Ta Có Một Bầy Họa Thủy

chương 191: pháp hi nhĩ cảm thấy vị hoàng hậu này cũng không thiện lương giống như lời bên ngoài nói.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không chỉ có Bùi Càn, trong group cũng khựng lại, sau đó mới kịch liệt thảo luận.

Trần Viên Viên: "Có phải mỹ nhân này quá cao hay không? Sứ thần cũng không thấp, nàng ta còn cao hơn sứ thần một chút."

Phan Ngọc Nhi: "May mắn không phải đưa tới cho Bùi Càn, nếu không Bùi Càn sẽ mất mặt tại chỗ, đường đường Hoàng đế còn không cao bằng sủng phi."

Đát Kỷ: "Sủng phi? Loại người chỉ có khuôn mặt không ngực không mông bộ dáng còn cao hơn gậy trúc làm sủng phi như thế nào? Ngủ với nàng ta và ngủ với nam nhân có gì khác nhau sao?"

Vi Hương Nhi: "Ngẫm lại Giả Nam Phong*, ngẫm lại Chung Vô Diệm, trong hậu cung cũng không phải là không có người cực kỳ xấu, nàng ta như thế này cũng còn được."

* Giả Nam Phong là hoàng hậu dưới triều Tấn Huệ Đế trong lịch sử Trung Quốc. Bà đã thao túng triều đình Tây Tấn, hãm hại hàng loạt tông thất để thỏa mãn tham vọng quyền lực, lại còn làm nhiều chuyện dâm loạn trong hậu cung. Cũng là Hoàng hậu xấu nhất mọi thời đại.

Đát Kỷ: "Người nào nói nàng ta xấu? Ta buồn bực là nàng ta cảm thấy thế nào khi lên làm đệ nhất mỹ nhân ở quốc gia xui xẻo đó?"

Lữ Trĩ: "Người nào nói là đệ nhất mỹ nhân? Là mỹ nhân nổi danh nhất, thân phận quý giá được người ta tâng bốc lên cao có gì kỳ lạ? Người như vậy bên trên cũng đã nói không phải đến tranh sủng còn bị các người trào phúng như vậy, mấy nữ nhân như các người thật sự là miệng thối không thể mọc ngà voi."

Dương Ngọc Hoàn: "Đúng rồi! Udo là quốc gia ở phía tây đúng không? Đại khái chính là Tây Vực hoặc là so với Tây Vực ở phía tây mà thôi? Người bên đó đều như thế này, khung xương lớn hơn so với người Trung Nguyên, các người tích đức cho cái miệng một chút đi."

Triệu Phi Yến: "Thật ra mắt xanh rất đẹp."

. . .

Các mỹ nữ khá tốt, Lưu Bang đi theo xem ké trực tiếp cúi đầu nhìn mình, quay đầu nhìn Lưu Thích, hai người cứ như vậy mặt đối mặt rồi.

Lưu Bang nói thầm: "Đưa cây củi khô như thế còn muốn xin giúp đỡ? Nếu trẫm là Bùi Càn, trẫm sẽ lập tức phái hai mươi vạn binh đánh hắn ta rồi! Chẳng phải Ô Tất Ma Hắc quốc vừa gặp tại hoạ sao? Thừa dịp hắn ta bệnh đòi mạng hắn ta."

"Là Udo quốc. . ."

Lưu Bang đập một cái trên ót Lưu Thích: "Học được tranh luận rồi hả? Trẫm nói Ô Tất Ma Hắc quốc thì chính là Ô Tất Ma Hắc quốc! Cháu phẩm một chút cái quốc hiệu này, đúng là mẹ nó điềm xấu."

Lưu Thích sợ nói nhầm lại chịu một trận, lập tức ngậm miệng.

Kết quả hắn vẫn không trốn thoát được.

"Trẫm nói chuyện với cháu cháu không nghe thấy à?"

"Nghe thấy rồi, cao tổ gia gia nói đúng, người nói đều đúng."

Mỗi lần đến lúc này, Lưu Thích lại hận sao mình lại lấy Vương Chính Quân, bà nương xui xẻo kia, nàng ta sinh nhi tử không đứng đắn, người nhà mẹ đẻ còn khiến Đại Hán diệt vong. Dù không lật lại những khoản nợ cũ này, nhưng bởi vì nàng ta gắt gao chiếm lấy Lưu Ngao không chịu thả người tới đây, khiến cho mỗi lần lão tổ mất hứng đều chỉ giày vò mình, nếu Lưu Ngao ở đây, bị đánh bị mắng đến phiên kẻ làm cha này sao?

