Màn sáng qua đi, Lam Hồ Điệp từ trên mặt đất ngồi bật dậy, tựa như phát điên lao thẳng vào hiện trường. Nàng lúc này đã không quan tâm trong đó đã xảy ra chuyện gì nữa, mong muốn duy nhất của nàng bây giờ chỉ đơn giản là được nhìn thấy Lý Thuần Quân, chỉ như vậy thôi.
"Lý Thuần Quân, ngươi đang ở đâu!?"
Lam Hồ Điệp dùng sức cất tiếng kêu gọi, nhưng mãi vẫn chẳng thấy hồi âm. Lần đầu tiên sau từng ấy năm nàng đã bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, cũng như bất lực.
Đợi sau khi cát bụi hoàn toàn lắng xuống, một lão nhân ốm yếu với thân hình tựa như khúc củi mục chậm rãi hiện ra trong mắt Lam Hồ Điệp. Hình thể khổng lồ của Ma Thần đã hoàn toàn bị đòn kiếm kia triệt tiêu, chỉ còn lại người vung kiếm là Lý Thuần Quân với nhân dạng lão nhân già nua đang thẩn thờ ở đó, từ từ cảm nghiệm hương vị của cuối đời.
"Cái giá phải trả là tuổi thọ của ta sao..." Lý Thuần Quân ngẩng cao đầu nhìn trời, ánh mắt đục ngầu, trầm thấp thở dài một hơi: "Ngay cả bản nguyên cũng cạn luôn rồi... Giờ ta đã triệt để tàn phế"