Thục Sơn phái tuy đã phát anh hùng thiếp, nhưng định ngày gặp mặt lại là nửa năm sau.
Không còn cách nào, thời gian của tu giả so với người bình thường dài hơn rất nhiều, tùy tiện bế quan là vài chục năm, đại hội luận võ từ Trúc Cơ kỳ trở xuống trong môn phái đều là mười năm một lần, mà một vài môn phái lớn tổ chức anh kiệt đại hội từ Kim Đan trung kỳ trở xuống, cũng là năm mươi năm mới tổ chức một lần. Phái Thục Sơn căn bản không thể cam đoan anh hùng thiếp phát ra tới được tay tất cả mọi người, Doãn Trường Không đã mất tích gần một năm, Tu Chân giới lại không xảy ra chuyện lớn gì, liền đem thời gian tụ hội kéo dài ra, tận lực mời càng nhiều người đến để thương nghị chuyện này.
Mà sau khi Thục Sơn phát anh hùng thiếp không lâu, liền xảy ra chuyện Lệ gia bị diệt môn. Đối với đại môn phái mà nói, Lệ gia chỉ là một tiểu thế gia không có gì đáng chú ý, chính là thảm án diệt môn lại phát sinh vào khoảng thời gian mấu chốt này, không thể không làm người khác coi trọng. Thục Sơn, Nga Mi, thậm chí là Côn Lôn đang trong lúc nguy cơ đều phái người tới Lệ gia, lại không tìm được bất kỳ đầu mối gì.
Thục Sơn nghĩ muốn tổ chức tụ hội sớm hơn, tiếc rằng anh hùng thiếp đã phát ra, ở trước lúc phát sinh sự kiện đó, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. May mắn là ước chừng còn vài chục ngày nữa là tới ngày tụ hội, rất nhiều tu sĩ chính phái lục tục đến Thục Sơn trước, chờ thêm một chút thời gian hẳn là không xảy ra chuyện gì.
Lệ Tinh Luân cùng Trường Không Trác Ngọc được Nhất Bần chân nhân giấu bên trong Thục Sơn kiếm trận, liền còn lại một mình Nhượng Sầm Sầm, mắt mở trừng trừng mà nhìn Huyết tông chủ của nàng vì Bùi hồ ly mà bỏ rơi nàng, nước mắt liền chảy xuống. Nàng hoa rơi hữu ý, nhưng Huyết tông chủ nước chảy vô tình, một lòng đều đặt trên người Bùi hồ ly, Nhượng Sầm Sầm thật sự rất đau lòng.
Mắt thấy Nhượng Sầm Sầm khóc, Nhất Bần chân nhân ho nhẹ một tiếng, nói với nàng: “Vị tiên tử này trước tiên xin mời vào phái nghỉ tạm, chờ hai người bọn họ xuất quan, ta sẽ phái người thông tri cho ngươi.”
Giao thủ cùng Trường Không Trác Ngọc, Nhất Bần chân nhân cảm giác được Trường Không Trác Ngọc không phải là kẻ xấu, khi giao thủ cũng không có sát khí, chỉ hưng trí bừng bừng khi đánh với cao thủ. Lão lại hỏi ý kiến của người đang cầm anh hùng thiếp – Nhung Giản, biết Trường Không Trác Ngọc đến là bởi vì nghe nói Tu Chân giới phát sinh đại sự nên đặc biệt đến để giúp đỡ, bởi vì trong tay không có anh hùng thiếp, cũng vừa muốn biết một chút về Thục Sơn kiếm trận mới ra hạ sách này, cũng không có ác ý.
Nhượng Sầm Sầm không còn cách nào, chỉ có thể ở lại Thục Sơn phái chờ Trường Không Trác Ngọc, trong lòng đem Bùi hồ ly mắng từ đầu tới chân.
Mà bên trong kiếm trận, Lệ Tinh Luân tiến vào cảnh giới vô cùng huyền diệu.
Hắn tu luyện Lệ gia tâm pháp, kỳ thật nhiều nhất chỉ có thể luyện đến Kim Đan kỳ, trừ khi gặp cơ duyên trời ban, nếu không đến chết cũng không thể tiến vào Nguyên Anh kỳ. Lệ Tinh Luân nghĩ muốn báo thù, nhanh chóng tăng công lực, liền không thể tu luyện tâm pháp nguyên bản (bản gốc).
Cố tình sư phụ mà hắn bái này, công lực của y sâu không lường được, quả thực có thể coi là người mạnh nhất Tu Chân giới, lại cái gì cũng không nhớ rõ, y chỉ biết dùng tâm pháp, lại không thể dạy cho đồ đệ.
