Sau khi áp đảo Lý Thuần Quân một lúc thì Vương Nguyên đột nhiên lùi ra phía sau, do dự một chút rồi một mình tiến vào trong nhà. Dù nàng không mở miệng nói gì thêm, nhưng hắn cũng đại khái biết được là nàng đang muốn làm cơm tối.
"Không chịu nói gì, có lẽ là giận rồi" Lý Thuần Quân dở khóc dở cười.
Tạm thời có được một chút không gian riêng, Lý Thuần Quân lại lấy bộ bàn ghế ra để ngay ngắn, sau đó lẳng lặng thưởng thức cảnh trời chiều.
So với chiến trường đẫm máu khói lửa, hắn dĩ nhiên sẽ yêu thích phong cảnh này hơn. Thậm chí, có đôi khi hắn còn cảm thấy ba mươi năm nghỉ ngơi là có phần ngắn ngủi, dẫu hắn biết bấy nhiêu đó đã là một nửa của đời người.
Ngồi đợi ánh hoàng hôn buông xuống, Lý Thuần Quân thi thoảng lại thở dài.
Thú thật, trong mấy năm qua hắn cũng suy nghĩ rất nhiều về cách thức để thoát khỏi lòng bàn tay của Ma Hoàng... Nhưng mà, đến tận bây giờ hắn vẫn không nghĩ là việc này có tính khả thi.
Thái Linh công chúa xuất hiện, cam kết bảo hộ hắn là chuyện tốt... Nhưng sự thật là kết quả này vẫn không làm hắn yên tâm thêm được bao nhiêu.