Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

chương 81: khuynh thành tuyệt luyến (22)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit:An Minh Tuệ.

________________________

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

Theo một tiếng kết thúc buổi lễ, Hoắc Lăng cũng nhịn không được nữa, hắn được Hoắc Khải vịn ngã về xe lăn, hắn nằm quá lâu, tổn thương ở chân cũng không khỏi hẳn, chỉ mấy cái động tác vô cùng đơn giản này, liền giống như đã dùng hết sức lực toàn thân của hắn.

Nhưng hắn nhưng vẫn cầm chặt tay của Giang Niệm, dù có việc gì cũng không buông tay ra.

Giờ đây Trương nữ sĩ đã khóc đến đỏ cả mắt, đây cũng là lần đầu tiên bà trông thấy con trai của mình chật vật thành như vậy, bà đau lòng quay mặt qua chỗ khác không đành lòng nhìn tiếp, cha Hoắc vỗ bả vai bà nói:

“Đứa bé này tỉnh lại đã là điều may mắn nhất rồi, chúng ta hẳn là phải vui vẻ mới đúng, em đừng khóc nữa.”

Trương nữ sĩ vội vàng lau đi nước mắt nói:

“Đúng vậy đúng vậy, anh nói đúng lắm, Hoắc Lăng có thể tỉnh lại, chúng ta nên cám ơn trời đất, thân thể không tốt còn có thể nuôi, em đã đem con trai mình nuôi lớn như vậy rồi, thì bây giờ cũng có thể nuôi nó đến trắng trắng mập mập! Em không khóc!”

Cha Giang cũng khóc đến nỗi nước mắt đàm đìa, bị mẹ Giang rống cho nín khóc: “Ngày vui như vậy khóc cái gì mà khóc, mau lau hết nước mắt của anh đi cho em!”

Cha Giang liên tục gật đầu: “Hôm nay là ngày tốt lành, anh không khóc, chúng ta đều không khóc! Bà xã à, em cũng đừng khóc...”

“Em không có khóc, đây là em vui vẻ quá nên mới vậy!”

Theo Hoắc Lăng tỉnh lại, trong hôn lễ có người vừa khóc lại vừa cười còn thật đúng là không ít, bầu không khí nặng nề lúc đầu cũng khẽ bị quét đi, tất cả đều tràn ngập không khí vui vẻ náo nhiệt cực kỳ.

Nhưng mà Hoắc Lăng cũng không thể ở đây quá lâu, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue, sau khi tất cả nghi thức kết thúc liền được đưa về bệnh viện làm một lần kiểm tra tổng quát, bác sĩ nói trong đầu hắn cũng không có vết thương rõ ràng, nhìn ý thức cùng năng lực nhận biết cũng đầy đủ rõ ràng, như vậy hẳn là không có gì đáng ngại, ngược lại là vết thương trên đùi hắn bị tổn hại khá lớn, còn nằm thêm mấy tháng qua cũng đối với gân da cùng xương cốt cũng sinh ra một số tổn thương vô hình, mặc dù không ảnh hưởng đến hành động thường ngày, nhưng đối với công việc sau này của hắn vẫn là sẽ có chút ảnh hưởng.

Kết quả này...

Hoắc Lăng cười cười, trải qua một lần sống chết như vậy, ngược lại hắn đã nghĩ thông suốt rồi, hắn cầm lấy tay của Giang Niệm, ngửa đầu nhìn bà xã của mình đang đội mũ phượng khoác trên người bộ đồ cưới đỏ tươi, cô cũng đang khẩn trương nhìn hắn, giống như là đang sợ hắn sẽ không tiếp thụ được kết quả này.

Giang Niệm ôm chặt hai tay của hắn nói: “Bảo bối, bất luận anh có biến thành cái dạng gì đều là bảo bối của em!”

Hoắc Lăng cười cười: “Đừng lo lắng, anh sẽ khắc phục được nó.”

Hắn còn sống đã là may mắn do ông trời ban cho, nếu như là một cái chân đổi một cái mạng, cái này đương nhiên là đáng giá.

Kỳ thật đối với hắn mà nói việc khi biết tin về tình trạng tổn thương ở trên đùi của mình, còn không bằng một phần mười sự khiếp sợ khi hắn tỉnh lại lại phát hiện mình đang ở hiện trường hôn lễ.

Hắn trông thấy cha mẹ người thân mình đang khóc thút thít, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, càng trông thấy anh em bạn bè của mình đầy mặt nặng nề, một khắc này, hắn cảm giác được vô cùng rõ ràng, người đang đẩy xe ở sau lưng hắn, người mà đang đẩy hắn đi trên con đường hôn lễ này, là Giang Niệm, là cô gái của hắn.

Hoắc Lăng không nghĩ tới Giang Niệm có thể đưa ra một quyết định quả cảm như vậy, dưới loại tình huống này lại còn lựa chọn cùng hắn kết hôn, mức độ chấp nhất đến đơn thuần của cô làm lòng hắn thật đau.

