Ba ngày sau, tất cả sẽ thật sự ổn sao? Dù trong lòng ôm hoài nghi, nhưng Chúc Thanh Trạch cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Thủ đoạn của Sở Thiên Hoàng, Chúc Thanh Trạch đã gặp qua rất nhiều lần. Nhưng hắn cực kỳ không muốn đối mặt trực tiếp với người nam nhân này.
Nhưng chuyện này thật sự sẽ dễ dàng chấm dứt sao. Chúc Thanh Trạch không biết đáp án, hắn cũng không đoán ra được đáp án.
Buổi chiều đầu tiên rời thành, Cố Thiên Thụ ngủ rất sâu. Thân thể hắn vô cùng mệt mỏi, vừa đụng đến giường liền ngủ say.
Nhưng dù đang ở trong mộng, Cố Thiên Thụ lại không quên được ánh mắt kia của Vân Đình. Bị mặt nạ che khuất khuôn mặt, chỉ có ánh mắt mới có thể biểu đạt được tình cảm trong lòng người nọ.
Cố Thiên Thụ thấy Vân Đình đang rơi lệ, lại còn gọi hắn: “Tôn thượng, tôn thượng…”
Sau khi đến thế giới này, Vân Đình là người mà Cố Thiên Thụ tiếp xúc nhiều nhất. Có lẽ là do giống như trường hợp chim non, nên khi biết người nọ phản bội, Cố Thiên Thụ lại chỉ cảm thấy nồng đậm bi thương và phẫn nộ, mà không có một chút căm hận với Vân Đình.
Chim non mở mắt chào đời sẽ nhận định thứ đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ.
Vì cái gì hắn lại phản bội mình? Là bởi vì hắn phát hiện mình không phải là tôn thượng của hắn sao? Dù đang ở trong mơ nhưng chân mày Cố Thiên Thụ vẫn nhăn chặt, vết thương trên tay và trên cổ khiến giấc ngủ của hắn không được yên ổn, dường như sẽ tỉnh lại ngay tức thì.
Trong mơ, mũi kiếm sắc bén xuyên thấu ngực Vân Đình, Cố Thiên Thụ lại mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Một bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu đôi mày đang nhíu lại, chủ nhân bàn tay khẽ thở dài: “Tôn thượng…”
Hơi thở dồn dập của Cố Thiên Thụ ngừng lại, những cảnh tượng đáng sợ trong mơ không còn nữa, chỉ có bóng tối bao trùm khiến Cố Thiên Thụ triệt để trầm mê trong đó.
Khi Sở Địa Tàng xuất hiện ở trong phòng Cố Thiên Thụ, nhìn thấy tôn thượng đến cả trong mơ mà vẫn nhíu chặt mày.
“Luyến tiếc đến thế sao?” Đứng bên cạnh Sở Địa Tàng, giọng Sở Thiên Hoàng bỡn cợt trêu đùa: “Cho hắn uống một viên Tiền Trần Vong thì hắn sẽ quên hết tất cả thôi.”
“…” Sở Địa Tàng hoàn toàn không để ý tới lời trêu đùa của Sở Thiên Hoàng. Hắn ngồi cạnh giường, trầm mặc nhìn Cố Thiên Thụ, nhìn vết thương trên cổ tôn thượng, nhìn sắc mặt tôn thượng trắng bệch.
“Nếu ngươi không muốn đợi, bây giờ cũng có thể mang hắn về.” Mèo vờn chuột là sở thích của Sở Thiên Hoàng, nhưng hắn không dám trông mong em trai mình lại dám đối xử như thế với Cố Lân Đường: “Sau đó muốn làm cái gì… thì làm cái đó…”
“Chờ thêm một chút nữa.” Sở Địa Tàng rất muốn mang Cố Thiên Thụ về, nhưng lại sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của tôn thượng. Vì thế hắn chỉ có thể tự nhủ với lòng, chờ thêm một chút nữa.
“Có chờ đến bao lâu cũng vô dụng thôi.” Sở Thiên Hoàng sao có thể không biết Sở Địa Tàng đang suy nghĩ gì. Hắn trực tiếp tiến lên, một tay ôm lấy Cố Thiên Thụ đang hôn mê vào lòng: “Ngươi cho rằng ba ngày sau hắn sẽ có thể tha thứ cho kẻ phản đồ là ngươi sao? Không nói đến chuyện khác, chỉ với cái khuôn mặt này của ngươi thôi thì cũng đừng mong hắn cho ngươi chút hoà nhã.”
Đúng thế, gương mặt Sở Địa Tàng và Sở Thiên Hoàng giống nhau như đúc, đã định trước không có cách nào được Cố Thiên Thụ nhìn một cách ôn nhu.
“Chậc chậc, nhìn này, xem ra ta ra tay rất nặng nha.” Trước khi Cố Thiên Thụ chìm vào giấc ngủ, cổ áo đã mở rộng sẵn. Lúc này bị Sở Thiên Hoàng ôm vào ngực lại càng lộ ra một đống da thịt tuyết trắng làm hiện rõ vết thương ghê người: “Mỹ nhân như hoa… ta lại vụng tay làm gẫy hoa rồi.”
“Đủ rồi.” Sở Địa Tàng vô cùng bất mãn với thái độ của Sở Thiên Hoàng. Nhưng hắn biết tính tình anh mình xưa nay đã vậy, còn mong Sở Thiên Hoàng đứng đắn sao, tuyệt đối là chuyện không thể nào.
“Haiz.” Sở Thiên Hoàng vừa than thở, vừa dùng tay nắm lấy cằm Cố Thiên Thụ. Vì trước đó đã dùng thuốc lên người Cố Thiên Thụ nên bọn họ không cần lo lắng hắn sẽ đột nhiên tỉnh lại: “Cành hoa quế kia… xem ra còn phải tốn thêm chút thời gian nữa.”
“Ưm.” Cũng không biết có phải do Sở Thiên Hoàng dùng lực quá độ nên đụng chạm đến vết thương hay không mà Cố Thiên Thụ lại rên lên một tiếng.
“Ngươi không thể ôn nhu một chút hay sao.” Sở Địa Tàng đẩy Sở Thiên Hoàng ra: “Ta phải nói với ngươi biết bao nhiêu lần nữa hả?”
“… Được, được rồi, là ta sai.” Làm một người anh, Sở Thiên Hoàng vô cùng dung túng em trai mình. Hắn thở dài: “Có vợ liền quên anh. Haiz, thật hoài niệm khi còn bé, cái lúc mà ngươi chạy theo sau mông ta nha.”
“…” Sở Địa Tàng trừng Sở Thiên Hoàng một cái, bọn họ nào có tuổi thơ. Khi hắn được sáu tuổi đã bị đưa vào Kính thành, mà Sở Thiên Hoàng thì đi trước hắn nửa canh giờ. Sao có thể có cảnh tượng mình chạy theo sau mông tên kia được!
“Thích thì mau tranh thủ đi.” Sở Thiên Hoàng bình tĩnh khuyên giải, an ủi Sở Địa Tàng: “Thứ mà người Sở gia muốn, không có gì là không chiếm được.”
Sở Địa Tàng nhìn Cố Thiên Thụ đang hôn mê trong ngực mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Cố Thiên Thụ.
Đôi môi không có chút máu lại lạnh lẽo như băng. Nhiệt độ thân thể Cố Thiên Thụ vào ngày thường cũng thấp, chứ nói chi đến sau khi bị thương, ôm vào ngực quả thật giống như đang ôm một cục nước đá.
“Ưm~…” Đôi môi bị xâm nhập, Cố Thiên Thụ ngửa đầu lên muốn né đi. Nhưng động tác này lại động đến vết thương trên cổ khiến hắn lập tức co rúm người lại.bg-ssp-{height:px}
“Nhìn bộ dạng đáng thương này đi. Có ai từng nghĩ qua sẽ nhìn thấy bộ dạng này trên người Cố Lân Đường cơ chứ?” Nhìn thấy bộ dạng này của Cố Thiên Thụ, tâm tình Sở Thiên Hoàng cũng có chút phức tạp. Nếu là trước kia khi hắn nhìn thấy thì chắc sẽ còn trêu đùa mấy câu, nhưng chẳng qua hiện giờ tâm tình đã thay đổi, ngược lại đối đãi với Cố Thiên Thụ có thêm vài phần tôn trọng.
Chỉ có địa vị ngang nhau mới có thể được dùng hai từ tôn trọng.
Giá trị vũ lực cực cao trong nhiều thời điểm có thể nói là vô địch. Nhưng khi đối thủ của ngươi chẳng những có thế lực, mà còn có vũ lực thì ngươi sẽ phát hiện… Thì ra có đôi khi vũ lực cũng không phải vạn năng.
Đôi môi lạnh lẽo khiến Sở Địa Tàng muốn dừng cũng không dừng được. Hắn từng chút từng chút một xâm nhập vào khoang miệng Cố Thiên Thụ, nhấm nháp lấy hương vị mình nhung nhớ đã lâu.
Bờ môi cùng cái lưỡi mềm mại khiến Sở Địa Tàng như muốn mê loạn. Hắn siết chặt lấy vòng eo Cố Thiên Thụ, bộ dạng kia như muốn ăn tươi nuốt sống người nọ vào bụng.
“Ah~ ha~ a~” Tiếng nước ái muội vang lên. Lần thứ hai, đôi mày Cố Thiên Thụ nhăn lại, khuôn mặt trắng bệch cũng hiện lên màu đỏ ửng không bình thường.
“Sở Địa Tàng, kiềm chế một chút.” Cũng may Sở Thiên Hoàng kịp thời cản lại. Hắn nhìn ánh mắt Sở Địa Tàng, dở khóc dở cười: “… Nếu đã muốn như vậy thì mang về đi.”
