Editor: Dư
Beta: Cà ri
Mẹ Hà biết tất cả các loại tin tức rõ như lòng bàn tay từ chuyện lớn như quốc gia đại sự phương xa cho tới chuyện nhỏ trong hẻm như cô gái nhà ai không biết xấu hổ...bà đều biết rất rõ ràng. Mẹ Hà thường vừa ngồi may giày vừa kể từng chuyện cho A Yên nghe nên từng ngày cứ thế trôi qua.
A Yên phần nhiều là nghe rất ít khi nói nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ hỏi một chút. Vị Trương tiểu thư này tính tình từ trước tới giờ luôn yên lặng không giỏi nói chuyện, mẹ Hà đã sớm quen với tính tình này của cô nên mới đầu không cảm thấy gì lạ nhưng dần dần không nhịn được lo lắng cho cô.
A Yên thường nhờ bà ra ngoài mua này nọ nhưng tất cả đều là các loại son phấn, nước hoa, quần áo.
Sau này, A Yên ghét bỏ những thứ mẹ Hà mua vì không vừa ý mình nên quyết định tự mình ra ngoài dạo phố thường đi đến chạng vạng mới trở về, mỗi lần đều thắng lợi chất đầy cả một chiếc xe kéo trở về, phía sau còn theo một hai chiếc chuyên chở vật phẩm, tiêu mất một số tiền lớn nhưng mắt cũng không chớp lấy một cái.
Có nhiều lúc A Yên tự nhốt mình trong phòng cũng không cho ai vào, cả ngày cứ thần thần bí bí chả biết làm gì.
Mẹ Hà thật sự không yên lòng nên nhân lúc rảnh rỗi lén lút về Trương gia một chuyến. Không lâu sau Trương Phổ đã mang theo vợ là Vệ Mẫn Chi một đường đi đến.
Mấy ngày đầu khi A Yên vừa chuyển đến đây thì anh trai và chị dâu đã tới một lần, khuyên bảo cô về nhà ở, người trong nhà nhiều cũng có thể chăm sóc lẫn nhau lại bị cô lấy cớ "Nhiều người thị phi nhiều" để từ chối.
Trương Phổ thấy em gái tỏ thái độ kiên quyết không thể cứu vãn nên nghĩ sẽ để cô yên tĩnh một thời gian lấy lại bình tĩnh, rồi sau đó mới bàn bạc kỹ hơn nhưng hôm nay đột nhiên mẹ Hà lại đến báo tình hình của A Yên khiến hắn thật sự không yên tâm lắm nên chỉ có thể tự mình đi một chuyến.
Thật ra là Trương Phổ cũng được, Vệ Mẫn Chi cũng được hay mẹ Hà đều được nhưng không ai hiểu rõ tại sao A Yên chỉ trong quãng thời gian ngắn như vậy tính cách lại đột nhiên có sự thay đổi lớn thế.
Để giải thích cho hết thảy chuyện này chỉ có ba chữ: Đường Tử Minh.
Hắn không xem A Yên ra gì nhưng cuộc sống của A Yên từ khi gả đi chỉ xoay quanh mình hắn. Mất đi hắn, A Yên sống cũng không còn ý nghĩa gì!
Trương Phổ ngồi trong xe cứ suy nghĩ mãi rồi nói với vợ: "Bây giờ như vậy rồi em để ý xem xung quanh có ai thích hợp một chút không. Tính tình A Yên anh hiểu rõ nhất, lúc trước bố mẹ luôn dạy con bé đạo lý tam tòng tứ đức phải coi chồng là trời, tới giờ việc ra nông nổi này chúng ta có an ủi cũng không xong, chỉ có thể tìm cho con bé một người tốt để yên bề thôi."
"Trong lòng em có tính toán."
Vệ Mẫn Chi nói xong thì nhớ tới cô em chồng luôn khúm núm thì bất bình: "Nói cho cùng cũng là Đường gia họ không có lương tâm! A Yên có chỗ nào không tốt với Đường gia bọn họ hả? Hắn đi du học, A Yên thay hắn chăm sóc bố mẹ già. Hai lão mất, A Yên lại đứng ra lo liệu tang sự, tới cả em trai hắn cũng là do A Yên nuôi nấng. Hắn làm tới mức này không phải là muốn bức chết con bé sao?"
Trương Phổ nhíu mày không vui nói:" Đúng là suy nghĩ của đàn bà! Tài hoa và học thức của Tử Minh không phải là thứ mà người bình thường như chúng ta có thể hiểu được, hắn xuất hiện chính là may mắn của văn học trong thời đại này. A Yên không thể theo kịp bước chân của hắn thì sao có thể trách hắn được, hắn vốn dĩ không sai!"
Vệ Mẫn Chi nghe chồng quở trách chỉ có thể ngượng ngùng cúi đầu. Đường Tử Minh có tài nên Trương Phổ luôn tôn sùng hắn. Vệ Mẫn Chi thầm nghĩ: nếu không phải có huyết thống tình thân thì chồng mình chắc sẽ tán thưởng hành động kiên trì ly hôn của Đường Tử Minh.
Ô tô chạy đến nhà số ngõ Thanh Đồng thì dừng lại. Mẹ Hà từ sáng sớm đã nghe thấy nên ra bên ngoài mời họ vào.
"Hôm qua tiểu thư lại đi ra ngoài còn mang theo tiểu thiếu gia Tử Duệ nữa, nghe nói là đi công ty bách hóa ở phố Nam mua mấy bộ sườn xám đắt tiền, con số có thể hù chết người ta đấy. Đúng là trúng tà rồi mà, hôm nay hiệu buôn của người Tây còn mang này nọ tới cho tiểu thư xem, hiện giờ còn chưa đi đấy."
Nói xong thì đã đến phòng khách.
Một gã thân sĩ mặc một thân tây trang màu nhạt đang nhiệt tình đề cử với cô gái ngồi ung dung đằng kia: "Cái này là áo khoác da chồn rất được các phu nhân yêu thích, còn cái này là áo khoác lông hồ ly."
Sắc mặt cô gái đột nhiên thay đổi trong mắt rõ ràng là mất hứng, sẵn giọng nói: "Thật không có đạo đức? Đồng loại còn không tương tàn, cậu còn bảo tôi khoác lên người rồi đi ra ngoài. Hơn nữa hồ ly đấy là linh thú mà còn là da của hồ ly đực nữa, lại còn không xử lý sạch mùi tanh muốn hun chết tôi sao? Mau lấy đi đi."
Vị thân sĩ đang đẩy mạnh tiêu thụ này không hiểu chuyện gì luôn.
Mẹ Hà thở dài một tiếng nhìn về phía vợ chồng Trương Phổ nói: "Hai người thấy rồi đấy, tiểu thư thường hay nói bậy nói bạ, lần trước tôi lén đi hỏi thầy thuốc ông ấy nói sợ là tiểu thư bi thương quá độ nên thần trí không tỉnh táo, nếu sau này không cẩn thận thì xem như một người tốt cứ như vậy bị phế rồi."
Vệ Mẫn Chi đau lòng đi qua giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô em chồng: "A Yên theo anh chị về nhà đi, một mình em ở bên ngoài nói chị và anh trai em sao có thể yên tâm đây!"
Cô gái ngẩng đầu làm Vệ Mẫn Chi hoảng hốt. Khuôn mặt này đương nhiên là A Yên nhưng lại thay đổi rất nhiều so với lần trước gặp, vừa thấy lại tưởng như là hai người vậy.
Da thịt A Yên nhẵn nhụi trắng nõn màu sắc oánh nhuận giống như trân châu thượng đẳng, sắc mặt không có chút nào tiều tụy ngược lại càng thêm linh động xinh đẹp, mày như vẽ môi như bôi son, đôi mắt màu nâu như ngập nước nhẹ nhàng chuyển động đầy vẻ mị hoặc khiến người ta không dời mắt được.
Thật sự, rất đẹp.
A Yên nhìn chị dâu rồi lại nhìn anh trai sau đó khẽ cười, cô kêu mẹ Hà đưa vị thân sĩ kia đi xuống bên cạnh nghỉ ngơi trước: "Lúc trước em ở Đường gia làm người hầu, làm mẹ cho người ta cũng không thấy anh lo lắng, bây giờ em một mình thoải mái tự do thì có gì không tốt?"
Trương Phổ trách mắng: "Cô nói cái gì? Anh muốn đưa cô về chẳng lẽ không phải muốn tốt cho cô sao? Cô bị nhà chồng bỏ rồi bây giờ một người phụ nữ độc thân ở bên ngoài như vậy."
A Yên hừ một tiếng, hai tay khoanh lại nhàn nhã nói: "Em và Đường Tử Minh ký là đơn ly hôn, hai bên là quan hệ ngang hàng nhau. Ngược lại là anh tư tưởng cũ kỹ, cổ hũ, mắt nhìn lại thấp thì tốt nhất đừng ra bên ngoài nói lung tung kẻo người ta cười cho."
Trương Phổ bị chọc tức chết: "Cô?"
Vệ Mẫn Chi chạy nhanh lại giảng hòa: "Được rồi, anh đi uống chén trà đã em muốn cùng cô nhỏ nói chuyện."
Trương Phổ đứng tại chỗ trừng mắt nhìn A Yên thật lâu mới hậm hực hừ một tiếng phất tay áo bỏ đi.
Vệ Mẫn Chi giữ tay A Yên cùng nhau ngồi xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: "A Yên, anh trai em ngoài thì mạnh miệng nhưng trong lòng rất mềm, anh ấy là thật lòng quan tâm em đấy."
A Yên im lặng
Vệ Mẫn Chi nhẹ giọng nói: "Cô gái ngốc, đối với người trong nhà em cậy mạnh có gì tốt? Em muốn khóc thì khóc đi, khóc xong sẽ thoải mái một chút."
A Yên cười cười: " Không nghĩ sẽ khóc đâu." Ngừng một lát rồi cúi xuống tiếp tục nói: "Chị dâu, chị không cần nói gì nữa em sẽ không về, nơi này rất tốt. Tuy rằng không ở được lâu."
Vệ Mẫn Chi nghe xong lại hiểu thành cô nghĩ là ở trong này vài ngày chờ ảnh hưởng của chuyện ly hôn với Đường Tử Minh qua đi, tất cả mọi người không nhớ nữa sẽ về Trương gia.
"Như vậy cũng tốt."
Nhưng khi ánh mắt quét đến mấy kiện quần áo thời thượng trên sofa, sinh ra chút lo lắng hỏi: "Nhưng em một mình cả ngày ngây người cũng buồn cực kỳ. Chị cũng muốn đến bầu bạn với em nhưng lại không bỏ mấy cháu nhỏ ra được." Suy nghĩ một chút bỗng nhiên nói: "Tháng sau này Thẩm nhị gia của sở Tô Giới Pháp có mở vũ hội, không bằng em theo chị đi giải sầu đến lúc đó nhiều người nên không ai rảnh quan tâm chúng ta đâu."
Còn có một câu Vệ Mẫn Chi không nói ra.
Đường Tử Minh và Kiều Thu Lộ sau khi oanh oanh liệt liệt công khai tình yêu thì coi tiền như rác cho người vợ bị bỏ là A Yên nhưng không hiểu sao người có tình có nghĩa như Thẩm nhị gia cũng chịu tự nguyện giải trừ hôn ước. Nên nếu hắn tổ chức vũ hội thì Đường Tử Minh sẽ không đến.
A Yên nhớ tới mẹ Hà đã từng nói nên chậm rãi hỏi: "Bách Nhạc Môn Thẩm Cảnh Niên?"
Vệ Mẫn Chi cười nói: "Việc làm ăn trên danh nghĩa Thẩm tiên sinh rất nhiều nhưng đúng là ông chủ lớn của Bách Nhạc Môn."
A Yên mỉm cười nói: "Đúng là không thể không đi rồi."
Sau khi Trương Phổ và Vệ Mẫn Chi đi rồi thì A Yên cũng lấy cớ đuổi người bán quần áo đi luôn. Cô vừa uống trà mẹ Hà pha vừa tùy ý nghe bà lảm nhảm bên cạnh nhưng tâm trí đạc sớm bay lên chín tầng mây.
Hình như là có chút buồn.
Ở hai thế giới hiện đại còn có đoàn fan đáng yêu cùng với fan club. Ở cổ đại có mấy phi tần biết ăn nói cùng với đám cung nữ thái giám biết nịnh nọt.
Đến nơi này....
A Yên nhìn thoáng qua mẹ Hà đang lải nhải không ngừng thì khẽ nhếch môi. Lại nhìn qua Đường Tử Duệ đang làm bài tập bên cạnh cửa sổ thì càng bất mãn.
"Tiểu thư à tuy trong tay cô có nhiều tiền nhưng cũng không thể xem như giấy mà phung phí được, cô nói có đúng không? Miệng ăn núi lở không chừng có ngày chịu đói à."
A Yên nghe xong hai câu thì lấy lại tinh thần đánh gãy lời bà đang nói: "Dì nói rất đúng, sinh ra làm người nhất định phải có lý tưởng."
Mẹ Hà thở dài lời nói có chút thấm thía: "Không phải dì nói cô nhưng đồ cưới và tiền này cô không tính toán tốt thì sau này khi tái giá thì nửa đời sau của cô phải làm sao?"
A Yên cười một tiếng.
Bỗng nhiên đứa trẻ đang im lặng làm bài tập bên cửa sổ ngẩng đầu nói xen một câu: "Vì sao phải tái giá? Không cần vài năm nữa đợi em trưởng thành, em nuôi chị."
Mẹ Hà nở nụ cười: "Aiyo, thiếu gia Tử Duệ của chúng ta có chí khí nhé, còn nhỏ như vậy đã biết thương cô rồi so ra còn tốt hơn người anh không có lương tâm kia."
Đường Tử Duệ siết chặt bút trong tay lớn giọng nói: "Cháu nói nghiêm túc!"
A Yên nhìn cậu. Nguyên chủ gả đến Đường gia thì đứa nhỏ này mới tuổi, bây giờ cũng đã mười mấy tuổi đầu đừng nhìn nó nhỏ gầy qua vài năm nữa sẽ trổ mã thành một cậu thiếu niên nhỏ rồi.
A Yên nói: "Không gả cho ai hết, cũng không cần nhóc nuôi, với lại nhóc cũng không nuôi nổi."
Đường Tử Duệ mím chặt môi, đáy mắt có lửa giận. A Yên không để ý đến cậu nữa xoay qua nói với mẹ Hà: "Qua vài ngày nữa nó không náo loạn nữa thì dì bớt chút thời gian đưa nó về Đường gia đi."
Mẹ Hà sửng sốt, do dự nói: "Nhưng mà..."
A Yên nghiêm mặt: "Cháu có lý tưởng vỹ đại cần làm không rảnh đem theo trẻ con, cứ như vậy mà làm đi."
Lời vừa nói ra thì Đường Tử Duệ nhanh chóng đứng lên làm đổ một cái ghế cúi đầu đi ra ngoài như một cơn gió. A Yên nhìn bóng lưng cậu rồi nói mẹ Hà trông chừng còn mình thì trở về phòng.
Lại qua vài ngày.
Sáng sớm mẹ Hà mua đồ ăn trở về, còn chưa vào cửa đã nghe thấy âm thanh thanh thúy vang dội từ phía xa: "Xinh đẹp! Xinh đẹp! Rất xinh đẹp! Rất xinh đẹp!"
Âm điệu nghe rất kỳ lạ. Đến gần thì mẹ Hà mới nhìn rõ đó là một con vẹt bị nhốt trong lòng. Lông chim tươi đẹp trông rất đẹp mắt đang đứng đối diện với tiểu thư rồi đập cánh hắng giọng kêu to: "Xinh đẹp! Rất xinh đẹp."
A Yên rất là cao hứng: "Tốt thưởng mày ăn thịt hạt dưa."
Mẹ Hà đau lòng thầm lau nước mắt, tiểu thư chắc tâm thần bất ổn rồi, đúng là chuyện thương tâm mà.
Con vẹt này cực kỳ thông minh. Nếu suy nghĩ nó không phải là giả làm chim thì nó chính là con chim tinh.
Không biết qua bao lâu, một buổi sáng nọ khi mẹ Hà thức dậy đã nghe dưới lầu có người ngâm thơ làm câu đối.
"Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung."
"Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng."
Cái giọng điệu kỳ lạ kia.
Mẹ Hà vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài thì ra là cái con chim tinh kia.
A Yên khoác áo dựa vào cạnh giường bên môi còn treo một nụ cười đang dương dương tự đắc mà xem con chim nhỏ nói chuyện.
Con vẹt nói: "Xinh đẹp! Rất xinh đẹp"
A Yên nói: "Bảo bối ngoan."
Vẹt còn nói: "Chim sa cá lặn! Bế nguyệt tu hoa!"
A Yên cười đến ánh mắt cong cong: "Tâm can bảo bối."
...
Một người một chim đắm chìm vào thế giới hai người hoàn toàn không bị bên ngoài ảnh hưởng.
Mẹ Hà lau nước mắt than một tiếng tiểu thư mệnh khổ. Xoay người thì vừa hay nhìn thấy cửa phòng một bên yên lặng mở ra.
Đường Tử Duệ đứng chìm trong ánh nắng tay vịn trên thành cửa lẳng lặng nhìn một người một chim yêu thương lẫn nhau, nhìn thật lâu rồi mới cúi người hừ một tiếng đóng cửa trở về phòng.