Trái tim của hắn giống như bị người khác siết chặt, vừa chua lại vừa xót xa, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Cô sao có thể ngốc như vậy chứ, chẳng lẽ cô sẽ không nghĩ tới trường hợp hắn sẽ không tỉnh lại sao?

Hắn có quá nói nhiều lời muốn nói, thậm chí còn muốn mắng cô ngốc, nhưng mà khi vừa nhìn thấy bộ dáng vui vẻ hạnh phúc kia của Giang Niệm, hắn liền một lời cũng không nói ra được, càng không nỡ mắng cô một chữ.

Đến cùng hắn vẫn là làm cho cô lo lắng.

Sau khi kết thúc kiểm tra, Giang Niệm ghét bỏ áo cưới cồng kềnh đang mặc, liền xách váy chạy đi thay quần áo.

Mấy người Hoắc Khải cùng Trương Hưng, Hoắc Bình vịn Hoắc Lăng trở lại phòng bệnh, còn thuận tiện đổi cho hắn một bộ quần áo bệnh nhân, rửa mặt một phen, lúc này mới để hắn nằm lại trên giường.

Lúc này Hoắc Lăng mới có cơ hội hỏi: “Trong khoảng thời gian em hôn mê này, trong nhà vẫn còn tốt chứ?”

Hoắc Khải bất đắc dĩ nói: “Em cũng biết đấy, lúc em xảy ra chuyện, trong nhà làm sao lại tốt được? Khi em vừa được đưa về bệnh viện, cha mẹ canh giữ ở trong bệnh viện cơm đều không ăn, khi đó đều lo lắng rằng em sẽ không thể tỉnh lại được, cũng không dám đem tình huống của em báo cho Giang Niệm biết.”

Trương Hưng bưng cái ghế ngồi vào bên cạnh, chế nhạo nói: “Khi đó anh không phải còn nói không chừng lúc Hoắc Ngũ tỉnh lại, cô dâu cũng không biết chạy đi đâu rồi sao?”

Nhìn thấy Hoắc Lăng nhíu mày, Hoắc Khải vội vàng nói: “Anh sai rồi, anh sai rồi còn không được sao? Lời này là anh nói sai, anh nhận! Khi đó anh là thật sự không nghĩ tới Giang Niệm sẽ chủ động đem thời gian hôn lễ đặt trước vào hôm nay mà! Em dâu...”

Thời gian chung đụng của Hoắc Khải cùng Giang Niệm vốn là ít, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, anh cũng chỉ nhìn thấy em trai mình vì Giang Niệm mà đủ các loại lo lắng rồi chăm sóc, Giang Niệm là một cô gái yếu ớt như vậy, chỉ cần tiếp nhận chiếu cố và yêu thương là tốt rồi, lần này Hoắc Lăng xảy ra chuyện, Hoắc Khải cũng có suy nghĩ đến phản ứng của Giang Niệm sẽ là loại nào, coi như Giang Niệm muốn hủy bỏ hôn ước cũng không phải là không được, anh cũng có thể hiểu được, dù sao cũng không có người phụ nữ nào lại đồng ý ở bên một người đàn ông không thấy rõ tương lai chứ?

Nhưng bất luận anh có nghĩ như thế nào, đều không nghĩ tới Giang Niệm có thể sẽ làm như vậy... Biểu hiện của cô thật đúng là ngoài dự liệu của anh, tổng kết mà nói, Giang Niệm đúng là một cô gái có tấm lòng tốt, kiên cường cùng dũng cảm, lạc quan lại kiên cường... Chỉ là có chút.. Ừm bệnh tâm thần?

Hoắc Lăng nói: “Niệm Niệm thế nào?”

Lời này thật đúng là khó mà nói, đúng rồi! Hoắc khải lật ra tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một quyển sách nhỏ, nhưng lại lộ ra anh có chút không đạo đức, Hoắc khải dặn dò: “Em nhớ nói là chính em tìm ra, cũng không phải là anh đưa cho em!”

Hoắc Lăng nhận lấy, nghi ngờ nói: “Đây là của Niệm Niệm?”

Hoắc Khải ừ một tiếng: “Chính em nhìn xem liền biết rồi.”

Tay Hoắc Lăng còn có chút không nghe sai khiến, hắn ngờ vực lật ra, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue trong lòng không khỏi liền có chút lo lắng, chỉ là khi hắn lật ra quyển sách kia, bên trong rõ ràng viết.

“Bảo bối không trả lời câu đầu tiên của mình, nhớ anh.”

...

“Bảo bối không trả lời câu thứ một trăm của mình, thật sự rất tức giận nha.”

...

“Chú Hoắc không trả lời lần thứ ba trăm năm mươi, mình đều bị làm cho tức điên á!”

...

