Đến khi nội lực khôi phục, chuyện đầu tiên mình làm sẽ là gì đây. Cố Thiên Thụ đã sớm bắt đầu tự hỏi vấn đề này: là giết Sở Thiên Hoàng hay là băm Sở Địa Tàng, hay là… trực tiếp giết cả hai.
Nhưng đến khi ngày đó tới, Cố Thiên Thụ mới phát hiện: so với trước kia, tâm của hắn đã cứng rắn hơn nhiều lắm.
Vân Đình đã chết, người đứng trước mặt mình chính là Sở Địa Tàng. Một người chưa từng gặp, một nam nhân vô cùng xa lạ. Hắn phản bội mình, cầm tù mình, thậm chí còn mưu toan làm chuyện dơ bẩn với mình.
Ký ức có đồng hóa một con người hay không, Cố Thiên Thụ không rõ lắm. Điều hắn rõ nhất chính là hiện giờ hắn cũng có một vài giác ngộ giống như Cố Lân Đường — Ở thế giới này, mạng người không hề đáng tiền.
“Đau sao?” Kiếm… dù không phải là bảo kiếm gì nhưng ở trong tay Cố Thiên Thụ, dù có cùn mấy cũng trở nên sắc bén. Hắn cầm thanh kiếm trong tay, mũi kiếm sắc bén đâm vào ngực người nam nhân đang quỳ trước mặt mình.
Sắc mặt Sở Địa Tàng tái nhợt, ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Mỗi ngày hắn đều đến chỗ Cố Thiên Thụ xem một lần, nhưng lại không ngờ, lại có một ngày bị Cố Thiên Thụ dùng một kiếm đâm vào tim: “Tôn thượng, ngài… nội lực ngài… khôi phục?”
“Thất vọng?” Từ khi biết Sở Địa Tàng phản bội mình, Cố Thiên Thụ chưa bao giờ dùng giọng điệu ôn nhu nói chuyện với Sở Địa Tàng. Chẳng qua biểu tình lại cho Sở Địa Tàng biết, người nọ rất hận hắn.
Đúng là Cố Thiên Thụ hận Sở Địa Tàng. Từ khi hắn đến thế giới này, hắn chỉ tín nhiệm có một mình Vân Đình. Nhưng khi hắn đối mặt với Sở Thiên Hoàng, người mà hắn tín nhiệm lại phản bội hắn.
“Đau… rất đau.” Sở Địa Tàng cười khổ. Hắn ngẩng đầu nhìn Cố Thiên Thụ, đôi mắt như muốn rơi lệ: “Tôn thượng… Vân Đình làm sao dám thất vọng.” Chỉ là hắn không cam lòng, không cam lòng! Nếu nói Cố Lân Đường là vị thần trên chín tầng mây thì nội lực chính là đôi cánh của người nọ. Hắn đã từng thành công bẻ gãy cánh người nọ, nhưng cuối cùng tôn thượng của hắn vẫn một lần nữa bay lên trời cao, mà hắn… sẽ không còn được gặp lại người nọ nữa.
Ý nghĩ vừa sinh ra, sẽ rất khó tiêu tán. Mà lúc đó ánh mắt Sở Địa Tàng ánh cũng trở nên u ám. Biểu hiện này của Sở Địa Tàng khiến Cố Thiên Thụ sinh ra vài phần kinh ngạc. Trong chuyện này, đáng lẽ hắn mới là khổ chủ tức giận, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của Sở Địa Tàng, ngược lại lại thấy có vài phần ủy khuất.
“Ngươi ủy khuất cái gì.” Cố Thiên Thụ dùng lực đâm thanh kiếm vào sâu thêm vài phần, cười lạnh: “Ta thiếu nợ ngươi?”
“Tôn thượng…” Sở Địa Tàng vươn tay cầm lấy mũi kiếm, cũng mặc kệ ngón tay của mình bị cắt đến máu chảy đầm đìa, chỉ bi thiết nói: “Tôn thượng đừng bỏ rơi ta…”
Cố Thiên Thụ không nói, cũng không động.
“Vân Đình làm bạn với tôn thượng hơn hai mươi hai năm.” Sở Địa Tàng thấp giọng nói: “Khi mới gặp tôn thượng, tôn thượng chỉ mới là một đứa bé năm tuổi, mà Vân Đình đã được bảy tuổi.”
“Khi bé, tôn thượng không được lão thành chủ yêu thương, thậm chí vì luyện võ mà suýt mất đi tính mạng. Con đường này rốt cuộc gian khổ bao nhiêu, mệt mỏi bao nhiêu, Vân Đình đều rõ ràng.” Sở Địa Tàng nói xong, nước mắt chảy dài. Hắn nhìn Cố Thiên Thụ, mặt mày thê lương khiến người thương tiếc: “Là tại Vân Đình, tại Vân Đình ôm tâm tư bất chính với tôn thượng…”
“Trước đó tôn thượng chưa từng bảo Vân Đình ăn chung, cũng chưa bao giờ quan tâm Vân Đình…” Sở Địa Tàng nói: “Nếu tôn thượng vẫn như trước, Vân Đình sẽ an phận thủ thường… là một con chó của Kính thành.”
“Nhưng, nhưng…” Sở Địa Tàng đã nói không nên lời. Miệng hắn trào máu tươi, biểu tình hèn mọn nhìn Cố Thiên Thụ: “Tôn thượng, tôn thượng…”
Tuy Sở Địa Tàng không nói tiếp, nhưng Cố Thiên Thụ đã hiểu được ý hắn — Kết quả này chính là do mình tạo nên. Nếu mình vẫn là Cố Lân Đường thì sẽ không khiến Sở Địa Tàng ảo giác như vậy, lại càng không… Không đúng, coi như mình không đối tốt với hắn thì thân phận gian tế của Sở Địa Tàng vẫn không thể thay đổi! Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Thiên Thụ trở nên sắc bén hơn: “Ngươi vẫn luôn là kẻ phản bội.”
“Đúng vậy.” Khí tức Sở Địa Tàng dần yếu đi, hắn vừa ho ra máu vừa nói: “Khi Vân Đình bị đưa vào Kính thành thì đã bị đóng dấu phản đồ, nhưng… Nếu không phải mơ tưởng vượt qua ranh giới, Vân Đình… Mạng này… khụ khụ khụ, chính là của tôn thương… cũng…”
Những lời hắn nói là thật sao? Nghe thật giả dối, nhưng vẻ mặt của hắn, ánh mắt của hắn, đều đang nói cho Cố Thiên Thụ biết hắn nói thật.
Cố Thiên Thụ vốn nên vững như Thái Sơn nhưng bàn tay lại hơi run rẩy.
“Tôn thượng…” Sở Địa Tàng biết mình đã không thể lưu Cố Thiên Thụ lại. Hắn cười thảm, nhìn chằm chằm người trước mặt, như muốn khắc sâu bộ dạng người này vào sâu trong đầu, miệng thốt lên hai chữ đã được khắc sâu trong tim: “Tôn thượng…”
Cố Thiên Thụ trầm mặc nhìn. Hắn biết lúc này mình không nên mềm lòng nhưng hắn lại không thể xuống tay — Giết người này đi, Cố Thiên Thụ, hãy nhớ đến lúc người này phản bội ngươi thế nào. Giết người này đi, Cố Thiên Thụ, hãy nhớ lại hắn vũ nhục ngươi thế nào. Giết người này đi, chỉ có giết người này mới có thể bình ổn lửa giận trong ngươi. Cố Thiên Thụ, mạng người ở thế giới này không hề đáng giá!
Nhưng mà dường như đã không cần Cố Thiên Thụ ra tay, khí tức Sở Địa Tàng mỏng manh dần đi. Máu hắn chảy đầy đất, làm giày Cố Thiên Thụ cũng nhiễm đỏ một mảng.
Hương vị khó ngửi, tanh hôi ghê tởm. Ánh mắt Cố Thiên Thụ hiện lên tia đau đớn không rõ, chậm rãi thu kiếm về. Sau đó hắn ngồi xổm xuống, chạm vào mạch đập trên cổ Sở Địa Tàng.
Đã không còn đập, thậm chí làn da cũng trở nên lạnh như băng. Tay Cố Thiên Thụ nắm chặt chuôi kiếm, cuối cùng vẫn không chặt đầu Sở Địa Tàng.bg-ssp-{height:px}
Hắn nên chặt, có lẽ Sở Địa Tàng cũng là quái vật giống như Sở Thiên Hoàng. Cố Thiên Thụ tự nói với mình, nhưng dù có nghĩ như thế, hắn lại không thể xuống tay được.
Chặt đầu khác với cắt cổ. Dù Cố Thiên Thụ có chuẩn bị tâm lý thế nào… nhưng hắn vẫn không thể làm được. Nói cho cùng… hắn vẫn không phải Cố Lân Đường.
“Lân Đường…” Vừa mới vào phòng, Chúc Thanh Trạch liền thấy được một màn này. Miệng hắn khẽ run lên, lập tức cười khổ: “Ngươi giết hắn?”
“Có lẽ còn chưa chết.” Ánh mắt Cố Thiên Thụ lạnh lùng: “Đi thôi.”
“Được.” Chúc Thanh Trạch nói: “Hình như Chung Nghi Nguyên bị nhốt ở nơi khác… Chúng ta đi tìm hắn trước đã.”
Cố Thiên Thụ gật gật đầu, cầm kiếm đi ra ngoài. Nhưng còn chưa ra khỏi cửa liền phát hiện hắn không cảm nhận được bước chân Chúc Thanh Trạch đi theo.
“Không chặt đầu hắn sẽ không sao chứ?” Chúc Thanh Trạch rất hận hai anh em Sở gia. Hắn nói: “Bọn họ chính là quái vật.”
Cố Thiên Thụ vẫn không nói gì, chỉ ném thanh kiếm trong tay qua cho Chúc Thanh Trạch, ý tứ thực rõ ràng — Nếu ngươi muốn chặt thì tự chặt đi.