“…” Sở Địa Tàng dừng lại động tác, cúi đầu nhìn Cố Thiên Thụ, dường như là đang nghiêm túc tự hỏi lời Sở Thiên Hoàng nói.
“Nếu không quyết định nữa thì trời sáng đó.” Sở Thiên Hoàng nói: “Đi thôi.”
Do dự một lát, cuối cùng Sở Địa Tàng vẫn đặt Cố Thiên Thụ xuống, rời đi cùng Sở Thiên Hoàng — Tôn thượng trong lúc ngủ say thật khiến người mê muội. Vì hắn không mở mắt ra nên mình mới không nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng kia thôi.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng rời đi không lâu thì dược tính liền tiêu tán. Cố Thiên Thụ mông mông lung lung mở mắt ra, ánh mắt tê dại — Hình như hắn mơ thấy Vân Đình, còn mơ thấy… Vân Đình hôn mình.
Đưa tay lên chạm vào môi mình, Cố Thiên Thụ ngây người.
Cảm xúc trên môi thực rõ ràng, giống như đây không phải là một giấc mơ, mà là chuyện chân thật đã xảy ra. Khí tức Vân Đình vờn quanh mình, Cố Thiên Thụ thậm chí còn nghe thấy hắn gọi: “Tôn thượng.”
Cũng không biết là may mắn hay bi ai, Cố Thiên Thụ ho khan vài tiếng — Hắn phát hiện nội thương của hắn càng thêm nghiêm trọng, bước xuống giường thôi mà cũng khiến hắn đau đớn.
Đưa tay sờ sờ trán mình, không chút bất ngờ phát hiện mình bắt đầu phát sốt — cả người cứ mơ mơ màng màng. Cố Thiên Thụ tỏ vẻ, hắn thấy mình sắp đi đời tới nơi rồi.
Vừa ho khan, vừa từ bước xuống giường muốn uống chén nước ấm; lại phát hiện ở trong phòng ngay cả một cái chén cũng không có chứ đừng nói chi tới nước ấm. Cố Thiên Thụ phản xạ có điều kiện hô: “Vân Đình…”
Đương nhiên không có người đáp lại. Biểu tình Cố Thiên Thụ cứng lại, sau đó ánh mắt chậm rãi lạnh lẽo.
Không có Vân Đình, từ nay về sau… cũng sẽ không có người tên Vân Đình nữa.
Hôm nay trời mưa, Cố Thiên Thụ thay quần áo xong mới đi ra ngoài.
“Lân Đường, dậy sớm thế… Sao mặt ngươi đỏ vậy?” Chúc Thanh Trạch vừa thấy bộ dạng Cố Thiên Thụ liền biết không ổn. Hắn vội vàng tiến lên, đưa tay sờ trán Cố Thiên Thụ: “Ngươi bị sốt.”
“Ừ.” Cố Thiên Thụ mơ màng.
“Nghi Nguyên, Nghi Nguyên, mau đến xem.” Chúc Thanh Trạch nhanh chóng gọi bằng hữu đại phu của mình.
Chung Nghi Nguyên nghe vậy lập tức đi tới, cầm lấy tay Cố Thiên Thụ bắt mạch: “Xem ra nội thương rất nghiêm trọng… Sao hôm qua ngươi không nói gì?”
“…” Chúc Thanh Trạch không còn lời gì để nói. Hắn nên biết vị bằng hữu này của mình có bao nhiêu phần không được tự nhiên.
“Ta đi sắc thuốc.” Làm một đại phu, Chung Nghi Nguyên hiển nhiên rất bất mãn với loại người không biết quan tâm tới thân thể mình như Cố Thiên Thụ: “Thương thế của ngươi chỉ sợ không tĩnh dưỡng mấy tháng thì đừng mong khôi phục. Còn cái tay của ngươi nữa, nếu để mặc thêm hai ngày nữa thì trực tiếp chặt luôn đi.”
“…” Cố Thiên Thụ yên lặng ngẩng đầu nhìn Chung Nghi Nguyên một cái, không nói không rằng.
“… Thôi được rồi, lão Chung.” Chúc Thanh Trạch chưa từng trông mong Cố Thiên Thụ sẽ nói cái gì. Hắn cười khổ: “Lân Đường, ngươi nên quan tâm đến thân thể mình nhiều hơn.”
“Ờ.” Cuối cùng Cố Thiên Thụ vẫn không nói gì, chỉ gật gật đầu. Thật ra cũng không phải hắn không quan tâm đến thân thể bản thân, chỉ là trong lúc nhất thời sơ suất mà thôi…
“Đi nghỉ ngơi đi.” Chúc Thanh Trạch thấy thế cũng không nói gì nữa, chỉ nói: “Hai ngày nữa còn phải đi xa.”