“Hoắc Lăng không trả lời mình câu thứ năm trăm, mình đã tức giận đến nổ tung, có dỗ cũng không được!”

...

“ Hoắc Lăng không trả lời mình câu thứ bảy trăm bảy mươi chín, mình đã nổ tung, chờ anh ấy tỉnh lại mình phải phạt anh ấy ngủ trên ghế sô pha hai tiếng!”

...

“Chú Hoắc không trả lời mình câu thứ một nghìn, mình đã tức đến có nếp nhăn, vấn đề này quá nghiêm trọng! Mình phải phạt bản thân ngủ ghế sô pha để trong lòng anh ấy đau chết! ╭(╯^╰)╮ “

...

Hoắc Khải nói: “Có đôi khi anh đến thăm em, em dâu cũng ở đây, anh đang ở một bên ngồi ngồi, bỗng nhiên liền sẽ nghe em dâu hô to em một tiếng, hoặc là’ bảo bối’, hoặc là tên của em, mỗi lần đều có thể dọa anh một hồi, anh hỏi em ấy vì cái gì mà lại làm như vậy, em ấy liền nói không chừng sẽ đem em dọa cho tỉnh, giận dữ một chút là để cho em biết em ấy rất tức giận, như vậy em liền có thể nhanh lên tỉnh lại dỗ dành em ấy...”

Đương nhiên anh cũng nghe nói Giang Niệm có đôi khi cũng sẽ ghé vào lỗ tai của Hoắc Lăng rất dịu dàng gọi tên hắn, chính là “Cứng mềm đều dùng”, luôn có một chiêu sẽ có hiệu quả.

Anh hiện tại còn nhớ rõ có lần nghe được Giang Niệm chững chạc đàng hoàng nói đó là “Vừa dỗ vừa lừa” muốn đem Hoắc Lăng dỗ cho tỉnh lại, trước dỗ cho tỉnh, về sau phải từ từ tính sổ sách, sau đó lại lấy sách nhỏ lật từng tờ một cho anh nhìn, còn để cho anh làm chứng, bộ dáng nghiêm túc để anh đều kém chút tin là thật, kỳ thật nhìn rất khôi hài, lại không khỏi thấy trong lòng chua xót.

Nguyên bản Hoắc Khải cảm thấy việc kết hôn của Hoắc Lăng cùng Giang Niệm, là Giang Niệm chiếm tiện nghi, còn Hoắc Lăng chính là ăn phải cái lỗ vốn, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, anh phát hiện Giang Niệm cùng với Hoắc Lăng là không có gì thích hợp bằng, nếu như đổi một người phụ nữ khác, anh không biết đối phương sẽ làm thế nào, nhưng anh có thể khẳng định, có thể giống như Giang Niệm, chỉ sợ cũng tìm không ra người thứ hai.

Anh cười cười, nhìn Hoắc Lăng đang nhìn chằm chằm vào quyển vở kia không dời nổi mắt, nói: “Em trai à, em cũng nên cẩn thận, oán hận của em dâu đối với em chất chứa rất sâu nha.”

Hoắc Lăng nhìn mỗi chữ mỗi câu kia, chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng, trong lòng tràn đầy cũng chỉ ghi nhớ một cô gái kia.

Giang Niệm của hắn.

...

Thời điểm Giang Niệm trở về, mấy người Hoắc Khải cùng Trương Hưng, Hoắc Bình đều đã chuẩn bị trở về khách sạn, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected] bận rộn hơn nửa ngày cơm còn không có ăn được một miếng, lại trải qua chuyện vui chuyện buồn, hiện tại bụng đã đói đến mức kêu ục ục, huống chi bây giờ ở bên trong khách sạn kia vẫn còn có khách khứa, Trương nữ sĩ cùng mấy người mẹ Giang chỉ sợ cũng bận không qua nổi, cũng cần có người đến hỗ trợ.

Bệnh viện liền để lại Giang Niệm cùng tiểu trợ lý đi theo chăm sóc, mặt khác còn để trong nhà đưa cơm trưa tới, Hoắc Lăng những đồ ăn khác đều không ăn được, chỉ có thể uống một chút cháo hoa cùng nước.

Tiểu trợ lý cũng rất thức thời, thấy mọi người đều đi rồi, cũng không có ở lại làm chướng mắt. Vợ chồng trẻ trải qua nhiều tra tấn như vậy, thật vất vả mới được ở cùng một chỗ, chỉ sợ có nhiều chuyện muốn nói, cô ấy liền không đi quấy rầy.

Hoắc Lăng: “Niệm Niệm, đến đây.”

Giang Niệm nhìn Hoắc Lăng đang tựa ở đầu giường ngốc ngốc cười ngây ngô, cô chạy chậm đến, Hoắc Lăng hướng phía cô vươn tay, cô liền để tay nhỏ của mình vào, hắn nhẹ nhàng dùng sức cô liền nhào vào trong ngực hắn, tay của người đàn ông tiến vào mái tóc của cô, hơi lạnh trên môi tùy theo đó mà đi qua.

