Edit: Jung Ad
Đa số thành viên mới tiến vào đều không được tự nhiên trong những ngày đầu, cho dù mọi người bày ra đầy đủ thiện ý, các nàng vẫn nhìn nhiều nói ít. Nếu nói ngoại lệ cũng chính là Hợp Đức, nàng là trường hợp ngoại lệ bởi vì thân tỷ tỷ vào trước một bước.
Vốn dĩ rõ ràng Vạn Trinh Nhi cũng không quen thuộc, mấy ngày trước nàng không những không lên tiếng, trong lòng còn có phòng bị, cho đến khi nhận ra đây là một group có cuộc sống hạnh phúc và trò chuyện rất vui vẻ, trong group mặc kệ mọi người khi còn sống uy phong cỡ nào, tới nơi này đều nói chuyện ngang hàng, không có âm mưu, không có tính toán, không có ức hiếp.
Hiểu rõ những thứ này, nàng ta mới thả lỏng. Dần dần cũng sẽ tham dự thảo luận một chút, mặc dù vẫn nói không nhiều.
Làm chủ group, Phùng Niệm chú ý một khoảng thời gian, nhìn nàng dần dần thích ứng thì không xen vào nữa... Lúc này lại xảy ra một chuyện khác khiến các thành viên hưng phấn.
Sau khi hủy bỏ kỹ năng tránh thai của Triệu Phi Yến, một tháng sau, nguyệt sự của Phùng Niệm không tới đúng hạn.
Vốn dĩ nghĩ rằng có thể khí hậu thay đổi ảnh hưởng đến tình trạng thân thể sau khi bước vào mùa đông, chậm trễ hai ngày rất bình thường, kết quả nàng đợi bốn năm ngày cũng không có dấu hiệu.
Bình thường trước một ngày sẽ mơ hồ cảm giác bụng hơi nặng, trên người không thể nói không thoải mái chỗ nào, hiện giờ nàng cũng không có loại cảm giác này, lúc này Phùng Niệm ý thức được, có thể mình đã trúng số độc đắc.
Phùng Niệm: "@ Toàn thể thành viên, ta có một tin tức tốt muốn chia sẻ cho mọi người."
Vốn dĩ trong group đang thảo luận về thân nhân, nhìn thấy câu này đều ngừng lại, tiếp theo là một chuỗi dấu chấm hỏi thật dài.
Ðát Kỷ: "Có phải muội muốn nói chức năng đánh dấu để gửi cống hiến lần trước sắp cập nhật hay không?"
Bao Tự: "Niệm Niệm tùy tiện nói một chút Ðát Kỷ tỷ tỷ còn nhớ rõ? Xem ra là thật sự rất thiếu điểm cống hiến nha."
Ðát Kỷ: "Muội không thiếu muội đưa ta hai trăm?"
Bao Tự: "... Ai nói ta không thiếu? Ta rất thiếu."
Triệu Phi Yến: "Đừng có nằm mơ, không thể nào là chuyện này, hệ thống thăng cấp sẽ không thương lượng với chúng ta và chủ group."
Vạn Trinh Nhi: "Đừng thừa nước đục thả câu, nói thẳng đi. @ Phùng Niệm."
Phùng Niệm: "Mọi người cũng không chú ý sao? Tháng này nguyệt sự của ta không đến, đại khái có lẽ đã mang thai, gần đây cảm thấy xương cốt lười biếng buồn ngủ rất nhiều, ta còn tưởng vì mùa đông người ỷ vào trong ổ chứ."
Tây Thi: "!"
Lữ Trĩ: "Thật đáng mừng!"
Bao Tự: "Ha ha ta đã hưng phấn đến mức xoa tay, có thể sử dụng đồng cam cộng khổ chứ? Bắt đầu sử dụng đi!"
Dương Ngọc Hoàn: "Ta cũng chờ rất lâu rồi, vẫn là chủ group lợi hại, muội xem một chút, một khi không tránh nói mang thai liền mang thai."
Ðát Kỷ: "Cái rắm, trước đây Triệu Phi Yến cũng không ở trong group, trước khi nàng đến cũng không có mang thai nha."
Triệu Phi Yến: "Là ý trời đi, ông trời muốn nhìn Bùi Càn chịu khổ."
Triệu Hợp Đức: "Chưa từng mang thai cũng không tưởng tượng nổi đó là cảm giác gì, vị nào đến nói một chút kinh nghiệm được không?"
Vương Chính Quân: "Mặc dù lúc mang thai khó chịu rất nhiều nhưng còn có thể chịu đựng, thời điểm sinh con chính là muốn chết, lúc ấy ta còn suy nghĩ nếu không mang thai có phải là cũng không cần chịu tội như thế này hay không? Ngộ nhỡ không chịu đựng được làm sao bây giờ?"
Lữ Trĩ: "Ngươi mang thai, hắn cùng người khác tình chàng ý thiếp, ngươi chuyển dạ sắp chết, hắn chỉ quan tâm sinh nhi tử hay nữ nhi, ngươi ở trong phòng đau đến mức lớn tiếng kêu lên, hắn nghe phiền lòng không thèm chờ còn có thể đi phê tấu chương linh tinh, tới lúc đến nói một câu Hoàng hậu nàng cực khổ rồi. Gả cho một tên khốn kiếp như thế có thể không cực khổ? Mỗi ngày trôi qua giống như lịch kiếp."
Phùng Tiểu Liên: "Lưu Bang nhỏ yếu vừa đáng thương vừa bất lực, không dám nói chen vào."
Phan Ngọc Nhi: "Lưu Bang nghĩ thầm, cho trẫm cơ hội một lần nữa, tất nhiên trẫm... Sẽ! Không! Cưới! Nàng!"
Dương Ngọc Hoàn: "Kéo xa rồi nha, chẳng lẽ hiện tại chuyện phải làm không phải là chúc mừng Bùi Càn?"
Hạ Cơ: "Chúc mừng Bùi Càn."
Trần Viên Viên: "Chúc mừng hắn lập tức sẽ thành nam nhân đầu tiên được nếm thử nỗi đau đớn thống khổ khi mang thai sinh con."
Tây Thi: "Cảm động."
Hạ Cơ: "Vĩ đại."
Phùng Niệm: "Ta phải tìm một cơ hội tốt để hắn có thể dễ dàng tiếp nhận thiết lập đồng cam cộng khổ này, đừng cho rằng mình trúng tà."
Vương Chính Quân: "Ta có cái kỹ năng tiêu hao, có lẽ có thể phát huy được tác dụng."
Phùng Niệm: "Kỹ năng tiêu hao?"
Vương Chính Quân: "Tổng cộng chỉ có thể dùng ba lần, sử dụng xong sẽ biến mất."
Ðát Kỷ: "Muội còn có kỹ năng??? Cái group rách nát này cũng quá bất công!!!"
Vương Chính Quân không thèm để ý nàng, trực tiếp gửi kỹ năng cho Phùng Niệm, Phùng Niệm vừa nhìn liền nhớ lại, trên dã sử ghi lại một đoạn, nói rằng lúc mẫu thân của Vương Chính Quân mang thai nàng từng mơ thấy một chùm ánh trăng chiếu trên ngực, sinh hạ liền phát hiện nữ nhi đặc biệt thông minh xinh đẹp... Đại khái kỹ năng phát ra từ nơi này, đã bị hệ thống gia công, biến thành báo mộng.
Nói đơn giản chính là có thể chỉ định đối phương mơ tới nội dung mà mình muốn hắn mơ thấy.
Kỹ năng này dùng trên người cổ đại mê tín rất tốt và lợi hại, Vương Chính Quân thèm điểm cống hiến như thế vậy mà không có gửi đến, Phùng Niệm nghĩ mãi mà không rõ.
Phùng Niệm: "! ! ! @ Vương Chính Quân, tại sao tỷ giữ loại kỹ năng này tới ngày hôm nay?"
Vương Chính Quân: "Cảm thấy gửi cho muội thì muội cũng không dùng, sẽ chỉ giữ lại bên người, muội không cần ta sẽ không có cống hiến, cho nên gửi hay không gửi thật ra cũng không có gì khác nhau."
Nói như vậy cũng không sai, đối với kỹ năng có thời gian làm lạnh hoặc là hạn chế số lần sử dụng, Phùng Niệm có thái độ bảo thủ một chút. Chẳng qua lần này làm không tốt sẽ bị đánh trở thành yêu nghiệt, dù sao cũng phải để Bùi Càn biết tại sao y lại chịu đau.
Phùng Niệm đã sắp xếp kịch bản xong xuôi, tâm tâm niệm niệm ngóng trông mình có phản ứng.
Trên đời có chín mươi chín phần trăm phụ nữ mang thai đều hi vọng cần ăn thì ăn cần ngủ thì ngủ tốt nhất ít khó chịu một chút trong thời gian mang thai, Phùng Niệm lại là bản cung không sao cả không thèm đếm xỉa, chỉ cần có thể khiến Bùi Càn khắc sâu cảm nhận được nỗi khổ mang thai, nàng chịu tội một chút cũng không có gì.
Mỗi ngày nàng hỏi trong group: Tại sao ta còn chưa có buồn nôn chứ?
Trời cao không phụ người có lòng, rốt cuộc có một ngày, Phùng Niệm nôn khan với món canh cá do ngự thiện phòng trình lên.
Người hầu trong phòng đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó có người lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!"
"Cuối cùng nương nương cũng hết khổ!"
Phùng Niệm đang muốn mắng nàng ta không biết nói chuyện, không phải là không có con sao? Bản cung sống rất tốt khổ cái rắm đấy!
Lời không nói ra, lại buồn nôn một trận.
Trần ma ma phân phó Bảo Đại bưng canh cá đi, bảo Thụy Châu đi đổi nước ấm đến cho nương nương uống một chút: "Cát Tường đâu? Sai hắn chạy đi mời Thái y nhanh lên."
Lúc Thái y đến đây, Phùng Niệm đã ngừng nôn mửa, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh mới mở mắt ra.
"Vừa rồi đột nhiên nương nương chúng ta buồn nôn, muốn nôn lại nôn không ra thứ gì."
Thái y đã nghe Cát Tường nói lúc đang trên đường tới đây, ông ta vội vàng bắt mạch, cũng không hề do dự khẳng định: "Là hỉ mạch, chúc mừng Quý phi nương nương."
Phùng Niệm đã biết từ sớm, đâu còn kích động?
Ngược lại những người khác rất hưng phấn, xem bọn họ vui mừng đến mức phân không rõ đông tây nam bắc, Phùng Niệm tự mình phân phó ma ma phát tiền thưởng, để Thái y trở về viết những thứ cần thiết phải chú ý đưa đến Trường Hi cung, sai Cát Tường đến trước ngự tiền, báo tin tức này cho Hoàng Thượng.
Trên dưới Trường Hi cung mừng như điên, lần trước vui mừng như vậy là khi nương nương được sắc phong Quý phi.
Lúc trước bất kỳ người cung nào mang thai bên ngoài cũng muốn châm chọc Quý Phi nương nương vài câu. Hiện tại nương nương vui vẻ, ai còn dám nói?
"Nô tỳ thật sự vui mừng, thật sự thật sự vui mừng, nương nương vốn được sủng ái, chỉ cần bình an sinh hạ Hoàng tử, sau này thật sự không cần lo lắng gì cả."
Phùng Niệm cười nói: "Còn khó mà nói là nhi tử hay là nữ nhi, đừng treo những lời này trên miệng."
Bảo Đại bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Bồ Tát phù hộ nhất định phải là Hoàng tử! Sinh Hoàng tử đối với người càng có lợi!"
...
Lại nói Bùi Càn, vốn dĩ đang bận, ánh mắt liếc qua thấy có người vào điện, y rất không cao hứng.
Mọi người đều như vậy, lúc đang tập trung làm chuyện nào đó thì không thích bị quấy rầy, đang muốn mắng chửi người đấy, Tiểu Triệu Tử tiến vào mở miệng trước một bước: "Hoàng Thượng có chuyện vui lớn!"
Y lại nuốt lại những lời mắng chửi người, hỏi rốt cuộc có chuyện gì?
"Cát Tường của Trường Hi cung đến truyền lời, nói rằng Quý phi nương nương chuẩn ra hỉ mạch!"
Bùi Càn từ từ đứng lên, vứt đi những thứ vừa xem lập tức tới Trường Hi cung, đến nơi vừa nhìn bên trong quả nhiên vui sướng. Thái giám cung nữ ở đây nhìn thấy y tới đều chúc mừng, còn rướn cổ lên gọi vào bên trong, thông báo rằng Hoàng Thượng tới đây.
Phùng Niệm vốn xem nhẹ cung nữ tha hồ tưởng tượng tương lai, nghe được bên ngoài báo tin mới đứng lên, còn chưa đi ra Bùi Càn đã tiến vào trong phòng.
"Trẫm nghe nói ái phi có rồi?"
"Lúc trước chẳng phải Hoàng Thượng rất lo lắng cho thần thiếp sao? Còn tưởng rằng người nào nói thần thiếp, có lẽ trời cao bị người làm cảm động, muốn để người yên tâm mới vội vàng sắp xếp thời gian thần thiếp mang thai."
Quý phi nói chuyện đúng là êm tai!
Vài ba câu đã dụ dỗ y vui mừng khấp khởi, Bùi Càn nhìn chằm chằm bụng nàng một lát, phát hiện vẫn bằng phẳng nhìn không ra, lại suy nghĩ bào thai này là nhi tử hay là nữ nhi.
"Nếu là nhi tử có thể đặc biệt giống trẫm hay không? Nữ nhi cũng tốt, giống Quý phi chắc chắn rất xinh đẹp, trưởng thành không biết muốn mê hoặc bao nhiêu người..."
Nhìn Bùi Càn đang buồn rầu, Phùng Niệm cũng cười chết rồi.
"Vừa mới mang thai mà thôi, người đã xoắn xuýt sinh nhi tử hay sinh nữ nhi, cũng quá khoa trương!"
"Loại chuyện này cũng nên nghĩ trước."
"Nghĩ trước thì có ích lợi gì? Người nói lại không tính."
"Ái phi cũng nói đây là ông trời bị trẫm cảm động đưa tới cho trẫm, tại sao trẫm nói lại không tính? Trẫm liền quăng ra lời nói, muốn nhi tử!"
"Vẫn là muốn nhi tử, không muốn nữ nhi xinh đẹp giống thần thiếp sao?"
Bùi Càn hì hì nói: "Sau này còn có cơ hội, từ từ sinh."
Trong group vừa thức dậy đã rì rào, để y nhớ kỹ lời này, mười tháng sau còn dám khiến Quý phi mang thai thứ hai cũng là anh hùng!
Một màn này Lưu Bang cũng nhìn không nổi. [email protected]đ/l~q+đ
Tên ngốc, thật sự là ngu ngốc!
Y sẽ hối hận! Nhất định nhất định sẽ hối hận!
Qua mấy tháng y sẽ biết, nếu Quý phi xui xẻo này thật sự bị người ta hãm hại ngược lại là chuyện tốt, người khác mang thai chỉ cần che chở quan tâm, nàng mang thai là muốn mệnh nam nhân! [email protected]đ/l~q+đ
Sống tới ngày hôm nay Lưu Bang tự nhận lương tâm hắn còn thừa không nhiều lắm, vẫn chảy xuống nước mắt đồng tình trong lòng vì Bùi Càn.
Bùi Càn không biết trong group còn có người đang đồng tình y, y vui mừng xong mới nhớ tới không đúng, bây giờ mình đã không thích Lệ phi cũng không thích Náo tần, mỗi ngày đều dựa vào Quý phi chống đỡ mới có thể trôi qua, Quý phi mang thai y làm sao đây? ? ?
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Bùi Càn dần dần biến mất, mơ hồ lộ ra vẻ mặt suy sụp. [email protected]đ/l~q+đ
Phùng Niệm nín cười hỏi y: "Hoàng Thượng thế này là làm sao?"
"Ái phi à, nghĩ đến nàng phải vì trẫm sinh con trẫm rất vui mừng, nhưng mấy tháng sau này trẫm nên trôi qua như thế nào đây?"
...
...
Thật sự là chó không sửa được ăn phân!
Tên khốn kiếp này!