mười lượt thích! Trong đó còn có ông ngoại bà ngoại bác trai bác gái, những người mà cô ta sợ họ sẽ thấy nhất!
... Không được, không thể để cho bọn họ hiểu lầm.
Cô ta lập tức nhắn bình luận cho Giang Niệm: Em họ, bây giờ em đang ở nơi nào nha? Chị liền nói làm sao chỉ chớp mắt em liền không có ở đây, mau trở lại đi, đồ ăn em thích ăn cùng canh gà tất cả đã được đưa lên, chúng ta liền chờ em, đợi lát nữa chúng ta còn phải cùng một chỗ thổi cây nến ăn bánh kem đó 【 đáng yêu 】 【 đáng yêu 】 【 đáng yêu 】.
Lời nhắn này phát ra ngoài, cuối cùng Lưu Oánh Oánh cũng an tâm một chút.
Cô ta đây cũng là biến tướng cho mình giải thích đi, hi vọng người trong nhà không nên suy nghĩ nhiều.
Cô ta để điện thoại di động xuống ăn vài miếng đồ ăn, nơi này tùy tiện một món đều quý đến muốn mạng, không ăn thật sự quá đáng tiếc, một lát về sau, cô ta muốn nhìn một chút xem Giang Niệm đã trả lời chưa, nào biết vừa ấn vào, tin nhắn cô ta nhắn lại đã không có ở đây! Ngược lại là ông ngoại bà ngoại bác trai bác gái em họ bình luận còn thật nhiều!
Ông ngoại nói nhìn ăn thật ngon nha, ghen tị, muốn ăn; bà ngoại nói Niệm Niệm ăn nhiều chút, giúp bọn họ nếm thử; bác trai nói quả nhiên ông tìm được một người anh em tốt thật sự là thật là làm cho người ta cảm động bla bla; bác gái nói ăn xong thì về sớm một chút, đừng một mực cho người ta thêm phiền phức; em họ nói cậu còn đang cố gắng học hành, sang năm cậu cũng muốn thi đến thủ đô lớn; Hoắc Bình, Trần Nghĩa, Từ Lập Hải cũng vào nói, cạch cạch đánh một chuỗi dài, liền ngay cả ông Hoắc ở Hoắc gia cũng đều không có vắng mặt!
Lưu Oánh Oánh vừa đi vừa về nhìn mấy lần, Giang Niệm này là có ý gì? Dựa vào cái gì xóa tin nhắn lại của cô ta?!
Rốt cục cô ta nhịn không được, gọi điện thoại cho Giang Niệm.
Thời điểm Giang Niệm nhìn thấy điện thoại, con mắt đều không có nháy một chút, trực tiếp liền cắt đứt, cô cũng chính là muốn để trong nhà thấy rõ ý đồ xấu này của Lưu Oánh Oánh, bằng không thì cô nơi nào có thời gian rảnh rỗi đi phản ứng cô ta chứ.bg-ssp-{height:px}
Mà Giang Niệm mặc dù chỉ phát hai tấm hình, cũng quả thật làm cho cha Giang, ông nội Giang cùng bà nội Giang suy nghĩ nhiều hơn một chút, bọn họ vốn là chú ý ăn uống của Giang Niệm, huống chi cùng một chỗ sinh sống vài chục năm, tự nhiên đối với khẩu vị của Giang Niệm rất rõ ràng, bàn kia đỏ rực bóng mỡ, không có một cái là Giang Niệm có thể ăn. Theo bọn họ nghĩ, coi như Lưu Oánh Oánh không biết Giang Niệm thích ăn cái gì, thế nhưng phải biết Giang Niệm có nhiều thứ là ăn không được, nếu như nói cô ta không biết Giang Niệm có thể ăn cái gì cho nên tùy tiện điểm đồ ăn, lời này càng không thể nào nói nổi, Giang Niệm lúc ấy cũng ở hiện trường, nếu đã không biết thì không phải nên hỏi sao?