Hắn hôn đến vừa thâm sâu lại vừa nặng, cùng sự dịu dàng trước đó hoàn toàn khác biệt, giống như là đang phát tiết chút cảm xúc của mình trong thời gian không thấy cô, tình cảm mãnh liệt không cách nào có thể ngăn cản.

Hô hấp của Giang Niệm rất nhanh liền có chút khó khăn, hắn chăm chú hôn ôm, hai tay vô ý thức tiến vào dưới váy cô, vuốt ve, cảm thụ được nhiệt độ chân thật nhất của lẫn nhau.

Đây lần thứ nhất hắn dã man như vậy, siết cho eo cô đều đau, nhưng cô lại tuyệt không hề nghĩ đến việc đẩy hắn ra.

Ôm hồi lâu, hôn hồi lâu, hô hấp đều quấn lấy nhau, một chút cũng không muốn tách ra.

“Chú Hoắc, thật tốt quá, đôi uyên ương số khổ như chúng ta rốt cục lại có thể ở cùng với nhau rồi!”

Hoắc Lăng vuốt ve tóc dài mềm mại của cô, ở khóe miệng cô hôn xuống: “Thật xin lỗi, để cho em lo lắng rồi.”

Giang Niệm gật gật đầu: “Đúng là rất lo lắng, về sau anh cũng không thể lại dọa em như thế.”

“Được.”

Hoắc Lăng hôn môi của cô một lần nữa.

“Niệm Niệm, làm sao em lại ngốc như vậy chứ?”

“Hửm?”

“Nếu như anh chưa tỉnh lại, vậy hôm nay em nên làm cái gì đây? Một người bái thiên địa sao? Nếu như tương lai anh cũng một mực chưa tỉnh lại, vậy em muốn bản thân mình ở bên cạnh một người không rõ sống chết như anh sao? Sao em có thể đần độn như vậy, bất chấp hậu quả liền đem cuộc đời của mình cho anh?”

“Ai bảo cái này gọi là ngốc chứ, đây gọi là có tâm kế nha! Anh nhìn xem, không phải bây giờ anh đã tỉnh lại rồi sao, mà lại không phải là rất đau lòng với em à, có phải là anh phát hiện bản thân mình còn yêu em hơn so với trước đó không, về sau sẽ còn càng thêm yêu em, đối với em càng tốt hơn, đúng hay không?”

Hoắc Lăng bất đắc dĩ nhìn cô, lắc đầu: “Cái này làm sao có thể tính như vậy?”

Giang Niệm: “Làm sao không thể? Lời em nói liền là chân lý.”

Hoắc Lăng trầm mặc thật lâu, thấp giọng nói câu đồ đần.

Cô sờ lên gương mặt thon gầy của người đàn ông, hắn là thật sự rất gầy, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh trước kia, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected], vậy mà bây giờ liền hốc mắt đều lõm xuống, cô cúi đầu ở trên mặt hắn hôn một chút: “Bảo bối, em muốn đem anh nuôi đến trắng trắng mập mập, anh bây giờ quá gầy làm em đau lòng.”

Hoắc Lăng đưa tay đem cô gái nhỏ này đặt tại hõm vai, nói: “Được.”

“Niệm Niệm, cùng anh nói một chút chuyện, mấy ngày này anh hôn mê, em trải qua như thế nào?”

“Đương nhiên là nghĩ đến bảo bối nhà em mà vượt qua rồi.”

“Còn có gì không?”

“Còn có gì sao?” Giang Niệm kích động nói, “ Trời đất lương tâm chứng giám, trong đầu em trừ nghĩ đến anh liền không có cái gì khác!”bg-ssp-{height:px}

“......”

Hắn có chút bất đắc dĩ nắm vuốt gương mặt Giang Niệm: “Nói tiếng người.”

Giang Niệm bẹp miệng: “Em là thật sự đều nhớ đến anh mà...”

Hoắc Lăng sửng sốt một chút, chỉ cảm thấy trong lòng giống như là bị đâm một cái, hắn lần nữa trùng điệp hôn lên môi của cô.

Giang Niệm rất nhanh liền nói không ra lời, chỉ có thể dùng hết toàn lực ôm hắn.

Không đủ, hôn sâu hơn cùng ôm, giống như làm thế nào đều không đủ, làm sao đều không thể thỏa mãn được.

...

...

Sau khi tỉnh lại Hoắc Lăng lại ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa mới ra viện, mặc dù là xuất viện, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected], nhưng vẫn là cần tĩnh tâm tu dưỡng, cũng nhất định phải quay lại bệnh viện làm kiểm tra, may mắn là thời gian hắn hôn mê không lâu lắm, bình thường xoa bóp cũng không có bỏ qua, cho nên cũng không có nghiêm trọng đến mức không thể đi lại được.