Lưu Thích cảm thấy cho dù mình không có công, cũng không có lỗi nặng, chỉ bởi vì đồ con rùa kia, hắn đến nơi này cũng không ngóc đầu lên được.

Tức giận!

Không có ai quan tâm Lưu Thích có tức hay không, tất cả đều đang bận rộn nhìn trực tiếp. Lúc này đa số nam nhân đều thích mỹ nhân nhỏ nhắn mềm mại, Pháp Hi Nhĩ giả dạng thành như vậy cũng xinh đẹp, nhưng không quá phù hợp với gu thẩm mỹ chủ đạo, tóm lại trong lòng Bùi Càn ghét bỏ đến muốn chết.

Ghét bỏ thì ghét bỏ, còn không thể biểu hiện ra, nghe nói thân phận mỹ nhân này không thấp, Udo quốc đưa nàng ta đến đây đã rất có thành ý.

Bùi Càn điều chỉnh tốt tâm trạng hỏi: "Mỹ nhân tên là gì?"

"Pháp Đồ Na tham kiến Hoàng đế bệ hạ Lương quốc."

Dùng chính là giọng giả, cảm giác so với với mỹ nhân bình thường trong hậu cung vẫn không giống nhau lắm, nói giọng Lương quốc cũng không phải đặc biệt chính tông, Bùi Càn nghe vào luôn cảm thấy có mùi thịt dê nướng.

Mỹ nhân Udo này và Bùi Càn nghĩ quá không giống nhau, trong lòng của y có chênh lệch hơi lớn, trong lúc này thậm chí không biết nên nói gì, Bùi Càn quay đầu nhìn về phía Phùng Niệm đang ngồi bên cạnh mình.

Làm một chủ group đã từng trải việc đời, Phùng Niệm bình tĩnh hơn. Không phải chỉ là người cao vai ngực phẳng tương đương không có sao? Người này không phải là phối trí theo mô hình siêu mẫu?

Giọng nói nàng ta không quá ngọt, không có vấn đề gì, muội muội ngổ ngáo như thế có thể ngọt ngào được sao?

Lại nhìn mái tóc không biết là tự nhiên mà vậy hay là dùng hơi nóng uốn xoăn từng sợi tóc, còn có đôi mắt xanh thâm thúy kia. . .

Thế này mà không xinh đẹp bằng mỹ nữ rập theo một khuôn trong hậu cung sao?

Có lẽ bởi vì chính mình chưa từng có, đối với loại chân dài nghịch thiên này, Phùng Niệm vẫn rất hâm mộ đấy, thưởng thức xong còn có lòng dạ thảnh thơi hỏi Hoàng Thượng thấy thế nào.

Bùi Càn: . . .

"Trẫm cảm thấy, không tệ."

"Đúng không, thần thiếp cũng cảm thấy cực kì xinh đẹp, nghe nói Pháp Đồ Na vì ngưỡng mộ ta mới tới đây? Tên của ta đã truyền ra xa như vậy rồi?"

Mặc dù đeo mạng che mặt, Phùng Niệm cảm thấy nàng ta nở nụ cười.

Nàng ta nói là những thương nhân qua lại với nhau đã truyền rất nhiều chuyện về Lương quốc ra bên ngoài, ở Udo quốc nghe nói về thành tựu vĩ đại của Hoàng hậu nương nương, trong lòng vô cùng khao khát về điều đó.

"Tai nghe là giả, chờ người chân chính thấy rõ có thể sẽ vô cùng thất vọng."

"Người nói những lời này chính là biểu hiện thông minh cơ trí, người là nữ nhân có trí tuệ và tài giỏi, không nên quá khiêm tốn."

Sứ thần Udo cũng nịnh hót theo, nói khiêm tốn là phẩm chất của thánh nhân, là phẩm chất cực kỳ tốt.

Mấy năm nay trước sau đã tới qua ba sứ đoàn, Hồ quốc, Thanh Lai quốc còn lại chính là Udo quốc này, so bọn họ với nhau, biết nói chuyện nhất thật đúng là những người đang đứng trước mặt này.

Hồ quốc cũng sẽ vuốt mông ngựa, nhưng không có tươi mát tự nhiên như thế.

Bởi vì người này là đưa lễ vật tới, làm lễ vật chắc chắn không thể vẫn luôn ở trong dịch quán quốc khách, nàng ta được chiêu đãi ở trong cung, nếu là phi tử có thể làm chủ một cung, hết lần này tới lần khác người này cũng không phải đến hầu hạ Bùi Càn. Thấy thế nào cũng chỉ có thể giống nữ y đã tìm trước đó, ở trong trắc điện tại Trường Hi cung. Lúc đầu cảm thấy người này hẳn là sẽ có một chút ghét bỏ, kết quả nàng ta tiếp nhận rất tốt, cũng không có vội nói yêu cầu gì, trước tiên hiểu rõ nội bộ Trường Hi cung rồi mới đến bên người Phùng Niệm.