Cùng so sánh, cái hành động của người chị họ này còn không có làm tốt bằng Hoắc Lăng.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Trong lòng cha Giang kỳ thật cũng có chút cảm giác khó chịu, lúc trước ông cùng Lưu Oánh Oánh gọi qua điện thoại, dù sao hai chị em cùng ở tại Đế Đô, quan tâm lẫn nhau không phải là tốt sao? Lưu Oánh Oánh lúc ấy nói sẽ chiếu cố em họ thật tốt bảo ông yên tâm, nhưng ảnh chụp hôm nay vừa đăng, ông thật đúng là yên tâm không được.
Ông không có suy nghĩ Lưu Oánh Oánh có phải có cái gì ý đồ xấu hay không, nhưng Lưu Oánh Oánh đúng là không có đem Giang Niệm để trong lòng.
Giang Tiểu Bảo thì không chịu nổi, tuổi của cậu càng lớn cũng càng ngày càng thông minh hiểu chuyện, khi còn bé chuyện Lưu Oánh Oánh lừa bọn họ ra ngoài ăn lẩu hiện tại cậu còn nhớ rõ, về sau còn mua kẹo đường cho cậu ăn để giữ bí mật, bảo là muốn tiếp tục dẫn bọn họ ra ngoài ăn đồ nướng, may mắn cuối cùng không có đi được, bằng không thì chị cậu không chừng sẽ phải chịu bao nhiêu tội.
Hiện tại càng tốt hơn, ra ngoài ăn cơm trực tiếp coi nhẹ chị cậu, cậu bất mãn nói: “Chị họ cũng thật là, biết chị con ăn không được những vật kia liền không ngừng khuyên chị con ăn, trước đó là nồi lẩu đồ nướng, hiện tại lại cả bàn toàn cay, chị họ cũng quá đề cao chị con đi!”
Cha Giang nghe nói như thế liền không nhịn được: “Nồi lẩu đồ nướng? Chuyện khi nào?”
Giang Tiểu Bảo nói, liền là chuyện mấy năm trước chị họ đến ở mấy tháng kia, chị ra ngoài ăn nồi lẩu trở về liền bệnh, tuần lễ thứ hai chị họ còn nói muốn đi ăn đồ nướng, nhưng mà chị không có đi, về sau chị họ về nhà ở, quá khứ lâu như vậy cậu tự nhiên cũng đã quên, lần này không phải tại một cái bàn đỏ phừng phừng này, cậu thật đúng là không nhớ nổi.
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Trong lòng cha Giang liền rất quái dị, cái cô cháu gái này có ý tứ gì? Không chiếu cố Giang Niệm coi như xong, bọn họ cũng sẽ không nói cái gì, làm sao còn... Còn cố ý mang theo Giang Niệm đi ăn loạn cái gì đâu?
Mẹ Giang thấy chồng mình như thế, trong lòng đã nắm chắc, đem Giang Tiểu Bảo đuổi đi làm bài tập, rồi cùng chồng mình nói, kỳ thật những chuyện này bà đã sớm biết, chẳng qua là cảm thấy lúc ấy là Oánh Oánh quá nhỏ không hiểu chuyện cho nên không có quá coi là thật, nhưng mà về sau nhiều chú ý một chút, giống như Oánh Oánh đối với con gái bọn họ có chút bất mãn đi, lần trước bà không cẩn thận trông thấy ánh mắt Oánh Oánh nhìn Giang Niệm rất không có ý tốt.
Cha Giang kinh dị nói: “Đây không có khả năng đi?”
Mẹ Giang nói: “Không biết, liền cảm giác có chút không thích hợp, mà em nói với anh lời nói thật anh cũng đừng nóng giận, ngày hôm nay cái bàn cơm sinh nhật kia của Oánh Oánh, em nhìn liền không thoải mái, anh nói xem chúng ta cũng không có bạc đãi Oánh Oánh cái gì, sinh nhật cháu anh cho nhiều tiền mừng em cũng cho nhiều tiền mừng, trong bình thường Niệm Niệm cũng không có phiền phức qua cháu nó cái gì, anh muốn nói cháu nó không biết Niệm Niệm thích ăn cái gì em cũng có thể hiểu được, nhưng mà Oánh Oánh là biết tình trạng cơ thể của Niệm Niệm đi? Thời điểm gọi món ăn hỏi một câu cũng sẽ không như vậy. Con gái của mình mình đau, em cũng không thể muốn người khác giống như chúng ta yêu thương con, nhưng Oánh Oánh là chị họ của Niệm Niệm, cũng không cần cháu nó làm cái gì, hơi có chút quan tâm còn có thể như vậy sao?”
