Vương Nguyên giờ đã về bên cạnh Lý Thuần Quân, đồng nghĩa với quỹ tích vận mệnh đã bắt đầu chuyển động.
Liệu lần này sẽ có gì thay đổi, vẫn là đau thương hay lại là một kết cục khác tốt đẹp hơn?
Vấn đề này...!Có lẽ chỉ có thời gian mới có thể trả lời.
Sau khi sắp xếp cho những người còn sống tản cư về nơi an toàn, Lý Thuần Quân lại quay qua xử lí chuyện chính sự.
Hắn liên tục tổ chức những cuộc vây quét quy mô lớn, cốt là để nhổ sạch mầm mống của các tổ chức phản loạn đang đóng quân tại đây.
Mà trong khoảng thời gian này, cảm xúc của Lý Thuần Quân cũng đang rất hỗn loạn...!Theo một nghĩa nào đó.
Vì sự có mặt của Vương Nguyên nên cảm xúc của Quân Thiên Tứ cứ liên tục xuất hiện trong đầu hắn, khiến hắn rất khó khống chế cả hành động lẫn suy nghĩ của mình.
Điều này đã khiến cho hiệu suất làm việc của hắn có chỗ suy giảm.
Nhưng quan trọng hơn, việc Quân Thiên Tứ cứ liên tục quấy phá như thế này thật sự rất nguy hiểm.
Bởi vì nếu việc này diễn ra lâu dài, dần dần Lý Thuần Quân sẽ đánh mất bản ngã của mình...!Rồi sau đó, hắn sẽ hoàn toàn bị những cảm xúc kia đồng hoá, trở thành Quân Thiên Tứ thứ hai.
"Giờ mới là thử thách thật sự sao?"
Không chỉ phải hao phí tâm tư chặn đứng sự đồng hoá, Lý Thuần Quân còn phải ngày đêm lo nghĩ đủ thứ chuyện.
Kết quả là chỉ sau đó không lâu, tâm lí của hắn đã bắt đầu có dấu hiệu kiệt quệ.
"Đại thống lĩnh, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta đi...!Người cần phải nghỉ ngơi ngay lập tức, trạng thái của người thật sự quá không ổn"
Trong cuộc hội đàm, những tướng lĩnh chủ chốt khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lý Thuần Quân liền không thể không lo lắng được.
Thế là bọn họ liền nêu ra ý kiến, hi vọng hắn có thể nghỉ ngơi lại sức.
"Không cần đâu" Lý Thuần Quân khoát tay.
"Đại thống lĩnh, xin hãy nghe ta nói" Vị tướng lĩnh kia thành khẩn nói: "Người là người lãnh đạo, không thể thiếu tỉnh táo như vậy được.
Bởi vì một khi người đưa ra phán đoán sai lầm, toàn quân sẽ phải chịu những hậu quả không hề nhỏ..."
"Thế nên, ta nghĩ là..."
Nghe vậy, Lý Thuần Quân liền trầm tư một lúc.
Thú thật, hắn cảm thấy người này nói rất có lí.
Bởi vì một khi đã là một lãnh đạo, hắn nhất định phải luôn giữ trạng thái tỉnh táo sáng suốt, tránh đưa ra những quyết định sai lầm.
Đây là điều tối kỵ.
"Thôi được rồi, ba ngày tiếp theo các ngươi tự giải quyết đi"
Mười vị tướng lĩnh đồng loạt gật đầu, không ai lên tiếng phản biện.
Hội đàm xong xuôi, Lý Thuần Quân liền lẽo đẽo ra phía sau, tìm một nơi ấm áp nằm xuống nghỉ ngơi.
Và cũng ngay lúc đó, Vương Nguyên đã đột ngột xuất hiện chui vào chăn của hắn, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào.
Lý Thuần Quân: "..."
Không chịu nổi.
Nói sao thì nàng cũng không phải Mộ Khuynh Tiên, hắn không đến gần được.
"Quan gia, đã mấy tháng trôi qua kể từ khi ngươi cứu ta về...!Nhưng ta nghĩ mãi vẫn không ra cách nào báo ân ngươi cho thoả đáng, thế nên..." Vương Nguyên vừa nói, vừa chậm rãi thoát y: "Ta muốn...!lấy...!lấy..."
Lý Thuần Quân: "..."
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng trong mắt Lý Thuần Quân lúc này, toàn bộ cơ thể Vương Nguyên đã bị một loại "Ánh sáng thần thánh" che đậy một cách vô cùng triệt để, khiến hắn không thể nhìn thấy một chút xuân quang nào từ trên cơ thể nàng...
Và điều này cũng làm hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.
Biết ngay mà.
"Miễn đi, mau ra ngoài" Lý Thuần Quân mười phần trấn định nói: "Ngươi thân là nữ tử, đừng có tự tiện để lộ tấm thân ngàn vàng ra trước mặt người khác, đặc biệt là nam nhân, biết chưa?"
Nhưng bất kể hắn có nói gì, Vương Nguyên lại tựa như không nghe thấy.
Nàng chủ động vươn tay về phía hắn, ánh mắt nhu tình, miệng cười yểu điệu, có nhìn kiểu gì cũng cảm thấy như nàng đang chào mời.
Lý Thuần Quân: "..."
Hắn thì vẫn bình thường chán, nhưng Quân Thiên Tứ thì đã sớm nổi khùng rồi.
Hết cách, Lý Thuần Quân đành đem chiếc chăn duy nhất bao bọc cơ thể nàng lại, sau đó lại dùng sức tống cổ nàng ra ngoài.
"Mau đi nấu cơm đi, ta không có nhu cầu muốn ngươi phục vụ chuyện này"
Nói xong, Lý Thuần Quân liền chốt chặt cửa ngủ thiu thiu...!Mặc dù khí trời đang có hơi buốt lạnh một chút.
Vương Nguyên: "Hừm~"
Nàng đang rất giận, đúng.
Nhưng nếu đem so với xấu hổ thì chút giận dỗi này chẳng đáng là gì cả!
Để có thể thoát y trước mặt hắn, nàng đã phải dốc hết toàn bộ dũng khí mà mình đã vất vả góp nhặt suốt nhiều tháng trời...!Thế mà hắn ta vẫn có thể bình tĩnh như vậy, nàng thật có chút không hiểu.
Chẳng phải bà bà đã nói nam nhân đều là những sinh vật dâm dục, chỉ cần dâng tới miệng là sẽ không ngần ngại xơi tái sao?
Thế thì tại sao nàng đã tự dâng đến miệng rồi nhưng hắn vẫn không chịu xơi nàng?
Khó chịu.
Nghĩ tới đây, ham muốn trèo cao của Vương Nguyên tức khắc +.
...
...
Sau một giấc ngủ tương đối dài, Lý Thuần Quân đã từ từ tỉnh dậy bởi sự đánh thức của hương vị mỹ thực.
Vốn dĩ hắn đã có thể ngủ tiếp rồi, nhưng cái bụng đói cồn cào đã làm hắn không thể cưỡng lại trước sự hấp dẫn của mỹ thực.
Vừa mở mắt ra, Lý Thuần Quân liền đã nhìn thấy Vương Nguyên đang thuần thục dọn bàn.
Lúc này thì nàng đã mặc lại một bộ y phục vô cùng chỉnh tề cùng kín đáo, không còn bạo gan dụ dỗ hắn như trước nữa.
"Mới học nấu ăn sao?" Lý Thuần Quân nhìn qua bàn ăn một chút rồi hỏi.
"Ân" Vương Nguyên thành thật gật đầu, trông có vẻ rất đắc ý.
Nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này của Vương Nguyên, Quân Thiên Tứ lại bắt đầu quậy phá trong đầu hắn, cứ như thể muốn cướp hồn đoạt xác vậy.
Việc này để Lý Thuần Quân không nhịn được toát hồ hôi lạnh mà ngồi vào bàn.
Thấy Lý Thuần Quân khí sắc bất thường, Vương Nguyên liền không khỏi lo lắng: "Quan gia, ta làm không được tốt sao? Vì sao mặt người lại tái đến như vậy?"
"Không phải, rất ngon, chỉ là...!Cơ thể của ta có vài chỗ không ổn định, cần phải điều dưỡng thêm một chút"
Thấy Lý Thuần Quân không giống như đang nói dối, Vương Nguyên mới thoáng yên tâm được một chút.
Nhưng mà, sự thật là nàng vẫn rất lo cho hắn, vì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn yếu nhược đến như vậy.
Ăn xong bữa cơm, Lý Thuần Quân lại trùm chăn đi ngủ.
Nhưng trước khi vào giấc, hắn đã kịp thời mắng Quân Thiên Tứ một trận rõ to.
Hắn không biết đối phương có nghe thấy hay không, nhưng ít ra thì làm vậy sẽ giúp hắn hả dạ được một chút.
Lối sinh hoạt tương tự vẫn tiếp tục diễn ra, kết quả là sau khi mất khoảng nửa tháng điều dưỡng liên tục, Lý Thuần Quân đã nhanh chóng trở về trạng thái tốt nhất.
Mặc dù kì hạn nghỉ ngơi bị kéo ra rất dài so với dự kiến, nhưng cũng may là những tướng lĩnh thân tính ngoài kia vẫn có thể xoay sở giúp cho hắn.
Mặt khác, sau khi bị Lý Thuần Quân liên tục nguyền rủa nửa tháng trời, dường như Quân Thiên Tứ cũng biết được nên không có quấy phá mãnh liệt như trước nữa.
Còn Vương Nguyên thì...!Thôi đi.
Nàng ta vẫn luôn chủ động tiếp cận hắn.
Khi thì giở trò dụ dỗ, khi thì ôn nhu lấy lòng.
Điều này làm cho Quân Thiên Tứ thường xuyên ở trong trạng thái bạo loạn...!Và đó cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến cho kì nghỉ bị kéo dài thê thảm đến cỡ này.
Mặc dù biết rõ là trước khi trải qua những nỗi đau đến tột cùng đó, tính cách của Vương Nguyên vẫn luôn rất nhí nha nhí nhảnh.
Nhưng mà...!Sự thật là hắn vẫn không cách nào thụ nổi thứ năng lượng khổng lồ này đến từ nàng.
Suy cho cùng, hắn vẫn là Lý Thuần Quân chứ không thật sự là Quân Thiên Tứ.
Trong đoạn cố sự, Quân Thiên Tứ đã bị cảm hoá bởi chính nguồn sức sống vô tận của Vương Nguyên.
Nếu nói Vương Nguyên là người được cứu rỗi bởi kiếm quang của Quân Thiên Tứ...!Vậy thì bản thân Quân Thiên Tứ lại chính là kẻ được cứu rỗi bởi nụ cười của nàng.
Thế nhưng, từ sau khi hạ sinh Quân Bất Hối, nguồn sức sống đó đã dần trở nên ảm đạm...!Và từ đó, số phận của cả hai người liền không còn cách nào cứu vãn hay xoay chuyển được nữa.
Mất nhiều năm quan sát cả đời của Quân Thiên Tứ, Lý Thuần Quân biết rõ tên này muốn gì nhất ở cuộc đời của mình.
Đó rõ ràng không phải là đánh bại Ma Hoàng...!Mà là thứ gì đó giản đơn hơn rất nhiều.
Nhưng mà, cũng vì thể chất của Vương Nguyên nên nó lại trở nên vô cùng khó khăn cùng xa xỉ.
Truyện Cung Đấu
"Xem ra ta phải cậy thế Thần Hoàng để phá cục rồi nhỉ?"
Đây không phải lần đầu tiên hắn nghĩ tới chuyện nương nhờ Thần Hoàng.
Nhưng vì sự xung đột gay gắt giữa hai chủng tộc, hắn vẫn luôn cảm thấy phương án này là bất khả thi.
Bất quá, ít ra thì...!Nó vẫn có tính khả thi hơn so với việc đối địch chọi cứng với Ma Hoàng - Kẻ đã một chưởng vỗ chết Quân Thiên Tứ trong trạng thái toàn thịnh.
"Lại nói, không biết nha đầu kia đã lớn lên hay chưa nhỉ?" Lý Thuần Quân nhéo cằm: "Gần trăm năm không được gặp mặt, cũng không có bất kì tin tức gì...!Hẳn là nàng ta đang rất chuyên tâm tu luyện đi?"
Ban đầu, hắn mạo hiểm giải cứu Thái Linh công chúa cũng chỉ vì để giúp Thần Hoàng có thể an tâm đập Ma Hoàng một trận...!Cơ mà, sự thật là lợi ích khi hắn cứu được công chúa còn lớn hơn thế rất nhiều.
Nhưng chìa khoá để có được lợi ích đó là phải gặp lại Thái Linh công chúa...!Và ai cũng biết rồi, chuyện đó khó đừng hỏi.
Làm gì có chuyện Thần Hoàng lại dám cho con gái ra ngoài ngay sau khi vừa bị bắt cóc cơ chứ?
Đứng trên lập trường một người cha, đó là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, chỉ riêng chuyện đợi đến ngày nàng được thả ra ngoài thôi cũng là một vấn đề không nhỏ rồi.
Bởi vì tuổi thọ của Thần tộc rất lớn nên nhận thức của họ về khái niệm thời gian cũng sẽ rất khác...!Và nhiều khả năng là một trăm năm với họ cũng chỉ sánh ngang với một năm của người bình thường mà thôi.
Nói đến chuyện nương nhờ...!Ân, vẫn khó.
Nghĩ lại thì không có phương án nào là dễ cả! Vì Thần tộc cùng Ma tộc làm gì có chuyện chịu đội trời chung đâu? Thế nên chắc gì Thần tộc đã chịu bảo hộ hắn khỏi một kẻ kinh khủng như Ma Hoàng?
Không ai lại đi chấp nhận hi sinh biết bao sinh mạng của dân tộc chỉ vì một tên ất ơ ngoại lai chọc phải một thế lực kinh khủng khiếp cả!
Thậm chí nếu Lý Thuần Quân là Thần Hoàng mà nói, hắn vẫn sẽ không chút do dự vứt bỏ vị ân nhân kia vì lợi ích của dân tộc...!Dẫu cho việc đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tôn nghiêm...
"Hay là ta chủ động liên hôn với nha đầu đó nhỉ?"
Nếu Lý Thuần Quân trở thành phu quân của Thái Linh công chúa, vấn đề an toàn của hắn liền sẽ được đảm bảo tuyệt đối.
Nghe hợp lí nhỉ?
...
Đùa thôi.
Làm gì có chuyện đó chứ.
Người mà hắn muốn đảm bảo an toàn vốn dĩ là Vương Nguyên chứ không phải hắn.
Mặt khác, vì nhiều nguyên nhân rối rắm, chuyện liên hôn là chuyện không thể nào xảy ra, không bao giờ, một chút cơ hội cũng không có.
"Lại cứ tiếp tục xuôi dòng vận mệnh sao? Luôn cảm thấy chuyện này sẽ không ổn cho lắm".