Sắc mặt Chúc Thanh Trạch âm tình bất định, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm. Dường như hắn biết Cố Thiên Thụ không thể chấp nhận được cảnh tượng đó, vì thế nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta sẽ theo sau.”
Cố Thiên Thụ gật gật đầu, đi ra.
Bên ngoài sân, kỳ hoa dị thảo muôn hình vạn trạng. Nếu là trong ngày thường, có lẽ sẽ thu hút ánh mắt Cố Thiên Thụ. Nhưng khi đến nơi này, Cố Thiên Thụ nào có tâm tình thưởng thức. Hiện giờ mới được khôi phục nội lực nên hắn mới nhìn lướt qua một chút.
Sân vườn này quả thật rất xinh đẹp. Cố Thiên Thụ chờ một hồi lại phát hiện bên trong phòng lại không có một chút động tĩnh nào — Hắn tưởng Chúc Thanh Trạch sẽ ra nhanh thôi nhưng vừa quay đầu liền hiểu đã có chuyện xảy ra.
Quả nhiên, vừa đẩy cửa ra, Cố Thiên Thụ liền thấy Chúc Thanh Trạch đang giằng co với Sở Thiên Hoàng. Nói là giằng co là đã nói quá, bởi vì Sở Thiên Hoàng đang vô cùng nhàn nhã ngồi trên ghế; mà Chúc Thanh Trạch thì tay cầm kiếm mà mặt lại đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được.
“Đúng là có thủ đoạn nha.” Nhìn em trai nhà mình bị trọng thương, dù Sở Thiên Hoàng có tốt tính đến cỡ nào cũng phải tức giận. Huống chi tính tình hắn có khi nào tốt, hắn mỉa mai nhìn Cố Thiên Thụ, cười cười: “Thành chủ quả nhiên thật có thủ đoạn. Chỉ với khuôn mặt, ánh mắt thôi là đã đủ để đứa em trai ngốc nghếch của ta vươn cổ chờ chết.”
Vốn Cố Thiên Thụ không muốn nhiều lời với Sở Thiên Hoàng. Người nam nhân này rất xảo quyệt, nếu tốn thời gian đi tranh cãi thì chi bằng im lặng nghĩ cách thoát thân còn hơn.
Nếu hiện giờ chỉ có mỗi một mình Cố Thiên Thụ, hiển nhiên hắn sẽ dễ dàng rời đi. Nhưng trong phòng lại có một Chúc Thanh Trạch không có giá trị vũ lực cao. Nếu hắn đánh nhau với Sở Thiên Hoàng, Chúc Thanh Trạch không tránh khỏi bị liên lụy… Mà với tính tình độc ác vốn có của Sở Thiên Hoàng, không chừng tên điên kia sẽ tiện tay giết chết Chúc Thanh Trạch.
“Nếu hôm nay đã vậy, xem ra Sở gia ta đã không thể níu kéo người đứng đầu Kính thành ở lại được rồi.” Nhưng ngoài dự kiến của Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng lại nhượng bộ: “Vậy xin mời đi, ta không tiễn.”
Cố Thiên Thụ và Chúc Thanh Trạch đều xuất hiện một tia nghi ngờ — Sở Thiên Hoàng lại dễ nói chuyện như vậy làm bọn họ trở tay không kịp.
“Chẳng lẽ thành chủ lại thích ở đây, không muốn đi?” Sở Thiên Hoàng lạnh lùng nhìn thoáng qua Sở Địa Tàng như đã không còn hơi thở: “Hay là thất vọng vì hôm nay chưa lấy được cái đầu của em trai ngốc nghếch nhà ta?”
“Đi thôi.” Chúc Thanh Trạch ra quyết định. Dù Sở Thiên Hoàng có âm mưu gì, chỉ cần Cố Thiên Thụ rời khỏi nơi này, vậy thì sẽ khó phát huy tác dụng.
Cố Thiên Thụ do dự một chút, cũng gật gật đầu.
“Đi, đi tốt nha.” Sở Thiên Hoàng bắt chéo chân, chờ đến khi hai người rời đi liền lạnh lùng mở miệng: “Người không đi thì làm sao có thể khiến ngươi hạ quyết tâm. Đúng không, Địa Tàng?”
Người nằm trên sàn vẫn không nhúc nhích, dường như không nghe thấy lời Sở Thiên Hoàng nói.
“Chỉ có mất đi, mới biết có bao nhiêu thống khổ.” Sở Thiên Hoàng khom lưng xuống, ánh mắt hờ hững nhìn Sở Địa Tàng vẫn như trước không hề thấy có chút biểu hiện tức giận nào: “Không ngoan tâm, không quyết tâm thì làm sao có thể ra tay ác độc; làm sao có thể có được những thứ mình muốn.”
“Cố Lân Đường, ta cho ngươi tự do mấy ngày. Ngược lại, ta rất muốn xem thử: đến tột cùng là ngươi thắng, hay là ta… thắng.”