Editor: Hạnh Hạnh
Beta: Cà ri
h rưỡi, cửa phòng đã mở ra.
A Yên đứng dựa vào cửa, nói với giọng điệu lễ phép: "Cảm ơn thầy Trình đã giúp đỡ tôi đối lời thoại, trong một giờ này, tôi được lợi không nhỏ."
Trình Dĩ Hàn ôn nhu nói: "Lâm tiểu thư quá khách sáo rồi, tôi cũng không giúp được gì cho cô, tôi nghĩ, so với tôi... cô đối với đồng hồ treo tường của tôi càng có hứng thú hơn."
A Yên giơ tay lên, khéo léo lấy cổ áo tắm mở rộng của hắn: "Thầy Trình, thật sự không suy nghĩ lại một chút sao?" Cô nhăn mày thở dài, ánh mắt nhìn mãi vào ngực của hắn, yếu ớt nói: "Uống thuốc nhiều sẽ tổn hại cho sức khỏe..." Đầu ngón tay tinh tế tái nhợt dừng trước ngực hắn, thấp giọng khuyên bảo dỗ dành nói: "Vợ chồng trong đoàn phim, hôn nhân mong manh ngắn ngủi, chuyện ngươi tình ta nguyện theo như nhu cầu, không tốt sao?
Trình Dĩ Hàn bắt lấy tay cô, nắm một lúc, rồi buông ra, mỉm cười nói: "Không có cách gì để bàn giao đâu."
A Yên khẽ nheo lông mày nhỏ nhắn: "Bàn giao cùng với ai?"
Trình Dĩ Hàn trả lời: "Trong lòng cô hiểu rõ..." Hắn liếc mắt về phía cuối hành lang, sau đó thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, càng huống hồ là một con sói nhỏ."
A Yên cười, đứng thẳng người lại: "Ngủ ngon, thầy Trình."
Trình Dĩ Hàn nhìn cô gật đầu: "Ngủ ngon."
Cửa đã đóng.
A Yên bước đi rất chậm.
Bước qua thang máy, vừa lúc có người của đoàn phim đi lên, A Yên và hắn chào hỏi nhau, đứng nhìn hắn bước vào phòng, đóng cửa lại.
Hành lang, lại yên tĩnh trở lại.
Cuối cùng cũng đến cửa phòng của mình, vừa mới quẹt xong thẻ phòng, đột nhiên nghe thấy phía sau có người nói: "Cũng chỉ có một tiếng đồng hồ."
A Yên quay đầu lại nhìn.
Cánh cửa phía phòng đối diện vẫn bị che mất một nửa, phía bên trong cửa tối om, cái gì phía trong cũng đều nhìn không rõ, chỉ có thể nhờ ánh sáng từ hành lang, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, ôm chân ngồi dưới đất.
Hơi thở xung quanh người ảm đạm mà u ám.
A Yên rút lại thẻ phòng, đi đến cửa phòng khép hờ bên cạnh, không biết đang bị cái gì chặn lại, thở dài nói: "Trẻ con đúng là không biết thưởng thức, cái gì mà "cũng chỉ có một tiếng đồng hồ"? Cái này khẳng định là trên trung bình rồi...lấy tiêu chuẩn của cậu ra mà nói, có thể tính là phát huy xuất sắc."
Người kia không nói gì.
A Yên cười nhẹ: "Có câu nói thế nào ý nhỉ?...gừng càng già càng cay."
Người Trang Chính Thanh cứng ngắc, ôm lấy đầu gối của mình, vẫn không động đậy, sau đó rất lâu hắn mới mở miệng nói: "Tôi không tin."
A Yên nhìn hắn, chỉ cười.
Trang Chính Thanh ngẩn đầu: "Hắn là người sĩ diện, tôi không tin hắn sẽ bất chấp nguy hiểm tuổi già mạo hiểm, tôi cũng không tin...." Hắn cắn chặt răng, căm hận ngất trời, giọng nói dần dần lại càng thấp xuống, vừa uất ức vừa đau lòng: "....tôi không tin chị sẽ đối với tôi như vậy, cho dù trở mặt thành người không quen biết, chị cũng không thể tìm hắn...vậy tôi đây sẽ trở thành cái gì đây hả?"
Một chữ cuối cùng dừng lại, không có người nào nói chuyện.
Thật lâu sau, A Yên mới nói một tiếng "ngủ ngon", sau đó xoay người về phía phòng của mình.
Thẻ phòng cắm vào máy nhận thẻ, đèn phòng nháy mắt sáng lên, cửa phòng chậm rãi đóng lại, ngăn cách ánh dõi theo đằng sau, đồng hồ treo tường đã điểm đúng giờ.
Lúc nãy cô đứng đợi ở ngoài tầm nửa tiếng đồng hồ.
A yên quay đầu, nhìn thoáng qua cửa phòng, như có điều suy nghĩ.
....Người kia a, lớn lên có một gương mặt thiếu niên ngây ngô, nhìn dường như trẻ tuổi bốc đồng, nhưng trên thực tế, thật sự có thể bảo trì bình thản.
A Yên ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm cái lược lên, từ từ chải mái tóc dài mượt của mình.
"Kí chủ."
A Yên cúi đầu, liếc nhìn Lão Cổ Đồng: "Lâu rồi không có nghe thấy ngươi nói chuyện với ta."
Lão Cổ Đồng có chút ngượng ngùng cười: "Khụ khụ... ngươi gần đây, không chỉ thích kề mặt soi gương, còn thích soi nơi khác, ta... khụ khụ, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn."
A Yên bật cười, khẽ lắc đầu: "Bên ngoài tôn trọng đạo đức lễ nghĩa của nhân loại thì cũng thôi đi, ngươi thân là một kẻ tinh quái, sao cũng có những ý nghĩ như vậy? Ở Hồ tộc chúng ta..." Bỗng nhiên dừng lại, mày nhăn lại, trầm mặc hồi lâu, khẽ hừ nhẹ một tiếng: "Thôi, Yêu Hồ tộc không cần ta, Thiên Hồ tộc không thừa nhận ta, ta cũng không hiếm lạ bọn họ, sau này một mình ta sáng tạo bộ tộc độc đáo, gọi A Yên tộc."
Lão Cổ Đồng phá lên cười: "Kí chủ, ngươi lại đang nói giỡn rồi."
A Yên che giấu ý cười nhìn về phía nó: "Ta nghiêm túc đó, ta là tộc trưởng, miệng của ngươi chỉ cần ngọt một chút, ta sẽ phong ngươi làm phó tộc trưởng, hoạch là đại trưởng lão."
Lão Cổ Đổng lắc lắc đầu, không muốn cùng đối nói chuyện hoang đường buồn cười này, đổi đề tài: "Kí chủ, ngày mai ngươi lại muốn đổi một đạo cụ mới, kích thích Trang Chính Thanh sao?"
A Yên nói: "Đạo cụ có quyền lựa chọn... Không hẳn là như vậy. Tùy tiện tìm một cái, sau này lại bám lấy ta thì sao đây? Dù sao ta xinh đẹp có dáng người, có kỹ thuật tốt, mới bắt đầu là ham muốn, thay đổi theo cảm xúc... không chỉ nữ nhân sẽ say đắm tình yêu hoan ái, vì vậy bắt đầu để ý. Trình Dĩ Hàn là hợp nhất."
Lão Cổ Đồng hỏi: "Nói thế nào?"
A Yên liếc mắt nhìn về phía cửa, ánh mắt chuyển hướng, nhẹ nhàng bật cười nói: "Hắn đang chơi đấy, ở trước mắt ta thì giả làm chính nhân quân tử. Ta nói cho ngươi biết, Trình Dĩ Hàn... người trong nghề thâm niên, hiểu quy tắc, nhìn xa trông rộng, biết được cách bảo vệ bản thân như thế nào sẽ không bị tình cảm làm cho mù quáng, trở thành đá cản đường trên con đường mơ ước của ta."
Lão Cổ Đổng bối rối: "Đá cản đường?"
A Yên kiêu ngạo nói: "Đương nhiên. Ngươi có còn nhớ thế giới đầu tiên không?"
Lão Cổ Đổng suy nghĩ một lúc: "Có nhớ, chuyện xưa không thể nói của ngươi và hai tên tổng giám đốc."
A Yên sửa lại: "Không, là do ta hiến thân vì sự nghiệp, để lại một câu chuyện xưa truyền kì. Không yêu đương, không kết hôn.... trước đây là như vậy, hiện tại cũng sẽ không thay đổi, ta rất bận, sắp mở ra hình thức hút phấn gió lốc của ta. Cho nên..." Cô lại nhìn về phía cửa, thản nhiên nói: "Thật sự chơi không nổi, là người bạn nhỏ kia đối diện kia."
Lão Cổ Đổng im lặng một lúc, nói: "Ngươi muốn dựa vào bộ phim này hút phấn gió lốc ư?"
A Yên liếc nhìn nó một cái, vẫn nguyên cái giọng điệu chắc chắn: "Phấn cơ thể cũng là phấn, người yêu khuôn mặt của ta, yêu cơ thể của ta, chính là những fan đáng yêu của ta." Lông mày bỗng nhiên nhíu lại, có chút bất mãn: "Không giống với Lưu Đạo và thầy Trương, không còn gì để nói, thật quá tệ rồi, có có đạo đức nghề nghiệp không? Không chỉ cho ta chút kỹ thuật cũng được thôi, ta muốn chia sẽ chút kinh nghiệm tâm đắc của mình, bọn họ ngay cả nhìn cũng không giám nhìn ta, đạo diễn và nhiếp ảnh gia này...thật không đủ năng lực, không xứng chức."
Lão Cổ Đổng: "....."
Hôm nay quay cảnh, buổi sáng, buổi chiều mỗi buổi một cảnh.
A Yên và Trình Dĩ Hàn đều trong trạng thái, quay phim vô cùng thuận lợi, xong sớm hơn dự tính phút, trên mặt của Lưu Đạo mang theo tươi cười, vỗ vào bả vai A Yên, nói lời thấm thía nói: "Lâm Yên, tám năm trước tôi đã biết, cô sẽ là một diễn viên chuyên nghiệp, tôi quả đã nhìn không sai người."
Trên cao, mặt trời đang chiếu rọi, nghìn dặm không mây.
Thời tiết có chút nóng nực.
A Yên nhìn Lưu Đạo cười, nhận lấy giấy Tiểu Triệu đưa, lau đi mồ hôi trên trán, nhìn Lưu Đạo, suy nghĩ lại vòng vo, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tôi chụp như thế nào?"
Lưu Đạo nói: "Rất tốt, cảm xúc thích hợp."
A Yên cười nhắm tít cả mắt, lại hỏi: "Ngày đó tôi chụp thế nào?"
Lưu Đạo lau mồ hôi, giả bộ nghe không hiểu.
A Yên không chịu từ bỏ: "Lưu Đạo, cơ thể tôi có phải là hoàn mỹ nhất mà ông đã từng chụp không? Da của tôi trắng như tuyết, đường cong cơ thể không tì vết, mỗi một biểu cảm nhỏ trên mặt, có khiến ông cảm nhận được kì diệu của tạo hóa hay không?.....nếu như không, vậy nhất định là do ông nhìn nhầm rồi, hoặc là do thầy Trình không hợp tác, ảnh hưởng đến sự phát huy của tôi."
Lưu Đạo đầu đầy hắc tuyến, mồ hôi rơi như mưa: ".........Lâm Yên, mấy năm nay cô rốt cuộc đã trải qua cái gì?"
A Yên nhìn chằm chằm hắn, nhìn rất lâu, thở dài một tiếng: "Thôi bỏ đi, tôi đối với ông không ôm hi vọng rồi. Lưu Đạo, ông nhất định phải bày ra bộ mặt đẹp nhất của tôi, ông không khen tôi, sẽ có người khác khen tôi."
Lưu đạo lắc đầu, tức giận nói: "Yên tâm, tôi sẽ đối với tác phẩm phụ trách."
Hắn bỏ đi.
Tiểu Triệu mang đến một túi nước suối, cầm ra chai đưa ra cho cô: "Chị Lâm uống nước đi."
A Yên nói cảm ơn, vừa mới cầm lấy chai nước, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay trắng nhợt, ngón tay thon dài mảnh khảnh, thanh tú như ngọc, trên ngón tay cái đeo chiếc nhẫn bạc hình con rắn, dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng.
Cô buông tay ra.
Trang Chính Thanh nhận lấy chai nước suối, mở nắp chai ra, đưa lại cho cô.
A Yên nói: "Cảm ơn."
Trang chính thanh cong khóe môi, nhìn như cười, nhưng gương mặt lại khó chịu, rất lạnh nhạt nói: "Cô giáo Lâm, tôi lúc nãy đứng bên cạnh nhìn, cô diễn thật tốt."
A Yên lại nói: "Cảm ơn.... cậu quá khen."
Trang Chính Thanh không nói gì, chọc chọc mũi giày xuống đất, đá một hòn đá đi: "Lúc nãy cô cùng Lưu Đạo nói chuyện, cái gì mà da trắng như tuyết...." Hắn khẽ hừ một tiếng, tâm trạng vô cùng tệ: "Kiếp trước cô họ Vương sao?"
A Yên biết hắn muốn nói tới bà Vương bán dưa, tự bán tự khen, cũng không tức giận, hỏi lại hắn: "Da của tôi không trắng sao?"
Trang Chính Thanh cúi đầu xuống, buồn thiu nói: "...quên rồi"
A Yên cười, giả vờ ngạc nhiên: "Mới có mấy ngày, cậu đã quên rồi?"
Trang Chính Thanh tủi thân nói:"Đèn ở phòng vệ sinh quá mờ, không có ánh sáng trong phòng."
A Yên liếc mắt nhìn hắn, còn chưa nói gì, Tiểu Triệu đứng cách đó không xa gọi lại: "Сhị Lâm, Lưu đạo gọi chị đến xem qua kịch bản."
Trang Chính Thanh nhìn cô gái đi xa dần, bàn tay dần dần nắm chặt.
Tối đó, hắn do dự rất lâu.
Đi qua một đoạn hành lang, chỉ cách có hai cánh cửa.
Hắn biết, A Yên sẽ không cự tuyệt hắn.
Cô ấy chính là đang cố ý khiêu khích....Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, cô muốn khơi mào cơn giận của hắn lên, nhưng suy cho cùng, tâm tư của cô vẫn đặt trên người hắn.
Nhưng hắn thì không.
Suốt cả đêm không chợp mắt, hắn chỉ là không chịu khuất phục trước dục vọng của trái tim.
Hắn có những thứ mà không thể mất đi.
Tinh quang muôn vàn, sự ủng hộ của hàng chục nghìn fan....đây là cuộc sống mà hắn quen thuộc, hắn đã từ bỏ quá nhiều thứ cho việc này, đã phải trả giá quá nhiều.
Đối với người con gái kia, càng ngày càng lún sâu, thì tiêu biểu càng ngày càng nguy hiểm.
Hắn không thể xác định, mình có thể tình nguyện vì một người con gái, mà từ bỏ con đường làm ngôi sao không.
Ánh mắt của Trương Chính Thanh lạnh xuống, một mình trở lại khách sạn.
Đúng lúc anh Viên đến tìm hắn: "Thanh Thanh à? Em nhìn thấy Lưu Đạo rồi sao? Chúng ta cùng nhau đi tìm hắn xin nghỉ một ngày, em có một đại ngôn cần phải quay video quảng cáo, quay xong lại trở về..."
Trương Chính Thanh mặt không cảm xúc nói: "Hoãn lại mấy ngày."
Anh Viên nhíu mày: "Tại sao chứ? Hai ngày nay em cũng không phải quay phim, rảnh đến nỗi sắp mốc cả rồi, Lưu Đạo sẽ không để ý đâu."
Trương Chính Thanh đi đến bên ghế sô pha, ngồi xuống: "Một cảnh quay cuối cùng của Lâm Yên và Trình Dĩ Hàn, em muốn đến trường quay."
Anh Viên sửng sốt một lúc, mới phản ứng được: "Ý em là cảnh giường diễn thứ hai của bọn họ? Nói đến chuyện này anh lại tức, sao em lại chạy đi xem được chứ? Em không cần quan sát học tập, trước tuổi, anh sẽ không cho em nhận loại diễn này đâu, mấy cô gái nhỏ fan của em làm sao có thể chấp nhận được? Ôi chao, Thanh Thanh...." Hắn dơ ngón tay lên, thở dài, chỉ về phía Trang Chính Thanh: "Gần đây lòng hiếu kỳ của em rất nhiều, có gì đẹp mà đáng xem, hả? Em muốn xem, thì lên mạng bom tấn các quốc gia, loại tư cũng có, phong phú đa dang hơn nhiều."
Trương Chính Thanh không mặn không nhạt hỏi: "Anh xem sao?"
Viên Kha không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói ra: "Anh chỉ xem ảnh...nói em đó, lôi anh vào làm gì?"
Trương Chính Thanh không nói gì, sau đó một lúc, thói quen cuộn tròn người lại, mặt lại vùi vào cánh tay, thân thể gầy yếu không nhúc nhích, giống như cố gắng hết sức để kiềm chế.... cuối cùng, hắn mở miệng, giọng nói kiềm chế đè nén: "Anh Viên, anh cảm thấy bọn họ đã làm rồi sao?"
Viên Kha đang trả lời bưu kiện cho bên hợp tác, nghe thấy nhưng cũng không ngẩng đầu lên, qua loa nói: "Lâm Yên và Trình Dĩ Hàn sao? Anh không chui dưới gần giường họ, cũng không sống sát vách bọn họ, làm sao anh biết được chứ.... em nhìn thấy hai người bọn họ quay phim có tia lửa không."
Trang Chính Thanh giật mình: "Tia lửa gì chứ?"
Viên Kha nói: "Nếu bí mật đã làm rồi, quay cái loại cảnh thẹn thùng đó, ít nhiều cũng sẽ có tia lửa, không có cái loại cảm giác khẩn trương kia...." Hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khoa trương diễn tả bằng hành động Thiên Nữ Tán Hoa: "...Chính là như thế này, bùng bùng lộp bộp, em đứng bên cạnh bọn họ, cũng có thể nghe được tiếng rên la đâm chọc này."
Trang Chính Thanh càng vùi đầu sâu vào lòng bàn tay: "....Thần kinh."
:, giờ này mới rảnh đăng tạm một chương, hứa cuối tuần đăng full phần này mà lại thất hứa, xin lỗi nha, mai tớ rảnh sẽ đăng, mọi người thông cảm nha... iu thương nà... đừng giận nha. càri