Ta Có Một Toà Đạo Quan

chương 94

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thứ được bày ra trước mặt Tam Nương chính là quả vải chỉ vừa mới hái từ trên cây xuống… trên cuống vải vẫn còn sót lại ít cành lá, hôm nay trước khi bày quán, bọn họ đã ngâm trong nước lạnh thêm một lần nên bên ngoài mới trông tươi mới như vậy.

“Vải này bao nhiêu một cân.” Lão Thường Đầu nhớ tới thê nhi ở nhà, muốn mua một ít về cho bọn họ nếm thử.

“Ba lượng một sọt.” Tam Nương chỉ vào tấm thẻ bên cạnh, trên đó có ghi giá cả.

“Ba lượng?” Giá của nó cao tới mức khiến Lão Thường Đầu phải đau lòng, có điều trái vải tươi mới như vậy thì ba lượng cũng không phải là quá đắt. Cuối cùng, Lão Thường Đầu vẫn không đành lòng bỏ tiền mua về.

Tin tức chỗ này có bán vải khiến nhiều người vây lại, người có thể bỏ tiền ra rất ít, đa số đều chỉ chạy tới để xem náo nhiệt.

“Cô nương, vải này của ngươi tươi quá, sao ngươi có được thế?”

“Chắc không phải mang từ Lĩnh Nam tới đây đấy chứ? Đường xa như vậy, sao có thể còn tươi mới thế này được.”

“Chẳng lẽ ngoài thành Trường An có trồng vải à? Trường An trồng được luôn sao?”

Trước những lời hỏi thăm trong tối ngoài sáng này, Tam Nương không thèm hé răng dù chỉ một lời, chỉ đáp lại những vị khách chịu bỏ tiền mua vải.

Hiện giờ nàng ta thật sự rất cần tiền. Lúc trước quan chủ đã từng nói, chỉ cần kiếm đủ tiền thì nàng ta sẽ được sống lại.

Vải trên quầy không nhiều, trên dưới chỉ khoảng 30 rổ. Người mua tuy ít nhưng lại chịu bỏ tiền mua nhiều, vậy nên mới khoảng hai khắc thôi mà chỉ còn lại đúng một rổ.

“Bà chủ, ngày mai ngươi còn bán nữa không?” Người mua được rổ cuối cùng hỏi: “Nếu các ngươi có số lượng lớn thì tửu lâu của ta đồng ý mua đứt tất cả vải của ngươi với giá cao.”

Tam Nương nghe vậy, biết cá lớn đã cắn câu.

Bình dân áo vải tầm thường không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ những kẻ thật sự giàu có mới không để mấy lượng bạc nhỏ này vào mắt. Tửu lâu chính là nơi khai thác những mỏ vàng của quý tộc, cũng là nơi chịu bỏ vốn nhiều nhất.

“Muốn mua đứt? Được thôi.” Tam Nương nói: “Ngày kia ta sẽ tới đây này bán tiếp, lúc đó chúng ta thương lượng lại sau.”

Tam Nương ném lại một câu, cất tiền, không để ý tới quầy hàng đã đi vào trong ngõ nhỏ sâu hút.

Sau nàng ta còn có người đi theo, nhưng sau khi quẹo mấy đường thì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Đây chính là lý do Tam Nương là người bán hàng.

Lời của Tam Nương khiến người mua rổ vải cuối cùng kia phải mắng một tiếng “gian xảo”, hiện giờ người nhận được tin tức về quả vải chỉ có tửu lâu của hắn. Nhưng đợi tới ngày kia thì tin tức này đã lan truyền đi khắp nơi, chắc chắn ai cũng muốn đến mua đứt vải của nàng ta, tới lúc đó giá cả kiểu gì cũng phải tăng lên nhiều lần.

Có điều vật lấy hi vi quý, hắn cũng không cản nổi.

Tam Nương quay về đạo quan, để tiền lên bàn, nói: “Bán được tận chín mươi lượng.” Đây mới chỉ là số tiền bọn họ bán thử hai ngày đầu, trừ đi tiền vốn thì tiền lời thu về đã tăng gấp mấy chục lần.

“Quả nhiên buôn đi bán lại là cách kiếm tiền nhanh nhất.” Giang chưởng quầy cầm tiền, thở dài nói: “Tới ngày hôm đó, ngươi đừng lên tiếng, cứ để bọn họ tự cạnh tranh với nhau, ai ra giá cao nhất thì mới bán. Không được bán quá nhiều một lúc, một ngày chỉ bán khoảng một trăm cân thôi.”

Tuy một trăm cân nói ra thì có vẻ nhiều, nhưng trên thực tế, số lượng này đối với tửu lầu ở Trường An hoàn toàn có thể nhanh chóng bị mua hết chỉ trong nháy mắt. Quan lại quý tộc ở Trường An không thiếu, đôi khi bán hết hay không chỉ là một câu nói mà thôi.

“Được.”

Bọn họ thương lượng xong xuôi, Tam Nương hỏi Giang chưởng quầy: “Vậy hai vị định sẽ ở lại trên núi luôn sao? Tửu lầu giao cho ai?”

“Tửu lầu hiện giờ giao hết cho Dương Anh xử lý là được. Nó học lâu như vậy rồi, trước sau gì cũng trở thành của nó, không bằng cứ giao sớm một chút.” Giang chưởng quầy nói: “Ta đã gắn bó với tửu lầu một thời gian dài, đã hít thở không khí ở đó đủ lâu rồi. Khó lắm mới có cơ hội được ra ngoài, ta muốn ngắm nhìn thế gian này một chút.”

Cơ duyên này không phải là thứ người khác mơ ước là có được, nếu bọn họ không nắm lấy cơ duyên thì đúng là quá ngu ngốc.

“Vậy thì tốt quá.” Tam Nương cũng thấy vui vẻ.

Nàng ta rất thích cảm giác mọi người hợp sức lại với nhau, ít nhất thì cũng không chỉ có mình nàng ta là đang cố gắng.

Chẳng mấy chốc mà một ngày đã trôi qua, Tam Nương lại đến Trường An.

Lần này nàng ta vừa đến trước quầy hàng thì quanh đó đã có cả mấy chục người vây quanh. Người đứng ngoài đa số đều là bá tánh bình thường, đến chỉ để xem náo nhiệt, còn người đứng sát bên trong thì ai nấy cũng đều mặc y phục lụa là, có điều cũng chỉ trông tốt hơn người thường một chút mà thôi.

Bọn họ vừa thấy nàng xuất hiện đã xôn xao hết cả lên.

“Ở đây đông quá.” Tam Nương nhìn một lượt, cuối cùng mới liếc mắt về phía quán mì của Lão Thường Đầu đang dài cổ nghển lên để nhìn sang bên này: “Ta có thể mượn sân nhà ngươi một lúc không?”

Lão Thường Đầu tất nhiên là rối rít đồng ý.

Thế là Tam Nương dẫn đám người muốn đấu giá tới nhà Lão Thường Đầu. Sau khi ngồi xuống, thê tử Lão Thường Đầu vội vàng rót trà cho mọi người, Tam Nương chỉ nói chuyện với bọn họ mấy câu rồi để họ tự do ra giá. Hơn nữa, thời gian mua đứt hàng hóa không phải là mãi mãi, chỉ duy trì trong vòng nửa tháng mà thôi.

“Phó cô nương, ngài làm vậy thì không hay lắm đâu.” Tuy mọi người ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng cũng ngầm hiểu rõ sự khôn khéo của nàng ta.

Chỉ cần có người mua trước bán được giá tốt trong vòng nửa tháng, vậy thì nửa tháng sau, người chấp nhận bỏ tiền sẽ nhiều lên. Tới lúc đó, giá cả của loại quả này sẽ cao hơn hẳn, vì thứ mà quả vải mang tới không chỉ là tiền lời trung gian mà còn là mối làm ăn của cả một tửu lầu, đây mới chính là giá trị thật sự của nó.

Tam Nương chỉ cười không đáp.

Một lúc sau, mọi người biết rằng không thể thương lượng thêm được nữa. Tuy chỉ có nửa tháng nhưng quả vải tươi như vậy là thứ rất hiếm có, năm xưa khi Dương phi được nếm thử vải cũng chưa chắc đã được tươi mới như lúc này.

Lúc đấu giá bắt đầu, thê tử Lão Thường Đầu nghe hết con số này tới con số khác vang lên, cao tới mức hai tay bà cũng phải run rẩy.

Cuối cùng, giá cuối cùng là 1200 lượng cho 100 cân vải. Người trả giá là Quảng Tụ Lâu.

Không nói tới chi tiết về hiệp ước, chủ của Quảng Tụ Lâu là Chu Thiêm Tài tự mình dẫn theo bốn tiểu nhị tới dọn hàng, sợ vô tình làm đám vải quý giá này bị va đập hư hỏng.

“Sao hôm nay lại không có giỏ tre giống hôm qua vậy?” Chu Thiêm Tài hỏi: “Mấy cái giỏ tre hôm qua trông rất độc đáo.”

Tam Nương giật mình, nói: “Nếu ngươi muốn thì lúc đó ta sẽ mang tới cho ngươi. Có điều là phải thêm tiền.”

“Chỉ có mấy cái giỏ thôi mà? Cô nương không thể coi như hàng tặng kèm sao?”

Tam Nương chỉ cười không đáp.

Cuối cùng Chu Thiêm Tài cũng hiểu rõ, hắn sẽ không bao giờ có thể moi được chút thông tin nào từ miệng vị cô nương này: “Vậy thì thêm tiền đi. Một cái tính mười văn, ba ngày các vị đưa hàng một lần, mỗi lần cần một ngàn cái.”

“Được.”

Sau khi trao đổi giá cả xong, thê tử Lão Thường Đầu tiễn khách nhân đi, quay lại quầy hàng nói cho phu quân của mình nghe: “Cái đó đúng là quý giá, một cân mà những mười mấy lượng, nếu nhà chúng ta mà trồng được một cây vải thì không cần bán mì nữa, nằm im cũng kiếm được tiền.”

“Đó cũng là chuyện của kẻ có tiền, không liên quan tới chúng ta.” Khi trước ông ta còn tiếc ba lượng bạc mà không mua một rổ, giờ thì giá đã nâng lên hơn mười, vậy thì cũng không cần nhắc tới nữa.

Buổi tối, cả nhà dọn quán đi về. Sau khi bước vào cửa, bọn họ thấy bàn bát tiên trong nhà có đặt một rổ vải tươi ngon mọng nước…

Một ngày sau, Tam Nương cố ý cầm ngân phiếu đổi thành bạc trắng mang về đạo quan. Trừ chỗ tiền vốn của bọn họ, rồi chia phần bọn họ nhận được, một ngàn lượng chẵn còn lại rơi vào tay Phó Yểu.

“Một ngàn lượng.” Phó Yểu nhìn đống bạc trắng bóng, đi vòng quanh cái bàn mấy vòng mới cảm động nói: “Số tiền này thật sự là của ta sao?”

Tam Nương tri kỷ nói: “Nếu không nói đến số nợ mấy chục vạn của Chung Ly công tử thì đây thật sự là tiền của ngài.”

“Dù câu này của ngươi hơi làm ta mất hứng, nhưng nể tình ngươi giúp ta kiếm được nhiều tiền thế này, ta sẽ không so đo với ngươi.” Phó Yểu ôm bạc vào lòng, nằm xuống chiếc ghế dài trong viện: “Hy vọng trong khoảng thời gian ta với các ngươi còn ở cùng nhau, chúng ta có thể cùng trải qua một quãng thời gian khó quên.”

Tam Nương thấy nàng như vậy thì nở nụ cười, xoay người tiếp tục làm việc.

Tam Nương nghĩ tới chuyện giỏ tre, xuống núi tìm Phương Nhị, bảo hắn truyền tin tức về một ngàn giỏ tre này ra khắp thôn. Nàng sẽ mua giỏ tre với giá mười văn một cái, còn Phương Nhị muốn nói là bao nhiêu thì tùy hắn.

Phu thê Phương Nhị vốn là người phúc hậu, tung tin khắp nơi với giá chín văn tiền, phu thê bọn họ chỉ lấy tiền chạy chân thôi.

Núi Nhạn Quy có rất nhiều trúc, gần như trước cửa nhà hoặc sân sau ít nhiều gì cũng có. Cây trúc lại lớn nhanh, nếu bọn họ dùng thứ này để kiếm tiền thì cũng có không ít người đồng ý.

Một cái chín văn, mười cái là chín mươi văn, cố gắng tích góp thì cũng là một khoản thu nhập không thấp.

Thế là cứ đến đêm, nhà nào trong Phương gia thôn cũng đều thắp đèn đan giỏ tre. Người biết dạy cho người không biết, không biết thì đứng cạnh mà học.

Trên núi, Phó Yểu ôm đống bạc yêu quý của mình ngủ tới tận nửa đêm, đột nhiên thấy có gì đó không đúng.

Tam Nương đang đun trà vải cho nàng, thấy nàng ngồi dậy thì hỏi: “Sao thế?”

“Ta đang nghĩ sao Chung Ly còn chưa tới thu tiền nợ nhỉ.”

“Chung Ly công tử hiện đang không có mặt ở núi Nhạn Quy.” Tam Nương nói, tin này là nàng ta nghe được từ chỗ rừng hòe: “Nói là muốn ra ngoài một chuyến.”

“Y không ở núi Nhạn Quy?” Phó Yểu lại nằm xuống: “Vậy thì xong rồi.”

Tam Nương khó hiểu: “Cái gì xong?”

Phó Yểu mệt mỏi nói: “Chút nữa ngươi sẽ biết thôi. Phải rồi, tối nay ngươi đừng ở lại đạo quan, qua rừng hòe hay là thư viện cũng được.”

Tam Nương không hiểu lắm, nhưng quan chủ đã nói vậy thì nàng ta tất nhiên sẽ nghe theo.

Nàng đặt chén trà xuống, đi về phía rừng hòe.

Nàng quen nhiều người trong rừng hòe hơn, cũng sẽ không thấy mất tự nhiên.

Khoảng một canh giờ sau, ngoài trời bắt đầu nổi gió.

Thủy huyện ở ven biển, mùa hè có mưa rào là chuyện hết sức bình thường. Có điều gió đêm nay lại có vẻ không bình thường, trong làn gió như có thêm thứ gì đó khiến Tam Nương bỗng thấy hốt hoảng.

Không chỉ riêng Tam Nương mà cả đám thợ thủ công trong rừng hòe cũng thế. Bọn họ ra khỏi nhà, đứng dưới tàn cây hòe rồi nhìn lên bầu trời, không biết bầu trời đầy sao đã bị mây đen che phủ từ lúc nào, hơn nữa chỗ mây đen đó chính xác là đang tụ tập lại trong khoảng không ngay trên đạo quan.

Gió càng ngày càng mạnh, mây đen cũng mỗi lúc một dày đặc hơn, đôi lúc còn lóe lên ánh sét, tiếng sấm vang rền từng cơn đầy kinh sợ.

Cuối cùng, giữa đám mây đen đó xuất hiện một tia sét, bổ thẳng xuống đạo quan, tiếng động lớn tới mức khiến mọi người phải run rẩy, Tam Nương có cảm giác như mình sẽ lập tức hồn phi phách tán.

“Mau vào nhà!” Đám ma quỷ bọn họ sợ nhất là thứ chí dương chí cương như sấm sét, may mà sét không đánh vào người họ, nếu không tối nay sẽ không một ai trong số họ có thể sống sót.

Sấm sét bên ngoài nổ vang hai ba lần thì tiếng sấm cũng bắt đầu nhỏ lại. Mây đen trên bầu trời bây giờ đã tan dần, có điều đạo quan dưới đó lại bắt đầu bốc cháy.

Nhóm Tam Nương vội vàng lên núi, thấy ánh lửa ở đạo quan cao tới tận trời, quan chủ của bọn họ thì đang nằm im trên ghế, bản thân nàng không sao, có điều chiếc ghế đã biến thành than…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio