Tối hôm nay Chiêu Dương công chúa đã khóc rất nhiều, cũng khóc rất lâu. Nàng khóc đến tận khi ánh rạng đông ló dạng, khi bản thân đã kiệt sức mới chịu thôi.
Ngắm nhìn đôi mắt đang sưng đỏ của nàng, Lý Thuần Quân bắt đầu cảm thấy có chút đau lòng. Rõ ràng là nàng đang rất muốn ngủ, thế nhưng vì cơn sợ hãi vẫn chưa qua hết, nàng vẫn không dám ngủ.
"Ta mơ mình bị người ta cưỡng hiếp"
Câu nói đầu tiên của nàng sau khi nín khóc tuy yếu ớt nhưng lại rõ ràng, rành mạch, để Lý Thuần Quân ngẩn ra, một lúc lâu vẫn chưa thể hồi thần.
"Ta mơ mình bị nhốt trong một căn ngục tối tăm, toàn thân bị xích sắt trói chặt, thân thể bị treo lơ lửng không chạm đất, y phục bị xé nát, thân thể loã lồ ra cho vô số nam nhân trước mặt lao vào hưởng dụng" Chiêu Dương công chúa lại yếu ớt nói.