Khinh địch vĩnh viễn là điều tối kỵ trên giang hồ. Tuy Sở Thiên Hoàng không muốn thừa nhận, nhưng hắn quả thật đã khinh địch.
Lần trước khi giao thủ với Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng chỉ biết võ công Cố Thiên Thụ rất cao. Mà sau khi hắn giao thủ với Cố Thiên Thụ, hắn mới hiểu được ba chữ ‘võ công cao’ kia rốt cuộc đại biểu cái gì.
Cố Thiên Thụ mặc bạch y, trong tay cầm kiếm, ánh mắt nhìn về phía Sở Thiên Hoàng giống như đang nhìn một người đã chết. Trước khi đâm ra một kiếm, hắn vẫn ít nói. Cho đến khi kiếm khí đến trước mặt, Sở Thiên Hoàng mới ý thức được mình đã đánh giá thấp Cố Thiên Thụ.
Vì để lấy được cành hoa lê, Sở gia đã bày mưu tính kế hơn mười mấy năm. Mà kế hoạch của bọn họ cũng thành công, lợi dụng song sinh tử Vân Đình, hạ độc vị thành thủ Kính thành tiếp theo hơn mười mấy năm…
Dùng thuốc nên mới có thể dễ dàng đến gần Cố Thiên Thụ — chuyện này luôn làm Sở Thiên Hoàng sinh ra ảo giác người đứng đầu Kính thành cũng chỉ là hạng tầm thường mà thôi. Thậm chí hắn bắt đầu dùng thái độ khinh thường đối xử với Cố Lân Đường, thậm chí bắt đầu mơ màng ảo tưởng gương mặt thành chủ rên rỉ dưới thân hắn mê người như thế nào.
Nhưng đến ngày hôm nay, Sở Thiên Hoàng mới phát hiện… mình sai, hơn nữa sai đến thái quá.
Nếu hắn không khinh địch, có lẽ hắn có thể đánh ngang tay với Cố Thiên Thụ. Thậm chí trước khi Cố Thiên Thụ lấy cành hoa lê ra, hắn có thể giành phần thắng… Nhưng đã quá muộn.
Sở Thiên Hoàng nhường Cố Thiên Thụ một chiêu — để Cố Thiên Thụ đâm ra một kiếm này.
Một kiếm này, kiếm khí như hồng, thế không thể đỡ. Sở Thiên Hoàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, không phải hắn không muốn động, mà là hắn không thể động đậy. Bốn phía càng ngày càng nồng đậm mùi hoa quế, giống như thần chết đang muốn hôn lên môi hắn, khiến lưng Sở Thiên Hoàng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Kiếm ý của Cố Thiên Thụ không người nào có thể kháng cự. Bạch y như tuyết, chân phảng phất như đang bước trên mây. Gương mặt xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng đầy sát ý, ánh mắt không hiện lên chút tình cảm nào.
Ngay lúc đó, Sở Thiên Hoàng đã ngửi thấy được mùi vị của tử vong.
Cố Thiên Thụ đoán đúng. Trái tim của hắn bị thương sẽ không chết, nhưng nếu đầu rớt, có là thần tiên thì cũng không cứu hắn được. Mà một kiếm của người nam nhân ngay trước mặt này, chính là đang hướng về phía cổ của hắn.
Kiếm khí đã đến cổ họng, Sở Thiên Hoàng lại không thể lui!
Cố Thiên Thụ không biết Sở Thiên Hoàng vì cái gì lại để mình đâm ra một kiếm. Trên thực tế hắn cũng không quan tâm — Sở Thiên Hoàng đã chọc giận hắn… giết tên này, chính là việc bây giờ hắn muốn làm nhất.
Chẳng qua một kiếm kia, Cố Thiên Thụ lại không thể đâm tiếp. Không phải hắn không muốn, mà là vì Sở Thiên Hoàng lại nói ra một câu. Sở Thiên Hoàng nói: “Cố Lân Đường, ngươi không muốn biết phụ thân ngươi chết như thế nào sao?”
Những lời này vừa ra, thân thể Cố Thiên Thụ liền tự động dừng lại — Cố Thiên Thụ không quan tâm đến người đứng đầu Kính thành tiền nhiệm chết như thế nào, nhưng nguyên chủ Cố Lân Đường lại quan tâm. Có thể nói — đây là chuyện duy nhất mà trên thế giới này Cố Lân Đường để ý đến.
Người đứng đầu Kính thành tiền nhiệm tên Cố Uyên. Thân phận của thành chủ phu nhân cũng chính là mẫu thân Cố Lân Đường lại rất thần bí —
“…” Cố Thiên Thụ dừng kiếm trước cổ họng Sở Thiên Hoàng. Chỉ cần thêm một chút nữa là có thể cắt đứt đầu Sở Thiên Hoàng nhưng hắn lại không thể cử động: “Ngươi biết?”
“Đương nhiên ta biết.” Tìm được đường sống trong chỗ chết, Sở Thiên Hoàng cũng không kinh hoảng, hắn cười vô cùng xán lạn: “Hơn nữa ta cam đoan… trên thế giới này chỉ có một mình ta biết.”
“Điều kiện?” Cố Thiên Thụ biết khi Sở Thiên Hoàng nói ra những lời này, chính là muốn đàm phán.
“Ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Dường như Sở Thiên Hoàng không lo sẽ chọc giận Cố Thiên Thụ. Hắn nói: “Nếu giết ta… cả đời này ngươi đừng hòng biết được chân tướng.”
Cố Thiên Thụ nghe thế liền nở nụ cười. Nụ cười của hắn như trăm hoa đua nở, khiến Sở Thiên Hoàng nhìn đến ngây người: “Ta nhất định phải biết?”
“… Nếu ngươi không muốn biết thì sẽ không dừng tay.”
Đúng thế, Cố Lân Đường muốn biết đáp án. Chỉ là Cố Thiên Thụ lại không phải là Cố Lân Đường, hắn không quan tâm đáp án kia rốt cuộc là cái gì. Vì thế hắn liền cười, phất tay một cái — Cổ Sở Thiên Hoàng chợt xuất hiện một vết thương.
“…” Sở Thiên Hoàng ngây ngẩn cả người, dường như không rõ vì cái gì Cố Thiên Thụ lại làm vậy… Đúng thế, trong mắt hắn, đáp án này đối với Cố Thiên Thụ mà nói phải nói là cực kỳ quan trọng.
“Sở Thiên Hoàng.” Cố Thiên Thụ nói: “Thế gian này, còn chưa xuất hiện người có thể uy hiếp ta.”
“… Ta nào dám uy hiếp tôn thượng.” Đến lúc này, nếu Sở Thiên Hoàng vẫn không có mặt thì Cố Thiên Thụ nhất định sẽ giết hắn. Đau đớn làm đầu óc hắn thanh tỉnh rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Cố Thiên Thụ cũng nhiều thêm vài phần sâu xa: “Chỉ là ta đang cầu xin tha thứ.”
“…” Cố Thiên Thụ vẫn không nhúc nhích.
“Lệnh tôn vì trúng độc mà chết. Ngài còn nhớ trận chiến với các chủ Tàn Hoa Các năm đó chứ?” Sở Thiên Hoàng đã không dám làm bộ làm tịch nữa. Hắn biết mạng mình đang nằm trong tay Cố Thiên Thụ: “Lúc ấy thành chủ đại nhân tiền nhiệm đã chiến thắng nhưng lại trúng phải một loại độc tên là Triền Hương.”
Nghe vậy, ánh mắt Cố Thiên Thụ hơi trầm lại…
“Độc kia không màu không mùi, thậm chí có thể nói là không bị trúng độc. Nhưng nếu kết hợp với mùi hoa quế thì sẽ trở thành một loại kịch độc chậm rãi thẩm thấu tựa như tằm ăn lá.” Sở Thiên Hoàng nói:bg-ssp-{height:px}
“Lệnh tôn lại thích nhất là hoa quế…”
“Làm sao ngươi biết?” Cố Thiên Thụ bỗng cảm thấy tim mình thắt lại.
“Ta có con đường riêng…” Sở Thiên Hoàng nói: “Ta vô cùng xin lỗi vì ngày trước đã mạo phạm…”
“Cút.” Cuối cùng Cố Thiên Thụ vẫn cất kiếm đi. Hắn biết Cố Lân Đường rất muốn biết đáp án, nếu Sở Thiên Hoàng đã cung cấp thông tin… từ đó truy tìm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Lần sau gặp mặt, chính là ngày chết của ngươi.” Tuy lần này tha cho Sở Thiên Hoàng, nhưng Cố Thiên Thụ vẫn không buông bỏ suy nghĩ của mình. Sở Thiên Hoàng làm việc tàn nhẫn, mình lại kết thù với hắn… Nếu có thể giết chết… hiển nhiên là điều tốt nhất.
“Vâng.” Cuối cùng Sở Thiên Hoàng cũng bảo vệ được tính mạng, chẳng qua trên mặt hắn lại không hề cảm thấy vui mừng, thậm chí có thể nói là rất phức tạp — Hắn chỉ nói cho Cố Lân Đường biết có người hạ độc phụ thân Cố Lân Đường, lại chưa nói người hạ độc kia họ Sở, là phụ thân của hắn và Vân Đình.
Mười mấy năm trước, phụ thân Sở Thiên Hoàng chết dưới kiếm hoa quế của Cố Uyên. Mười mấy năm sau, con hắn lần thứ hai suýt nữa là chết thảm dưới kiếm của con Cố Uyên.
Dường như đây là một vòng tuần hoàn cực kỳ thú vị. Sở Thiên Hoàng đứng đó, đưa tay sờ sờ vết thương trên cổ mình, không còn cười nổi nữa.
Cho đến ngày hôm nay, hắn mới chính thức một lần nữa có hiểu biết về Cố Lân Đường.
Người đứng đầu Kính thành nổi dang khắp giang hồ, sở dĩ nổi danh quả nhiên không riêng vì dung nhan tuyệt thế, mà còn có thanh kiếm làm người sợ hãi. Sở Thiên Hoàng thu lại khinh thị ban đầu, nhưng hứng thú đối với Cố Lân Đường càng thêm nồng đậm.
Thế gian này, có thể đánh một trận với hắn, chỉ sợ chỉ có nam nhân tên Cố Lân Đường mới làm được.
Kỳ phùng địch thủ, chính là chuyện làm người vui vẻ. Sở Thiên Hoàng nghĩ đến đây, trong lòng lại sinh ra một tia đáng tiếc — Nếu hắn với Cố Thiên Thụ không phải là kẻ thù truyền kiếp thì đã có thể trở thành tri kỷ.
Đáng tiếc, chuyện thế gian nào luôn được như ý. Cố Lân Đường thấy mặt hắn thì luôn nổi sát ý, mà hắn thì nhất định phải có được Cố Lân Đường. Chẳng qua giờ… cũng sắp có thể cùng Cố Lân Đường đánh một trận rồi.
Sở Thiên Hoàng ngửi hương hoa quế trong không khí, mỉm cười… Em trai, ánh mắt cũng không tệ.
…
Sau khi Cố Thiên Thụ rời đi liền trực tiếp về khách điếm. Tay hắn dính máu do cầm lấy lưỡi dao từ Sở Thiên Hoàng, cũng bởi vì thế nên làm hắn thấy vô cùng không thoải mái.
Sau khi trở lại khách điếm, Cố Thiên Thụ mã bất đình đề rửa sạch tay. Vẫn thấy bẩn, vì thế lại muốn đi tắm.
Mã bất đình đề: ngựa không dừng vó
Biểu hiện khác thường của Cố Thiên Thụ rơi vào mắt Vân Đình, hắn liền nhanh chóng đoán được đã có điều gì đó xảy ra.
“Tôn thượng đã gặp ai sao?” Vân Đình giúp Cố Thiên Thụ pha nước tắm, đứng đằng sau mát xa cho Cố Thiên Thụ.
“Sở Thiên Hoàng.” Cố Thiên Thụ còn đang suy nghĩ đến những lời Sở Thiên Hoàng nói về thành chủ tiền nhiệm – Cố Uyên. Bởi vậy xem nhẹ đôi tay bỗng dừng lại của Vân Đình.
“Thật không…” Vân Đình nói: “Tôn thượng đã giết hắn?”
“Không.” Cố Thiên Thụ nói: “Lần sau nhất định sẽ lấy mạng hắn.”
“…” Vân Đình nghe vậy không nói gì, hắn yên tĩnh hầu hạ Cố Thiên Thụ tắm, lại thay quần áo sạch sẽ cho Cố Thiên Thụ.
“Tôn thượng nên nghỉ ngơi sớm.” Trên thực tế, đối với chuyện Sở Thiên Hoàng không bị giết, tâm tình Vân Đình cực kỳ mâu thuẫn. Hắn lại không muốn lộ ra sơ hở trước mặt Cố Thiên Thụ vì thế đành phải nói: “Ngày mai Xuân Viên mở rồi.”
“Ờ.” Cố Thiên Thụ cho rằng Vân Đình trầm mặc là bởi vì mình không thể giết chết Sở Thiên Hoàng. Nhưng hắn lại không có gì để nói, đành ờ một tiếng rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Thật ra tâm tình của hắn cũng khá vi diệu, dù biết được tin tức của Cố Uyên nhưng vẫn không thể buông tha cái tên phiền phức Sở Thiên Hoàng được.
“…” Nếu tôn thượng giết anh mình thì sẽ thế nào đây? Vấn đề này đối với Vân Đình mà nói rất là khó khăn, khó đến nỗi hắn hoàn toàn không nghĩ ra được đáp án.
Hắn ở bên cạnh Cố Thiên Thụ chính là vì muốn phản bội người nọ. Nhưng nếu có một ngày phản bội lại biến thành một loại tình cảm càng thêm sâu đậm, Vân Đình bắt đầu không biết nên xử lý thế nào.
Vận mệnh có đôi khi thật trớ trêu, cứ luôn khiến con người phải lựa chọn những vấn đề khó cả đôi đường. Cho đến nay, Vân Đình vẫn không biết rốt cuộc nên lựa chọn thế nào mới là câu trả lời chính xác.