Phùng Niệm còn đang suy nghĩ phái ai đi bưng trà đưa nước cho nàng, kết quả vị này đã xem mình thành nữ quan rồi.

"Ta đã có người hầu hạ, ngươi không cần như vậy."

"Nương nương có gì cần ta làm không?"

"Nhảy một bản cho bản cung nhìn xem?"

Nhảy múa? ? ?

". . . Ta không biết."

"Vũ đạo đặc sắc của quý quốc cũng không biết sao?"

". . . Nhảy không được tốt, không muốn khiến quốc gia mất mặt."

"Vậy ngươi am hiểu thứ gì?"

"Đao pháp ta không tệ."

Thành thực mà nói, người bình thường nghe nói như thế đều nên kinh ngạc, cho dù nhìn ngươi không thể nào nữ tính, tốt xấu làm mỹ nhân được đưa tới đây không thể nói không giỏi tài nghệ chỉ biết đùa nghịch đao kiếm chứ.

Tương tự Bảo Đại Thụy Châu hầu hạ trong phòng chính là người bình thường, hai nàng lặng lẽ thay đổi ánh mắt.

Đối với người được xưng là mỹ nữ Udo này các nàng không có cảm tình gì, đều cảm thấy cho dù người này không có trực tiếp được Hoàng Thượng thu vào, nhưng ở tại Trường Hi cung cũng không an toàn, mượn lợi thế về khoảng cách cướp người còn thiếu sao? Hoàng Thượng cũng không phải là người kiên định.

Từ sợi tóc đến đầu ngón chân các nàng đều không đồng ý, nhưng vô dụng.

Chủ tử là người quyết định, nhìn thấy nương nương có ấn tượng không tệ đối với nữ nhân này, cảm thấy nàng ta giống như Bảo Âm Công chúa, không phải loại kỹ nữ kia.

Nương nương quá dễ dàng tin tưởng người khác!

Chẳng hạn như lúc này, cũng đã nghe nói nữ nhân này am hiểu chơi đùa đao kiếm, nàng cũng không cảm thấy trên cổ phát lạnh, hai mắt còn tỏa sáng để Bảo Đại đi lấy quả dưa mật, bảo Thụy Châu đi lấy chậu nước tới đây.

Thấy đồ vật đều đã đưa tới, nàng cười khanh khách nói với mỹ nhân: "Pháp Đồ Na ngươi rửa tay sạch sẽ, gọt quả dưa cho ta xem một chút."

. . .

. . .

Pháp Hi Nhĩ thay thế Pháp Đồ Na tiến cung có hơi ngạc nhiên.

Hắn am hiểu là loan đao chứ không phải là dao gọt trái cây.

Được rồi, đối tượng công lược chỉ đích danh muốn như vậy, hắn còn có thể từ chối ư? Đành phải thoáng kéo tay áo lên một chút, rửa sạch tay. Thấy nàng ta rửa tay Thụy Châu cũng trợn tròn mắt.

Nữ nhân này không chỉ có vóc dáng đặc biệt cao, cổ tay còn thô hơn nương nương, bàn tay cũng lớn hơn một chút, đầu ngón tay đặc biệt dài, nhìn người không tệ nhưng mã số quá lớn đi.

Lúc ngươi đang làm việc trái với lương tâm không thể để người khác nhìn ra ngươi đang đuối lý.

Pháp Hi Nhĩ cũng rất bình tĩnh, hắn cúi đầu nghiêm túc rửa tay, rửa sạch từng ngón tay, tay phải cầm quả dưa mật lên, tay trái cầm dao cắt hai ba lần liền cho ra một đóa hoa nổ tung.

Thụy Châu nhìn những miếng dưa mật hình răng cưa, nói thầm: "Nương nương còn có thể cầm gặm sao? Vậy quá thô lỗ!"

Pháp Hi Nhĩ nghe thấy bẻ xuống một cái, đi lên cắt thêm vài đao, soạt một tiếng lập tức gọt xuống, động tác này lặp lại vài lần liền có một bàn đầy dưa mật.

Thụy Châu: . . .

Nàng tức chết rồi.

Một tay cầm quả dưa còn có thể soàn soạt vài lần cắt ra được, nữ nhân này sợ rằng không chỉ có đao pháp tốt, sức lực còn lớn hơn nam nhân!

Phùng Niệm vừa thấy tư thế này của nàng ta, lập tức tìm được phương pháp chính xác sử dụng mỹ nhân Udo này, không chỉ có công việc cắt dưa thích hợp với nàng ta, còn có thể đi mở phỉ thúy nha, đám thái giám kia ngón tay không linh hoạt một chút nào, cầm dụng cụ để mài phỉ thúy còn run tay, vì vậy mới nói không có việc gì yên tâm lớn mật để bọn họ mài còn sợ mài hỏng.

Pháp Đồ Na thì không giống vậy, sức lực lớn, sử dụng dao lưu loát như vậy nhất định rất khéo, hơn nữa có xuất thân quý tộc đá quý không hiếm thấy. . . Nàng ta quả thật là người được chọn mở thạch có một không hai!

Phùng Niệm càng nghĩ đôi mắt càng sáng: "Có phải ngươi nói chỉ cần bản cung cần gì, cứ việc mở miệng hay không? Đúng lúc ta có chuyện này, không có người nào thích hợp làm hơn ngươi."

Đến ngày đầu tiên đã tìm được công việc phù hợp, Pháp Hi Nhĩ đang chuẩn bị kiêu ngạo một chút.

Lập tức phát hiện tình huống không đúng.

Vị Hoàng hậu này dẫn đầu đi ra ngoài, đi đến dưới mái hiên, khiến thái giám nâng một giỏ lớn chứa tảng đá với kích cỡ khác nhau tới đây. Cùng đưa tới còn có một cái ghế đẩu, cộng thêm vài thứ công cụ khác, thoạt nhìn giống như là dùng để gia công tảng đá đấy.

Gia công tảng đá? ? ?

Pháp Hi Nhĩ là một người lạnh nhạt tự nhiên, bao gồm lúc cắt dưa cũng như vậy, lúc này hắn có phần không kiềm được rồi.

Ngẫm lại mà xem!

Bây giờ hắn còn là mỹ nữ đấy, mỹ nữ Udo quốc tiến cống cho Lương quốc, làm mỹ nữ quá phận nhất chính là đi rửa chân cho người ta mà thôi, tại sao còn có thể bị phái đi gia công tảng đá?

Pháp Hi Nhĩ cảm thấy vị Hoàng hậu này cũng không thiện lương giống như lời nói bên ngoài.

Vừa rồi biểu hiện khoan dung rộng lượng, đây không phải là bắt đầu bài trừ đối lập à?

Tồi tệ nhất là, nàng còn nói: "Bản cung cũng không để ý ngươi nhàn rỗi ở chỗ này, nhưng ta sợ ngươi không được tự nhiên. Ta thấy ngươi chính là mỹ nhân rất có cốt khí, bị đối đãi giống như sâu gạo chắc chắn ở trong lòng sẽ rất đau khổ đúng không? Đúng lúc ta đây có một công việc thích hợp với ngươi, ngươi xem một giỏ này, tất cả đều là nguyên thạch phỉ thúy ta chưa mở ra, ngươi có sức lực lớn tay lại rất linh hoạt, mở thứ này cực kỳ thích hợp đấy."

Pháp Hi Nhĩ được xưng là bác học thấy nhiều biết rộng, nhưng cũng có điểm mù tri thức, hắn không hiểu về phỉ thúy nhiều lắm.

Phùng Niệm bảo hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng điểm ở trên tay hắn một cái.

Đương nhiên đây là qua loa.

Lúc này nàng đã lấy mắt nhìn xuyên tường từ chỗ Tiểu Triệu Tử treo ở trên người Pháp Hi Nhĩ, nàng để Pháp Hi Nhĩ ngồi xuống ghế gỗ, đặt tay trên bất kỳ khối nguyên thạch phỉ thúy nào trong giỏ, nhìn nó.

Pháp Hi Nhĩ không rõ, nhưng vẫn làm theo.

Sau đó chuyện thần kỳ đã xảy ra, vậy mà ánh mắt của hắn xuyên qua tảng đá kia nhìn thấy bên trong, một mảnh lớn xanh mơn mởn, ngay cả hình dáng cũng có thể phác hoạ ra được.

Hắn rất ngạc nhiên, không tự giác lui ra phía sau một chút, buông lỏng tay.

Sau khi buông ra thì không thấy được nữa.

Nghĩ đến những gì Phùng Niệm vừa nói, hắn lại đặt tay lên.

Tập trung nhìn lên, lại thấy được.

Pháp Hi Nhĩ quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu Lương quốc đứng bên cạnh mình: "Đây là gì?"

"Pháp thuật đấy, bên ngoài không phải ngươi đều biết sao? Bản cung có người ở trên trời. Đây chính là ta mượn từ bên trên đấy, cho ngươi sử dụng, nhưng chỉ có thể sử dụng lúc mở tảng đá, mở xong ta sẽ thu hồi lại."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio