Editor: Hua Shenyu
Beta: Cà ri
Bóng đêm sâu thẳm.
Lúc Trang Chính Thanh đem cô gái áp lên tường hôn, mơ hồ từ trong đôi mắt của người kia, nhìn thấy được ý cười chợt lóe lên, có thể cái đó như cười như không, tựa như ánh nến đêm đông, thoáng chốc vụt tắt, không để lại một tia dấu vết.
A Yên phản kháng.
Mặc kệ là hắn làm cái gì, cô cũng không chịu đáp lại, trong ánh mắt chỉ có lạnh lùng, không mang theo bất kì tình ý nào.
Có một câu nói, hắn đã nói đúng rồi.
Ánh đèn trong phòng, thực sự sáng hơn đèn trong toilet nhiều, hắn có thể nhìn thấy được rõ ràng đáy mắt của cô nhuộm lạnh lùng, nếp gấp mi tâm của cô khi nhướng lên tinh tế, thậm chí khi hắn cúi đầu hôn cô, cô mím chặt khóe môi---- đều là im lặng từ chối, phản kháng lại hắn.
Trình độ này chọc giận hắn cực lớn.
"Thật tuyệt tình." Hắn nghe thấy giọng nói của chính mình, mang theo một chút mỉa mai, một chút uất ức, cùng với...đau khổ không che giấu được: "Để tôi đoán...chị không muốn tôi, là bởi vì nhìn thấy anh Kiều, hay là vì ---" Sự giận dữ trong con ngươi màu đen phút chốc nứt toạc ra, hắn ôm chặt người trong lòng, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: " ---- chú Trình của tôi?"
Ánh mắt của A Yên có hơi mơ màng, giọng điệu lại như cũ vẫn bình tĩnh: "Nghĩ nhiều quá rồi, chỉ có thể vì cậu thôi."
"Bởi vì tôi..." Trang Chính Thanh chậm rãi thốt ra ba chữ này, áp cái trán nóng vào trán đối phương, tầm mắt đan xen nhau, hơi thở quấn lấy nhau, lần nữa không tách nhau ra: "Сhị, tôi đã làm cái gì mà chọc giận chị rồi?" Hắn hỏi một câu, khéo môi nhếch lên nụ cười cay đắng, động tác càng thêm kịch liệt: "Tôi ruốc cục đã làm cái gì? Tôi hiểu lầm chị, tôi đã xin lỗi rồi, chị còn muốn tôi làm sao nữa đây... Chị nói đi."
A Yên chỉ nhìn hắn, qua một lát, nhắm mắt lại.
Trang Chính Thanh nhếch môi, tức giận trong con mắt càng thêm sâu sắc, dần dần, bình tĩnh trở lại, vành mắt hơi đỏ lên, uất ức cùng đáng thương không nói nên lời: "Сhị là cố ý bắt nạt tôi... Chị trước là trêu chọc tôi, chị cảm thấy chơi rất vui, tôi động lòng rồi, tôi thích chị rồi, chị lại không cần tôi! Chị vừa ý Trịnh Dĩ Hàn, có phải hay không? Hắn có cái gì tốt?" Hô hấp của hắn dồn dập, tức giận lẫn không cam lòng: "Hắn có trẻ như tôi không? Có đẹp trai như tôi không? Có thích chị như tôi không?"
A Yên mở mắt: "Сậu thích tôi sao?"
Khóe miệng Trang Chính Thanh giật giật, không phát ra tiếng.
Một màn đại tiệc dục vọng kết thúc, bóng đêm thăm thẳm.
Thiếu niên nằm ở trên giường, thở dốc một hồi, ánh mắt trống rỗng lại mờ mịt nhìn trên không, qua mười phút, hắn ngồi dậy, ôm gối nằm, vô thức cắn móng tay.
A Yên xem giờ, đúng lúc một tiếng lẻ năm phút.
Cô bật cười, bò dậy, từ phía sau ôm lấy vai Trang Chính Thanh: "Có mệt không Mau nắm lấy thời cơ thêm một lần nữa, thì cậu được giải thoát rồi..." Ngón tay quấn quấn một lọn tóc đen của hắn, bình tĩnh nói: "Tôi biết trước cậu chơi không nổi mà, đổi lại lúc bình thường, tôi sẽ không chủ động chọc ghẹo cậu, lần này là thực sự hết cách rồi...làm thêm lần nữa nào, ngủ sớm giải thoát sớm."
Trang Chính Thanh im lặng rất lâu, đột nhiên nói: "Сhị từng nói, chị muốn ngủ với tôi ba lần."
A Yên đáp: "Ừ."
Trang Chính Thanh nắm chặt tay: "Sau ba lần thì thế nào?"
A Yên trả lời như lẽ tất nhiên: "Sau ba lần, thì không có sau đó nữa."
Trang Chính Thanh nghiêng đầu, nhìn cô, nổi giận nói: "Vậy tôi không ngủ nữa."
A Yên nhíu mày: "Cái gì?"
Trang Chính Thanh co chân lên rồi ôm lấy hai chân, rầu rĩ nói: "Không ngủ nữa, lần thứ ba đó chị giữ lại đi, đến lúc nào đó chị cũng thích tôi rồi, lúc nào đó chị thật lòng với tôi... Thì nói sau."
A Yên choáng váng.
- -- người khác cười ta quá điên cuồng, ta cười người nhìn không thấu.
Qua nhiều thế giới cho tới nay, cô đã quen không biết giữ mồm miệng, dù sao người khác luôn cho là cô bị điên, không có ai nghe lọt tai, lại bất ngờ suôn sẻ quá nhiều, lần này...giống như là bị lật thuyền rồi?
Quên đi, phải bình tĩnh mới được.
Chỉ cần linh kiện vẫn còn, muốn dỗ một người đàn ông cam tâm tình nguyện lên giường, cái đó có thiếu gì cách.
A Yên mở miệng nói: "Cậu ----"
Trang Chính Thanh ngắt lời cô, bụng đầy cục tức: "Tôi có cái gì không tốt? Tôi có chỗ nào không bằng chú Trình?" Hắn liếc nhìn đồng hồ trên tường: "Lần trước là lần đầu của tôi, không tính, lần này không phải là một tiếng sao? Tôi rõ ràng mạnh hơn hắn, mắt chị không thấy rõ sao..." Âm cuối đã mang theo ý làm nũng, hắn xoay người, quấn lấy cô gái không buông: "Hắn chỉ như vậy, một phân cảnh chạy vào toilet ba lần, còn có thể có cái gì tốt?"
A Yên dịu giọng dỗ hắn: "Сhú Trình của cậu nghe lời tôi, cậu không nghe. Được rồi, đừng nghịch, nhanh lên, tôi thấy bộ dạng cậu cũng không giống chân mềm nhũn vì quá mệt, chúng ta lại lần nữa."
Trang Chính Thanh không chịu, vẫn khó chịu: "Сhị, tôi thích chị..." Hắn than nhẹ một tiếng, dựa đầu lên vai của cô, lẩm bẩm nói: "Tôi thích chị. Lần đầu nhìn thấy chị trên sân khấu, tôi đã thích chị rồi, chị chặn tôi ở nhà vệ sinh, đó là tôi đồng ý...đổi lại là người khác, sớm đã bị lên top tìm kiếm tin tức rồi, bị fan của tôi xoát cho cút khỏi giới giải trí, cả đời không ngóc đầu nổi."
A Yên liếc nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh: "Cậu đó là kìm nén quá lâu, nhìn thấy con gái đương nhiên là động lòng, càng nói gì là tôi." Nói xong, ánh mắt cô chuyển hướng sang gương trang điểm bên cạnh, hơi mỉm cười.
"Không phải." Trang Chính Thanh cọ đầu trên vai cô: "...không phải vậy." Hắn lặp lại một lần nữa, rồi không nói nữa, phát ngốc một hơi, đột nhiên nói: "Chị, gọi tên tôi đi."
"Trang Chính Thanh."
"Không phải là cái này, là gọi nhũ danh của tôi."
"Gọi thì cậu sẽ ngoan ngoãn theo tôi lên giường phải không?"
"Chị gọi trước."
A Yên nhẫn nại: "...Thanh Thanh."
Trang Chính Thanh nhếch miệng, nở nụ cười, ôm lấy cô hôn một cái: "Thân ái."
A Yên bật cười: "Сhơi đủ chưa? Có thể nghe lời rồi chứ?"
Trang Chính Thanh xụ mặt, đứng dậy, yên lặng khom lưng xỏ giày: "Không muốn."
A Yên nhìn động tác của hắn, bình tĩnh khuyên hắn: "Tôi nhất định là sẽ đạt được mục đích của mình, kéo dài càng lâu, chìm đắm càng sâu, cậu thông minh như vậy, sao lại không biết đạo lí này? Lại cùng tôi lần nữa, sau đó hảo tụ hảo tán ---" Dừng một chút, dường như hạ quyết tâm rất lớn: "Cậu ngoan ngoãn nghe lời... Tương lai, đợi phim điện ảnh công chiếu, tôi nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, trở thành người tình trong mộng của đàn ông từ mười tám tuổi cho tới tám mươi tuổi, hẹn hò với cậu mấy lần cũng chẳng sao."
Trang Chính Thanh hạ mi, nhẹ giọng nói: "Chị mới là nghĩ quá nhiều. Tiêu chuẩn phim điện ảnh quá lớn, cứ cho là có thể chiếu ở trong nước, phân cảnh nóng đó của hai người trong bộ phim cũng bị cắt bỏ."
A Yên ngạc nhiên nhìn hắn: "Thật không?"
Trang Chính Thanh khẽ hừ một cái: "Lừa chị làm gì? Chị chỉ có thể trở thành khuê nữ người trong mộng của chuyên gia đánh giá liên hoan phim thôi."
A Yên cúi đầu suy nghĩ: "....như vậy không được, tôi phải nghĩ đối sách mới được."
Trang Chính Thanh mang giày xong, đứng lên, im lặng một hồi, nâng mặt cô gái lên: "Chị, lời người đàn bà xấu xa đó nói, chị có tin không?"
A Yên đang suy nghĩ, có hơi không tập trung: "Người đàn bà xấu xa?"
Ánh mắt Trang Chính Thanh lạnh lùng nghiêm khắc: "Đúng vậy, người đàn bà xấu xa." Giọng nói của hắn dịu dàng trầm thấp, lại xuyên thấu lạnh lẽo: "Tôi không nhó rõ bộ dạng của cô ta ra sao, không nhớ đã gặp qua cô ta ở đâu, càng không biết cô ta vì sao lại gửi quà, gọi điện thoại cho tôi... Sau đó lại lật mặt quay lại với Kiều Thần."
A Yên vẫn cúi đầu như cũ, lấy di động ra, nhìn phương thức liên hệ với Chu Tuấn Bác đã hỏi hai ngày trước... Đột nhiên có cách giải quyết vấn đề, hung hữu thành trúc: "Phim điện ảnh không thể chiếu, không sao cả, không có gì ngăn được giấc mơ của tôi."
Hung hữu thành trúc: chỉ một việc đã có kế hoạch chu đáo và hoàn thiện trước khi được thực hiện.
Trang Chính Thanh nói: "Tống đại tiểu thư quá không nói lí lẽ, tôi chỉ xem cô là fan cuồng nhiệt....không, fan cuồng nhiệt của tôi, chỉ muốn tôi không yêu đương với người khác, Tống đại tiểu thư là muốn yêu đương với tôi, tôi ghét cô ta, cô ta dựa vào đâu mà nói mấy lời đó với chị?" Hắn lại bắt đầu cắn móng tay, mặt mày tối sầm: "Tôi có phải là người tốt hay không, có liên quan đến cô ta? Tôi còn chưa đụng đến trên đầu cô ta..."
Hai người bọn họ đều tự mình im lặng một lát.
Trang Chính Thanh đi đến, ngừng trước mặt của A Yên, nghiêm túc hỏi: "Сhị, chị còn thích anh Kiều không?"
A Yên hoàn hồn, trả lời: "Không thích."
Trang Chính Thanh gật đầu, nở nụ cười có ý tứ sâu xa: "Tôi tặng chị một món quà, nhưng có thể cần chút thời gian.... Nhưng chị sẽ thích thôi."
Anh Viên bỏ di động xuống, tức sôi ruột, chuyển hướng sang thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên giường: "Thanh Thanh, em xem đi em làm chuyện tốt gì rồi ---- em tốt bụng ra tay dạy dỗ tiểu tiện nhân Bành Tuyết kia, còn cướp quảng bá mỹ phẩm của cô ta, trực tiếp tặng không cho Lâm Yên trở thành người đại diện phát ngôn, người ta có nói một tiếng cảm ơn em sao? Cái bà quản lí không đàn ông thối kia rất là chảnh đó, một câu cảm ơn cũng không có, chúng ta thế mà tặng không cho một đại diện phát ngôn, cái thái độ này của cô ta là thế nào? Hứ."
Một câu Trang Chính Thanh cũng không nghe lọt tai, chỉ nhìn màn hình di động.
Hôm nay, hắn liên tục bấm theo dõi năm, sáu thành viên trong đoàn phim, khoảng thời gian bấm mỗi cái theo dõi trước sau cỡ năm phút, nam nữ đều có, tên của Lâm Yên đúng lúc ở trong đó, sẽ không có vẻ quá bất ngờ.
