Ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Phó Phùng Kỳ không ngẩn đầu: "Vào đi."
Cửa mở ra lai đóng lại.
Vẫn im lặng thật lâu.
Phó Kỳ Phùng hơi kih ngạc, để bút xuống, ngẩn đầu lên.
Phó Lộ Bạch im hơi lặng tiếng đứng đối diện bàn, bên trong vẻ mặt lộ ra một tia kháng cự. Hắn cùng người ta đánh nhau bị thương, mấy chỗ bị thương trên mặt dán băng keo, bên cạnh mắt trái có một vết thương tinh tế, khóe miệng cũng sưng.
Phó Phùng Kỳ nói: "Anh nghe nói, Tô Lương ra tay trước, em...."
Phó Lộ Bạch ngắt lời hắn: "Chuyện em muốn nói với anh, không phải cái này."
Phó Phùng Kỳ nhíu mày, rõ ràng nhìn thấy sự bất mãn trong mắt em trai đối với hắn, liền tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn đối phương: "Vậy em muốn nói cái gì?"
Phó Lộ Bạch không có lập tức trả lời, yên tĩnh một lát, mới mở miệng nói: "Anh không cảm thấy mình quá đáng sao?"
Phó Phùng Kỳ nhíu mày: "Anh không hiểu ý của em."
Phó Lộ Bạch lạnh lùng nói: "Anh hiểu.....anh, em vẫn cho rằng, giữa anh và em, Sở Sở càng thích anh hơn."
Phó Phùng Kỳ hỏi: "Em đến cùng là muốn nói cái gì?"
Phó Lộ Bạch hít sâu một hơi, yên lặng để ý hắn: "Anh biết rõ phần tâm ý Sở Sở đối với anh, làm sao anh có thể đối với cô ấy như vậy? Anh....sau đó em lại nghĩ, coi như Hoắc Yên ở sau lưng giở trò xấu, nhưng cô ấy chỉ là một sinh viên đại học, một người ngu ngốc cả ngày chỉ biết kéo phiếu bình chọn hoa khôi của trường, cô ấy có thể đấu được với anh sao? Có thể làm ra ảnh hưởng gì đến công ty sao?"
Sắc mặt Phó Phùng Kỳ trầm xuống.
Phó Lộ Bạch cắn răng nói: "Tại sao anh lại muốn cùng cô ấy phát sinh quan hệ? Đến cùng là cô ấy ép buộc anh, hay vẫn là anh có ý đó....."
"Im miệng."
Phó Lộ Bạch hơi sững lại, cười lạnh.
Phó Phùng Kỳ cảm thấy hình như ngữ khí vừa rồi quá mức nghiêm khắc, vẻ mặt hòa hoãn chút: "Lộ Bạch, rất nhiều chuyện, em bây giờ không hiểu được...."
Phó Lộ Bạch ngắt lời: "Đúng, em không hiểu. Em chỉ biết là, nhiều năm như vậy, em chưa từng thấy Sở Sở đau lòng đến như bậy bao giờ, sao anh nhẫn tâm như vậy..... Anh, anh thực sự khốn nạn!" (vừa làm chỗ này vừa dựt tóc... mất một nhúm rồi T.T)
Phùng phùng kỳ nhắm mắt lại, khiềm chế tức giận, bình tĩnh nói: "Mặc kệ em tin hay không, anh cũng chỉ vì cái nhà này."
Phó Lộ Bạch không hề bị lay động: "Nói ra những lời này, anh không cảm thấy mặt đỏ sao? Còn không bằng anh nói, anh chính là nhìn trúng sắc đẹp hiện tại của Hoắc Yên."
Phó Phùng kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái.
Phó Lộ Bạch đột nhiên không dám nói tiếp, hừ lạnh một tiếng, lùi lại về phía sau mấy bước: "Nói chung, em coi như là anh tự nguyện từ bỏ Sở Sở, nếu anh có thể làm được chuyện như vậy thì không có tư cách ở bên cạnh cô ấy, sau này đến lượt một mình em bảo vệ cô ấy."
Hắn mở cửa, bước nhanh đi ra ngoài.
Phó Phùng Kỳ nhìn bóng lưng của hắn, lắc lắc đầu.
Phó Lộ Bạch từ nhỏ bị hắn và ba bảo vệ quá mức, ngậm thìa vàng mà ra đời, là tiểu thiếu gia lớn lên trong tháp ngà, chung quy là tuổi trẻ khí thịnh chưa trải qua sự đời, quá ngây thơ.
Chẳng qua, Lộ Bạch nói... cô gái kia gần đây đang làm gì?
Công ty liên tiếp xảy ra vấn đề, coi như nếu hiện tại A Yên ngừng tay, vẫn cần rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục như cũ, chí ít phải bổ khuyết rất nhiều chỗ trống quản lý cao cấp, không phải một ngày hai ngày có thể xử lý xong.
Liên tục nhiều ngày, Phó Phùng Kỳ mỗi ngày chỉ ngủ không quá năm giờ, thân thể cùng tinh thần đều hết sức mệt mỏi, căn bản không thời gian làm chuyện khác... Ví dụ như đi tìm Chu Sở Sở, lại ví dụ như cô gái xấu xa kia.
Lúc hắn thật sự nhớ tới, sau đó lại phản ứng, không phải là đầu óc của hắn, mà là —— Ánh mắt Phó Phùng Kỳ lạnh lẽo, đứng lên, mở cửa sổ thư phòng, để cái lạnh của gió đêm thổi qua ngấm vào da thịt.
Như vậy rất tốt.
Cuối cùng cũng coi như có thể tỉnh táo một chút.
Cái đêm nóng rực kia làm hắn mất khống chế xảy ra một hồi triền miên, âm thanh của cô gái kia trầm thấp quyến rũ ánh mắt khiêu khích, đôi môi đỏ mê người.
Không thể nghĩ.
Ngừng lại.
Phó Phùng Kỳ buồn bực đi trở về phía sau bàn, ngồi xuống.
A Yên không tìm đến hắn.
Đây vốn nên là một chuyện tốt, cô gái kia chính là cái tai họa, mỗi lần thấy cô đều không có chuyện tốt, nhưng không thấy thì hắn cũng cảm thấy vui.
Quá tà môn.
Phó Phùng Kỳ do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là cầm lấy điện thoại di động trên bàn, bấm cái dãy số mà chẳng biết từ lúc nào hắn đã có thể lưu loát đọc thuộc lòng dãy số này.
Tiếng chuông reo rất lâu, tắt mất.
Không gọi được.
Thật sự bận bịu như vậy sao?
... A.
Trước đây lúc không muốn gặp lại, đi tới đâu cũng đều có thể gặp được nữ ma đầu kia, hiện tại gọi điện thoại lại một mực không ai nhận được, thực sự là khó hiểu.
Đêm đó khoảng chừng mười một giờ rưỡi khoảng điện thoại di động của Phó Phùng Kỳ liên tục vang lên.
Hắn trước tiên cầm lên......nghe ngay, nhưng vừa cầm lên lại vừa hận chính mình phản ứng quá khích.
"Phó tiên sinh? Anh gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì sao?"
Đáp án là, không có chuyện gì.
Hắn cũng không biết tại sao muốn gọi cuộc điện thoại này.
Đương nhiên, Phó Phùng Kỳ không thể như vậy nói, hời hợt nói sang chuyện khác: "Gần đây ất bận?"
"Bận, đặc biệt đặc biệt bận bịu —— nói tới cái này, Phó tiên sinh, anh trước kia học đại học ở nơi nào vậy?"
"Đại học của các cô."
A Yên thật cao hứng: "Anh có còn tài khoản trong diễn đàn không? Có thể vào không? Anh cho tôi một phiếu bầu có được hay không? Tuy rằng tôi hiện tại đã dẫn trước hai trăm phiếu, nhiều thêm một phiếu nhiều một phần bảo đảm, đều là tốt đẹp."
Phó Phùng Kỳ nghĩ tới.
Vừa nãy em trai nói, cô một lòng một dạ chui đầu vào việc bình chọn hoa khôi của trường chẳng trách gần đây đều không có chút tiếng gió gì.
Phó Phùng Kỳ mở miệng, ngữ khí rất nhạt: "Hoắc tiểu thư, cô cảm thấy tôi sẽ bầu cho cô sao?"
A Yên nói: "Không bầu thì, không bầu, vậy anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
Phó Phùng Kỳ cũng không biết nói thế nào.
"Tôi muốn ngủ để dưỡng da, ngày mai dậy sớm còn muốn kéo phiếu đây này, cúp máy."
Phó Phùng Kỳ lên tiếng: "Chờ đã."
A Yên hỏi: "Lại làm sao?"
Phó Phùng Kỳ trầm mặc chốc lát, nói: "Buổi tối ngày hôm ấy —— " Mặt của hắn không tự chủ đỏ lên, rất vui mừng giờ khắc này chỉ là gọi điện thoại, mà không phải mặt đối mặt: "Cô nói có hai cái điều kiện, một cái khác là cái gì?"
A Yên nói: "Há, đúng, xuân phong ba lần, còn có một lần cuối cùng. Mười một giờ phút, quá muộn, cúp máy."
Trò chuyện kết thúc.
Phó Phùng Kỳ dở khóc dở cười.
Hắn lắc đầu một cái, nằm ở trên giường, mờ mịt nhìn trên đèn treo trên trần nhà.
Xuân phong ba lần.
Vậy thì là còn có một lần, sẽ lại gặp mặt.
Sáng sớm trước khi Phó Phùng Kỳ ra khỏi nhà, ở cửa tình cờ thấy Chu Sơ Sở.
Sắc mặt cô gái tiều tụy, thân hình gầy yếu hơn so với trước, cúi đầu đứng ở góc tối trong tường, cô đơn mà bất lực.
Phó Kỳ Phùng đứng lại nhìn cô, trầm mặc rất lâu.
Hắn chịu đựng giáo dục, không cho hắn ở trước mặt người khác yếu thế, giải thích với em trai và Sở Sở..... đến cùng Hoắc Yên đã làm gì, làm sao đem tập đoàn Phó thị ép vào đường cùng, làm thế nào ép buộc hắn lên giường, cuối cùng hắn lại làm sao..... cúi đầu bị mê hoặc.
Hắn không thể nói.
Vốn những chuyện này cũng không nên do Phó Lộ Bạch và Chu Sở Sở chịu đựng.
Chu Sở Sở nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Anh hai."
Phó Phùng Kỳ vẫn không nói gì.
Chu Sở Sở cười khổ, lẩm bẩm nói: "Em biết, có lẽ trong lòng anh có lỗi khổ tâm, em không tin là anh cam tâm tình nguyện.... nhưng mà." Ngẩn đầu nên, trong đôi mắt.... nước mắt trong suốt: "Em vẫn không thể chấp nhận, em cũng không thể tha thứ, đời này em cũng không thể nào quên!"
Nói xong, cô xoay người chạy lên lầu.
Phó Phùng Kỳ chần chờ một chút, đi lên, vừa tới chỗ rẽ cầu thang, lại thấy cửa một gian phòng ở lầu hai mở ra, Phó Lộ Bạch đi ra, đem thiếu nữ đang gào khóc ôm vào lòng.
Hắn (PPK) khẽ nhúc nhích khóe môi, không do dự nữa, đi ra khỏi nhà.
Công ty còn có rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý.
Bây giờ không phải là lúc quan tâm đến chuyện nhi nữ tình trường.
A Yên để điện thoại xuống.
Tô Lương vừa đúng lúc từ nhà vệ sinh đi ra: "Em gọi điện thoại nói chuyện với ai vậy?"
A Yên liếc mắt nhìn hắn, miễn cưỡng nói: "Cậu còn kém nằm sấp bên cửa nghe nén, còn có thể không nghe thấy sao?"
Tô Lương nói: "Phó tiên sinh... Ai? "
A Yên cười nhạo: "Đầu óc của cậu thật sự không tốt lắm."
Tô Lương hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nói: "... Phó Phùng Kỳ?! "
A Yên: "Bằng không cậu cho là ai?"
Khuôn mặt đẹp trai của Tô Lương biến đổi không ngừng, một lát sau hắn ôm thảm ngồi vào góc tường, tự lẩn bẩm: "Tiên sư nó, đánh sai người.... làm sao em lại liên quan đến trên người Phó Phùng Kỳ, lần sau chờ tôi....."
A Yên cảnh cáo hắn: "Cậu đánh nhau với Phó Phùng kỳ tôi không ý kiến. Nhưng nếu như cậu đem Phó Phùng Kỳ đánh bị thương, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."
Tô Lương nghẹn một cậu trong ngực, quái gở nói: "Không nghĩ tới, thì ra em quan tâm đến hắn như vậy."
A Yên thẳng thắng hùng hồn nói: "Đương nhiên, nếu cậu nhất định phải đánh, thì cũng đừng đánh nửa người dưới của hắn, nếu không may bị đứt hỏng mất, tôi lấy cái của cậu đem gắn lại."
Tô Lương: "..... Có bệnh."
Năm ngày sau.
Hôm nay là đại hội trao giải hoa khôi của trường của trường.
Thực ra nghi thức này chỉ do học sinh tổ chức riêng tư, hơn nữa dưới sự yêu cầu mãnh liệt của người được đề cử là A Yên, cùng với giáo chúng bên trong của xã đoàn tà giáo nổi tiếng nhõng nhẽo đòi hỏi, không thể không đồng ý lập sân khấu tạm thời lên.
Kết quả bình chọn hoa khôi của trường sớm đã có.
A Yên một mình một ngựa, giành lấy vị trí đầu dẫn đầu với số phiếu cuối cùng là phiếu, nhận được vị trí đầu tiên.
Chu Sở Sở đành phải đứng thứ hai.
Kết quả công bố cùng ngày, bạn bè đều đến an ủi Chu Sở Sở, nói chưa từng thế người nào LOW như A Yên vậy, không biết xấu hổ lôi kéo phiếu, không hề có một chút rụt rè nào của hoa khôi của trường nên có.
Tâm tình mấy ngày nay của Chu Sở Sở luôn sa sút, cười nhạt nói: "Mình không để ý cái này, ai thứ nhất, ai thứ hai, ai làm hoa khôi của trường, mình cũng không để ý."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đang được một đám người vây vào giữa, thiếu nữ cười đến vui sướng, không tự chủ nắm chặt bàn tay nhỏ, móng tay đâm vào thịt trong lòng bàn tay.
Cô chỉ là hận.
Hoắc Yên tại sao có thể....Tại sao có thể dùng cách hèn hạ như vậy, chen ngang vào giữa cô và anh cả.
Đây là Hoắc Yên trả thù sao?
Chu Sở Sở cúi đầu, ánh mắt tối lại.
"Hôm nay trước không cần về nhà."
Tài xế sững sờ, từ bên trong chiếu kính hậu nhìn người đàn ông âu phục giày da: "Phó tiên sinh?"
Một tay Phó Phùng Kỳ đặt trên cửa xe, nhìn tin tức thiếp ba của trường học, lắc đầu, giống như không thể tin được hắn thế mà lại xem cái loại tin tức không có dinh dưỡng này.... hắn yên lặng đem điện thoại bỏ lại vào trong túi áo, do dự một lát thật lậu, rốt cuộc thở dài nói: "Đi tới khu đại học."
"Được."
Phó Phùng Kỳ đến vị phòng học nơi đang diễn ra lễ trao giải, thì đã tiến hành đến phân đoạn hoa khôi của trường diễn thuyết.
Cô gái kia thần thái phấn khởi, đứng trên bục giảng, toàn trường chúc mừng một người đứng đầu là cô: "Các bạn học, giáo viên, chào buổi tối. Hôm nay có thể giành được chiến thắng trong cuộc tuyển trọn sắc đẹp, được công nhận là một cành hoa xinh đẹp nhất trường học..."
Phía sau, có người nhác nhở: "Chị Yên, hoa hậu giảng đường, hoa hậu giảng đường, không phải một cành hoa."
A Yên làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Điều tôi muốn nói đúng lắm, đối với sự công nhận của các bạn đã cho tôi, tôi muốn khen ngợi ánh mắt xuất sắc của các bạn."
"Đúng vậy, tôi nhiệt tình yêu thương khuôn mặt mỹ nhan thịnh thế của mình, hơn nữa sẵn sàng vì nó mà trả giá tất cả. Bởi vì, chỉ có khuôn mặt và cơ thể của bạn mới thực sự thuộc về bạn, nó sẽ bởi vì bạn vui sướng mà rạng rỡ, sẽ bởi vì bạn đau khổ mà ảm đạm mất màu, sẽ bởi vì bạn không chăm sóc chu đáo mà già yếu tiều tụy, cũng sẽ bởi vì bạn săn sóc mà hiện ra hào quang thích hợp."
"Niềm vui nỗi buồn của bạn, nó đều biết hết, đây chính là tình cảm tốt đẹp nhất mà hai bên có."
Phía dưới yên lặng như tờ.
A Yên xoay người, đôi mặt với mấy hàng ghế mà hội viên xã đoàn ngồi: "Ở đây, làm người lãnh đạo xã doàn, tôi hy vọng nhìn thấy bên trong mỗi người, đều có thể giống như tôi, yêu quý bản thân các ngươi. Trên thế giới này, vốn là không có bất kỳ kẻ nào, bất luận thứ gì, có giá trị để các ngươi từ bỏ tự làm tổn thương chính bản thân mình."
"Cuối cùng." A Yên nhìn một chút cái cúp hết sức qua loa kia, cười cong khóe măt: "Tôi rất vui vẻ, cảm ơn các bạn đã trao giải cho tôi, tôi chính là xinh đẹp nhất."
Sau khi cô xuống sân khấu, qua một phút, tiếng vỗ tay vang như sấm.
Tại chỗ tà giáo xã đoàn lại bắt đầu cùng nhau kêu to khẩu hiệu "Tất cả chúng sinh đều là mây bay, chỉ có duy nhất chị Yêu của chúng tôi mỹ nhan thịnh thế!"
Phó Phùng Kỳ đứng trước cửa phòng học, thủy chung không cam lòng dời ánh mắt.
Vừa rồi khi người kia đứng trên sân khấu.... Thật sự tỏa sáng.
Thật chói mắt.