Tự nhiên Giang Niệm đều cùng đi với Hoắc Lăng, bình thường lúc hai người ở nhà, còn có thể làm bạn cùng nhau, mà bây giờ Giang Niệm cũng rốt cục cũng có thời gian để viết tiếp Chương : của truyện « học thần xông về trước », chương mới mới vừa đăng lên, tự nhiên nhận được vô số bình luận, Giang Niệm lén lút nhìn một chút, lại lén lút cười một mình, bản thân cô sẽ là một câu hỏi thần bí không có lời giải trong tương lai ở Hoa Hạ, cô nhất định phải ổn định phải bình tĩnh, nghìn vạn lần không thể tự làm bại lộ thân phận!

Vì phòng ngừa mình không chịu được dụ hoặc rơi vào phàm trần, Giang Niệm nhìn qua liền nhịn đau tắt web page đi, đúng lúc đó chủ biên Dương lại cho gửi tin nhắn Wechat cho cô, nói là trang bìa của « Đại Tống » đã làm xong, ở đoạn thời gian trước đã định ra ngày xuất bản, chỉ là khi đó Hoắc Lăng còn đang bất tỉnh, cô cũng liền không để ý, giao tất cả cho chủ biên Dương xử lý.

Chủ biên Dương nói, bây giờ mọi thứ để chuẩn bị cho xuất bản sách hầu như đều đã làm xong, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue, đã bắt đầu chuẩn bị in ấn sách, qua mấy tháng nữa liền có thể phát hành đưa ra thị trường.

Nói gì thì nói, thì đây cũng là quyển tiểu thuyết thứ nhất của Giang Niệm, sẽ lấy được thành tích như nào thì chính cô cũng không nói được, cô vẫn là cảm thấy rất khẩn trương.

Nhưng cô đã toàn lực ứng phó, đã cố gắng làm được tốt nhất, cũng coi là không có thẹn với lương tâm, còn kết quả như thế nào, sau khi sách được xuất bản liền biết rồi.

“Niệm Niệm, đi thôi.”

“Ồ.”

Cúp điện thoại, Giang Niệm nhìn người đàn ông đang chống quải trượng đứng ở cửa ra vào, cô chạy chậm đến cửa, kéo cánh tay hắn nói: “Đi, đi tản bộ nào!”

Hoắc Lăng cần đi lại, mỗi sáng sớm hay ban đêm bọn họ đều sẽ đi khắp nơi, bây giờ ở trong khu nhà này đại khái là không ai không biết bọn họ, dù sao đến thời gian nhất định liền sẽ trông thấy bộ dáng ngọt ngọt ngào ngào của cô dâu mới nhà Hoắc gia, dù sao bọn họ cũng là biết tình hình thực tế, tận mắt nhìn thấy Hoắc Lăng cùng Giang Niệm đi từng bước một đi cho đến bây giờ, có thể có được một kết cục tốt như ngày hôm nay, không khỏi để cho người ta cảm thán.

Đồng thời trong lúc này, công huân của Hoắc Lăng cũng được đưa xuống, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của AnMinhTue, không chỉ có như thế, liền ngay cả chức vị cũng lên tới đại tá. Phía trên niệm tình hắn có công, năng lực lại cực kỳ xuất chúng, liền chuyển nghề cho hắn đến phía sau màn.

Cứ như vậy, công tác của hắn liền an toàn hơn rất nhiều.

Lúc này Giang Niệm mới là thật sự yên tâm, rốt cuộc bây giờ cô cũng không cần phải lo được lo mất.

Hai người đi quang hồ nhỏ một vòng, lúc này Hoắc Lăng mới nghe chuyện Giang Niệm sắp xuất bản « Đại Tống »,

“Chú Hoắc, có phải là em rất lợi hại hay không?”

Hoắc Lăng cười cười vuốt vuốt đầu cô: “Vâng, rất lợi hại.”

“Đó là dĩ nhiên, em tin tưởng độc giả xem cũng sẽ thích.” Cái đuôi của Giang Niệm đều vểnh lên bầu trời, cô đối với mình là rất tự tin.

Hai người lại đi trong chốc lát, Trương nữ sĩ tới gọi bọn họ trở về ăn cơm, Giang Niệm xa xa nói vâng ạ, nắm Hoắc Lăng liền đi trở về, Hoắc Lăng nhìn vợ mình, lại nhìn nhìn mẹ mình đang đứng cách đó không xa.

Đời này của hắn, đã viên mãn.

...

Sau khi Giang Niệm thi xong không bao lâu, « Đại Tống » rốt cục cũng được đưa ra thị trường.

Giang Niệm là một tác giả mới, trước mặt chỉ có mấy vị thầy giáo già trước đó mua sách của cô, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue còn có chủ biên Dương cũng bỏ ra chút sức, tìm mấy vị tác giả viết tiểu thuyết lịch sử giới thiệu về sách này giúp cô, Giang Niệm còn thấy rất ngượng ngùng, chủ biên Dương nói cái này không có cái gì mà ngượng ngùng cả, bởi vì mỗi vị tác giả kia ông đều đưa một bản cho họ, tự nhiên bọn họ cũng đều xem qua, đồng thời sau khi xem xong liền đuổi theo ông muốn quyển thứ hai!

Nhưng mà chủ biên Dương đã suy nghĩ kỹ, quyển sách thứ hai ông muốn chờ sang năm mới xuất bản, dù sao đến bây giờ quyển sách thứ ba còn chưa có thấy đâu!

Kể từ đó, Giang Niệm liền không tránh khỏi nhận được không ít tin nhắn thúc giục bản thảo.

Đương nhiên các bạn học cùng Giang Niệm cũng nghe nói Giang Niệm viết tiểu thuyết còn đã được xuất bản đều cực kì kinh ngạc, còn đặc biệt vui vẻ nói muốn mua mấy quyển để đưa cho bạn bè bên cạnh nhìn xem, nào biết được sau khi mua về xem xét, cái cuốn tiểu thuyết này căn bản không phải là tiểu thuyết bình thường, nếu như là bọn họ viết cũng không thể cam đoan viết tốt được như vậy!

Bạn học : “Ôi mẹ ơi, tôi còn nghĩ là Giang Niệm là tùy tiện viết quyển tiểu thuyết này, không nghĩ tới « Đại Tống » của cô ấy bất kể là hành văn vẫn là nội dung đều để cho tôi mở rộng tầm mắt, tôi chỉ định đọc một chút lúc buổi trưa, không ngờ rằng không dứt ra được liền thâu đêm đọc hết cả quyển luôn!”

Bạn học : “Tôi cũng vậy, Tôi cũng vậy! Lúc nào mới có thể ra cuốn thứ hai nha? Tôi vốn là hữu nghị mua mười quyển để đưa cho em trai em gái xem, hiện tại không chỉ có muốn đưa, còn muốn bọn nó nhất định phải xem hết! Quyển sách này thật sự rất tốt.”

Bạn học : “Đột nhiên cảm thấy thật hổ thẹn, chúng ta rõ ràng cùng học đại học ở một trường, vì cái gì Giang Niệm có thể viết ra hai quyển « Đại Tống », còn bản thân mình cái gì cũng không có?”

“......”

Một câu nói ra, bạn học trong group đều im ắng một mảnh.

Bọn họ rõ ràng có một thân thể khỏe mạnh hơn so với Giang Niệm, tinh lực càng nhiều cũng càng đủ, thế mà Giang Niệm có thể vượt qua nhiều khó khăn như vậy mà viết xong hai quyển tiểu thuyết lịch sử, đồng thời mỗi phần ở bên trong tiểu thuyết đều phải tra cứu và tìm hiểu một cách rõ ràng, đủ thấy cô đã hao tốn bao nhiêu tâm tư, cùng với sức lực của mình! Lại quay lại so sánh bản thân, liền lộ ra đặc biệt không có ý nghĩa!

Không được, nhất định phải cố gắng một chút, liều liều một phát, bằng không thì bản thân thật vô dụng...

Quuển « Đại Tống » được các phương khen ngợi mà lấy được một cái thành tích tốt, nhưng cái thành tích này chỉ là thịnh hành ở trong vòng văn học, nhưng cũng đã khiến cho cái tên Giang Niệm được mọi người biết đến!

Mà từ lúc này, qua mỗi một năm, nhà xuất bản văn nghệ Đế Đô đều sẽ ra một bộ « Đại Tống », thẳng đến khi ra được đến quyển :« Đại Tống » là hoàn tất, lượng tiêu thụ của một hệ liệt này đã có chỗ đứng ổn định ở trên bảng thành tích của các web tiêu thụ sách, chí ít cũng là bán đi hơn triệu sách.

Năm bộ của « Đại Tống » toàn bộ đã được xuất bản hết, Giang Niệm cũng đã sớm tốt nghiệp xong nghiên cứu sinh, cũng trong năm đó, « Đại Tống » còn được đề cử vào danh sách của giải thưởng văn học Mao Thuẫn.

Giải thưởng văn học Mao Thuẫn: là một trong bốn giải thưởng văn học lớn có vinh dự cao nhất ở Trung Quốc. Nó được đánh giá sâu sắc bởi giới văn học và sự chú ý của toàn xã hội trong gần năm nay.

Giải thưởng văn học Mao Thuẫn được tổ chức bốn năm một lần, là một nơi cổ vũ cho những tiểu thuyết ưu tú, giải thưởng này vì sự phồn vinh của văn học Hoa Hạ mà được tạo lên, là một trong những vinh dự lớn của người viết tiểu thuyết tại Hoa Hạ. Đây cũng là một giải thưởng cực lớn trong giới văn học này, mà cùng được đề cử với « Đại Tống » còn có bốn vị học giả vô cùng có uy vọng.

Tin tức này vừa ra, tự nhiên là lại làm không ít người sợ đến ngây ngất con gà tây.

Giang Niệm liền vui vẻ không đi nổi, còn lần lượt gọi điện thoại cho mấy cái Hoắc Bình, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải, làm tứ đại hộ pháp chung quanh cô, tại thời khắc này có phải là cảm thấy rất kiêu ngạo hay không!

”Chị liền nói rồi, cái thanh danh thiên tài này của chị cho dù các em có đi tới chỗ nào cũng đều không tránh khỏi mà, nhanh đem lồng ngực nhỏ của các em ưỡn thật cao lên, chị có thể cho các em mượn thanh danh vĩ đại này để diễu võ giương oai nha! Có cảm thấy rất vinh hạnh hay không?”

Hoắc Bình: “......”:)

Trần Nghĩa: “......”:)

Từ Lập Hải: “......”:)

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây đúng là một chuyện vui lớn, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected] huống chi Giang Niệm mới có bao nhiêu tuổi, hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học, năm đó cô tốt nghiệp cũng thành công xuất bản quyển Đại Tống đầu tiên, bây giờ cô cũng chỉ mới hai mươi bảy tuổi!

Hai mươi bảy tuổi liền có thành tựu như thế này, sao có thể không khiến cho người ta kinh ngạc chứ? Mặc dù kinh ngạc, lại cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, trừ thiên phú ra, Giang Niệm cũng rất cố gắng cùng nghiêm túc, những điều đó tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt, năm quyển sách tổng cộng cũng khoảng . triệu chữ, từ lúc cô mới chuẩn bị bắt đầu đến lúc kết thúc, liền trọn vẹn bỏ ra thời gian tám năm.

Tám năm, chỉ nói tiêng phần nghị lực này cũng đủ để cho người ta sợ hãi thán phục!

Tất nhiên cha Giang mẹ Giang cũng thấy vui vẻ đến không chịu được, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected], tranh thủ thời gian đốt hương, đem tin tức tốt nói cho liệt tổ liệt tông, lại cám ơn các lão tổ tông phù hộ, bây giờ bọn họ cũng coi là vinh quang cửa nhà. Bất luận có thể đoạt được giải hay không, chỉ cần có cái đề cử này cũng đủ để cho người ta cảm thấy phấn chấn, ông nội Giang cùng bà nội Giang cũng là đi đường mang theo gió, mỗi ngày đều cười đến mở mắt không ra, có thể nhìn thấy rõ ràng răng giả bằng vàng chói mắt của bọn họ.

Không chỉ có Giang gia, ngay cả cha Hoắc hiện tại đã nghỉ hưu đang ở nhà nghỉ ngơi cùng Trương nữ sĩ cũng là ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc ra ngoài khiêu vũ cùng mấy chị em của mình đều sẽ nói về chuyện này, đặc biệt là cha Hoắc trầm ổn như thế, mà thời điểm khi cùng mấy ông bạn già đánh cờ cũng không nhịn được mà khen khen cô con dâu nhỏ nhà ông một chút.

Làm cho người bên cạnh đều cảm giác chua đến răng đều đau.

Mà liền trong lúc này, Giang Niệm lại một lần nữa nổi tiếng, lần trước cô hot lên còn là bởi vì lúc đó cô thi được thành tích cao nhất mà trở thành Trạng Nguyên tỉnh, còn lần này, cô lấy tư cách là người trẻ tuổi nhất được đề cử tại Giải thưởng văn học Mao Thuẫn!

Ngô Văn Văn không nghĩ tới, có một ngày, cô ấy còn có thể lại một lần nữa đi phỏng vấn Giang Niệm. Cô ấy cũng không nghĩ tới Giang Niệm còn có thể nhớ kỹ mình, sau khi nghe nói thỉnh cầu của cô ấy liền đồng ý.

Kỳ thật thật nếu nói ra, cô ấy là nhìn tận mắt Giang Niệm từng bước một trưởng thành, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue cô ấy biết Giang Niệm là một cô gái thiên tài, lại không nghĩ đến cô có thể ở lúc trẻ như thế mà lấy được những thành tựu không tầm thường.

Thời gian qua đi đã chín năm, một lần nữa Ngô Văn Văn lại đi đến chỗ của Giang Niệm, vẫn là cái thư phòng ấy, cũng là một lần nữa phỏng vấn Giang Niệm.

Nhìn thư phòng có chút quen thuộc này, Ngô Văn Văn không khỏi có chút hoài niệm, lúc trước cô ấy đến phỏng vấn Giang Niệm, bản thân mình cũng chỉ là một cái phóng viên nhỏ mới ra đời, Giang Niệm cũng chỉ là một cô bé, nhoáng một cái đã qua chín năm, giờ đây Ngô Văn Văn đã ngồi vững vàng tại vị trí người chủ trì, Giang Niệm cũng càng ngày càng phát ra ánh sáng chói lóa mắt, đã từng là một cô bé mảnh mai, nay đã là một phụ nữ duyên dáng thanh lệ.

