Duẫn Thành Song mặc dù là hái hoa tặc, nhưng tài nghệ khinh công với dùng thuốc mê ở trên giang hồ cũng là số một số hai. Chỉ cần là đối tượng hắn coi trọng tuyệt đối sẽ không buông tay. Mà hôm nay, Duẫn Thành Song lại trượt chân trong tay Cố Thiên Thụ, mà còn té đau nữa là đằng khác.
Thuốc mê lần nào cũng dùng được nhưng lại không thể làm người đứng đầu Kính thành mê muội. Khi Duẫn Thành Song nhìn thấy Cố Thiên Thụ mở mắt ra kia liền cảm thấy mình sẽ chết.
Nhưng lại có chuyện kỳ quái xảy ra, hắn lại không chết. Chẳng những không chết, mà Cố Thiên Thụ thậm chí không đuổi theo giết hắn. Những sự việc đột ngột xảy ra làm Duẫn Thành Song cảm thấy vô cùng bất khả tư nghị. Trừ bất khả tư nghị ra, trong lòng hắn xuất hiện nhiều nhất cũng chính là thấy may mắn — May mắn mình tránh được một kiếp. Duẫn Thành Song thật sự tránh được một kiếp sao? Ngay khi mũi kiếm lạnh lẽo xuyên thấu trái tim hắn, đã chạy trốn tới biên cảnh Tây Vực – Duẫn Thành Song rốt cuộc lộ ra biểu tình không thể tin được.
Là một người trong giang hồ, Duẫn Thành Song biết mình có khả năng sẽ chết bất ngờ. Nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ rằng hắn lại đột ngột lặng yên không một tiếng động chết đi. Ngay cả kêu một tiếng, phun ra một búng máu cũng không thể.
“Gần đây ta luôn cảm thấy buồn bực.” Một giọng nam dễ nghe vang lên sau lưng Duẫn Thành Song. Nhưng đối tượng nói chuyện lại không phải là Duẫn Thành Song. Giọng nói này trầm thấp lại mang theo từ tính, giống như chỉ cần nghe thôi cũng đủ biết chủ nhân của nó là một mỹ nam tử: “Ta còn phải chờ bao lâu đây?”
“Đại nhân… sẽ nhanh thôi…” Một người khác đáp lời: “Ngài không cần lo âu.”
“Ta cũng rất ngạc nhiên…” Câu nói kế tiếp Duẫn Thành Song đã không thể nghe được. Hắn cảm thấy máu trong thân thể mình từ từ đông lại, tầm nhìn bắt đầu xuất hiện mảng đen, sau đó hắc ám thổi quét hết thảy.
Trên giang hồ, tiếng xấu lan xa – hái hoa tặc Duẫn Thành Song, dù là kẻ nào thì cũng không ngờ hắn sẽ lặng yên không một tiếng động chết trong một khách điếm vô cùng đơn sơ như vậy.
Chỉ là đối với một người nào đó mà nói, Duẫn Thành Song vẫn chưa có chết. Chẳng những không chết, mà còn đặc biệt chạy đến tìm chết.
Khi Cố Thiên Thụ bị nắm lấy mắt cá chân kia, sắc mặt liền âm trầm không thể tả. Mặt hắn rất ít khi có thể biểu hiện được tình cảm. Nếu lộ ra biểu tình thì cũng biểu hiện được hắn thật sự rất tức giận.
Thừa dịp hắn tắm, chạy tới nắm lấy mắt cá chân hắn không tha? Đây không phải là đang đi tìm chết thì là cái gì? Ánh mắt Cố Thiên Thụ trầm xuống, trực tiếp nâng chân trái lên đạp xuống nước. Một cước này lực đạo mười phần, nếu thật sự bị đá phải, không chết thì cũng bị thương.
Hái hoa tặc trong nước dường như còn chưa vì sắc đẹp mà không để ý tới tính mạng. Cuối cùng Duẫn Thành Song vẫn buông cái tay đang nắm lấy chân Cố Thiên Thụ ra, lui lại mấy bước.
Cố Thiên Thụ không cho Duẫn Thành Song thời gian phản ứng. Chân hắn vừa hạ xuống liền bay thẳng đến Duẫn Thành Song đâm ra một cột nước. Cao thủ quyết đấu, cho dù chỉ là một cánh hoa cũng có thể đả thương người. Nước nhìn như vô hại, nhưng khi bị Cố Thiên Thụ sử dụng lại thành lợi khí lấy mạng. Duẫn Thành Song né không kịp, bị cột nước trực tiếp đâm ra một lỗ máu trên bả vai.
Nhưng cho dù bả vai bị thương, hành động Duẫn Thành Song làm ra vẫn chọc giận đến Cố Thiên Thụ. Chỉ thấy ánh mắt dâm tà của hắn quét khắp thân thể lõa lồ của Cố Thiên Thụ. Quả thực như sắp hóa thành thực chất, ngoài miệng lại còn nói: “Thành chủ đại nhân. Thắt lưng của ngài này, thật đúng là thon. Nếu Duẫn mỗ có thể được thưởng thức, đời này đều đáng giá. Dù sao thì mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu ha ha ha ha…”
Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu: Chết dưới tay người đẹp, thành quỷ cũng phong lưu
Vào giờ khắc này Cố Thiên Thụ triệt để động sát tâm. Vốn là một người hiện đại, loại chuyện như giết người này, Cố Thiên Thụ vẫn luôn thấy phản cảm. Nhưng khi tiếp nhận lấy ký ức Cố Lân Đường, Cố Thiên Thụ cảm thấy tính cách mình đã bị ảnh hưởng. Chỉ là khi so với Cố Lân Đường… có thể nói Cố Thiên Thụ đã dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng mà hôm nay Duẫn Thành Song lại làm Cố Thiên Thụ lần đầu tiên nảy sinh dục vọng giết người. Đối mặt với khiêu khích của Duẫn Thành Song, tuy Cố Thiên Thụ ngoài miệng không nói, nhưng ánh mắt lại lộ ra hung quang.
“Tôn thượng!” Vốn đi lấy y phục, lúc này Vân Đình vừa lúc trở về. Hắn vén tấm lụa mỏng lên liền thấy cảnh tượng Cố Thiên Thụ đang giằng co với Duẫn Thành Song.
“Y phục.” Cố Thiên Thụ không hề động, hắn nhìn chằm chằm Duẫn Thành Song, lạnh lùng nói với Vân Đình.
Vân Đình nghe vậy vội vàng dâng y phục lên. Nguyên bộ y phục nếu muốn mặc vào chỉnh tề sợ là mất không ít thời gian. Chẳng qua nhìn vào tình huống hiện tại, Cố Thiên Thụ hiển nhiên không có thời gian mặc hết đống y phục kia.
Vì thế Vân Đình đành phải lấy áo khoác ngoài cùng đưa qua, sau đó cúi người thắt dây lưng cho Cố Thiên Thụ.
“Tôn thượng, thuộc hạ muốn chiến.” Vì chủ tử nhà mình chỉnh lý y phục xong. Lúc này Vân Đình mới đưa mắt hướng về phía kẻ đang đứng trong nước – Duẫn Thành Song.
Cố Thiên Thụ vốn định tự mình ra tay. Nhưng khi nhìn Vân Đình với vẻ mặt quyết tuyệt, chậm rãi gật đầu, đồng ý hắn.
Được Cố Thiên Thụ cho phép, lúc này Vân Đình mới đứng dậy, trực tiếp rút kiếm bên hông ra. Dưới lớp mặt nạ âm u không thấy rõ biểu tình, nhưng toàn thân lại tản mát ra thái độ tức giận — Hắn vô cùng muốn giết người.
Nhìn thấy khí thế trên người Vân Đình, nụ cười trên môi Duẫn Thành Song bắt đầu trở nên có chút miễn cưỡng. Hắn lui lại mấy bước, nhìn bộ dáng như là đang muốn chuẩn bị rời đi.
“Kẻ xâm phạm uy nghiêm tôn thượng, chết!” Vân Đình cầm kiếm, đi một bước hướng tới Duẫn Thành Song. Đôi mắt hiện ra dưới lớp mặt nạ lộ ra khí tức làm lòng người lạnh lẽo nhìn về phía Duẫn Thành Song, ánh mắt như là đang nhìn một người đã chết.bg-ssp-{height:px}
Trán Duẫn Thành Song đổ mồ hôi lạnh, hơi há miệng thở dốc, như muốn nói cái gì đó. Nhưng trên người lại run rẩy, khép khép mở mở, đôi môi không phát ra thành tiếng.
Vân Đình cứ như vậy từng bước từng bước đi tới trước mặt Duẫn Thành Song, nâng thanh kiếm trong tay lên.
“Không, không…” Trong mắt Duẫn Thành Song xuất hiện khủng hoảng khó có thể che dấu. Dường như hắn hoàn toàn không đoán được là mình ở trước mặt Vân Đình, ngay cả sức lực trốn thoát cũng không có, chỉ có thể miễn cưỡng phun ra hai từ không — Đây là hai chữ cuối cùng mà miệng hắn thốt ra trên cõi đời này.
Vân Đình đưa lưng về phía Cố Thiên Thụ, trong ánh mắt tỏ ra ý cười quái dị. Tựa như đang nói với Duẫn Thành Song — chẳng lẽ bây giờ ngươi còn muốn chạy trốn? Nhanh đi tìm chết đi…
Mũi kiếm sắc bén không chút lưu tình hạ xuống, đầu Duẫn Thành Song lăn xuống nước. Chỉ một khoảnh khắc, máu tươi nhiễm đỏ một mảng nước sông.
Cố Thiên Thụ vẫn luôn nhìn Vân Đình. Cho đến lúc này, biểu tình lạnh lùng mới thoáng buông lỏng.
