Editor: Hailey
Beta: Cà ri
Niếp gia.
Tần Bình Bình dặn dò nhà bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn, khó có khi chồng ở nhà, buổi tối em trai Tần Úc sẽ đến, Niếp Thắng Kỳ hôm nay sẽ tan sở đúng giờ, Niếp Thắng Hoà sẽ cùng về nhà. Người một nhà cuối cùng cũng coi như có thể tụ họp, đối với kiểu gia đình như bọn họ mà nói muốn tụ họp một buổi, chuyện này thực sự là không dễ dàng.
Đúng sáu giờ, Niếp Thắng Kỳ về đến nhà, nhìn thấy Tần Úc, lên tiếng chào hỏi, rồi quay qua hỏi mẹ hắn: "Mẹ, Thắng Hòa đâu?"
Tần Bình Bình nghĩ tới con trai, nhịn không được cau mày: "Không biết, con gọi điện hỏi Thắng Hòa xem sao."
Niếp Thắng Kỳ gật đầu. Điện thoại vang lên ba tiếng, kết nối được.
"Uy...?
Giọng Niếp Thắng Hòa lười biếng, giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Giọng Niếp Thắng Kỳ nghiêm khắc nói: "Cậu ngủ tới bây giời mới dậy? Không phải nói hôm nay về nhà ăn cơm, cậu quên rồi sao? Cậu nhỏ đã tới, để nhiều người đợi cậu như vậy, cậu không thấy ngại sao?"
"Cậu nhỏ?" Niếp Thắng Hoà giật mình, bỗng nhiên nở nụ cười, ý tứ sâu xa nói: "Xin lỗi... suýt chút nữa thì quên. Anh, mọi người ăn trước đi, em sẽ đến ngay."
Hắn cúp điện thoại. Truyện được Cà Ri Bơ đăng tải, cái bạn vào Fb thích page Cà Ri Bơ ủng hộ tụi mình nha^^
Niếp Thắng Kỳ lắc đầu, xoay người gọi người làm đem thức ăn lên.
Bởi vì Niếp Thắng Hòa tác phong trước sau như một, người trong nhà không biết sẽ phải đợi hắn mấy giời mới tới, hoặc là chân trước nói sẽ trở về, chân sau có khi lại cùng người ta ra ngoài lêu lổng, tốt nhất vẫn bỏ lại hắn, ăm cơm trước.
Trên bàn ăn cực kỳ yên tĩnh.
Mấy người đàn ông này cũng không phải người nói nhiều, vẫn là Tần Bình Bình thỉnh thoảng hỏi vài câu, hỏi nhiểu nhất làTần Úc: "Gần đến tết rồi, bên kia của cậu rất nhiều việc đi?"
"Vẫn tốt."
"Chú ý an toàn..." Tần Bình Bình hơi nhíu mày, thở dài: "Lần trước nghe mẹ nói, cậu làm nhiệm vụ, mãi đến khuya mới về nhà, tay còn bị thương, băng bó thật nghiêm trọng, mẹ rất lo lắng cho cậu."
"Chỉ là một vết thương nhỏ, băng bó hơi nhiều, thực ra chỉ cần xài băng keo cá nhân là được rồi."
Tần Bình Bình sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía Tần Úc, với tính tình của em trai nếu chỉ là vết thương nhỏ, chắc hẳn hắn sẽ không đến bệnh viện để băng bó, chính hắn cũng lười xử lý, vậy chỉ có thể.... "Là nữ cảnh sát họ Ngô xinh đẹp giúp cậu băng bó vết thương sao?"
Đối mặt với sự dò hỏi của chị gái, Tần Úc chỉ cảm thấy kỳ quái, nhìn đối phương một chút rồi nói: "Không phải."
Tần Bình Bình lại hỏi: "Vậy là ai? "
Tần Úc đáp: "Là một cô gái, chị không biết."
Lúc này, Niếp Thắng Kỳ cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhìn hắn vài lần.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng, người cậu nhỏ cương trực công chính này, thích nhất chính là giống như cha mẹ thời cổ đại làm chủ ép duyên, tùy tiện cưới cho hắn một người vợ đưa vào động phòng, đối với hắn tự do yêu đương tương đương với việc cô độc đến già, đời này của hắn phỏng chừng không thể mở lòng.
