Lúc cành hoa quế được sử dụng cũng là ngày Cố Thiên Thụ như chiếc đèn cạn dầu.
Cố Thiên Thụ đã biết rõ điều này từ khi bước vào thế giới này. Nhưng hiện tại, hắn lại không thể không mạo hiểm — Theo như ý của hệ thống thì sau khi dùng cành hoa quế để hồi sinh Sở Thiên Hoàng thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cố Thiên Thụ hy vọng đó là một kết cục tốt đẹp. Nhưng sâu trong thâm tâm của hắn lại có một giọng nói không ngừng mách bảo — đừng tin lời hệ thống, ngươi sẽ bị tên kia gạt.
Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, không còn có con đường thứ ba để Cố Thiên Thụ lựa chọn.
Ba ngày sau, mới sáng sớm mà mưa đã nhỏ giọt.
Cố Thiên Thụ dậy sớm, sau khi ăn sáng xong thì nói với Sở Địa Tàng.
“Ta muốn thăm mộ Sở Thiên Hoàng.” Cố Thiên Thụ hỏi: “Được không?”
Sở Địa Tàng đặt đôi đũa xuống, mặt không đổi sắc nhìn Cố Thiên Thụ một cái, sau đó chậm rãi gật gật đầu. Hắn không biết tại sao Cố Thiên Thụ lại muốn đi thăm mộ Sở Thiên Hoàng. Hắn chỉ biết một điều, chỉ cần Cố Thiên Thụ không đề cập đến chuyện rời đi thì mọi chuyện sẽ ổn.
Sau khi được Sở Địa Tàng cho phép, Cố Thiên Thụ cầm ô bước ra ngoài, Sở Địa Tàng thì đi theo sau lưng hắn.
Tối qua mưa to cả đêm nên bùn đất dưới chân vô cùng ẩm ướt. Cành cây ngọn cỏ trong rừng đào được tưới nước cả đêm nên nhìn có vẻ sạch sẽ thoáng đãng.
Cố Thiên Thụ đi rất chậm, vừa đi vừa thương lượng chuyện khôi phục nội lực với hệ thống.
“Chờ đến khi người đến bên cạnh mộ Sở Thiên Hoàng, ta sẽ khôi phục lại nội lực cho ngươi.” Hệ thống nói: “Nhưng thời gian rất ngắn, ngươi phải biết nắm bắt cơ hội… Chắc chắn Sở Địa Tàng sẽ ngăn cản ngươi, nhưng không sao… Võ công của ngươi lại cao hơn hắn…”
Lời lẽ thật dụ hoặc lòng người. Cố Thiên Thụ cảm thấy hệ thống tựa như một mụ phù thủy ác độc đáng giận, không ngừng buông lời mê hoặc để dụ hắn nhảy xuống vực sâu. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể tin vào lời mụ phù thủy độc ác này thôi.
Mộ Sở Thiên Hoàng vẫn y như những gì Cố Thiên Thụ từng nhìn thấy, không hề có bia. Chỉ là một gò đất hơi nhô lên, chứng tỏ đây là một phần mộ.
“Sao không lập bia.” Cố Thiên Thụ hỏi.
“Hắn không muốn.” Sở Địa Tàng thản nhiên nói: “Nếu có thể, ngay đến cả mộ, hắn cũng không muốn lập.” — Chỉ muốn biến mất không lưu lại chút dấu vết nào trên thế giới này, cũng không thèm biết người ở lại có bao nhiêu thống khổ.
Đúng là một con người vừa cay nghiệt lại vừa ích kỷ.
Cố Thiên Thụ lẳng lặng cầm ô đứng trước mộ Sở Địa Tàng, cho đến khi hệ thống lên tiếng.
Hắn nghe thấy hệ thống nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Được rồi.” — Được rồi, ngươi có thể khôi phục được nội lực.
Ngay sau đó, Cố Thiên Thụ cảm thấy đan điền như một bình nước rỗng được rót đầy nội lực. Hắn quay đầu lại nhìn Sở Địa Tàng – người đang không hiểu gì, lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn.
Sở Địa Tàng không rõ vì sao Cố Thiên Thụ lại cười như vậy, tim hắn sinh ra một dự cảm xấu. Sau đó… hắn nhìn thấy Cố Thiên Thụ giơ tay lên.
Đôi tay thon dài trắng nõn kia căn bản không giống bàn tay đã từng cầm kiếm, ánh sáng trắng sữa tụ tập lại trong lòng bàn tay — Mặt Sở Địa Tàng đờ đẫn, yếu ớt nói: “… Ngươi…”
Sở Địa Tàng đã đoán đúng, Cố Thiên Thụ đã khôi phục lại nội lực.
“Xin lỗi.” Lòng bàn tay Cố Thiên Thụ xuất hiện một cành hoa quế. Cành đen, lá xanh, cánh hoa nhỏ bé lấm tấm chấm trắng, là những đặc điểm quen thuộc mà Sở Địa Tàng từng nhìn thấy.
