Editor: Drinna
Beta: Cà ri
Khi còn trẻ, Tô Lương từng phạm rất nhiều sai lầm.
Lên cao trung, tụ tập ẩu đả, kéo bè kéo lũ đánh nhau, hẹn nhau quần ẩu... tất cả với hắn thật bình thường, tựa như nói chuyện hôm nay ăn gì uống gì. Từ năm lớp mười, giáo viên chủ nhiệm là người đầu tiên đặt cho hắn cái biệt hiệu "thiếu niên bất lương", sau đó ba năm cao trung rồi bốn năm đại học, cái danh này chưa một lần được gỡ bỏ.
Lúc còn đang cao trung, Tô lương cảm thấy như vậy rất tốt... "Thiếu niên bất lương" "Dora Phong" "Soái khí"
Tô Lương học hút thuốc, cũng học uống rượu, nhưng hắn tuyệt không dính tới nhiều.
Dù phóng túng mình như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng là không muốn mình sẽ giống tên sâu rượu chết tiện ở nhà kia, cả ngày ôm bình rượu sống mơ mơ màng mang, khi tỉnh táo thì đối với ai đều khó chịu, uống say liền phát bênh, đập phá đồ đạc, mắng chửi, đánh người.
Không biết bao nhiều lần, hắn từ trong mơ tỉnh dậy, vừa mở mắt, đối mặt chính là quyền đấm cước đá.
Mà... người mẹ vô dụng kia của hắn chỉ biết khóc.
Nhưng nghĩ lại, quên đi, đánh hắn... vẫn tốt hơn là đánh người phụ nữ vô dụng kia.
Lúc còn nhỏ, Tô Lương chỉ có thể nhịn, lớn lên, hắn bắt đầu phản kháng.
Có lần, con sâu rượu chết tiệt kia dùng bình rượu đập vào đầu hắn, máu tươi chảy ròng ròng, hắn liền cầm cây gậy lên phản kích, đánh hắn ta không chút lưu tình, đánh đến khi thấy máu chảy ra mới dừng lại.
Tô Lương không chỉ một lần tưởng, rồi sẽ có một ngày, hắn bởi vì không kiềm chế được mà giết chết người đàn ông kia sau đó bị bắt vào tù.
Có một đoạn thời gian dài, hắn hằng đêm mơ, mơ thấy đều là cái sâu rượu chết tiệt kia lại uống say đến không biết gì, cả người nhão như bùn nằm bất tỉnh nhân sự, hắn vào bếp, lấy con dao, một nhát đâm giữ ngực hắn, mọi chuyện cứ như vậy tốt đẹp.
Hắn không chỉ một lần hỏi qua mẹ: "Vì sao lại sinh ra con?"
Đến cái thế gian này, chỉ để chịu tội.
Mỗi đầu tháng, Tô Lương sẽ lại đến đại trạch của Phó gia.
Một tòa biệt thự tráng lệ uy nghi, trong mắt một đứa trẻ như hắn, đây tựa như cung điện trong cổ tích xưa, mà người trong ấy luôn bận rộn, quốc vương không thấy bóng, chỉ còn lại hai vị vương tử.
"Quốc vương" rất ít khi ở nhà, dù có ở, cũng không muốn nói với hắn nhiều lời, chỉ gọi quản gia đưa cho hắn một phong thư màu vàng, rồi để hắn rời đi, giống như đuổi đi một tên ăn mày.
Sau đó, hắn gặp đa phần là Phó Phùng Kỳ..... đại thiếu Phó gia cao cao tại thượng, ưu tú đến mức làm người luôn cảm thấy tự thẹn không bằng, đối mặt với hắn, luôn khiến người tôi có cảm giác chính mình thực thấp kém.
Phó Phùng Kỳ cùng với ba Phó rất giống nhau, cùng một dạng lạnh lùng ít nói. Thỉnh thoảng, Tô Lương sẽ nhìn thấy Phó gia Tiểu thiếu gia, thiếu niên kia tuổi cũng xấp xỉ hắn, bất quá cuộc sống sinh hoạt lại thực bất đồng. Phó Lộ Bạch cuộc sống hoàn mỹ như trong chuyện cổ tích vương tử, cuộc đời của hắn sẽ là một con đường trải đầy vinh phú... Mà, Tô Lương hắn thì sao?
Hắn sa vào đầm lầy tăm tối, ngẩng đầu, cũng chỉ là một màu tối đen, một bầu trời tối tăm. Không có đường để đi, cũng không có nơi có thể trốn.
Chí ít, lúc đó, hắn nghĩ như vậy.
Tô Lương càng lúc càng cực đoan, càng ngày càng hung bạo, đối với Phó gia hai huynh đệ càng cực đoan đố kị, ăn mòn từng chút từng chút hắn tâm đã hủ mục, trong tâm luôn lửa giận đố kị.
Mãi... cho đến khi Chu Sở Sở xuất hiện, mang theo ánh sáng của cuộc đời hắn. Cô gái kia thật sự đáng yêu, nụ cười có thể sưởi ấm tâm đã hủ mục tối tăm bẩn thỉu của hắn, cô, tựa như một tiểu thiên sứ, cứu vớt tâm hồn hắn.
Rốt cuộc... có người quan tâm hắn.
Nhưng, nơi nào có Chu Sở Sở, liền sẽ có bóng dáng hai anh em Phó gia.
Rồi, Tô Lương hắn bị lòng đố kị làm choáng váng đầu óc, đưa ra một quyết định mà từ khi sinh ra, khiến hắn hối hận nhất.
Hắn tìm tới cái Hoắc gia đại tiểu thư con nhỏ béo tùy hứng, đề nghị một giao dịch thấp hèn.
Khi còn trẻ ngông cuồng ngạo mạn, sau đó, là hối hận.
Loại tâm tình này, liền có lẽ tới khi hắn thấp thập (bảy mươi) rồi, chậm rãi "gặm cắn vết thương".
Ngày đó, mưa to như trút nước, hắn ôm miệng vết thương trên bụng, nhìn dòng máu đỏ tươi kia càng ngày càng nhiều, nhìn sinh mệnh dần dần trôi đi, hắn, thực sự, hối hận rồi.
Một đời này, hắn vốn có thể sống qua thực tốt.
Thế giới này chưa từng đối xử tử tế với hắn, hắn nhưng có thể tự đối xử tử tế với chính mình, đối xử tử tế với người khác, đối xử tử tế với... cô gái từng thực tâm đối đãi với hắn...
Đáng tiếc, không còn kịp nữa rồi.
Hắn cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng, đối với người kia "Xin lỗi"
Hắn cố gắng lặp lại hai lần.
Thân thể hắn càng ngày càng lạnh, mí mắt càng ngày càng nặng, nhưng mà một khắc đó, hắn lại cảm thấy thanh thản.
Một tia nắng sớm, xé rách màn mưa mờ mịt.
Hắn, cảm giác, đó chính là sự cứu rỗi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, người phụ nữ kia cũng trở nên bận rộn.
Tô Lương cũng tìm được công tác, h đi h về. Bận bịu như thế nào đi chăng nữa, một tuần vẫn muốn phải bò tường hai lần. A Yên không ở, chính hắn ngủ ở góc tường, A Yên ở... cũng không có gì sai biệt đi.
Người phụ nữ kia rất ít khi chủ động nói chuyện, hắn hỏi một câu, cô trả lời một câu. Hắn vốn cũng không phải người nói nhiều, hai người ở cùng với nhau, thường thường chỉ có một khoảng không trầm mặc.
Tô Lương chưa từng thấy loại người như vậy. A Yên thời gian ở nhà, phần lớn thời gian dùng để dưỡng nhan. Đứng trước gương, đối mặt với cái gương một mình nói với những thứ kỳ kỳ quái quái, tự mình tự sướng, sẽ không bao giờ cô quạnh.
Mỗi tháng sẽ có vài lần, cô nhận được điện thoại của người nào đó.
Tô Lương đầu tiên cảm thấy rất sốt ruột, bất an... Dần dần, hắn phát hiện hoàn toàn không cần lo lắng.
Đoạn đối thoại mười năm qua không thay đổi.
"... Không hẹn, không hứng thú.... Phó tiên sinh, tôi là người rất có trữ tín, rất có nguyên tắc, đã nói xuân phong ba lần, chính là ba lần. Anh mặc dù không tính quá kém, miễn cưỡng gọi là được đi, nhưng cũng không phải là thiên phú dị bẩm, để cho tôi muốn ngừng mà không ngừng được... ôi, anh sao lại tức giận rồi! Nói anh được là khen anh nha!.... Để tôi tính toán một chút, không có thời gian cùng anh ôn lại chuyện cũ, tôi rất bận bịu a! Đúng rồi, anh bao giờ thì đem tiền thuốc trả cho tôi đây? Thu của anh , được không?"
".... Phó tiên sinh, sao lại là anh? Không hẹn... anh quản tôi gần đây hẹn ai làm cái gì? Tô Lương? Hắn chỉ là khách trọ của tôi, hắn trước giờ với tôi đều là một mực đoan chính, khẳng định không có...."
"....Ai, Phó tiên sinh, anh này đầu óc có chút vấn đề, trước đây anh chỉ đối với Chu tiểu thư có phản ứng, anh liền nhận định cô ấy, hiện tại anh phát hiện đối với tôi cũng có phản ứng, anh lại bắt đầu dính chặt không tha... Hay là như vậy, tôi đề cử cho anh một bài thuốc, đảm bảo anh uống sau, cho dù là đối với a miêu a cẩu (đúng là mẫu miêu mẫu cẩu, nhưng nghe hơi quá a!!!) cũng có thể có phản ứng, từ nay về sau, tình yêu chân thành khắp thiên hạ, thấy một cái yêu một cái, làm ơn đừng cuốn lấy tôi không tha nữa, tôi rất bận bịu, không tiếp. cúp máy"
"... Tạo sao lại là anh? Tôi không phải đã kéo anh vào danh sách đen sao?"
"... Được rồi, được rồi, tôi nhận, tôi nhận. Cướp đi thân xử nam anh giữ gìn suốt ba mươi năm, là tôi không đúng, nhưng thân thể này của tôi cũng là xử nữ giữ gìn hai mươi năm a, không thể bởi vì kĩ thuật tôi tốt, mà anh lại không thèm quan tâm vấn đề này... chúng tôi mỗi người lùi một bước, kia tôi cũng không cần nữa, anh giữ lấy đi mua đồ ăn ngon, đừng có đến làm phiền tôi nữa, tôi cúp máy"
Trên mạng có rất nhiều các chủ thớt tâm linh canh gà, cuối cùng sẽ nói cho hắn biết, tự yêu lấy bản thân mình có bao nhiêu trọng yếu.
Tô Lương sống nhiều năm như vậy, thực hiện được điều này, duy nhất chỉ có một người, chính là A Yên.....Không, không thể nói như vậy, cô chính là đối với đám tiểu tùy tùng ở trường học kia, so với mọi người đều ôn nhu hơn vài phần.
Đương nhiên cũng có rất ít khi, cũng sẽ đối hắn quan tâm.
"Sao đang yên đang lành, độ hảo cảm lại rơi xuống còn ,? Tôi gần đây có đắc tội gì với anh sao?"
Người phụ nữ kia thỉnh thoảng sẽ đột nhiên hỏi hắn câu đó, sau đó đi tới bên tường, cúi người xuống đánh giá hắn một hồi lâu, mãi đến tận khi hắn không nhin được đỏ mặt tai hồng, xấu hổ mà rời đi ánh mắt, cô sẽ cúi xuống mớn trớn trán hắn, như chuồn chuồn đạp nước nhẹ hôn hắn, xong đó liền rời đi
" rồi, ngủ ngon"
Đây...
Bệnh thần kinh.
Ba Phó tổ chức tiệc mừng thọ tuổi, tiệc mừng lại bất ngờ, chỉ tổ chức ở nhà, mà Tô Lương càng bất ngờ chính là, hắn nhận được thiệp mời.
Hắn đi.
Phó trạch thật náo nhiệt, tân khách đầy cửa, bên trong hoa viên là tiệc đứng, người tới người lui qua lại không dứt. Hắn đi xuyên qua dòng người, hướng tới người đàn ông đang từ từ già đi kia. Nhìn đến người kia và mình nét mặt có vài phần tương tự, nhàn nhạt nói một câu "Sinh nhật vui vẻ" đối phương trầm mặc im lặng, cuối cùng vỗ vỗ vai hắn. Đơn giản là một câu nói, một động tác, xem như hòa giải.
Nhiều năm như vậy, hắn và người "Ba" này, lúc thân mật nhất, cũng chỉ đạt được tới mức, người xa lạ có chung huyết thông
Tô Lương vốn định sớm rời khỏi, bỗng nhiên bị một người hầu gọi lại.
"Tô tiên sinh? Phó tiên sinh tại phòng sách lầu hai chờ ngài, mong ngài rời bước chân"
"Là vị nào?"
"Phó đại công tử, Phó Phùng Kỳ"
Bên trong phòng sách, không có ai.
Hơi nóng bốc lên từ chén trà, ví ở trên bàn, áo bành tô của Phó Phùng Kỳ để vắt ở ghế, xem ra là vừa lúc có việc nên đi ra ngoài.
Bên cạnh cái ví da quý báu, có một cái thẻ nho nhỏ. Tô Lương ánh mắt rơi vào mặt tấm thẻ.
Tấm thẻ rất cũ, bút tích đều đã mơ hồ, phảng phất như có người thường dùng tôiy lặp đi lặp lại mà vuốt qua nó, ở góc có một chút dấu vết, nếu nhìn kĩ mới có thể đoán ra được, đó là một dấu son môi.
Phía sau, cửa mở ra. Phó Phùng Kỳ bước lại gần: "Xin lỗi, chờ rất lâu rồi sao?"
Tô Lương quay đầu lại, người đàn ông vẫn như trong kí ức của hắn một dạng, tây trang gọn gàng, khuôn mặt lạnh lùng, trời sinh dáng dấp cao ngạo tựa vương giả. Nhưng hôm nay, hắn đã không còn cảm giác, đối phương cao cao tại thượng, cùng hắn khoảng cách tựa như trời và đất.
Có lẽ, Phó Phùng Kỳ vẫn đang ở đám mây trên cao kia, nhưng hắn đã thoát ra khỏi vũng bùn lầy...
Nghe nói, Phó Phùng Kỳ rời khỏi tập đoàn Phó thị, tự mình lập công ty riêng, bước đầu tuy gian nan bận rộn, nhưng bây giờ cũng đã đi vào quỹ đạo. Hắn vẫn luôn là một người rất có năng lực.
Tô Lương liếc nhìn tấm thẻ. Nam nhân tựa vương tử kia, một đời này thất bại duy nhất, có lẽ là chủ nhân của tấm thẻ này ban tặng.
Phó Phùng Kỳ thuận theo ánh mắt của hắn, nhìn đến tấm danh thiếp bút tích đã mơ hồ, môi hơi mím lại, đem tấm thẻ cất đi, nhàn nhạt nói "Cô ấy, có tốt không?"
Tô Lương biết hắn đang hỏi là ai, liền đáp "Chúng ta ai cũng có thể sống không tốt, chỉ có cô là không thể"
Phó Phùng Kỳ ngẩn ra, rồi thở dài một tiếng.
Tô Lương đối với hắn gật gật đầu, đi ra ngoài.
Phó Phùng Kỳ muốn gặp hắn, chỉ vì người kia có sống tốt hay không. Cần gì phải làm vậy chứ, rõ ràng hắn đã sớm biết đáp án.
Trước khi rời khỏi Phó gia, Tô Lương ngồi ở trong xe nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc... Phó Lộ Bạch.
Mà người phụ nữ ở bên cạnh hắn, không phải là Chu Sở Sở
A Yên đột nhiên biến mất
Tô Lương nhìn câu nói cuối cùng người kia để lại. cái ngày quỷ dị kia, đã chìm ở đáy lòng nhiều năm, cuối cùng cũng lặng lẽ mà mở ra.
Mặc dù không thể tưởng tượng nổi, đến cùng, chắc cũng sẽ không có người nào tin tưởng, nhưng mà hắn tin, đó chính là sự thật.
Mười năm trước, một cái ngày kia, cô gái không do dự đặt mông ngồi gãy chân hắn, ở trước gương trang điểm, đối hắn cười chế nhạo, đã không phải là Hoắc Yên.
Một ngày kia.....Hoắc Yên đã chết rồi.
Mà thay thế cô, là ai đây? Cùng hắn trên giường dưới giường, ở chung mười năm, là ai?
Tô Lương không biết
Câu trả lời, mãi mãi là một câu đố.
Tô Lương vẫn ở phòng tập thể hình trại giảm béo làm huấn luyện viên.
Có lúc, có một nữ sinh vừa mới chuyển đến trường học, bởi vì không chịu được áp lực. sẽ một mình ngồi trong góc, uất ức mà lau nước mắt, hắn nhìn thấy, đi tới đưa tới một tờ giấy.
"Sẽ tốt đẹp thôi" Hắn nghe thấy thanh âm của chính mình nói cho nữ sinh "Chịu đựng được, sẽ tốt đẹp thôi!"
Cúi đầu xuống, nhìn gương mặt vương đầy lệ của bé gái, gương mặt bụ bẫm... Hắn trong lòng hoảng hốt, tựa như nhìn thấy nhiều năm trước đây, bóng dáng của một người khác.
Vậy nên, hắn nói lại một lần nữ "Sẽ tốt đẹp thôi!"
Cõi đời này, có quá nhiều sai lầm, đã không còn chỗ để quay đầu lại.
Một hồi sinh tử, một hồi thiện ác. Mà hắn, đem thời gian quãng đời còn lại của mình, giúp những người bị xa lánh, những linh hồn cô độc mà bất lực kia.
Thế giới luôn đối với tôi gây đau thương, tôi báo đáp lại là ôn nhu, ấm ngọt.