Không nghĩ tới, âm thầm... Lại có "Một cô gái." Truyện được Cà Ri Bơ đăng tải, cái bạn vào Fb thích page Cà Ri Bơ ủng hộ tụi mình nha^^
Tần Bình Bình lén lút kích động, hận không thể ngay lập tức gọi điện thoại báo tin vui cho mẹ, lại sợ hiểu lầm cái gì, sợ "một cô gái" trong miệng Tần Úc là bà lão hàng xóm, hay là dì lao công trong cục cảnh sát thì sao?
Đang muốn truy hỏi rõ ràng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của con trai nhỏ: "Con đến rồi đây, sắp chết đói đến nơi rồi, có chừa chút gì cho con không?"
Hấp tấp, căn bản không giống người hơn hai mươi tuổi.
Ba Niếp hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên: "Mày còn biết đường quay về sao?"
Niếp Thắng Hòa đi vào, vỗ vỗ vai ba, cười hì hì: "Ba, lần trước giáo huấn con mấy ngày rồi, lại còn cấm túc bấy lâu, như vậy là đủ rồi a? Con lần này có chuyện quan trọng, muốn nói với mọi ngươi."
Ba Niếp lạnh mặt, đánh giá hắn từ trên xuống dưới
Từ quần áo cho đến kiểu tóc sặc sỡ, mái dài che khuất tầm mắt, trên khóe môi treo nụ cười tùy tiện xấu xa, nhìn thế nào cũng khiến cho ba Niếp không vừa mắt.
Ông đứng dậy, đi lên lầu.
Niếp Thắng Hòa nhướng mày: "Ba, ăn thêm một chút rồi đi."
Giọng điệu ba Niếp lạnh nhạt: "Tức no rồi, ăn không vô."
Niếp Thắng Hòa nhún vai, ngay tại chỗ chủ vị ngồi xuống, bảo dì giúp việc xới cho hắn một bát cơm to, gắp mấy đũa thức ăn thơm ngát bắt đầu ăn.
Vốn Tần Bình Bình muốn nói hắn vài câu, nhưng chuyện đại sự cả đời Tần Úc vẫn quan trong hơn, vì thế chừng mắt nhìn con trai một cái, lại quay qua hỏi Tần Úc: "Cô bé kia là bạn của em à? Em làm nhiệm vụ vào ban đêm... cô ấy cũng đi cùng?" Tần Úc dừng lại một thoáng, bình tĩnh nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Tần Bình Bình có chút lúng túng, ho khan mấy tiếng, lại không nhịn được thở dài: "Cậu xem, coongtacs của em nguy hiểm như thế, bên cạnh lại không có cô gái nào chăm sóc, mẹ cũng lo lắng cho cậu thành bộ dáng gì rồi... Chị cũng không yên lòng."
Tần Úc thản nhiên nói: "Vì thế mẹ rất caanfphair chuyển đến ở cùng em, không phài còn có mẹ sao?"
Tần Bình Bình nghẹn lại, nửa ngày không thể lên tiếng, thực sự bất đắc dĩ: "Tiểu Úc! cậu, cậu... Ai."
Ánh mắt Niếp Thắng Hoà đảo đảo tới đảo lui giữa hai người họ, khóe môi gợi lên ý cười không rõ ý tứ, cúi đầu khẩy bát cơm, bỗng nhiên để đũa xuống, hỏi mẹ mình: "Cậu nhỏ đang yêu đương sao?"
Tần Bình Bình lắc đầu, sắc mặt không tốt: "...Mẹ cũng mong sẽ là như vậy."
Niếp Thắng Hòa cưởi tươi nắm lấy tay của mẹ, nghiêm túc nói: "Mẹ, mẹ đừng khổ sở, con biết phụ nữ càng lớn tuổi, ngoại trừ chơi mạt chược thì lại thích thay người khác làm mai, mẹ chờ mấy ngày nữa, con sẽ mang một người con dâu rất xinh đẹp về cho mẹ."
Niếp Thắng Kỳ xì cười một tiếng: "Chỉ bằng cậu?"
Niếp Thắng Hòa nhướng mày: "Anh, cái giọng điệu của anh là ý gì? Em đã quyết định rồi, có gì kỳ lạ sao? Thời đại này, chú ý nhất cính là hiệu suất, anh nghĩ đi, đầu năm kết hôn, cuối năm sinh con, so với anh cùng chị dâu nhất định nhanh hơn." Nói xong cũng không để ý ánh mắt hoài nghi của Niếp Thắng Kỳ, quay đầu nhìn Tần Úc, ý cười hiền hòa, nhưng vẻ mặt lại có mấy phần sắc bén: "Cậu nhỏ, cậu xem con có nói đúng hay không?" Giọng điệu vẫn ngả ngớn phóng túng, nhưng mơ hồi còn mang theo mấy phần khiêu khích.
Tần Úc chống lại ánh mắt của hắn, biểu hiện vẫn bình tĩnh, không nhìn ra dấu vết khác thường: "Không."
Niếp Thắng Hòa cười thành tiếng, không nói thêm gì nữa.
Truyện được Cà Ri Bơ đăng tải, cái bạn vào Fb thích page Cà Ri Bơ ủng hộ tụi mình nha^^
Niếp Thắng Kỳ bên cạnh hỏi: "Tiểu thư nhà nào xui xẻo như vậy?"
"Chậc." Niếp Thắng Hòa trừng hắn, vô cùng bất mãn: "Điều kiện của em kém sao? Có tiền, có nhan sắc, có phẩm vị, giá trị nhan sắc có thể so với tiểu thịt tươi, dáng người có thể so với model nam, anh không cần làm trò giội nước lã đi."
Niếp Thắng Kỳ nói mát: "Lễ vật đính hôn là phiếu mua sắm siêu thị sao?"
Niếp Thắng Hoà muốn chửi bậy, thức thời dừng lại, chỉ cười nói: "Cứ chờ đi."
Niếp Thắng Kỳ cười: "Được được được, cậu có thể so một lần với cậu nhỏ, xem cậu với cậu nhỏ ai là người tìm được người về trước."
Trong lòng lại nghĩ, hai người đều nói mơ giữa ban ngày.
Niếp Thắng Hòa xuy một tiếng, giống như cười mà không phải cười liếc nhìn Tần Úc.
Người sau không có phản ứng gì.
Cơm nước xong, Tần Úc nhận cú điện thoại, nói mấy câu liền cúp máy, có việc phải chạy về cục cảnh sát, Tần Bình Bình đứng dậy muốn tiễn hắn, Niếp Thắng Hòa đột nhiên nói: "Mẹ, mẹ ngồi xuống xem TV đi, để con tiễn cậu nhỏ. "
Tần Úc nhìn hắn một cái, không nói gì.
Gần đến tết, gió đêm lạnh lẽo.
Sau cánh của lớn đang đóng, đi vào hoa viên, Niếp Thắng Hòa ngẩng đầu mắt nhìn bầu trời đêm, mở miệng nói: "Cậu nhỏ đừng đi vội, đợi chút."
Không đợi Tần Úc trả lời, hắn đi nhanh vài bước, dùng chìa khoá mở cửa xe, từ chỗ ngồi phía sau xe cầm một phần văn kiện quay lại: "Cầm."
Tần Úc nhìn qua hai lần: "Sổ hóa đơn thu chi ngân hàng của cậu, tôi không có hứng thú."
Niếp Thắng Hòa đút hai tay vào túi quần, nhìn hắn: "Gần đây cháu bỏ ra rất nhiều tiền, đều là dùng trên người một người phụ nữ, mau quần áo cho cô ấy, mua đồ trang sức, mua túi... còn chi gần vạn vào tri phí thẩn mỹ viện."
Ánh mắt Tần Úc tối sầm lại, nắm chặt giấy tờ trong tay.
Niếp Thắng Hòa chỉ làm như không nhìn thấy, lại liếc mắt nhìn bầu trời mùa đông đầy sao, sau đó nhìn bức tượng nữ thần ở đài phun nước gần đó: "Cháu cũng không lừa cậu, ban đầu là cháu có ý muốn chọc ghẹo cô ấy chơi, ai bảo cô ấy hại cháu thảm đến như vậy, lại còn giẫm lên tôn nghiêm của cháu.... khụ, vừa nãy cháu nói lung tung, cậu đừng để ý."
Nhận ra mình nói quá nhiều, hắn lấy tay chặn môi, hắng giọng, nói tiếp: "Nhưng bậy giờ cháu đã nghĩ thông suốt rồi, cháu thích chơi, cô ấy cũng thích chơi... mấy trò xiếc nhỏ của cô ấy, cháu thích, chúng cháu là một cặp trời sinh. Quan trọng hơn là ở bên cô ây, cháu vui vẻ."