“Ngươi… gạt ta?” Sở Địa Tàng vẫn đờ đẫn, như là không thể chấp nhận được hiện thực.
“Không thể cứ để như vậy mãi được.” Cố Thiên Thụ nhìn Sở Địa Tàng, sau đó lại nhìn ngôi mộ đơn sơ của Sở Thiên Hoàng, nở nụ cười: “… Chúng ta nên chấm dứt cái luân hồi này thôi.”
Cái luân hồi khiến mọi người điên cuồng.
“…” Mắt Sở Địa Tàng ánh lên tia mê mang, hắn đờ đẫn nhìn cành hoa quế trong tay Cố Thiên Thụ: “Ngươi muốn giết ta, sau đó rời đi sao?”
“…” Nghe Sở Địa Tàng nói xong, Cố Thiên Thụ cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Hắn thở dài: “Không, ta chỉ là muốn hồi sinh Sở Thiên Hoàng thôi.” Nếu dựa theo kế hoạch của hệ thống thì việc hắn sắp làm tiếp theo chính là sẽ chấm dứt tất cả mọi chuyện.
Sở Địa Tàng không nói gì, như là hắn đã mất đi tất cả sức lực, ngay cả hít thở thôi cũng đã thấy khó khăn. Mưa từng tí tách bỗng trở nên nặng hạt, khiến gương mặt người đứng trước mặt trở nên mơ hồ.
Cố Thiên Thụ… vì sao người này lại làm hắn cảm thấy xa lạ đây.
Sở Địa Tàng nghĩ cái gì, Cố Thiên Thụ không biết. Hiện tại tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung lên phần mộ của Sở Thiên Hoàng. Cành hoa quế tản ra ánh sáng trắng sữa, nhìn không hề giống vật ở nhân gian.
Cố Thiên Thụ cầm cành hoa, sau đó nhẹ nhàng nâng tay lên, lại chậm rãi thả xuống — Động tác vốn cực kỳ nhẹ nhàng này nhưng trong mắt Sở Địa Tàng lại nặng tựa ngàn cân.
Mười mấy năm trước, hắn tận mắt nhìn thấy Cố Thiên Thụ dùng một cành hoa bổ đôi thiên địa. Mười mấy năm sau, hắn lại chuẩn bị chứng kiến một kỳ tích khác.
Ánh sáng mùa trắng càng ngày càng chói mắt. Ngôi mộ trước mặt bỗng nhiên nứt ra, bộ xương trắng của Sở Thiên Hoàng chậm rãi bay lên không trung. Sau đó… cành hoa quế… héo tàn.
Đóa hoa lấm tấm màu trắng chậm rãi héo rũ biến thành màu đen, cành lá cũng rớt xuống mặt đất. Cành hoa quế héo đi thì thân thể Sở Thiên Hoàng cũng xuất hiện biến hóa kỳ dị — Thân thể hắn bắt đầu sinh ra nội tạng, cơ bắp, làn da. Tựa như là một lần nữa nặn thành một con người. Cành hoa quế, thật sự có thể hồi sinh người chết.
Nhưng cái giá để hồi sinh lại không phải chỉ là cành hoa quế héo rũ.
Thân thể Cố Thiên Thụ dần dần trở nên nhạt nhòa, từ thật thể biến thành bán trong suốt — giống như là hạt cát bay theo gió.
“Cố Thiên Thụ!!!” Nhìn thấy mọi chuyện, Sở Địa Tàng vô cùng hoảng sợ. Hắn vội vàng nhảy qua muốn ôm lấy Cố Thiên Thụ nhưng lại không thể cảm nhận được thân thể của Cố Thiên Thụ.bg-ssp-{height:px}
“Cố Thiên Thụ, Cố Thiên Thụ!!!” Sở Địa Tàng gào thét, tâm trí như muốn điên loạn. Mắt hắn chảy dài nước mắt, mái tóc bạc phất phơ tán loạn theo gió —như một kẻ điên.
Cố Thiên Thụ lại nở nụ cười, hắn nói: “Không sao… sẽ không còn luân hồi nữa đâu.”
“Không, không…” Sở Địa Tàng không nhìn thấy Cố Thiên Thụ. Hắn nức nở như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó: “Đừng đi mà… đừng rời khỏi ta… đừng về mà… đừng gạt ta…”
“Ta sẽ không bao giờ lừa ngươi nữa đâu.” Mặt mày Cố Thiên Thụ hiện lên vẻ bình an pha lẫn mệt mỏi. Hắn muốn vươn tay ra sờ mặt Sở Địa Tàng nhưng lại phát hiện mình không thể chạm vào người nọ, vì thế chỉ có thể thở dài: “Ngươi không muốn tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra sao?”
Không quen ta, không yêu ta, lại càng không cần phải trải qua luân hồi khủng bố này.
“Ta không hối hận.” Sở Địa Tàng ngây ngốc ngồi dưới đất, ánh mắt vô hồn nhìn nơi Cố Thiên Thụ biến thành ảo ảnh cùng Sở Thiên Hoàng sắp hồi sinh, ngơ ngác nói: “Ta không hối hận.”
Dù đã trải qua nhiều tra tấn như vậy, dù có bị ngươi hận nhưng ta vẫn như trước, không hối hận.
“Xin lỗi.” Cố Thiên Thụ cảm nhận được điều gì đó, hắn nói: “Địa Tàng, hẹn gặp lại.”
“Đừng rời khỏi ta có được không.” Sở Địa Tàng biết mình không thể giữ Cố Thiên Thụ ở lại, hắn chỉ có thể cuộn mình thành một cục, vùi đầu vào trong đầu gối — Tựa như hắn đã từng làm ở thế giới ngưng đọng kia: “Đừng rời khỏi ta… Thiên Thụ.”
Đây là lời cầu xin.
Chợt Cố Thiên Thụ cảm thấy tim mình nhói đau, hắn thở dốc một tiếng. Lần đầu tiên hắn hoài nghi có thật sự là hắn chưa từng yêu Sở Địa Tàng hay không. Nhìn bộ dạng này của Sở Địa Tàng, hắn lại cảm thấy do dự.
“…” Cố Thiên Thụ không nói nên lời, hắn cũng không quyền hối hận.
Sau đó là cảnh, Sở Địa Tàng nằm thì thào còn Cố Thiên Thụ thì trầm mặc.
Cố Thiên Thụ giống như một cơn gió, biến mất vô tung vô ảnh. Chỉ còn phảng phất lại hương hoa quế ngay chóp mũi như muốn hắn cho Sở Địa Tàng biết, đã từng có người như thế tồn tại trên thế giới này.
“Ta… sao thế này?” Giọng Sở Thiên Hoàng vang bên tai Sở Địa Tàng: “Không phải ta đã chết rồi hay sao?”
“…” Sở Địa Tàng đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt giống hệt hắn như đúc.
“Chúng ta bị bỏ lại.” Sở Địa Tàng nói: “Một lần nữa chúng ta lại bị hắn bỏ lại.”
Sở Thiên Hoàng ngạc nhiên, như là không hiểu Sở Địa Tàng nói gì. Một hồi lâu sau, hắn mới khàn khàn hỏi: “Hắn dùng cành hoa quế hồi sinh ta?”
Sở Địa Tàng không nói lời nào, chỉ trầm mặc nhưng đủ để Sở Thiên Hoàng biết được đáp án.
Bọn họ thật sự lại bị bỏ lại ở thế giới này sao? Ngay lúc Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng nghĩ thế thì bọn họ nhìn thấy một luồng ánh sáng.
Một luồng ánh sáng từ bầu trời rọi xuống, thế giới như bị luồng ánh sáng này bổ làm đôi: mây đen, bầu trời, mặt trời.
Sau đó tất cả đều chậm rãi biến mất — cũng giống như sự biến mất của Cố Thiên Thụ.
“Chúng ta bị sao vậy?” Sở Địa Tàng nhìn tay mình, đờ đẫn hỏi.
“Ngươi phải nên hỏi là thế giới này bị làm sao vậy.” Sở Thiên Hoàng nghiêng đầu: “… Nguyền rủa, được giải?”
Trong lúc hai người nói chuyện, thân thể cũng càng ngày càng mờ nhạt.
“Chúng ta sẽ đi đến thế giới của hắn à?” Sở Địa Tàng nhìn Sở Thiên Hoàng.
“Ta không biết.” Sở Thiên Hoàng thở dài: “Ta chỉ biết, nếu cho ta một cơ hội nữa…”
“Ta sẽ giữ hắn lại.” Lần này hai người đều cùng nói.
“Ngươi không hối hận chứ?” Một người hỏi.
“Ta không hối hận.” Cùng một câu trả lời, cũng kiên định như nhau.
Bọn họ vì một người mà tồn tại — dù có bao nhiêu lần, dù có ở thế giới nào.
“Cuối cùng cũng không bị bỏ lại nữa.” Là một giọng nói mang theo ý cười thỏa mãn.
“Đúng vậy.” Cùng hắn rời đi, dường như cũng là một kết cục không tệ?
“Hắn sẽ đến đâu đây?” Một người cất tiếng hỏi.
“Hắn đi đến đâu… chúng ta sẽ đến đó…” Đây là đáp án cuối cùng.
Sau đó thân thể biến mất triệt để, thế giới vốn tràn đầy ánh sáng bỗng trở nên tối tăm.
Trong hỗn độn, một âm thanh vô cùng chói tai vang lên, dường như là đang lảm nhảm điều: “Đòe mòe, chơi đến mấy trăm lần mới có thể chơi ra kết cục hoàn mỹ. Ta nên khen ngươi quá thông minh hay là quá ngu xuẩn đây?”
… Về vấn đề này sao, có lẽ đến cả người trong cuộc cũng không biết đáp án.