Weibo của người đó đã rất lâu không đăng bài mới rồi.
Trang Chính Thanh thở dài, sau đó ngã lên giường.
Anh Viên đứng bên cạnh, liếc nhìn hắn: "Thanh Thanh, người phụ nữ đó cho em bùa mê thuốc lú gì vậy? Em phải suy nghĩ cho kĩ, bây giờ em có thể có giá trị như vậy, có thể có địa vị như vậy, không chỉ là dựa vào mình em, còn có fan của em! Giữ được fan mới có nhân khí, có nhân khí mới có tài nguyên, lí lẽ này không phải em không biết."
Trang Chính Thanh nhắm mắt, hời hợt nói: "Em rõ rồi."
"Em rõ rồi mà còn hợp cùng với cô ta làm cho rối lên " anh Viên tức giận không chỗ trút, hai tay chống nạnh, tính toán nợ cũ: "Сô ta với thầy Trình quay cảnh thân mật, em đứng bên cạnh xem, em khiến người khác nghĩ sao đây? Cũng chính vì Lưu Đạo giải tán hiện trường rồi, không có bao nhiêu người biết, nếu không sẽ truyền ra cái dạng gì? Lại nói, em có tìm, thì nên tìm người nào gần bằng tuổi em, chứ không phải là một người đàn bà đã quá tuổi lỡ thì! Em muốn đem fan của mình đuổi đi sao?"
Trang Chính Thanh nhíu mày, cố chấp không chịu mở mắt: "Em thích cô ấy."
Anh Viên cười lạnh lùng: "Thích? Thích tính là cái thứ gì? Em thuận buồm xuôi gió quen rồi, chưa có nếm qua vất vả ---- anh nói thật cho em biết, em bây giờ không có tư cách nói thích, em phải được như cha nuôi của em đó, sở hữu mấy cái danh hiệu ảnh đế lớn ở liên hoan phim quốc tế, đủ thực lực rồi, đương nhiên em có thể nói không để ý đến fan của em, không để ý đến nhân khí, em không dựa vào mấy cái tài nguyên thay đổi kia --- nhưng em có thể không?"
Trang Chính Thanh không nói.
Anh Viên lắc đầu: "Em không thể. Đừng như đứa trẻ bướng bỉnh quậy phá nữa, ngoan, quy tắc trong ngành này, trong lòng em đều hiểu rõ, còn có, Lâm Yên cũng đã nói qua là em không nói chuyện yêu đương trong mười năm, một lòng tập trung cho sự nghiệp, có trách nhiệm với fan của em. Nếu như hai người thật sự có cái gì, em xem rồi..." Hắn cầm di động lên, đưa cho thiếu niên xem tỏ tình của fan với hắn: "... Người bây giờ ca ngợi em lên tận trời, ngoảnh đầu bôi đen em mắng em so với ai cũng tàn nhẫn hơn hết."
Trang Chính Thanh nhìn cũng không nhìn.
Anh Viên nói: "Thanh Thanh --"
Trang Chính Thanh đột nhiên ngồi dậy, mặt vô cảm: "Đừng quản em."
Anh Viên thấy hắn đi vào phòng tắm, sắc mặt có hơi không tốt, đuổi theo mấy bước: "Em không phải là lại---"
"Em nói rồi, ít quản em đi!"
Anh Viên sững người, nhìn thiếu niên đột nhiên nổi giận đi vào phòng tắm, tay trái đặt lên tay nắm cửa, hắn do dự một lát, rồi thở dài, bất đắc dĩ cầm di động lên, gọi một cuộc.
Mũi dao cắt một đường mỏng lên vết sẹo trong lòng bàn tay.
Máu chảy ra.
Thiếu niên ngã vào một bên của bồn tắm, đầu dựa lên thành, trong lòng nhận được một chút thoải mái, đau khổ và không vui kia ở trong ngực không có chỗ để trút ra dường như theo máu mà tuôn ra.
Phiền chết đi được.
Có lúc, hắn thật sự chán ghét hào quang minh tinh, người trước đăng quang, người sau lại giống như gông xiềng, mỗi tiếng nói mỗi hành động của hắn đều nắm ở trong lòng bàn tay, mãi mãi không cách nào tự do được.
Thật sự....rất khó chịu.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần.
Trang Chính Thanh chau mày: "Em nói rồi, đừng có đến quản em -"
"Mở cửa."
Hai chữ bình tĩnh thốt ra.