Một hồi lâu sau, tròng mắt Tam Nương rốt cuộc giật giật: “Ta không cam lòng.”
Rõ ràng là bọn họ giết chết nàng, còn muốn để nàng mang danh tiếng xấu.
Bỏ trốn theo người ta, ha ha, thật sự là một lý do hay. Nàng sinh ra đã nói lắp, ông nội luôn cảm thấy đó là điềm không lành. Hiện tại lại “gây ra” chuyện đáng xấu hổ như vậy, bị loại bỏ ra khỏi gia tộc tự nhiên lại thành điều hợp lẽ.
“Ta không cam lòng.” Nàng lặp lại một lần nữa, mà lần này nhiều thêm bảy phần tàn nhẫn. Những oán khí vốn bị phủ bụi trong lòng hiện tại như bị gió cuốn lên, quanh người Tam Nương tràn ngập khí đen, đáy mắt cũng dần dần trở nên đỏ sậm, “Ta muốn bọn họ, phải trả giá!”
Phó Yểu ở bên cạnh nhìn nàng dần hóa thành lệ quỷ, không hề có ý định ngăn cản, thậm chí còn lấy trong hư không ra một bịch hạt dưa tới cắn.
Khi trong đạo quan cuồn cuộn gió lớn, Phó Yểu đang “tách tách” cắn hạt dưa;
Chờ một đoàn sương máu bao phủ lấy Tam Nương, nàng vẫn còn đang “tách tách” cắn hạt dưa;
Đến khi Tam Nương hóa thân thành lệ quỷ thất bại, miệng phun ra một búng máu tươi, hồn phách thoát ra khỏi người giấy, Phó Yểu cũng cắn xong hạt dưa.
Nàng vẩy tay vứt bỏ vỏ hạt, cúi người nắm cằm Tam Nương, ép nàng ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Không giống với gương mặt khô khan của người giấy, hồn phách Tam Nương hư ảo nhưng có thể nhìn thấy mặt phấn má đào, mắt hạnh mày liễu, nếu còn sống, đúng là độ tuổi hoa tường vi nở đẹp nhất.
“Có biết vì sao ngươi thất bại không?” Phó Yểu hỏi nàng, “Bởi vì ngươi còn chưa đủ tàn nhẫn. Nhân tính chưa mất đi, ngươi vẫn mang tâm địa lương thiện. Một kẻ vẫn còn trái tim, sao có thể biến thành quỷ đây.”
Tam Nương nhìn nàng, cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt, một lát sau, màu đỏ sậm dần dần rút đi: “Tôi thật vô dụng,” giọng nói nàng khàn khàn, “Ngay cả báo thù, cũng không làm được.”
“Nếu chuyện gì ngươi cũng có thể làm, còn cần tay chân như ta làm cái gì.” Phó Yểu buông cằm nàng ra, một lần nữa đẩy nàng nhập vào người giấy, “Loại chuyện như báo thù, cách làm ngu xuẩn nhất chính là để kẻ thù chết dễ dàng. Ngươi phải để bọn họ tồn tại, để bọn họ từ đám mây rơi xuống vũng bùn, để bộ mặt đáng ghê tởm lộ ra trước mặt người khác, mỗi thời mỗi khắc của quãng đời còn lại đều giãy giụa trong oán hận. Như thế mới gọi là báo thù.”
Tam Nương nghe xong, ngồi trên mặt đất thật lâu, mới chậm cúi rạp xuống mặt đất, “Xin ngài, giúp tôi.”
……
Ở bên ngoài, tùy tùng của Liễu gia chỉ đi nửa khắc đã xách rượu và thức ăn trở về.
Bốn món đồ nhắm cùng đậu phộng hạt dưa đặt ở cửa bậc thang của đạo quan, Phương Nhị và Hà thợ mộc được mời ngồi trên mặt đất, mấy chén rượu ấm xuống bụng, câu chuyện cứ như thế được mở ra.
Phương Nhị và Hà thợ mộc đi xa nhất cũng chỉ mới tới huyện thành, so sánh với người lăn lộn trong danh lợi như Liễu Phú Vân, tâm trí hoàn toàn là tờ giấy trắng.
Ba câu hai điều, còn không cần Liễu Phú Vân giả vờ khách sáo, hai người đã kể chuyện về đạo quan không sót một chi tiết.
Mà Liễu Phú Vân càng nghe càng kinh ngạc.
Chiêu hồn gọi quỷ, ngưng phách trọng sinh, những bản lĩnh này hắn chỉ thấy có trong chuyện xưa. Nếu không phải vừa rồi hắn tự mình trải nghiệm một phen, chỉ sợ sẽ cảm thấy hai nông phu trước mắt chỉ đang hù dọa mình.
Có điều hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của bọn họ, ở sâu trong nội tâm vẫn duy trì hoài nghi đối với cách nói quỷ thần. Dù sao nếu bọn họ là nhóm giang hồ bịp bợm, sẽ có một vài thủ đoạn qua mắt như vậy, hắn không dám chắc cảnh tượng vừa gặp lúc nãy không phải mánh khoé bịp người.
Hai bình rượu uống cạn, Phương Nhị và Hà thợ mộc đều say, Liễu Phú Vân lại không thể từ miệng bọn họ miệng biết được chút tin tức nào can hệ đến Tam Nương.
Sau khi bọn họ xác nhận không quen biết Tam Nương, Liễu Phú Vân tiếc nuối mà để tùy tùng đưa hai người xuống núi, mà hắn thì cùng với gã tùy tùng còn lại xem xét chung quanh đạo quan.
“Đúng rồi, ta nhớ lúc trước không phải có một nam tử quần áo trắng sao?” Liễu Phú Vân hỏi tùy tùng, “Người đâu rồi?” Nãy giờ vẫn chưa gặp lại hắn.
Tùy tùng đã sớm chú ý tới, chỉ là không dám nói, “Công tử, nơi này rất không bình thường. Lúc ấy ngài từ trong đạo quan bước ra, nam tử kia lập tức biến mất.”
Liễu Phú Vân nhìn ánh nến vàng mờ trong đạo quan, không nói gì xoay người đi xuống dưới chân núi.
Có điều mấy ngày tiếp theo, hắn vẫn là chưa từ bỏ ý định sai người đi chung quanh hỏi thăm tin tức của Phó Tam Nương. Nhưng cuối cùng ngoại trừ một vị tú nương nói từ xa nhìn thấy hai vị quý nữ kia một lần, những người khác cơ bản đều nói là ngồi trên xe ngựa đi ngang qua, chưa từng thấy mặt.
Lại về đạo quan, đạo quan trống trơn, cho dù là buổi tối cũng không thấy bóng người. Hà thợ mộc vẫn ở đạo quan làm việc nói là quan chủ không muốn gặp khách thì không cần phí sức chờ đợi.
Liên tiếp đợi ba ngày bên ngoài, cuối cùng Liễu Phú Vân mới im lặng ôm hộp gỗ xuống núi.
“Hắn sắp đi rồi.” Phó Yểu ngồi ở trên nóc đạo quan, cắn hạt dưa, “Nếu muốn hắn ở lại, nhanh còn kịp.”
Tam Nương ngồi ở một bên, ánh mắt dõi theo bóng dáng người nọ trên đường núi: “Không được. Không muốn làm bẩn tay huynh ấy.”
“Ồ, có thể nói liền bảy chữ.”
Tam Nương: “……”
Lặng im một hồi, Tam Nương lại mở miệng nói: “Thật ra, người lúc đầu đính hôn với tôi, là huynh ấy.”
Nhưng việc hôn nhân sao có thể do bọn họ làm chủ, cuối cùng vẫn là trời xui đất khiến. Khối ngọc bội hẹn ước, còn có bông hoa diên vĩ kẹp trong tập thơ, tất cả đều bị thời gian vội vàng vùi lấp.
“Người có tình lại không thể thành thân thuộc, thật khiến người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ.” Phó Yểu vừa cảm thán, vừa ghé sát vào Tam Nương, “Có phải rất muốn khóc hay không, tới đi, ta đã chuẩn bị tốt rồi.”
Tam Nương nhìn bàn tay đang vươn ra để bắt nước mắt của mình bất cứ lúc nào, chút lệ trong khóe mắt không hiểu sao bị ép ngược trở lại.
Nàng hít một hơi thật sâu, ngửa mặt nói: “Ngài cần nước mắt của quỷ, làm gì.”
Có chút tiếc nuối thu hồi tay, Phó Yểu tiếp tục cắn hạt dưa, “Còn nhỏ thì lòng hiểu kỳ đừng quá lớn. Sau này ngươi nên làm quen với nhiều hồ bằng quỷ hữu hơn, nếu ai có nước mắt quỷ, cứ việc tới tìm ta giao dịch, ta có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của bọn họ.”
Lời này không chỉ nói cho Tam Nương nghe, chung quanh một trận gió nổi lên, cỏ cây theo gió lay động, tiếng gió cũng dần dần đi xa.
……
Liễu Phú Vân rời khỏi huyện Thủy, trước khi đi còn quay lại gặp Triệu Hưng Thái, một là cảm ơn việc hắn chỉ phương hướng, hai là nhờ hắn lưu ý giúp, nếu là có bất kỳ tin tức nào có quan hệ với Phó Tam Nương, lập tức thông báo một tiếng.
Triệu Hưng Thái tất nhiên thoải mái đồng ý. Liễu Ngũ là người trẻ tuổi đáng chú ý nhất trong số những người thừa kế của Liễu gia, nếu có quan hệ tốt, tiệm rượu Thái An trong tương lai có Liễu Ngũ chiếu ứng, phiền toái sẽ bớt đi rất nhiều.
Hai người hàn huyên xong, Liễu Phú Vân cưỡi ngựa rời đi, mà Triệu Hưng Thái bên này, cũng bắt đầu được Dương đầu bếp coi trọng.
Giang chưởng quầy là một người tâm tư linh lung, nàng đã nhìn ra được tiểu học đồ này cũng không phải người thường, ôm tâm lý trồng cây thì sẽ có quả, nàng dứt khoát bảo trượng phu truyền dạy tay nghề cho hắn, để sau này người ta niệm tình hương khói cũng không tệ.
Thời gian ngăn nắp trôi qua, quán rượu không có nhiều thay đổi, điều duy nhất thay đổi là vị khách thường xuyên xuất hiện lúc nửa đêm kia không đến nữa.
Điều này khiến Dương đầu bếp lấy làm tiếc, có lúc không nhịn được mà nhớ mong vài câu. Giang chưởng quầy thỉnh thoảng cũng sẽ thảo luận với bọn tiểu nhị vị khách này đến tột cùng có thân phận gì, nhưng đáp án cuối cùng cơ bản đều không thống nhất.
Triệu Hưng Thái không tham dự vào đề tài này, so với vị khách thần bí kia, hắn càng để ý đến con trai của Dương Sư phụ, Dương Anh.
Ấn tượng của hắn với Dương Anh vô cùng kém.
Ở thành Dương Châu, hắn đã gặp nhiều gã ăn chơi trác táng như vậy, thực không may, Dương Anh hội tụ đầy đủ những thói xấu của đám công tử ăn chơi đó, nhưng Dương gia lại không có đủ điều kiện để hắn ăn chơi như vậy.
Đây là một chuyện rất nguy hiểm. Nhưng hiển nhiên Dương Sư phụ không quản được con trai, mà lợi hại như Giang chưởng quầy, ngay cả tư cách để quản cũng không có —— nàng là vợ kế. Hơn nữa, khi còn trẻ, còn là hoa khôi sông Tần Hoài.
Từ hơn mười mấy lần xung đột giữa Giang chưởng quầy và Dương Anh, Triệu Hưng Thái đương nhiên biết hắn xem thường người mẹ kế có xuất thân thấp kém này thế nào. Chuyện nhà của người khác Triệu Hưng Thái không tiện xen vào, nhưng hắn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đã gần đến cuối năm, quán rượu bởi vì ra một món cá mới, chuyện làm ăn vô cùng tốt. Khi mà tất cả mọi người đều đang bận rộn, đột nhiên có một nhóm côn đồ hung ác kéo đến đứng chặn cửa quán rượu, khiến cho khách trong quán sợ tới mức không trả tiền đã chạy mất.
Mà khi Triệu Hưng Thái nhìn thấy bọn họ, cảm giác đầu tiên là: Có lẽ hắn phải đổi nơi khác để tiếp tục học tập.
Đám côn đồ tới để đòi nợ, ba ngày trước Dương Anh nợ sòng bạc ba vạn lượng lượng bạc trắng, mà không thấy trả, cho nên người ta tìm tới cửa.
“Ba vạn lượng?” Dương đầu bếp nghe thấy con số này, trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống.
Giang chưởng quầy thì bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng vừa sai người đỡ Dương đầu bếp dậy, vừa tiếp đón mời đám côn đồ ngồi xuống có chuyện gì từ từ nói, lại lén lút ra hiệu cho tiểu nhị tìm Đại Lang tới.
Dù cho nàng sắp xếp đâu vào đấy, nhưng khi Dương Anh đến, bộ dạng vẫn cà phất cà phơ chẳng hề để ý nói: “Không phải chỉ là ba vạn lượng bạc sao, so với việc bị người ngoài dỗ mất, còn không bằng để đứa con trai này tiêu hộ.”
Dương đầu bếp vừa tỉnh lại nghe thấy lời này, tức giận đến nỗi xông lên muốn đánh hắn. Dương đầu bếp vừa động, Dương Anh càng là kích động: “Tôi đã sớm nghe người ta nói, có mẹ kế sẽ có cha kế. Ông trước kia chưa từng đánh tôi, hiện tại lại vì kỹ nữ này mà định ra tay, ông có phải là cha tôi hay không!”
Những lời này như con đao nhọn cắm lên ngực Giang chưởng quầy, khiến nàng gần như đau đớn mà muốn ngất đi.
“Các ngươi đừng ầm ĩ nữa!” Nàng cắn răng, lý trí trong đầu áp xuống chua xót trào lên trong ngực: “Vấn đề hiện tại là, bạc này làm sao bây giờ.”
Ba vạn lượng, cho dù có bán cả tửu lầu đi cũng không đủ.
“Dù sao hôm nay cũng là ngày hẹn cuối cùng, nếu các ngươi không trả tiền, ta cũng chỉ có thể dựa theo quy định, chặt của hắn một bàn tay.” Gã côn đồ đứng đầu nói, lập tức có hai người túm lấy Dương Anh, ấn hắn xuống bàn, một con dao phay chuẩn bị nhắm ngay vào bàn tay hắn, khiến cho Dương Anh sợ tới mức liên tục kêu thảm thiết, mặt mũi trắng bệch.
“Không!” Giang chưởng quầy và Dương đầu bếp trăm miệng một lời nói, “Chúng ta sẽ trả tiền!”
“Nếu trả tiền, vậy nhanh lên, đừng dong dong dài dài.” Gã côn đồ cười lạnh nói, “Kiên nhẫn của ông đây có hạn.”
Giang chưởng quầy lập tức thấp giọng nói với Dương đầu bếp: “Chàng bây giờ ra ngoài vay tiền, có thể mượn bao nhiêu đều mượn.”
Bọn họ mở quán rượu, nhiều ít cũng có chỗ quen biết. Ba vạn lượng tuy rằng rất nhiều, nhưng gom góp lại, hẳn là có thể đủ.
Dương đầu bếp đồng ý, bọc áo bông lập tức ra khỏi cửa.
Khoảng chùng một canh giờ sau người đã trở lại. Có điều tiền, không mượn được, chỉ mang về một tin tức: Có người nguyện ý bỏ bạc mua tửu lầu của bọn họ.
Chỉ nháy mắt này, Giang chưởng quầy đã hiểu tất cả.
Những chuyện trước mắt này, không phải nhằm vào Dương Anh, mà rõ ràng là nhằm vào quán rượu này của bọn họ.
Không mượn được tiền, chúng tỏ những người đó đều không muốn chọc vào chuyện này, cũng vừa lúc chúng tỏ, kẻ đứng sau mưu đồ quán rượu của bọn họ, người bình thường không đắc tội nổi.
Ngay khi Giang chưởng quầy vì chuyện trước mặt mà lạnh thấu tâm can, rèm cửa chắn bên ngoài tửu lâu bị xốc lên. Hai người mặc quần áo trắng bệch nâng một cái kiệu đường hoàng đi vào, bên cạnh còn theo một đôi nam nữ áo trắng.
“Ồ, hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy?”
Nghe giọng nói quen thuộc ấy, không biết vì sao, Giang chưởng quầy như là tìm được chỗ dựa, hốc mắt nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống.