Editor: Hạnh Hạnh + Cà ri
Tề Chính rút lui ra sau bàn trang điểm, cũng không quan tâm tới vết thương trên vai, đỡ người đàn ông đứng dậy dựa vào tường, nhanh chóng hỏi: "Nhị gia, ngài sao rồi? Ngài...."
Lòng bàn tay dính một mảnh ấm áp. Trong lòng hắn kinh hãi, vô thức run rẩy, ánh mắt kinh hoảng nhìn xuống.... máu nhìn thấy mà kinh người, vẫn còn nhiệt độ, nhuộm đỏ bàn tay hắn, cũng nhuộm đỏ trường bào trắng như tuyết của người nọ.
Sắc mặt Thẩm Cảnh Niên trắng bệch, đôi mắt nhỏ dài tối như màn đêm nhưng ẩn ở phía sau đôi mắt đen kia lại là một con người bình tĩnh.
Một tay hắn bị miệng vết thương trên eo, tay còn lại cầm súng, giọng nói không chút tình cảm: "Cậu chạy trước một mình đi."
Tầ Chính nhìn chằm chằm vào vết thương trên người hắn, tay dính máu run rẩy, mạnh mẽ lắc đầu: "Không, Nhị gia, mạng của thuộc hạ là do ngài cho, tôi mang ngài cùng đi ra ngoài!"
Tẩm Cảnh Niên cười nhìn hắn.
Tề Chính a, cho dù mưa bom bão đạn ở phía trước, chí khí nam nhi cũng không thay đổi, nhưng bây giờ vẻ mặt lại đầy sợ hãi, các nét mặt đều vặn vẹo biến đổi.
Cái chết, thật sự đáng sợ vậy sao?"
"Cùng ra ngoài, không thể nào... khụ khụ." Thẩm Cảnh Niên nhíu mày, ho khan, chẳng buồn lau đi vết máu vừa mới ho ho ra, khóe môi gợi lên một độ cong mỉa mai: "Cậu cố chấp như vậy, thì hai chúng ta cũng chỉ có thể chết cùng nhau ở chỗ này."
Tề Chính bật thốt nói: "Vậy thì đã sao, đợi lát nữa giết vài tên "chó chết", cho dù có chết tôi cũng..."
Thẩm Cảnh Niên thả nhiên nói: "Muộn như vậy còn chưa quay về, Tiểu Lam nhất định còn mở đèn, đứng trước cửa đợi cậu đó."
Tiểu Lam chính là nàng dâu mà Tề Chính vừa mới kết hôn được mấy tháng, hai người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt. Tháng trước, Tề Chính còn nói tin tốt với hắn... Tiểu Lam mang thai.
Mồ hôi từ trên trán Tề Chính chảy xuống, cắn răng nói: "Mặc kệ thế nào, tôi cũng không thể bỏ ngài lại rồi một mình chạy trối chết, chuyện đê tiện như vậy tôi làm sao có thể ăn nói với các huynh đệ, còn mặt mũi nào sống trên đời?"
Thẩm Cảnh Niên cười khẽ: "Người sống trên đời, giành chút mặt mũi này để làm gì.... Hoa trong gương, trăng trong nước cũng chỉ là những thứ hư ảo mà thôi."
Bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân hết sức nhẹ nhàng.
Tề Chính cười lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp hướng về phía cửa bắn mấy phát súng, rồi mới lập tức khom lưng cúi đầu xuống, né viên đạn mà đối phương bắn tới.
Bên ngoài có người trúng đạn, đau đớn kêu lên, tiếng bước chân lại càng hỗn loạn, xem ra phải rút khỏi chỗ này rồi.
Thẩm Cảnh Niên ho khan mấy tiếng, hơi thở mòng manh nói: "Kính cửa sổ bên kia đã vỡ... khụ, cậu nhảy từ chỗ này xuống, bằng thân thủ của cậu sẽ không bị thương, xe dừng ở ven đường, cậu có an toàn mà rút lui.
Tề Chính trợn mắt lên: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không bỏ mặc ngài mà chạy trối chết! Lão Tử không phải kẻ hèn nhát tham sống sợ chết!"
Thẩm Cảnh Niên nhìn hắn, than một tiếng: "... Cần gì." Hắn ren rỉ một tiếng, bởi vì mất máu quá nhiều mà màu môi trở lên trắng bệch: "Tôi đã sớm biết sẽ có một ngày như thế này.... một đời này, tôi chiếm được rất nhiều, bây giờ cũng đã đến lúc trả nợ."
Tề Chính nắm chặt súng trong tay: "Nhị gia, vẫn chưa đến lúc sơn cùng thủy tận, ngài đừng bỏ cuộc."
Ánh mắt Thẩm Cảnh Niên dần tan rã, giọng nói ngày càng suy yếu, lẩm bẩm nói: "Giết người đền mạng, đã từng vì lợi ích mà không từ thủ đoạn, gây thù chuốc oán vô số, sớm nên nghĩ đến... khụ, một ngày nào đó cũng sẽ phơi thây đầu đường."
Tiếng súng lại vang lên.
Tề Chính chửi một câu lại tiếp tục bắn trả, tạm thời đánh lui đối phương. Hai bên giao chiến, súng đạn bắn phá loạn cả lên nhưng một lát sau lại yên tĩnh. Cuối cùng quyết chiến, hết sức căng thẳng.
Bỗng nhiên, từ hướng cửa sổ phát ra một âm thanh du dương: "Này."
Tề Chính giật mình, theo bản năng nhắm súng về phía tiếng nói, ngay lập tức chấn động dừng tay lại trong không trung, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng.
Dưới ánh trăng ảm đạm, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi không tiếng động xuất hiện, trên người choàng một chiếc áo khoác màu bạc, ung dung ngồi trên bệ cửa sổ thủy tinh bị vỡ, đôi chân dài thon dài thẳng tắp vắt chéo nên nhau, nước da trắng như tuyết trắng tựa màu ánh trăng, một vài giọt máu đỏ rực như huyết châu trên khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp, nhẹ nhàng như muốn rơi xuống.
Giữa màu ánh trăng và màu máu...
Tuyệt sắc giai nhân.
Thẩm Cảnh Niên cũng thấy được người kia, thần trí vốn đang dần chậm chạp, đột nhiên tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: "Em quay lại làm cái gì? Đi mau..." Hắn nhìn máu trên mặt đối phương, mày nhíu chặt lại, dừng lại một lát mới mở miệng: "Em bị thương? Có sao hay không?"
A Yên nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Tôi rất tốt... Thẩm tiên sinh, đã thật lâu rồi tôi không tốt như thế này."
"Chỗ này không phải là nơi em nên ở lại." Thẩm Cảnh Niên cắn chặt răng, hô hấp dồn dập nói: "Đi mau!"
A Yên không thèm nhìn hắn, quay về phía Tề Chính đang kinh ngạc, nhạt nhẽo hỏi: "Bên ngoài có mấy người?"
Tề Chính không tự chủ được trả lời: "Hai người bị thương, một người đã chạy, còn lại năm người."
A Yên lại hỏi: "Cậu còn mấy viên đạn?"
Tề Chính: "Bảy viên."
A Yên từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, đi về phía bọn họ.
Thẩm Cảnh Niên không ngừng ho khan, miệng vết thương chảy máu không ngừng, mặt trắng bệch nói: "Quay lại... Khụ khụ, Trương Yên, đây không phải lúc để em nổi nóng, em quay lại cho tôi..."
Bên ngoài có người bắn vào trong phòng mấy phát súng.
A Yên nghiêng người lách mình tránh những viên đạn, mày cũng không nhíu, đi tới bên cạnh Thẩm Cảnh Niên và Tề Chính ngồi xổm xuống: "Không có súng bắn tỉa cũng không có tay súng thần, chỉ biết nổ súng loạn xạ, hận không thể nhắm mắt mà bắn mấy chục phát, có thể bắn trúng tôi mới là lạ." Lời nói hợp tình hợp lý, xòe bàn tay ra nói: "Đưa súng cho tôi."
Tề Chính nói: "Cô điên rồi?!"
A Yên không trả lời, im lặng, nói: ".... Là không muốn cho cậu nhìn rõ, sợ dọa cậu sợ."
Tề Chính há mồm hỏi: "Làm sao mà cô qua đây được...."
Lời còn chưa nói xong đối phương đã bất ngờ ra tay với tốc độ nhanh như chớp, lấy tay làm dao đập vào sau gáy hắn, gọn gàng nhanh gọn. Hắn chỉ cảm thấy đau xót một tí rồi mất đi ý thức, ngã xuống đất.
A Yên nhìn về phía Thẩm Cảnh Niên, suy nghĩ trong chốc lát, nhếch môi nói: "Ngài thì thôi đi, chỉ cần đánh một cái, đoán chừng liền tiễn ngài liên đường mất."
Thẩm Cánh Niên im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: "Em rốt cuộc là người gì?"
"Người?" A Yên nhíu mày, tách ngón tay của Tề Chính ra, giật lấy cây súng trong tay hắn, ánh mắt dừng trên nòng súng đen: "Thẩm tiên sinh, ngài chưa từng đọc tiểu thuyết Chí Quái sao? Ngày ấy mới quen biết nhau, tôi nhớ tôi đã nói với ngài rằng cầu thần bái Phật không có tác dụng không bằng cầu yêu ma quỷ quái thử xem."
A Yên cười một tiếng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, chầm chậm nói: "Ngài cứ đợi ở chỗ này, nhìn dáng người xinh đẹp của tôi..." nói đến đây, giơ tay lên sờ gương mặt vài cái, thấy miệng vết thương do thủy tinh vỡ xẹt còn đang chảy máu, sác mặt biến đổi căm hận nói: "....hôm nay không được xinh đẹp rồi!.... đều tại cái thứ khốn nạn này hại khuôn mặt của tôi, lũ điêu dân này đáng hận vô cùng!"
Thẩm Cảnh Niên nhìn cô, vốn dĩ bóng dáng đang đứng trước mặt hắn bỗng nhiên biến mất, trong nháy mắt lại đột nhiên xuất hiện ở cửa, sau đó là tiếng súng vang lên, tiếng, tiếng, tiếng,.....sau khi bắn liên tiếp phát súng bỗng nhiên im bặt. Thời gian giống như dừng lại, không hề có bất cứ một động tĩnh gì.
Thẩm Cảnh Niên chống người lên bức tường phía sau, dùng hết sức đứng dậy, động vào vết thương, hắn chau mày lại, cắn chặt răng chịu đựng.
Thi thể người áo đen ngã xuống đất, tất cả vết thương do súng bắn đều ở giữa mi tâm, một phát lấy mạng.
Ánh mắt của hắn biến đổi. Trong trận súng hỗn loạn, nếu không phải là một người có kĩ thuật bắn súng chuẩn, thì có thể , phát có thể lấy mạng được một người, đã xem là may mắn lắm rồi, nhưng người kia chỉ với một viên đạn đã lấy được mạng một người.
A Yên quay lưng về phía hắn đứng, trong tay cầm súng, trên người còn mặc nguyên bộ sườn xám thổ cẩm cho cuộc tuyển chọn hoa khôi tối nay, dáng vẻ yểu điệu, mái tóc uốn xoăn để ra phía sau lưng càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ.
Chính là rắn rết mỹ nhân bên trong thoại bản.
A Yên quay đầu lại, nhìn thấy hắn, nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì?"
Có rất nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như, cô rốt cuộc là người, là yêu hay là quỷ? Kĩ thuật bắn súng của cô là do ai dạy? Tại sao cô lại quay lại...các câu hỏi nghi ngờ cứ hiện lên quấn lấy nhau, nhưng cuối cùng nhìn thấy cô không có việc gì, hắn chỉ cảm thấy một trận vô lực, mạnh mẽ chống đỡ tinh thần đỡ đang dần mất hết, cơ thể càng lúc càng lạnh.
A Yên quay người nhìn Tề Chính đang nằm trên đất, đi tới đánh thức hắn dậy: "Dậy đi...tôi muốn đi gặp bác sĩ, tiện đường đưa các người đi một chuyến."
Thẩm Cảnh Niên ngẩn ra, hỏi: "Bị thương?"
A Yên lườm hắn một cái: "Vết thương lớn như vậy, ngài nhìn mà không thấy sao?"
Thẩm Cảnh Niên nhìn cô liều mạng chỉ vết cắt trên mặt, khẽ cười.
A Yên không thèm để ý đến hắn, lay tỉnh Tề Chính để hắn cõng ông chủ nhà hắn cùng cô đi xuống.
Tề Chính đi qua hành lang phía bên ngoài, nhìn thấy những cái xác nằm dài dưới đất, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ, đang định hỏi chuyện, người đàn ông phía sau thản nhiên nói: "Đừng hỏi"
Hắn cũng ngậm miệng lại.
Xe của A Yên đã dừng bên đường, cửa thủy tinh chắn gió phía trước vỡ nát, phía sau thùng xe mở một nửa, chân một người đi giày da kiểu nam lộ ra ngoài.
Sắc mặt của Tề Chính càng kỳ lạ.
A Yên mặt không đổi sắc, mở thùng xe phía sau ra, lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông bị ngất, lôi kéo ống quần của hắn, đem chân của hắn nhéo vào trong, sau đó mắt cũng không chớp đóng sầm thùng xe lại.
Xe dừng trước cửa nhà bác sĩ Phương.
Thẩm Cảnh Niên đã mất đi ý thức, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, tính mạng nguy kịch.
Tề Chính lo lắng đỏ mắt: "Nhị gia....Nhị gia ngài tỉnh lại đi! Ngài tỉnh lại đi!"
A Yên cũng gấp gáp, ấn chuông cửa nhưng không thấy ai, lại ấn thêm mấy lần, đợi một lúc, cuối cùng cũng có người vội vôi vàng vàng xuống lầu, đi tới mở cửa.
Bác sĩ Phương mặc áo ngủ, ngáp một cái: "Trương tiểu thư, cô tại sao lại..."
"Bác sĩ a cứu mạng! Cứu người quan trọng, mau lên đừng hỏi nữa!"
Bác sĩ Phương rất lâu đã không thấy A Yên gấp gáp như vậy, ban đầu cũng không nhìn thấy Tề Chính ở trong xe, chỉ hỏi: "Cứu ai? Trương tiểu thư đừng vội, cô nói từ từ....." mắt thấy Tề Chính cõng Thẩm Cảnh Niên từ trong xe ra, hắn sửng sờ: "Hắn...."
A Yên nói: "Không phải hắn, mà là tôi!" Chỉ vào vết cắt đã hết chảy máu trên mặt của mình: "Vừa rồi chảy rất nhiều máu, có để lại sẹo không? Tôi nên bôi cái gì mới có thể nhanh hết sẹo? Cái thời đại này không có mặt nạ thật sự quá tệ...."
Bác sĩ Phương chỉ cảm thấy bệnh điên của A Yên lại tái phát, tất cả lực chú ý đều đặt lên người Tề Chính cõng trên vai: "Các ngươi là.... hắn là.... Thẩm nhị gia?!"
Tề Chính hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt nghiêm nghị, nhanh chóng trả lời: "Cứu ngài ấy." Bỗng nhiên vẻ mặt hắn thay đổi, giọng nói thấp xuống rất nhiều, giống như xan xin: "Cầu xin ngài, bác sĩ hãy cứu ngài ấy!"
Bác sĩ Phương gật đầu: "Nhanh lên, cõng hắn vào trong."
A Yên nhìn sau bóng lưng của bọn họ, đi vào theo.
Trong nhà bác sĩ phương có bàn mổ, nhưng hắn không cần làm kiểm tra, chỉ nhìn một cái, liền nói: "Cần đưa tới bệnh viện, mất máu quá nhiều, nhất định phải lập tức truyền máu."
Tề Chính nói: "Không kịp, có thể dùng máu của tôi không?"
Bác sĩ Phương bất đắc dĩ lắc đầu: "Không thể tùy tiện truyền máu được.... tóm lại phải nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện."
".....Không cần."
Hai người sững sờ, quay đầu nhìn lại. Không biết từ lúc nào Thẩm Cảnh Niên đã tỉnh lại, hai con mắt hơi mở, ánh mắt có chút trống rỗng.
Hắn ho khan mấy tiếng, lặp lại lần nữa: "Không cần thiết."
Bác sĩ Phương nhìn quen sinh tử, trong lòng biết đây khả năng là... Hồi quang phản chiếu.
Hắn không dám nói, chỉ thở dài.
Trong mắt Tề Chính xẹt qua một tia vui mừng: "Nhị gia, ngài tỉnh rồi?"
Thẩm Cảnh Niên không nói gì, trầm mặc rất lậu mới hỏi: "Trương tiểu thư có ở đây không?"
Tề Chính vội vàng gật đầu, nói: "Có, ở bên ngoài, để thuộc hạ gọi cô ấy vào."
Bác sĩ Phương đang khám bệnh, A Yên liền yên tĩnh chờ ngoài phòng khách, lấy tăm bông từ hộp cứu thương ra, cẩn thận chà xát vết thương trên mặt mình, nhìn chằm chằm vào trong gương nhìn tới nhìn lui, mỗi một lần liếc mắt một cái, vẻ mặt liền đen một phần.
Tề Chính đi ra: "Nhị gia tìm cô."
A Yên hỏi: "Không mang hắn đi bệnh viện sao?"
Tề Chính không nói gì.
A Yên để tăm bông xuống, đứng lên: "... Cũng đúng, với cái tình trạng này của hắn, không đợi được đến bệnh viện đã nguội rồi."
Ánh mắt Tề Chính mang sát ý, vẻ mặt tàn nhẫn, thấp giọng nói: "Vào trong đi, không được nói hưu nói vượn trước mặt Nhị gia, bằng không tôi để cho cô hối hận cả đời."
A Yên cười giễu cợt, đối mặt với hắn: "Tuy không phải ý định ban đầu của tôi, nhưng tốt xấu gì tôi cũng cứu cậu một mạng, cậu liền đối với ân nhân cứu mạng của mình như vậy?"
Tề Chính im lặng, sau một lát mới cứng rắn mở miệng: "Cảm ơn cô." mấy giây sau lại nói: "Nhị gia đối với cô không tệ."
"Tôi cũng kiếm lời cho hắn không ít." A Yên nói xong, đi về phía gian phòng: "Giang sơn làm bằng sắt, Hoàng đế nước chảy, không có hắn, cũng sẽ có người khác..." Âm cuối nhẹ đi: "Lần này, coi như vận khí hắn tốt."
Bác sĩ Phương gật đầu với A Yên, thức thời đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa.
Trong phòng, ánh đèn mờ sáng.
Người kia nằm trên giường màu trắng, trường bào trắng như tuyết, một mảng máu lớn trên eo, thấm trên nền vải trắng càng thêm chấn động lòng người. Lông ngực cảu hắn vần còn trên dưới phập phồng, nhưng nhìn đã cực kỳ suy nhược, mặt trắng bệch nặng nè tử khí, vừa ho khan vài cái, đôi môi ảm đạm được nhuộm máu nổi bật.
Chỉ còn một đôi mắt đen vẫn bĩnh tình mà ôn hòa.
A Yên gọi hắn: "Thẩm tiên sinh."
Thẩm Cảnh Niên cười khẽ, nói: "Trương tiểu thư."
A Yên nói: "Tề Chính bảo tôi vào."
Thẩm Cảnh Niên mỉm cười, lại ho khan vài tiếng: "Có mấy câu nói....thừa dịp còn thời gian, nói cho em nghe."
A Yên gật đầu: "Được."
Tiếng nói của hắn rất nhẹ: "Ông chủ Trịnh không phải chốn về tốt, chờ tôi đi rồi...khụ, người tiếp nhận Bách Nhạc Môn, sẽ là Sở tiên sinh của công ty vận tải Hồng Thông, hắn là người hào phóng, nhưng trong nhà đã có bảy phòng thê thiếp, bên ngoài còn có vô số tình nhân đếm không hết, nếu em không muốn ở cùng hắn, thì thừa lúc còn sớm rời khỏi Bách Nhạc Môn, phần hợp đồng kia của em...." Hắn nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt ôn nhu, cười nhẹ: "Tôi đã sớm đốt rồi."
A Yên lắc đầu: "Nói sớm như thế ngài sẽ hối hận."
"Nếu có thể gặp em sớm một chút..." Thẩm Cảnh Niên cười khổ, lắc đầu, thì thầm nói: "Thôi, nhiều lời vô ích. Em gọi Tề Chính vào đây, có vài chuyện trên phương diện làm ăn..."
"Thẩm tiên sinh."
Thẩm Cảnh Niên giật mình: "Hả?"
A Yên đi tới bên giường, tay đặt trên miệng vết thương của hắn, tùy ý để vết máu nhuộm đỏ bàn tay trắng noãn tinh tế: "Một đời này của ngài, còn gì tiếc nối sao?"
"Có."
"Là cái gì?"
"Nhiều lắm."
A Yên cười khẽ: "Chọn cái quan trọng nhất nói."
Thẩm Cảnh Niên nhắm chặt mắt lại: "Nghĩ rằng, có thể đợi đến ngày nào đó.... Đất nước thái bình, dân chúng yên ổn." Hắn cười khổ, còn rất nhiều điều tiếc nuối không cam lòng, khẽ than nhẹ một tiếng, tự giễu nói: "Cảm thấy kỳ quái không? Tôi sinh ra ở thời loạn lạc, được hưởng phú quý từ thời kỳ khó khăn này, cuối cùng một đời ngắn ngủi lại ngóng trông đến hòa bình thịnh vượng."
A Yên nói: "Không kỳ quái, con người là động vật phức tạp." Dừng một chút, rút tay lại, dùng khăn để bên cạnh xoa xoa, không vòng vo nữa, hỏi: "Kẻ thù của ngài là ai?"
"Nhiều lắm...." Thẩm Cảnh Niên nghiêng đầu, cười cười: "Em hỏi cái này làm gì?"
"Kẻ động thủ tối nay."
Thẩm Cảnh Niên nói: "Mấy nguời có khả năng, đáng tiếp không để lại người sống."
A Yên hừ nhẹ một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia sát khí: "Có để lại, nhốt trong xe. Đợi lát nữa tôi tự trở về, để Tề Chính lái xe của tôi đưa ngài, người ở sau thùng xe kia cho các người thẩm vấn mấy ngày, sau tôi còn muốn gặp hắn.... phải còn sống, lúc các người xuống tay nhớ để tâm một chút."
Tim Thẩm Cảnh Niên đập mạnh loạn nhịp, tay đè lên vết thương, bông nhiên phát hiện một điều bất thường. Đã không chảy máu nữa, thậm chí.... còn không cảm giác được đau đớn.
Ánh mắt của hắn dần tối, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại cứu tôi?"
A Yên để khăn bông xuống, trả lời: "Không phải cứu ngài, chỉ là mượn tay ngài thay mặt tôi báo thù... Ngài mau chóng bắt lấy kể cầm đầu." Quay đầu lại, nhìn bộ quần áo nhuộm đầy máu của hắn: "Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, chúng ta bây giờ miễn cưỡng cũng coi như là đồng minh, ai phái sát thủ, ai ra lệnh, những người tham dự, một kẻ cũng không được buông tha... Đạo lý này, Thẩm tiên sinh so với tôi nên rõ ràng hơn."