Cha Giang thở dài.
Mẹ Giang còn nói: “Anh xem Tiểu Hoắc mà nói đi, chúng ta quen biết cũng có bốn năm năm đi, anh xem một chút, số lần gặp mặt mấy năm qua này đều không quá mười đầu ngón tay, cũng liền cùng một chỗ nếm qua mấy lần cơm, cậu ấy đều có thể nhớ thân thể của Niệm Niệm nhà chúng ta không tốt cẩn thận chiếu cố... Muốn nói Oánh Oánh không biết, quên đi, lời này em là không tin.”
Trong lòng cha Giang cũng có so đo: “Người anh em Hoắc Lăng này coi như không tệ.”
Mẹ Giang ừm một tiếng: “Chúng ta phải thật tốt cảm ơn người ta.”
Bên kia trong lòng ông nội Giang bà nội Giang cũng có chút quái dị, mặc dù ăn cơm chỉ là một cái chuyện nhỏ, nhưng mà có việc nhỏ mới có việc lớn nha, đã cảm thấy chuyện này Lưu Oánh Oánh làm có chút quái, chí ít không giống như là vô ý, dù sao thân thể Giang Niệm không phải là một ngày hai ngày, đó là khi sinh ra thì có, cái này đều thành quen thuộc, Lưu Oánh Oánh có thể không biết? Vậy Oánh Oánh còn...
Ai.
Chuyện này nha, không thể nghĩ sâu, một khi suy nghĩ vấn đề liền tất cả đều đi ra.
...
Bữa cơm tối này của Giang Niệm liền ăn đến thoải mái hơn, cô dùng bữa ăn bên cạnh còn có người cho lột tôm, nghĩ lau miệng còn có người đưa cho khăn tay, cơ hồ đều không cần cô động thủ, muốn ăn cái gì tự nhiên có người chuyển cái bàn đưa đến trước mặt cô.
Vẫn là Hoắc Ngũ tự mình lột tôm nha, cho Trương Hưng nhìn trợn mắt hốc mồm, anh tưởng rằng đó là cô nhóc đáng thương đâu, kết quả là một công chúa nhỏ!
Mắt Hoắc Lăng nhìn Trương Hưng để anh đừng làm cái gì, Trương Hưng gật gật đầu dễ nói dễ nói, anh em tốt như anh còn có thể cho kéo chân sau hay sao? Bộ dáng anh cười ha hả giống đang lừa dối bạn nhỏ: “Niệm Niệm nha, nói cho anh một chút, em là thế nào cùng Hoắc lão ngũ nhận biết?”
Giang Niệm ngước mắt nhìn, Hoắc Lăng ở một bên đang lột tôm đó, liếc nhìn anh một cái: “Ăn cơm của cậu đi.”
Trương Hưng âm thầm liếc mắt: “Chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ ăn cơm cỡ nào nhàm chán nha, đúng không?”
Giang Niệm cười nói: “Em cùng Hoắc Bình là hàng xóm, thời điểm Hoắc Lăng đến nhà Hoắc Bình, chúng em liền quen biết.”
Tay Hoắc Lăng đang lột tôm dừng lại, mắt nhìn cô đang ngồi bên cạnh một chút, rõ ràng là hai chữ rất đơn giản, là cái tên bị vô số người kêu, nhưng từ trong miệng Giang Niệm nói ra, liền phá lệ động lòng người.
Trương Hưng vỗ tay một cái, kích động: Cái tên này không chỉ có trâu già gặm cỏ non, lại còn đoạt đi thanh mai của em họ mình nha! Như thế kích thích sao?! Hóa ra thoạt nhìn là người có cá tính lại lạnh lại nhạt nhưng thật ra là muộn tao!
Hoắc Lăng xem xét bộ dáng Trương Hưng mặt mày hớn hở liền biết đầu óc tên này lại không đứng đắn, hắn liếc anh một cái để anh thu liễm một chút, Trương Hưng chỉ coi mắt mù không nhìn thấy, lại hỏi cô bé bên cạnh Giang Niệm: “Hai người các em là bạn học?”
Dư Xán Xán đang đào cơm đó, dù sao ăn no rồi mới có sức lực đọc sách nha, nghe vậy gật đầu vâng một tiếng nói: “Phải.” Nói xong, lại vùi đầu tiếp tục ăn.
Trương Hưng đau răng, cô bé này vào lúc ăn cơm miệng liền ngừng không nói, anh thật chưa thấy ăn qua cô bé nào lại ăn cơm nghiêm túc như vậy, nhìn cô bé này ăn cơm anh đều đã no đầy đủ, nhưng mà Giang Niệm giống như có chút nhìn quen mắt nha? Luôn cảm giác trước đó có phải là ở nơi nào gặp qua? Cần phải nghĩ lại nghĩ không ra.
... Gặp ở đâu?
Đột nhiên, anh vỗ tay một cái, Giang Niệm này không phải liền là cô nhóc thiên tai mà vài ngày trước oanh động cả nước sao?! Lúc ấy anh nghe nói cũng lên xem, liền nói làm sao lại nhìn quen mắt như thế nha.
Hóa ra anh em già của anh lại có khẩu vị nặng như vậy nha?
Anh nhìn thoáng qua người đang chịu mệt nhọc lột tôm Hoắc Lăng, con ngươi đảo một vòng, nói: “Anh nói cho các em biết, hôm nay là mặt trời mọc lên từ phía tây sao, anh còn là lần đầu tiên gặp anh em của anh chiếu cố một cô gái như vậy đó, đây là thật khó.”
Giang Niệm quay đầu nhìn về phía Hoắc Lăng, bên trong miệng cô còn đang ăn con tôm hắn lột cho: “Có thật không, hóa ra em vinh hạnh như thế nha.”
Bên trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia sạch sẽ lại xinh đẹp, hô hấp Hoắc Lăng cứng lại, có lẽ ngày hôm nay việc hắn không nên nhất, chính là đem Trương Hưng cũng gọi đến, nếu như Giang Niệm không ở đây, hắn có thể một cước đem Trương Hưng đá bay lên bầu trời.
Trương Hưng nói: “Vậy cũng không phải!”
Giang Niệm nói: “Đây còn không phải là bởi vì chú Hoắc là người tốt nha, cha mẹ em ông nội bà nội đều nói, chú Hoắc là người siêu siêu tốt, cả nhà em đều cảm ơn chú Hoắc!”
Phốc Khụ khụ khụ!
Trương Hưng kém chút bị rượu cho sặc chết: “... Chú? Chú Hoắc?”
“Đúng vậy nha, chú Hoắc, là anh em tốt mà cha em chứng nhận!”
Hoắc Lăng: “...!”
Hắn nhịn không được, giật giật đuôi tóc Giang Niệm, cô bé này đến cùng đầu óc là thế nào lớn lên?
_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.
Hoắc Lăng nghiến nghiến răng răng, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, chọc lấy cái trán Giang Niệm nói: “Anh nói là thật sự, người xấu cũng có rất nhiều loại, em phải cẩn thận phân biệt bọn họ, phòng bị bọn họ, mới có thể bảo vệ chính mình tốt hơn.”
Giang Niệm ôm cái trán, ngoan ngoãn nói: “Chú Hoắc nói đúng, nếu như gặp phải người xấu giống như chú vầy, không chừng cháu thật sự ăn thiệt thòi.”
Trong lòng Hoắc Lăng cứng lại, một lát, hắn thấp giọng nói: “Đúng, cho nên em phải cẩn thận anh.”
Giang Niệm nói: “Chú Hoắc tốt như vậy, vẫn là anh em tốt mà cha cháu muốn kết bái, cẩn thận chú cái gì nha?”
“...”
Còn có thể là cái gì, đương nhiên là cẩn thận hắn mưu đồ làm loạn.
...
Đến thứ hai đi học, Giang Niệm đạt được một cái tin dữ, sinh viên đại học năm nhất phải chuẩn bị quân huấn, địa điểm huấn luyện quân sự ngay tại trong trường.
Giang Niệm kinh hô một tiếng, đây không phải chính là thời cơ tốt cùng chú Hoắc phát triển gian tình sao!