“Tôn thượng, thuộc hạ bảo hộ không chu toàn, làm tôn thượng gặp kinh hách, mong tôn thượng thứ tội.” Giết chết Duẫn Thành Song xong, Vân Đình xoay người nhận lỗi với Cố Thiên Thụ.
Cố Thiên Thụ không nói, hơi hơi nâng cằm lên, ánh mắt chuyển qua bộ y phục chỉnh tề đang nằm trên mặt đất.
“Vâng.” Vân Đình thấy Cố Thiên Thụ không có ý trách tội, lúc này mới tiến lên giúp Cố Thiên Thụ thay một bộ y phục sạch sẽ.
Chiếc đầu lâu trong nước có lẽ cũng không ngờ mình lại chết dễ dàng như thế. Hắn vốn có thực lực, chạy khỏi nơi này vẫn có khả năng. Nhưng Vân Đình đã tiêu diệt ý nghĩ của hắn, không cho hắn cơ hội trốn thoát. Ở Tây Vực, kỳ cổ độc dược nhiều đếm không xuể. Ngay khi Vân Đình vừa rút kiếm ra, cũng đã thả ra một tiểu trùng mà mắt thường không nhìn thấy.
Cổ trùng tên An Khung, nhập thể thì cứng. Người trúng phải loại cổ trùng này lập tức không thể nhúc nhích, là một đòn sát thủ của Vân Đình. Giờ phút này lại không chút do dự tung ra ở trước mặt Duẫn Thành Song, cũng nhìn ra hắn hoàn toàn không có một chút ý muốn buông tha người dám mạo phạm thành chủ.
Làm người đứng đầu Kính thành, Cố Thiên Thụ hiển nhiên hiểu thấu thủ đoạn của Vân Đình. Sau khi Vân Đình hầu hạ hắn mặc quần áo tử tế. Hắn không nói một lời, trực tiếp bước lên xe ngựa.
Cố Thiên Thụ đi rồi, Vân Đình trầm mặc nhìn thi thể Duẫn Thành Song ở trong nước hồi lâu. Chỉ phát ra một tiếng cười khẽ, lập tức thu kiếm vào vỏ, không nhìn nữa rời đi.
Không nghĩ tới trên đường đến trung nguyên lại có nhiều khúc nhạc đệm đến vậy. Cố Thiên Thụ mất hứng, mấy ngày liên tục đều không nói gì. Trừ khi ăn cơm ra thì thậm chí ngay cả bước ra khỏi xe ngựa cũng lười.
Vân Đình là người vô cùng hiểu Cố Thiên Thụ. Hắn đương nhiên cũng từ hành động của Cố Thiên Thụ mà hiểu được tâm tình tôn thượng nhà hắn không được tốt. Bởi thế dọc đường đi cũng trở nên trầm mặc.
Vì thế ở trong đoàn xe này, người duy nhất tương đối sinh động liền biến thành Ân Túy Mặc.
Người không biết nên không sợ. Tìm được đường sống trong chỗ chết, Ân Túy Mặc không cảm thấy Vân Đình trầm mặc có bao nhiêu sao đáng sợ, ngược lại lại thích ở bên cạnh hắn nói liên miên. Vân Đình thì coi Ân Túy Mặc là không khí, dù nàng có nói cái gì thì cũng lười đáp lại, vì thế làm Ân Túy Mặc có chút ngượng ngùng.
Chỉ là có người cứ luôn có tinh thần tự tiêu khiển tự vui vẻ. Sau khi cho ra kết luận, dù mình có nói cái gì thì Vân Đình cũng sẽ không quan tâm đến, Ân Túy Mặc lại thần kỳ khôi phục tức giận — Xem ra nàng thật sự có hứng thú với Vân Đình.
Vẫn luôn ở trong xe ngựa, Cố Thiên Thụ không biết thuộc hạ đáng yêu của hắn luôn bị Ân Túy Mặc quấy rầy. Gần đây tinh thần hắn thật sự không được tốt, cũng không biết có phải là vì thấy cảnh tượng Vân Đình tự tay giết người hay không nữa.
Dù sao cũng là người hiện đại, tuy dung nhập ký ức, nhưng vẫn không quen với cảnh tượng giết người như giết gà. Cố Thiên Thụ ở trong xe ngựa suy ngẫm vài ngày, cho đến khi điều chỉnh tốt tâm tình mới từ trong xe ngựa đi ra.
Lúc này lộ trình đã đi được hơn phân nửa, chỉ cần thêm thêm vài ngày nữa là có nhìn thấy thành trấn phồn hoa ở trung nguyên.
Mà Cố Thiên Thụ cũng được như ý nguyện rời xe ngựa, tiến vào khách điếm.
Giường lớn mềm mại, đàn hương sang quý, ăn món ăn đắt nhất… Người đứng đầu Kính thành, luôn là người chưa bao giờ bạc đãi bản thân.
Nhưng vào buổi chiều đầu tiên khi Cố Thiên Thụ ở trọ lại khách điếm, hắn lại thần kỳ mất ngủ — Hắn mơ một giấc mơ không hề vui vẻ gì.