Tần Úc không lên tiếng.
Niếp Thắng Hòa im lặng một lát, thu lại ánh mắt, rồi nhìn thẳng vào mặt đối phương: "Cuối cùng cháu có thể gặp một người phụ nữ có bản lĩnh kiến cháu tiêu tiền trên người cô ấy, đời này nhất định không kiếm được người thứ hai, cháu sẽ không buông tay."
Trong khoảnh khắc ngột ngạt này cả hai đều chọn phương án im lặng.
Bầu không khí trở nên cực kỳ yên tĩnh, ánh trăng mơ hồ tối lại.
Tần Úc hỏi: "Cậu nói những chuyện với tôi làm gì?"
Niếp Thắng Hòa mỉm cười: "Cậu hiểu con nói gì mà." dừng một chút, tiếng nói nhẹ hơn: "Cháu không sợ cậu cạnh tranh với cháu, ở phương diện phụ nữ này, ai muốn cùng cháu cạnh tranh đều nhất định thua thảm hại."
Câu nói này nói khá là kiêu ngạo.
Hắn cong khóe môi, nhìn mặt đất: "Cùng cậu nói nhiều như vậy, bởi vì cậu lag người thân mà cháu quan tâm... Cậu nhỏ, Đới Yên với cháu là một loại người,
Cùng ngươi nói nhiều như vậy, bởi vì ngươi là ta để ý thân nhân...... Tiểu cữu cữu, Đái Yên và ta là cùng một loại người, con rùa sẽ chống lại mắt khi nhìn đậu xanh, người hư hỏng nên ở với người hư hỏng như vậy mới có ý tứ. Cậu thật tốt quá, không thích hợp với cô ấy."
Vương bát khán lục đậu: Rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu ( chắc ý là vậy, tớ cũng ko hiểu lắm @@)
Tần Úc nghe xong, lạnh nhạt nói: "Tôi phải đi rồi."
Nhiếp Thắng Hòa sửng sốt, nhìn hắn đi về phía xe hơi màu đen phổ thông, Vẫn là bóng lưng kiên cường không để lại lối thoát, không khỏi nhíu mày, cao giọng nói: "Cháu rất nghiêm túc!" Truyện được Cà Ri Bơ đăng tải, cái bạn vào Fb thích page Cà Ri Bơ ủng hộ tụi mình nha^^
Tần Úc dừng lại, quay đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, con ngươi đen thâm trầm.
Hắn nói: "Quyền lựa chọn không thuộc về cậu."
Đêm khuya.
Niếp Thắng Hòa ngồi trong xe, hạ cửa xe xuống, một cánh tay kẹp thuốc lá tùy ý để bên ngoài. Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía tòa nhà. Tầng , đèn cửa sổ đã tắt. Hắn không vội mà đi lên. Đợi khoảng phút, chuông điện thoại vang lên.
Niếp Thắng Hòa dãy số hiển thị điện báo, nhận máy: "Đã tìm được ứng cử viên rồi?"
"Tìm được mấy người thích hợp... Có một cô gái có gương mặt rất giống, lúc ánh đèn chiếu vào, nhìn một bên mặt chính là cùng một người, bản lĩnh rất tốt, đã luyện qua, hiện tại đang cần tiền, khẳng định đồng ý làm."
Niếp Thắng Hòa ý cười hơi lạnh: "Tốt lắm, hôm nào rảnh tôi sẽ đến xem một chút, liền có thể quyết định."
"Niếp tiên sinh... " đối phương có chút chần chờ: "Ngài như vậy, hoàn toàn không để lại đường sống cho hắn, nếu cha mẹ ngài biết sự tình thì sẽ ra sao? Tương lai sau này Niếp gia cùng Đoạn gia còn phải giao thiệp, vạn nhất bên kia bọn họ điều tra ra..."
Niếp Thắng Hòa cười lạnh, trong mắt là thần thái khoa trương: "Tên khốn kiếp Đoạn Huy kia, lão tử muốn chỉnh hắn từ rất lâu rồi, chỉ bằng hắn, cũng dám làm lão tử mất mặt..." hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Tôi đã dám làm, tất nhiên sẽ không để lại chứng cớ."
Hắn hít một hơi thuốc, nhả khói, hờ hững nói: "Cậu làm tốt chuyện của mình, nên cho cậu, sẽ không thiếu. Cứ như vậy, tôi cúp máy."
Niếp Thắng Hòa mở cửa xuống xe, ném tàn thuốc, dùng chân dập tắt.
Dì Trần đi ra mở cửa, thấy thấy Niếp Thắng Hòa, có chút mất hứng, nhưng vẫn đi vào chuyển lời, A Yên vuốt vuốt tóc, mặc áo ngủ đi ra.
Đồng hồ trên tường chỉ một giờ sáng.
A Yên dùng tay che miệng, ngáp một cái, cẩu thả hỏi: "Có việc?"
Niếp Thắng Hòa cười nhẹ, đi tới ôm eo A Yên, tiếng nói trầm thấp: "Không... Rất nhanh sẽ tặng cho em một phần đại lễ lớn, tôi đến lấy trước chút ngon ngọt."
A Yên cũng không giãy dụa, tay đặt ở trên cánh tay hắn, cười liếc mắt nhìn hắn: "Lễ vật còn chưa mang đến, đã nghĩ muốn ngon ngọt trước?"
"Sắp rồi, không lâu đâu." Niếp Thắng Hòa vùi đầu vào cổ A Yên, nhẹ nhàng cắn một ngụm nhỏ, lại cảm thấy không đủ, cánh môi nóng hừng hực di chuyển, hôn cắn cánh môi hồng của cô.
Kết thúc nụ hôn dài. Truyện được Cà Ri Bơ đăng tải, cái bạn vào Fb thích page Cà Ri Bơ ủng hộ tụi mình nha^^
Hắn giơ tay, chưa hết thèm thuồng lau vệt nước bên khóe miệng, ngồi vào trên ghế sofa: "Đới Yên, chúng ta thật sự hợp phách."
hợp phách:????? không hiểu nha^^
A Yên không mặn không nhạt nói: "Tôi cùng đàn ông đều hợp phách, không phân biệt người nào."
Nhiếp Thắng Hòa cười, ngước mắt, đuôi mắt xếch cữu vĩ, trong đôi mắt giống như một cái đầm nước trong, như có đào hoa chậm rãi bay xuống: "Ở cùng tôi... trước đừng nói gì, tôi tính giúp em." Rất có trật tự dựng thẳng tưng ngón tay dài: "Tôi có bộ dáng đẹp trai, trong mười người phú nhị đại, sáu cái đầu heo, ba cái bình thường không có gì nổi trội, tôi thật sự đẹp trai nhất."
A Yên bật cười:
"Tôi có tiền, thông minh, em muốn đối phó Đoạn Huy, tôi có năng lực làm được." Рắn rút ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi, ngậm trong miệng: "Còn có, tâm hồn của tôi thú vị, có thể cùng em chơi tận hứng... Đới Yên, em cũng yêu thích tôi, đừng chối. So với Đoạn Huy, em cùng với tôi chơi đừa càng vui hơn, phải không?"
A Yên không ý kiến, thản nhiên nói: "Anh nói tiếp đi."
Niếp Thắng Hòa cầm điếu thuốc, vẻ mặt đen tối không rõ, trầm mặc một lát, tốc độ nói cực nhanh: "Tôi điều tra qua, em lừa tôi, nửa giờ tuyệt đối không tính ngắn, em bớt đả kích tôi đi."
A Yên hỏi: "Nói xong rồi?"
Niếp Thắng Hòa nói: "Đến lượt em nói."
A Yên liền đi tới, kéo hắn đứng dậy, vòng tay ôm cổ hắn, nhìn thẳng cặp mắt hoa đào câu người xinh đẹp: "Anh nói không sai, tôi thích chơi đùa với anh, nhưng là Niếp thiếu... Quy tắc là tôi định, kết cục như thế nào, cũng chưa chắc như ý muốn của anh." Đâu ngón tay tái nhợt lau đôi môi ướt át của hắn, giọng nói nhỏ dần: "Anh tặng lễ vật mà tôi muốn, tôi sẽ cho anh một buổi tối tràn ngập khinh hỉ."
Niếp Thắng Hòa bĩu môi, đưa tay ôm lấy cô, tinh thần phấn chấn.
"Một lời đã định."