Editor: Nhumi
Beta: Cà ri
Tô Lương nằm một đêm ở trong bệnh viện. Sáng sớm hôm sau, sau khi làm xong thủ tục xuất viện, còn chưa ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại của hắn liên tiếp nhận được nhắc nhở có tin nhắn, mở ra xem, toàn là những bạn bè quen biết chẳng hiểu hỏi cái gì.
.....Anh Lương, có thật không?
...Anh Lương, anh có vấn đề gì thì nói với em, em có người quen.
Tô Lương cho rằng chuyện hắn vị con béo đáng chết kia dẫn người bao vây phải nhập viện bị tiết lộ ra ngoài, xì một tiếng, qua loa trả lời mấy câu.
..... Việc nhỏ, tôi có thể giải quyết.
Vốn tưởng như vậy coi như xong, không nghĩ tới, đối phương lại càng kích động, trả lời lại mấy tin nhắn.
.... Anh Lương, chuyện này không phải việc nhỏ, đây chính là chuyện lớn là mạng sống sau này a!
....Thì ra trong lòng anh luôn giấu nỗi khổ như vậy, là anh em chơi với nhau lâu như vậy rồi mà em chẳng biết, thật có lỗi với anh.
....Anh yên tâm, bây giờ khoa học kỹ thật tiến bộ phát triển, anh không cần lo cả đời không ngóc đầu lên được, mẹ em có quen biết với chủ nhiệm nam khoa của bệnh viện nếu còn không chữa được, chúng ta qua nước ngoài thử xem.
Tô Lương cau mày, càng xem càng không thấy đúng, nhất là khi đàn em gửi tới một đống quảng cáo vớ vẩn đến.
"Đang vì mười giây mà khổ não sao? Chỉ cần ba mươi ngày, để ngươi trọng chấn hùng phong."
"Chồng ơi, sao lại nhanh như thế?... nỗi khổ của anh, chúng em hiểu."
"Thử một lần, tính phúc cả đời, chinh phục người yêu chưa thỏa mãn dục vọng, tất cả dựa vào nó."
Tô Lương cảm thấy cái trán vừa mới hạ sốt một chút, trong nháy mắt lại hâm hâm nóng. Hắn rút ra một điếu thuốc, hút liền hai hơi rồi đè nén lại cảm xúc như ban đầu, nhắn lại một dòng chữ.
..... muốn chết thì ông đây giúp cậu. Chết tiệt, con mẹ nó cậu mới có bệnh.
Bên kia yên tĩnh được phút lại gửi tới một liên kết diễn đàn trường học.
Tô Lương ngồi bên cạnh bồn hoa trước cửa bệnh viện, bỏ ra phút đọc hết tin tức, lập tức đứng bật dậy, đầu óc lại cảm thấy choáng váng, suýt chút nữa lại ngất đi.... Cuối thu nắng gắt, ánh mặt trời quá chói mắt, hắn có cảm giác mắt đang sinh ảo giác nổ đom đóm.
Đó là một bài viết bát quái nặc danh, nhưng danh tính của nhân vật chính thực sự quá rõ ràng, gần như nói thẳng ra luôn rồi.
Vai nữ chính tình cảm dạt dào trong bài viết, nhớ về hồi ức chuyện cũ với "Tô Mỗ", kể một mối hận thiên cổ, sâu sắc tự mình kiểm điểm, hối hận lúc trước sắc mê tâm khiếu, một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Nữ chính bày tỏ, vừa mới bắt đầu nhìn thấy Tô Mỗ, bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, cho rằng mặc quần áo thì đẹp mắt, cởi quần áo chỉ cần có thể không có trở ngại là được, liền đồng ý với Tô Mỗ về một cuộc mua bán tình cảm không để lộ ra ánh sáng, ai biết trình độ của Tô Mỗ không chỉ đến không dùng được, mà đã đến trình độ người người oán trách rồi.
Không sợ người đàn ông ăn cơm mềm, chỉ sợ người đàn ông rác rưởi.
Mặc kệ cố gắng thế nào, hắn cũng chỉ có được mười giây.
Mặc kệ cố gắng thế nào, là mềm hay là cứng, hắn cũng chỉ là bút bị gọt mất một nửa.
Cho dù như vậy, nhìn tại Tô Mỗ còn có mấy phần tư sắc, quan hệ này miễn cưỡng duy trì một đoạn thời gian, nhân chính mỗi ngày trong đêm đều lấy nước mắt rửa mặt, ban ngày trước mặt bạn bè còn phải miễn cưỡng cười vui, giả vờ việc có một một người yêu đẹp trai là một việc rất trâu đáng tự hào thế nào.
Sự thật đến cùng như thế nào, đúng là vẫn phải ấm lạnh tự biết.
Nữ chính rốt cuộc không chịu nổi, cho dù con béo cũng có tôn nghiêm đấy, con béo cũng chịu không được tên đàn ông giây vô dụng, con béo chán ghét nấm kim châm của hắn, đề xuất kết thúc giao dịch.
Tô Mỗ thẹn quá hoá giận, lên mạng đem chuyện hư hỏng này bóc trần ra ngoài.
Mọi người dù sao vẫn luôn tin tưởng người có bộ dáng đẹp, nữ chính vì thế đã chịu áp lực cực lớn, rút kinh nghiệm xương máu, đi trại huấn luyện giảm béo, nằm gai nếm mật mười tháng, thành công thay hình đổi dạng, dùng tốt phong thái tốt nhất trở về.
Cuối cùng nữ chính tỏ vẻ, chuyện tình với Tô Mỗ đã qua, lần này đăng bài học kinh nghiệm xương máu của mình nên đây là để nhắc nhở các học tỷ học muội.....Đàn ông không thể chỉ nhìn mặt, người dùng người biết, ban ngày cười ha ha, buổi tối thì khóc thành chó.
Dưới bài viết, nhận được vô số bình luận.
Phần lớn là nam sinh, nhao nhao tỏ vẻ lâu chủ nói đúng, chuyện quan trọng nhất vẫn là cái đó, vẻ ngoài đẹp trai có cái túi da có tác dụng đếch gì, trông thì ngon mà không dùng được, phải đóng cửa tắt đèn mới biết.
Nữ sinh nhao nhao nhắn lại, khóc lớn không tin, Tô Mỹ Nhân chỉ có mười giây đồng hồ, nhớ tới năm đó một mình hắn dứt khoát quyết đấu với nam sinh ngoài trường, dù gì cũng phải kiên trì nửa phút chứ.
Trước mắt Tô Lương biến thành màu đen, một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Thù mới hận cũ gộp lại.
Hắn quyết không đội trời chung với Hoắc Yên, Huyết Hải Thâm Cừu!
A Yên mới có bằng lái, trong nhà lập tức mua cho cô một chiếc xe mới, cô mang ra ngoài lái thử mấy vòng, trên đường về nhà, lái được nửa đường, bỗng có một thiếu niên gầy gò từ đâu chạy vọt ra, chặn ngay trước mũi xe.
Nhưng cô không lập tức thắng xe mà từ từ dừng xe.
Đèn trước xe dường như đụng trúng phải chân hắn.
Ánh mắt thiếu niên âm trầm, người ngoài nhìn vào có thể thấy toát ra khí lạnh buốt.
Hắn đá vào bánh xe, tức giận quát: "Xuống xe!"
A Yên vẫn ngồi yên trong xe không nhúc nhích, mỉm cười nhìn hắn phát điên, mới từ từ ấn cửa xe xuống.
Ánh mắt Tô Lương lạnh lẽo, hai tay đút túi quần đi tới, nhìn chằm chằm thiếu nữ một lát, sau đó đập tay lên cửa xe: "Hoắc Yên, đi ra cho ông!"
A Yên hỏi hắn: "Đi ra làm gì?"
Tô Lương hung hăng đập mạnh vào cửa xe: "Tôi thao mẹ cô!"
A Yên nhíu mày: "Khẩu vị nặng như vậy? Muốn thao mẹ tôi, cậu không có phúc khí đó..." Khủy tay chống lên cửa sổ xe, ngước mắt nhìn hắn, chế nhạo: "... Có muốn đuổi người kia thành tôi không?"
Hô hấp Tô Lương chợt như dừng lại, giơ tay lên đặt bên khóe môi, ho khan mấy tiếng.
A Yên cười thành tiếng, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn một cái: "Cậu cũng chưa chắc có phúc khí đó."
Cửa sổ xe đóng lại.
Đột nhiên Tô Lương dùng hai tay đè lại cửa, tức giận nói: "Cô đi ra đây cho tôi! Sao ông đây có thể coi trọng cô chứ? Mẹ nó, trong mắt tôi cô mãi mãi vẫn là bà béo chệt tiệt, con béo đáng chết... đừng nói nhảm, đi ra!"
Người kia ngồi trong xe vẫn không để ý tới hắn.
Hắn cho là đối phương chuẩn bị lái xe rời đi, không nghĩ tới cô lại mở cửa xuống xe.
A Yên đứng trước mặt hắn: "Chó biết sủa sẽ không cắn người."
Tô Lương cười lạnh, kéo tay áo sơ mi lên: "Cô mắng ai là chó?"
A Yên trầm mặc nhìn hắn một hồi, sau đó lạnh nhạt nói: "Cảm thấy mùi vị này khó chịu sao?"
Tô Lương ánh mắt lạnh lùng, giễu cợt nói: "Biết là cô muốn trả thù mà."
"Có trăm miệng cũng không thể chối cãi, chịu ánh mắt khác thường của mọi người xung qunh, ở sau lưng chỉ chỏ, lời nói như đâm vào trong xương...." A Yên nói tới chỗ này, lắc đầu, giọng càng đạm: "Bạn học Tô, cậu nhận được chỉ là một phần mười so với tôi lúc đó mà thôi, thế giới này đôi với đàn ông như cậu chí ít còn có khuôn mặt, so với con gái vừa xấu lại vừa béo còn tốt hơn nhiều."
Tô Lương nhìn cô, yên lặng mấy giây, mặt không chút cảm xúc nói: "Đó là bởi vì trước kia cô gây sự với Sở Sở"
"Không". A Yên bình tĩnh nói: "Nguyên nhân là do cậu không tuân thủ đạo đức chức nghiệp, muốn theo đuổi tình yêu, thì cần gì phải theo tôi nói chuyện tiền bạc, nếu đã cùng tôi nói chuyện tiền bạc, lại muốn tranh giành Chu Sở Sở, cậu không có tư cách. Nếu tôi có sai, cũng là không nên nhằm vào Chu Sở Sở, mà nên nhằm vào cậu mới đúng."
Tô Lương không nói gì, ánh mắt vẫn âm trầm.
A Yên khẽ mỉm cười một cái, nói: "Cậu cho rằng cậu có tư cách kiêu ngạo sao? Сhẳng qua ỷ vào tôi tự ti, tôi đối với cậu lấy lòng chỉ là tạm nhân nhượng vì lợi ích chung mà thôi. Bỏ tầng nhân tố đó đi, cậu cũng chỉ là người bình thường có cái tui da mà thôi, tính khí thì hỏng bét, chơi bời lêu lổng, một thứ rác rưởi không giúp ích gì được cho xã hội."
Tô Lương tức giận, tay xiết chặt thàn quả đấm, các đốt ngón tay kẽo kẹt ra tiếng.
A Yên bình tĩnh không chút sợ hãi: "Cậu thấy tôi bây giờ đối phó với cậu thật quá đơn giản....bạn học Tô, tôi cũng không phải như cậu nói, ỷ vào nhà có tiền của mà khó dễ những người không tiền không thế."
Tô Lương trong lòng giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ, lạnh lùng đáp: "Nếu cô dám là gì Sở Sở, Phó Phùng Kỳ sẽ là người đầu tiên không tha cho cô."
"Phó Phùng Kỳ?"
A Yên nghe hắn nói ra cái tên này, đuôi mắt cong cong nhưng lại mang ẩn ý lạnh như băng, lẩm bẩm nói: "Đúng, còn có hắn...." Yên tĩnh trong chốc lát, thở dài nói: "Nói cho cùng, đều do vậy may của mấy người không tốt. Đổi lại là thế giới khác, tôi còn miễn cưỡng qua loa cùng mấy người, ít nhất biểu diễn một hai lần hành động, thế nhưng bây giờ..... tôi tìm được niềm vui mới, đang rất vui vẻ, quá bận, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho mấy người."
A Yên mở cửa xe, ngồi xuống.
Khởi động xe hơi.
A Yên liếc mắt, xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói một cách thẳng thừng: "Tuy rằng cậu là một vật hi sinh ngu xuẩn có khuôn mặt xinh đẹp, thế nhưng cậu nằm mơ cũng muốn Phó gia gặp xui xẻo.... cái này, tôi thành toàn cho cậu." Cười khẽ một tiếng, lái xe rời đi: "Sau này học thêm một chút đi, bạn học nấm kim châm."
Mặt Tô Lương đầy sát khí, đuổi theo mấy bước, lại bị bụi bánh xe bốc lên, sặc sụa ho khan.
"Kí chủ, độ hảo cảm của Tô Lương... Vẫn là trứng vịt a."
Vẻ mặt Lão Cổ Đổng bất đắc dĩ.
Mắt A Yên cũng không nhìn: "Sớm muộn cũng đầy."
Lão Cổ Đổng: "Sớm là bao lâu."
A Yên nở nụ cười: "Ngươi không phát hiện sao, gần đây hắn luôn xuất hiện quanh ta? Trong đầu đều là một người, đăm chiêu suy nghĩ đều là một người, chỉ cần có cơ hội đổi mới, rất nhanh là có thể xoay chuyển thế cục - - ngược lại là Phó Phùng Kỳ."
Lão Cổ Đổng sững sờ một chút: "Hắn thì có vấn đề gì? Khó khăn?"
A Yên nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Không."
Sau đó, cô ngồi mở máy tính, vào Taobao.
Công ty ba Hoắc Yên mở một buổi tiệc khánh công, chúc mừng một hạng mục nào đó kết thúc hoàn mỹ, lần này Phó Phùng Kỳ cũng sẽ tham dự.
Mẹ Hoắc vừa đeo trang sức, vừa nói: "Tiểu Yên, chờ lát nữa thấy Phó Phùng Kỳ, cùng mẹ nói lời xin lỗi với hắn, mọi chuyện trước kia rồi cũng sẽ qua."
A Yên đứng trước gương sửa sang lại lễ phục: "Con nợ hắn cài gì?"
Mẹ Hoắc nói: "Chính là chuyện của con với Chu tiểu thư, ầm ĩ khiến hai nhà không vui, con cố chịu ủy khuất một chút, nhận sai cũng không mất gì."
A Yên không trả lời.
Tiệc tôi bắt đầu lúc bảy giờ.
Đúng bảy giờ, Phó Phùng Kỳ xuất hiện, không sớm không muộn.
Còn người hắn và phong cách của hắn luôn hành sự nghiêm cẩn, lạnh nhạt, tây trang và giầy da màu đen, tóc được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, vẻ mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì, chỉ khi cùng người khác nói chuyện, mới thỉnh thoảng mỉm cười vừa đúng lễ độ, ánh mắt từ đầu đến cuối đều lãnh đạm, tản mát ra hơi thở người sống chớ lại gần.
Hai hắn em nhà Phó gia đều rất lãnh đạm, chỉ là không giống nhau.
Phó Lộ Bạch không dính khói bụi trần gian, lãnh đạm không để ý những chuyện bên ngoài.
Phó Phùng Kỳ cả người từ trên xuống dưới, đều biểu lộ ra một loại.....tôi không muốn cùng người không đáng giá nói chuyện, lãng phí bất kỳ thời gian cùng tinh lực, vì vậy ngươi tốt nhất thức thời tránh xa ra.
Người quá mức ưu tú, từ trong cốt xương đều kiêu ngạo.
Ba Hoắc dẫn cô tới chỗ Phó Phùng Kỳ, mấy lời khách sáo còn chưa nói, A Yên đã cắt đứt: "Ba, ba bận việc của ba, con có mấy lời muốn nói, muốn nói chuyện riêng với Phó tiên sinh."
Ba Hoắc ngẩn người, cười nói: "Phó tiên sinh..... sao lại khách khí như vậy rồi? Khi con còn bé, anh Phó còn từng bế con đó."
A Yên nói: "Con không nhớ."
Ba Hoắc Yên cho rằng con gái chuẩn bị xin lỗi người ta, ở ngay trước mặt chính mình, thật không tiện, mất mặt, liền đối với Phó Phùng Kỳ gật gật đầu, cầm ly rượu tránh ra.
A Yên nhìn theo bóng lưng bô mình, một lúc sau mới quay đầu lại.
Người đàn ông trên mặt rõ ràng viết ra mấy chữ.
......Không cần lãng phí thời gian của tôi.
A Yên cũng không muốn lãng phí thời gian, vì vậy đi thẳng vào chủ đề: "Phó tiên sinh, anh rất thích dùng hạng mục công ty, lợi ích của công việc để uy hiếp người khác phải không?"
Phó Phùng Kỳ lạnh nhạt nói: "Tùy người, tùy trường hợp."
A Yên cúi đầu, nhấp một ngụm rượu trong tay, rồi nói tiếp: "Là anh bảo ba mẹ tôi dạy dỗ lại tôi, bằng không sẽ ảnh hưởng tới quan hệ hợp tác buôn bán của hai bên.... đúng hay không?"
Phó Phùng Kỳ nhìn cô một cái, vẻ mặt không thay đổi: "Chỉ cần đạt được kết quả tốt, quá trình không quan trọng." Hắn dừng lại, giọng nói vẫn như trước không chút cảm xúc: "Cô gầy đi rất nhiều, có lợi đối với sức khỏe của cô, cô không có lý do oán hận."
A Yên cười nói: "Anh nói rất đúng, chỉ cần kết quả như ý mình, quá trình.. quả thật không quan trọng." A Yên thả chậm từng chữ, đưa mắt nhìn hắn, bỗng nhiên chuyển đổi âm điệu, giọng nói mang theo dư vị ngọt lịm mà lại nguy hiểm: "Phó tiên sinh, anh thích công chúa và hoàng tử, hoặc là công chúa và kỵ sĩ trong chuyện cổ tích sao?"
Phó Phùng Kỳ nâng tay lên, liếc nhìn chiếc đồng hồ giá trị trăm vạn đeo trên tay: "Hoắc tiểu thư"
"Xuỵt." A Yên đưa ngón tay đặt lên môi hắn, ý cười trong mắt sàng sâu, mơ hồ nhưng lại lạnh kinh người: "Anh nghe tôi nói, sẽ không làm tốn quá nhiều thời gian của anh đâu. Tôi đây, không thích chuyện xưa công chúa chinh phục hoàng tử, chinh phục kỹ sĩ, chuyện này quá đơn giản, không có ý nghĩa gì. Nếu như nhất định phải chọn một người, quỳ gối chinh phục, tôi nhất định chọn Quốc vương."
Phó Phùng Kỳ cau mày.
"Trên thế giới này, không gì sánh bằng với sự cúi đầu của nhà vua, thật khiến cho người ta vui vẻ."
Phó Phùng Kỳ trầm mặc một hồi, nói: "Xin lỗi không thể tiếp tục tiếp chuyện được."
A Yên buôn ly rượu xuống, lấy từ bàn một hộp quà đưa cho hắn: "Dĩ nhiên, tôi chấp nhận giáo huấn này."
Phó Phùng Kỳ cười nhạt: "Cho Sở Sở."
A Yên nói: "Cho anh." Dừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Trước khi tôi thực hiện kế hoạch, Phó tiên sinh, xin anh ngàn vạn bảo trọng thân thể của mình, có vỡ đầu, gãy tay gãy chân cũng không sao cả....có nhiều chỗ, ngàn vạn không thể đứt mất, nhớ kỹ."
Phó Phùng Kỳ đang muốn nói cái gì, cô không cho hắn có cơ hội, đem đồ vật nhét vào trong tay hắn, rồi đi.
Phó gia.
Phó Phùng Kỳ về đến nhà, vừa vặn chín giờ rưỡi tối.
Tài xế ngừng xe trước cửa lớn, Phó Phùng Kỳ tay đặt lên cửa xe, chuẩn bị mở cửa, khóe mắt đảo qua hộp quà, lắc đầu một cái, chuẩn bị vứt bỏ.
Do dự một chút, hắn cầm lên, đưa cho trước mặt tài xế: "Mở ra xem là gì."
Tài xế nói︰"Vâng, Phó tiên sinh."
Một trận xoạt xoạt xoạt tiếng mở gói quà.
Phó Phùng Kỳ hỏi: "Là cái gì?"
Tài xế không trả lời.
Phó Phùng Kỳ vặn mi: "Thế nào?"
Tài xế quay đầu, mặt đã đỏ lên, ấp a ấp úng: "Cái này, Phó tiên sinh... Cái này, ngạch."
Phó Phùng Kỳ càng nhíu chặt mày, đưa tay: "Đưa tôi."
Tài xế trả lại.
Phó Phùng Kỳ nhìn một cái, vẻ mặt khẽ biến, hừ lạnh một tiếng, tiện tay vứt bỏ.
Đó là một bao tay quyền anh bảo vệ đũng quần, chuyên môn bảo vệ nửa người dưới của người dùng.
Bên cạnh còn có một tấm thiệp nhỏ, chữ viết không tính là khó coi, nhưng cũng không tính là thanh tú.
Trước khi tôi ngủ anh, xin anh nhất định phải bảo vệ nửa người dưới.
Cám ơn anh, tôi không hy vọng anh trở thành người đàn ông thứ hai khiến cho tôi đau lòng.
Ký tên: Người anh không thể nào yêu, A Yên.