Ngược lại Ngô Văn Văn cũng không có vội vã phỏng vấn, mà cùng Giang Niệm nói chuyện phiếm vài câu, nhìn cái thư phòng chất đầy sách nói: “Đây đều là những quyển sách mà gần đây em đang xem sao? Chị có thể xem chứ?”

Giang Niệm cười nói: “Có thể, chị tùy tiện xem đi.”

Ngô Văn Văn ở trước kệ sách đi rồi đi, ống kính cũng theo đó mà di động, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad củ[email protected], nhưng mà ở thời điểm cô ấy đi đến trước bàn sách, không khỏi kinh ngạc một chút, tại sao trên bàn sách này lại để đề cùng bài tập môn vật lý cùng toán học cấp ba? Giang gia hẳn là không có ai đang là học sinh cấp ba mà.

Quả nhiên nha, học thần chính là không tầm thường, đã tốt nghiệp trung học bao nhiêu năm rồi mà còn không có đem tri thức quên đi.

Cô ấy không khỏi cảm khái một chút, để thợ quay phim quay thêm mấy cái ống kính.

Ngày phỏng vấn này tự nhiên là trò chuyện vui vẻ, làm cho Ngô Văn Văn kinh ngạc nhất chính là, ý chí trước kia của Giang Niệm cũng chưa biến đổi, một mực đang cùng vận mệnh làm đấu tranh. Nhưng mà chờ đến lúc tiết mục được phát sóng, một sự kiện bất ngờ khiến cho ở trên mạng vỡ tổ.

Bởi vì đám dân mạng mắt sắc kia đã phát hiện, ở dưới bàn sách của Giang Niệm, cùng với một chồng giấy lộn ở bên cạnh chân bàn kia, có viết mấy cái tên, còn viết một đề toán, cái này vốn là không có gì, nhưng mà mấy cái tên kia đều không tầm thường nha, ngay cả một cái đề toán kia càng không phải tầm thường, tất cả đó đều không phải chính là chương mới nhất của « học thần xông về trước » mới được đăng lên sao???!!!

Mẹ nó! Giang Niệm chính là người được đề cử tại Giải thưởng văn học Mao Thuẫn mà lại chính là tác giả “ Đại bảo bối nhà tôi” của tác phẩm « học thần xông về trước » sao???

Đại bảo bối nhà tôi là ai? Cô chính là người mà viết một quyển tiểu thuyết mất những tám năm đều không có viết xong Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue càng đáng sợ chính là, hàng năm cô đều có thể đoán trúng một chút của đề thi đại học! Học sinh tới đây quỳ bái hàng năm thật sự cũng không ít, bây giờ đã mấy năm trôi qua, fan của cô đều đã có mấy triệu! Thế mà đã qua bao nhiêu năm, ngay cả đại bảo bối là ai bọn họ cũng không biết, đã thế đại bảo bối còn chưa hề lộ mặt nói qua một chữ!

Giang Niệm là ai? Đã từng là Trạng Nguyên của kỳ thi thi cấp ba, sau đó đến thi đại học, còn là một sinh viên ưu tú của đại học lớn ở thu đô!

Bây giờ bạn lại nói vị đại bảo bối này lại chính là Giang Niệm người được đề cử tại Giải thưởng văn học Mao Thuẫn?! Tin tức này vừa được phát ra, tất cả mọi người đều bị chấn động kinh hoàng luôn rồi!!

Thời điểm Giang Niệm nhìn thấy cái tin tức này, bỗng cảm giác sấm sét giữa trời quang! Giống như một đạo sấm sét đập trúng cái đầu to thông minh của cô!

Cô quay đầu liền nhào vào trong ngực của Hoắc Lăng khóc, tuyệt vọng nói:

“Bảo bối, em nên làm cái gì đây? Giấc mơ của em, bây giờ đều đã vỡ tan nát!”

Đúng là đồ vận mệnh ghê tởm mà, cô thật sự là không muốn sống nữa! QAQ

___________________

Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, a a kít

Ngày mai sẽ kết thúc a, a a kít

___________________

Đại loại là dạo này mình bận quá, chiến đấu oanh liệt, đấu trí đấu dũng với Khóa luận tốt nghiệp, sau đó có nhiều việc còn dồn dập nữa.

Nên cũng khá lâu rồi không có động vào. (T...T)~~

Lần này edit mà cảm giác xuống tay hẳn ra, còn cảm giác hơi lủng củng nữa (mặc dù edit từ trước đến nay cũng chưa ổn lắm). Chương này mình cũng không chèn ảnh. Huhu. Vì không có thời gian làm luôn.

Nên các nàng hãy thông cảm cho mình nha.

Yêu thương.!!! ️

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio