Editor: Senk
Beta: Cà ri
Trong lúc chờ xe cấp cứu đến, thừ dịp ba mẹ Hoắc không có ở đây, Tô Lương trừng mắt nhìn một đống đang ngồi trước gương bàn trang điểm kia, đối mặt núi thịt người phản chiếu trong gương kia, hít khí lạnh nói: "Con mẹ nó, Hoắc Yên cô chờ đó cho ông, cô cho rằng ông đây chỉ biết ngồi không...."
A Yên quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn: "Không, tôi chỉ xem cậu như nhân viên phục vụ đặt biệt, chính là do cậu không có đạo đức nghề nghiệp, thái độ phục vụ so với tôi còn hỏng bét hơn."
Tô Lương tức giận, cúi đầu nhìn cái chân đau đến hoài nghi cuộc đời của mình, cắn răng nói: "... Cô có biết thời cao trung bọn họ còn gọi tôi là gì không? Chờ ông đây xuất viện.....ông lột sống da của cô ra!"
A Yên lười biếng hỏi: "Bọn họ gọi cậu là gì?"
Tô Lương cười gằn: "Cô giả bộ cái gì? Cùng học cao trung với nhau, cô còn không biết sao? Ông đây từ thời cao đồng chính nổi tiếng là thiếu niên bất lương, tay đấm vương..."
"Chỉ với cái dáng vẻ xương cốt tả tơi này của cậu?" A Yên lại nhìn hắn một chút, lắc đầu: "Có lẽ người ta nhìn bộ dáng của cậu xinh đẹp, nói để dụ dỗ cậu vui thôi."
Tô Lương ngoài cười nhưng trong không cười: "Được rồi cô chờ đó cho tôi, để cho cô xem một chút có phải là tôi nói bậy -- này, cô làm gì? Không được đi tới đây!" Hắn nhìn mập mạp kia đứng dậy, đi về phía hắn bên này, cả người căng cứng không khỏi khẩn trương: "Mẹ nó, Hoắc Yên, cô có tin tôi sẽ báo báo cảnh sát hay không, tố cô làm hại tôi gãy chân...."
A Yên đứng trước mặt hắn, thở dài: "Vậy cậu sẽ không phải tay đấm vương, mà là gà yếu vương."
"... "
Trên trán Tô Lương đầy mồi hôi, môi mất đi màu máu, nhìn giống như bệnh mỹ nhân đáng thương, mắt nhìn chằm chằm đối phương, rít từng chữ từng chữ nói: "-- tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
A Yên cười khẽ, nhướng mi: "Tôi mà ngồi lên lần nữa, chân này của cậu sẽ bị phế."
Tô Lương bật thốt lên: "Cô dám!"
A Yên tới gần một bước.
Tô Lương kéo theo cái chân bị thương tàn, liều mạng lui lại dựa vào phía góc giường: "Cách xa tôi một chút!"
A Yên nói: "Ỷ vào một khuôn mặt xinh đẹp, làm người kiêu ngạo, tính cách này rất tốt, tôi rất thích, giống tôi."
Tô Lương không nói gì, sau một lúc mở miệng mắng: "Mẹ nó, tôi khinh, con béo chết tiệt, cô lớn lên thành dạng này, mà dám so với ông đây? Cô đi soi gương lại lần nữa, rồi mới nói chuyện với ông đây!"
A Yên nói tiếp: "Nếu cậu muốn ỷ lại vẻ xinh đẹp mà đánh người, nhất định phải học cách phân biệt người, phân biệt trường hợp...." Cô cúi người, hai tay chống đỡ trên mép giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên đang dùng toàn bộ tinh thần đề phòng: "Bạn học Tô, cậu nhìn dáng vẻ bây giờ của tôi.... giống như người bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo sao?"
Tô Lương không lên tiếng, vẫn cảnh giác trừng mắt nhìn đối phương, vẫn luôn trong tư thế chuẩn bị chiếu đấu để bảo vệ chính mình.
A Yên đứng thẳng người, thịt cả người từ trên xuống dưới run nhẹ lên, đi trở lại: "Ba ruột của cậu đối xử với cậu quá lạnh lùng, mẹ của cậu không quan tâm cậu, cha dượng thì say rượu, đối với cậu động một tí thì đánh thì chửi, làm cho cậu cao trung phải bỏ nhà trốn đi....Phó Phùng Kỳ với Phó Lộ Bạch xem thường cậu. Cậu đố kị với Phó Lộ Bạch người chỉ cách cậu một tuổi, cậu ước ao có cuộc sống tốt đẹp giống hắn, vì vậy cậu mới quyết định tìm tôi làm một cuộc tiền tài mua bán, cho nên cậu muốn cướp đi người mà Phó Lộ Bạch thích Chu Sở Sở...."
"Câm miệng!" Thiếu niên tái mặt, nghe được một nửa, lập tức nóng nảy cắt đứt: "Cô làm sao mà biết.... Cô căn bản không biết gì hết! Tôi nói cô câm miệng...."
"Thế nhưng cậu lại thích Chu Sở Sở, cậu cảm thấy hai người cùng là một loại người, thân thế nghèo khổ, sống trong cái bóng của kẻ nhà có tiền." A Yên không để ý tới sự uy hiếp của hắn, nói xong, từ trong gương nhìn ánh mắt chống cự của thiếu niên, khẽ mỉm cười: "Đã có lòng tiếp cận Chu Sở Sở để trả thù, cuối cùng lại động lòng, năng lực nghề nghiệp này của cậu cũng thật sự quá kém.... tất cả mọi khía cạnh đều như vậy."
Lồng ngực Tô Lương phập phồng, không biết là bởi vì đau đớn hay là phẫn nộ, trên trán che kín mồ hôi lạnh.
A Yên quay đầu lại, chỉ chỉ mình: "Tôi có vẻ đẹp đê tiện, mê người là nhân vật phản diện." Lại chỉ hắn: "Cậu có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại ngu ngốc, nhất định là bia đỡ đạn. Cấp bậc của hai chúng ta không giống nhau."
Tô Lương tức cười: "Mặt cô thì đẹp cái gì? Tôi kinh, Hoắc Yên hôm nay cô điên rồi sao?"
A Yên nói: "Chờ xem, cho tôi một năm, tôi sẽ cho cậu biết như thế nào là một đường đảo ngược tình thế."
"Cô -- " Tô Lương chỉ nói được một chữ, ba Hoắc đã dẫn theo nhân viên y tế đi vào, đem hắn đặt lên cáng cứu thương.
Hắn chỉ để lại ba chữ: "Cô chờ đó."
A Yên nhìn thiếu niên suy yếu, cười giễu: "Cậu mới đúng -- chờ đó."
Ba mẹ Hoắc theo nhân viên y tế cùng đi ra ngoài.
A Yên ở sau lưng bọn họ đóng cửa lại, trở lại trước gương, cầm gương Cổ Đổng xinh xắn, hỏi: "Manh mối nam chủ là Tô Lương sao?"
Lão Cổ Đổng nửa ngày không trả lời.
A Yên cúi đầu: "... Hả? "
Giọng Lão Cổ Đổng có chút lạ nói: "Xin lỗi, kí chủ, dáng vẻ này của ngươi... Có chút buồn cười."
A Yên hừ nhẹ: "Muốn cười thì cứ cười."
Lão Cổ Đổng lắc đầu liên tục: "Không không không, ta cũng không muốn ở ngay trước mặt của ngươi, mà cười mặt của ngươi."
.....Đó nhất định sẽ là một quyết định sai lầm
A Yên lại hỏi: "Manh mối nam chủ là hắn sao?"
Lão Cổ Đổng liền bắt đầu kiểm tra "Hệ thống" của nó, tra xét nửa ngày, "Ồ" một tiếng, cuối cùng chậm rì rì nói: "Nhiệm vụ lần trước thất bại, nhiệm vụ lần này ngươi cần phải xoát độ hảo cảm.... Đúng là cần độ hảo cảm của Tô Lương."
"Cho nên là hắn."
Lão Cổ Đổng lắc lắc đầu: "Không phải... xoát độ hảo cảm chính là hắn. "
A Yên kỳ quái: "Không phải ngủ hắn sao?"
Lão Cổ Đổng gật đầu: "Hệ thống cho thấy, cần ngủ chính là Phó Phùng Kỳ."
"Hệ thống của ngươi càng ngày càng lộn xộn."
Lão Cổ Đổng ho khan một cái, thầm nói: "Còn không phải do hai tia thần tức còn chưa thức tỉnh sao..."
A Yên không để ý đến nói, vừa nhìn mặt tràn đầy thịt của mình, vừa suy nghĩ... thế giới lần này tương đối đặc biệt, tuy rằng nguyên chủ đã trưởng thành nhưng vẫn còn còn sống chung với cha mẹ, muốn trốn đi, một mình lét lút sống qua một năm, tình hình không quá khả quan.
Như vậy... Trại huấn luyện giảm béo là lựa chọn không tồi.
Qua mấy phút, mẹ Hoắc quay trở lại, đặt một tay lên trán, có chút đau đầu: "Tiểu Yên, vừa nãy đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, sao con lại đem chân người ta ngồi gãy mất?"
A Yên bình tĩnh nói: "Con muốn cùng bạn trai mình thân thiết một chút, là do hắn quá yếu đuối đi."
Mẹ Hoắc: "... "
A Yên còn nói: "Mẹ, con đi trại huấn luyện."
Mẹ Hoắc thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt lộ ra sự vui mừng.
Sau khi thu dọn hành lý xong, ba Hoắc đến cùng cũng không đành lòng, gạt mẹ Hoắc, nói: "Tiểu Yên, bên trong va ly có một ngăn kéo, ba giúp con bỏ mấy bao bích quy vào đó.... nếu con đói thì ăn một chút."
A Yên nhíu mày lại, để ngang cái va ly xuống, đem bánh bích quy lấy ra hết: "Con không cần."
Ba Hoắc thờ dài, sờ đầu con gái: "Nếu như ở đó quá khổ, ba sẽ đến đón con về sớm một chút."
A Yên nói: "Sẽ không."
Tốt xấu gì nàng cũng là tinh quái ở Tây Thiên khổ tu mất trăm năm.
Cái gọi là trại huấn luyện giảm cân ở một trấn nhỏ biên giới, trước không có thôn xóm, sau không có cửa hàng, trại huấn luyện thiết kế hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, kế hoạch huấn luyện cũng dựa theo cách đào tạo quân sự, tám nữ sinh ở gian phòng ký túc xá, hơn năm giờ sáng, mặt trời chưa ló dạng, giáo viên sẽ gọi tất cả mọi người dậy, tập hợp trên thao trường, bắt đầu một ngày ép buộc vận động theo hình thức "không gầy sẽ chết".
Trên đường, A Yên đụng phải một một người quen.
Cô gái này tên gọi Trì Trì, vóc người gần giống A Yên, là một thành viên trong nhóm chị em của nguyên chủ.
Trì Trì nói: "Chị Yên, em đến cùng chị đây, em đã thuyết phục ba mẹ để bọn họ đồng ý để em đến đây."
Thì ra, cũng không phải tất cả đều là tình chị em plastic.
A Yên cười: "Ừ."
Vừa tới một ngày đầu, trước khi ở căn tin ăn cơm tối, thầy Lương phát biểu một bài diễn thuyết ngắn ngủi.
Hắn là một huấn luyện viên thể hình bắp thịt vạm vỡ, với một khuôn mặt nghiêm túc: "Các bạn học, ngày hôm nay các em đến nơi này, muốn lười biếng, muốn kêu mệt mỏi sợ khổ, thì đều hết hy vọng đi. Các em hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt, tiếp theo, các em sẽ trải qua ba tháng huấn luyện địa ngục -- vì gầy, vì đẹp, các em nhất định phải trả giá lớn dùng mồ hôi và nước mắt của mình để đánh đổi! Sau này các em sẽ phát hiện, không có gì so sánh với vẻ bề ngoài xinh đẹp và quan trọng hơn so với dáng người khiêu gợi, xã hội này là xã hội xem mặt, thời đại này là thời đại xem mặt!"
Trì Trì nhìn lá rau cải xanh khó ăn và một ít cơm tới đáng thương trên bàn, xoa xoa bụng: "Chị Yên, em đói bụng, em muốn về nhà... Chị Yên?"
A Yên vẫn luôn chú ý nhìn thầy Lương, nhìn nhìn, đứng lên.
Trì Trì: "...??"
A Yên trực tiếp đi về phía thầy Lương.
Thầy Lương nhìn em gái mập mạp trước mặt: "Có chuyện gì sao?"
A Yên đưa tay ra, đột nhiên cầm chặt tay hắn: "Thầy nói rất có lý, em thưởng thức thầy."
Đầu thầy Lương đầy dấu chấm hỏi.
Sau khi bắt đầu huấn luyện, thầy Lương cùng các giáo viên khác phát hiện..... học sinh khóa này, có chút đặc biệt.
Ngày thứ hai sau khi nhập học, thầy Lương không bị đánh thức bởi chuông báo thức lúc giờ, mà là bị một bóng dáng to lớn đứng trước giường đánh thức. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, thấy một cái bóng đen thùi lùi kia, suýt chút nữa là vung lên một quyền đánh qua.
Người kia mở đèn nên.
Thầy Lương lúc này mới nhìn rõ, hóa ra là học sinh ngày hôm qua bắt tay với hắn: "Có chuyện gì sao? Nếu như em muốn về nhà, chúng tôi sẽ không -- "
"Không còn sớm, nên thức dậy."
"... Cái gì? " A Yên lắc lắc đầu, cầm lấy cái loa phóng thanh để trên bàn, mặc kệ thầy Lương đang nghi ngờ, tự mình đi ra ngoài, đi từ đầu hành lang ký túc xá này tới đầu hành lang khác, vừa đi vừa kêu gọi: "Trời đã sáng, mau rời giường!..... Ngủ ít hơn một phút, chảy nhiều hơn một giọt mồ hôi, có thể trở nên xinh đẹp hơn! Mau dậy đi, sao các bạn vẫn ngủ? Trở nên gầy, trở nên xinh đẹp, chỉ cần tưởng tượng một chút, chẳng lẽ không gọi người hưng phấn đến tinh thần dồi dào, hận không thể chạy nhiều thêm hai vòng sao?"
"Khuôn mặt xinh đẹp đang vẫy gọi các bạn."
"Rời giường! "
Các thầy giáo: "...??? "
Học sinh khóa này... Quả thật không giống người thường.
Thầy Lương nhìn em gái mập mạp này thở hổn hển chạy vòng đầu tiên, trên mặt không thấy bất kỳ một chút thống khổ nào, mà trái lại hai mắt tỏa sáng, thần thái sáng lạng, trông có vẻ vô cùng vui vẻ.
Chạy xong vòng thứ nhất, em gái mập mạp còn không quên đứng ở trước mặt một nữ sinh nào đó -- nữ sinh kia mệt muốn chết rồi, ngã xuống thảm cỏ, dứt khoát lắc đầu: "Chị Yên, em không chạy, mệt chết rồi, có đánh chết em cũng không chạy."
A Yên đưa tay: "Đứng dậy."
Trì Trì bẹp bẹp miệng: "Không chạy, có chết cũng không chạy, em muốn ăn khoai tây chiên, em muốn uống trà sữa... để cho em mập chết đi, mập chết rồi cũng biến thành ma quỷ mập mạp vui vẻ."
A Yên nói: "Nhưng em biến thành ma quỷ mập mạp, những con quỷ khác cũng sẽ khinh thường em. Đứng dậy, chạy thêm hai vòng nữa, em sẽ cảm nhận được sự uể oải cùng thống khổ đó đều là bằng chứng em trở nên xinh đẹp, mồ hôi em chảy xuống sẽ không phụ lòng em."
Trì Trì sắp khóc: "-- chị Yên, đến cùng chị bị làm sao vậy? Chị bỏ qua cho em đi... "
A Yên không lên tiếng, đi tới chỗ thầy Lương bên kia, nói: "Thưa thầy, em muốn một sợi dây thừng."
Thầy Lương: "Làm gì?"
A Yên: "Đem bạn của em buộc chung với em, rồi tiếp tục chạy."
Thầy Lương:...
Ròng rã ba tháng, học sinh này tích cực đến đáng sợ, không chỉ chịu trách nhiệm làm chuông báo thức mà còn có tác dụng làm đài phát thanh vào buổi sáng, đúng giờ đánh thức mọi người bao gồm cả các giáo viên, hơn nữa còn gánh vác hết công tác động viên, các giáo viên căn bản không cần phải nói chuyện.
"Trở nên gầy trở nên đẹp khiến cho các bạn hạnh phúc!"
"Ăn ít một miếng cơm, làm nhiều một động tác thể dục, các bạn cách quần bò bó sát và vòng eo nhỏ gần thêm một bước!"
"Tại sao lại bỏ cuộc? Bỏ dở nửa chừng không đáng tiếc sao? Nhìn những giọt mồ hôi bạn đổ ra, lắng nghe hơi thở gấp của bạn, bạn có thể thấy được mỡ ở trước mặt bạn quân lính tan rã!"
"Vùng lên! Khuôn mặt xinh đẹp và dáng người gợi cảm đang kêu gọi các bạn! Hãy cùng nhau vui vẻ đổ mồ hôi đi!"
Các giáo viên ngoài việc dạy thể dục, góp ý chỉ ra động tác làm sai của học sinh, thì rảnh rỗi đến hốt hoảng.
Thầy Lương từng nghĩ rằng tinh thần A Yên xảy ra chút vấn đền, còn mời cả bác sĩ đến, bác sĩ khám qua, nói không có vấn đề gì.
Quỷ dị nhất chính là, nhìn A Yên giống như rất thích thú.
Bọn họ đã dùng tâm linh canh gà để truyền cảm hứng cho học sinh, mấy cái bài học xáo rỗng đó..... xem của A Yên mới thật sự là lời lẽ chí lý.
Tâm linh canh gà Chiken soup for the soul tên một quyển sách
Những học sinh ý chí vốn không kiên cường, không có ý chí chiến đấu, dần dần, cũng giống như bị cảm hóa rồi.
Cảnh tượng mỗi sáng sơm đều như vậy.
A Yên chạy đằng trước, chạy xong vòng đầu tiên, quay đầu lại: "Các bạn học sinh, mục tiêu của chúng ta là...."
Người phía sau trăm miệng một lời kêu to: "Mỹ nhan thịnh thế! Quần bó sát và vòng eo thon nhỏ!"
Buổi tối trước khi ngủ, A Yên không quên tổ chức giao lưu tạm thời với các nhóm nhỏ, hỏi những cô gái bị phân biệt đối xử vì béo phì: "Vì sao các bạn lại muốn trở nên gầy?"
"Muốn trở nên xinh đẹp."
"Muốn mặc váy."
"Muốn cho nam thần yêu thích mình... "
Các cô gái ha ha cười vang.
A Yên lắc đầu, thật lòng nói: "Nếu bởi vì thay đổi vẻ bề ngoài và dáng người liền thích cậu, vậy còn tính làm gì. Chờ cậu gầy đi, trở nên xinh đẹp, nhìn cậu trong gương, chẳng lẽ mỗi ngày không phải đang yêu đương sao? Cậu nỗ lực trả giá, mặt của cậu và dáng người sẽ báo đáp cho cậu, chúng nói mới là tình yêu chân chính của cậu."
Mấy tháng trôi qua, đừng nói là học sinh, mà ngay cả thầy Lương, cũng cảm thấy bị tẩy não, mỗi ngày sáng sớm đều đứng trước gương dài soi toàn thân, tạo ra vài tư thế pose trong gương, khoe cơ bắp, đột nhiên có cảm giác yêu đương, khen ngợi một câu ngày hôm nay mình cũng thật đẹp trai.
Kết thúc ba tháng, hơn một nửa số người đã đạt được đến mục tiêu giảm cân trước thời hạn.
Phụ huynh học sinh rất biết ơn, đối với các giáo viên rối rít cảm ơn.
Các giáo viên thì xấu hổ, nói quanh co, nói: "Thực ra..... chúng tôi cũng không bỏ ra nhiều sức lực như vậy."
Phụ huynh thì lệ nóng doanh tròng: "Thầy không cần kiêm tốn! Em gái mập nhà tôi khi ở nhà, cho dù nói nó thế nào, mắng nó ra sao, đừng nói vận động giảm béo, một ngày chưa ăn cơm no, đều có thể đem nóc nhà tôi xốc lên! Các thầy thật sự quá vĩ đại, tôi mãi mãi sẽ cảm kích mọi người."
Thầy giáo: "... Tốt, tốt thôi."
A Yên cũng không có đi, ở trong điện thoại một mực từ chối mẹ Hoắc: "Không quay về, con ở trong này nán lại nửa năm nữa."
Mẹ Hoắc có chút lo lắng: "Tiểu Yên... con có khỏe không?"
A Yên quay đầu, nhìn mình trong gương, mỉm cười: "Không thể tốt hơn rồi."
Học sinh khóa tiếp theo lần lượt đến, vẫn là quá trình tương tự.
Học sinh mới trợn mắt há hốc mồm, dò hỏi lẫn nhau.
"Cô gái này là giáo viên sao?"
"Không thể nào, giáo viên đều rất gầy a."
"Nhìn cô ấy không lớn tuổi lắm, vẫn còn đi học đi."
"Vậy sao cô ấy mỗi sáng đều cầm loa gọi chúng ta thức dậy?"
"Đúng đúng đúng, phát biểu cũng là cô ấy, đọc diễn văn đại hội động viên cũng là cô ấy."
Sau đó, có học sinh vụng trộm quay lén lúc A Yên đọc diễn thuyết cảm xúc mãnh liệt tại đại hội động viên, sau khi về nhà liền đăng lên mạng.
Cái video này vừa đăng đã hot.
Trại huấn luyện vốn là có chút danh tiếng, lần này lại càng phổ biến trên mạng.
"Ha ha ha, má ơi diễn thuyết này đủ tẩy não, cô bé này trước đây bán hàng đa cấp sao?"
"Từ bây giờ, béo mập tà giáo giảm cân của tôi đã được thành lập rồi."
"Cầu mọi người nói cho tôi biết, cái trại huấn luyện này ở nơi nào a a a? Tôi rất muốn đi a!"
Cuối cùng, thầy Lương cũng không nhịn được nữa trưng cầu ý kiến lãnh đạo: "Cái kia... Không bằng chờ sau khi Hoắc Yên tốt nghiệp, mời em ấy đến tới đảm nhiệm toàn bộ chức vụ dạy được không?"
Lãnh đạo: "Vậy tôi còn mời mấy ngươi có ích lợi gì?"
"... "
Hoắc gia.
Mẹ Hoắc xem video chị họ gửi cho mình, xem xong nửa ngày mà không nói gì, mở cửa thư phòng ra: "Ông xã?"
Ba Hoắc hỏi: "Làm sao vậy?"
Mẹ Hoắc giơ tay cầm di động đang phát đoạn video.
Trong màn hình, cô gái mặc áo T-shirt màu trắng, trên mặt áo in một hàng chữ lớn "Hoặc là gầy, hoặc là chết".....đây là đồng phục của học sinh trại huấn luyện....quần áo đã bị mồ hôi thấm ướt một nửa.
Trên thao trường, ba, bốn mươi cô gái từ hơi béo đến béo mập, ngã ngang dọc trên mặt đất giả chết.
Cô gái kia quay về phía các cô phát biểu diễn thuyết cảm xúc mãnh liệt.
"Ông xã, nữ sinh này... Thật giống con gái của chúng ta."
Tô gia.
Cha dượng lại uống rượu say, ở bên ngoài đập phá đồ đạc.
Tô Lương cười lạnh, khóa cửa phòng lại, cửa sổ mở ra một khẽ hở, hắn đốt điếu thuốc, buồn bực hít hai hơi.
Sau một lát, hắn cúi đầu, cầm điện thoại nhìn cô gái nói toàn những lời buồn cười trong video, ý cười nhuộm đầy châm chọc.
"Đều đã qua ba tháng, không phải vẫn béo như vậy sao?"
"... con béo chết tiệt."
Phó gia.
Phó Lộ Bạch sửa xong một phần luận văn, ngừng tay, uống một ngụm trà nóng trong bình giữ ấm. Kính mắt mỏng có chút bẩn, hắn tháo xuống, dùng khăn lau kính lau chùi.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Phó Lộ Bạch cầm lấy lên, liếc mắt nhìn -- là bạn học gửi tới một video.
Hắn xoa bỏ tin nhắn, ba giây đồng hồ sau, để điện thoại xuống.
Hắn không có hứng thú.
Đối với Hoắc Yên, chút hảo cảm còn xót lại thời thơ ấu không còn bao nhiêu, từ lúc cô dẫn người khi dễ Chu Sở Sở, tất cả đã biến mất gần như không còn.
Ngoại trừ lúc làm bài tập cùng Sở Sở, hắn đối với tất cả những thứ khác, thái độ đều thờ ơ.
A Yên ở trại huấn luyện ngây người mười tháng.
Cuối cùng, cùng Trì Trì cùng nhau, vinh quang tốt nghiệp.
Thầy Lương thậm chí còn tặng cho A Yên huy chương "Tấm Gương Giảm Béo": "Không ở lại thêm một đoạn thời gian sao?"
A Yên cười nói: "Không. Em ở đây rất vui vẻ... Đáng tiếc, trong nhà còn có chút việc."
Ba mẹ Hoắc lái xe đến đón cô.
Đứng ở cửa đợi nửa ngày, cũng không đợi được người, qua một lát, chỉ thấy mấy người kết bè kết bạn đi ra, trong đó có một thiếu nữ tóc dài phất phới nổi bật, mặc quần jeans cạp thấp bó sát người, ở trên thì mặc áo màu xám ngắn tay rộng rãi, lúc đi lại, ngẫu nhiên sẽ để lộ vòng eo nhỏ gợi cảm.
Dáng người vô cùng tốt.
Người kia nghiêng mặt cùng bạn bè nói chuyện.
Mẹ Hoắc đi tới, lễ độ hỏi: "Xin hỏi bạn học này, cháu có biết con gái Hoắc Yên của cô ở chỗ nào không?"
Người kia quay đầu lại.
Mẹ Hoắc sững sờ.
Khuôn mặt này quen thuộc, nhưng mà...
Người kia nở nụ cười, bình tĩnh kêu một tiếng: "Mẹ."