May mắn Lệ Tinh Luân là một thiên tài, căn cốt không tầm thường, ngộ tính cũng rất tốt. Khi nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc lấy kiếm phá trận ở Đoạn Hồn cốc, hắn cũng đã hơi có sở ngộ, mà khi Trường Không Trác Ngọc giúp hắn tu luyện, Lệ Tinh Luân đối với con đường mình đi đã có một chút ý tưởng, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa. Cho đến khi vừa rồi nhìn thấy Trường Không Trác Ngọc luận bàn cùng với Nhất Bần chân nhân, tầng cửa sổ vẫn luôn ngăn cách trong lòng hắn liền bị đâm thủng.
Lúc này Lệ Tinh Luân chính là đang lấy một loại công pháp chưa từng xuất hiện qua trong Tu Chân giới tu luyện, hắn quyết định tu luyện công pháp của chính mình, cho dù ngày sau có thể đi tới đâu, đều là do bản thân hắn, Trường Không Trác Ngọc thân là sư phụ, cho dù sau này khôi phục lại ký ức cũng không thể dạy hắn cái gì, chỉ có thể dẫn đường cho hắn.
Sau khi Trường Không Trác Ngọc nghĩ mà sợ xong, liền an tĩnh mà ngồi cạnh Lệ Tinh Luân, nhắm lại hai mắt. Y lúc này đang ở trong Thục Sơn thần trận, lấy thân mình cảm nhận thần trận, sẽ thu được kết quả khác.
Mà sau khi Trường Không Trác Ngọc nhập định, tử thanh song kiếm cũng lặng yên không một tiếng động mà đi đến bên cạnh bọn họ, hai con tử thanh long cọ cọ trên người Trường Không Trác Ngọc vài cái liền tách ra, ngồi xung quanh Lệ Tinh Luân cùng Trường Không Trác Ngọc, đem đuôi rồng thật lớn vây hai người lại, chỉ chừa lại một khoảng nhỏ giữa hai người.
Hai người nhập định nên không nhận thức gì, chính là cảm thấy hấp thu linh khí càng thông thuận hơn, mặt khác lại cảm giác được Thục Sơn kiếm trận mở cánh cửa ra cho hắn, cho phép hắn vào tùy ý thăm dò tinh diệu bên trong Thục Sơn kiếm trận.
Cứ như vậy chừng hơn một tháng, gần đến thời điểm chính đạo tụ hội, Lệ Tinh Luân mở mắt. Mà ngay chớp mắt trước khi hắn thức tỉnh, tử thanh song kiếm lại hóa kiếm bay về trung tâm kiếm trận, lặng lẽ quay lại.
Lệ Tinh Luân mở mắt ra nhìn hai tay mình, không tiếng động mà cười.
Hắn dùng hai mươi năm thời gian mới khó khăn tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, hiện tại lại dùng chưa tới một năm, thế nhưng lại kết đan. Phải biết ở Tu Chân giới, tu giả Trúc Cơ kỳ có thể kết đan, trong trăm người không một người nào có thể, rất nhiều người ở môn phái nhỏ hay tiểu thế gia đều bị vây ở Trúc Cơ kỳ, đến chết vẫn không thể kết đan.
Mà kết đan đối với hắn, lại dễ dàng như vậy.
Khi Lệ Tinh Luân đang trầm tư, đột nhiên nghe được một thanh âm như xa như gần: “Đồ nhi của ta đã kết đan, thực không tồi, tốc độ như vậy, chỉ kém vi sư một chút.”
Có thể tự nhiên mà nói chuyện hoàn toàn không khiêm tốn như vậy, chỉ có thể là sư phụ thích chiếm tiện nghi của hắn Trường Không Trác Ngọc. Chính là thanh âm này là chuyện gì đây? Giống như có người ghé vào tai hắn nói chuyện, lại giống như cách hắn rất xa, xa tới chân trời góc biển.
Lệ Tinh Luân nhìn bên cạnh mình, đã thấy Trường Không Trác Ngọc vậy mà đang ngồi khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, mà hắn lại không phát hiện một chút khí tức gì. Giống như Trường Không Trác Ngọc đã dung nhập vào không gian này, y ở khắp nơi, lại như không ở nơi này.
Trước ánh mắt mở to không thể tin được của Lệ Tinh Luân, Trường Không Trác Ngọc mỉm cười, “Vi sư thừa dịp mấy ngày nay ngươi đột phá, cũng tu luyện một chút, chủ yếu là tu tâm, thu được rất nhiều, tựa hồ đột phá một tầng cảnh giới. Chính là vi sư hẳn đã là thực lực đỉnh cao của Tu Chân giới, lại đột phá nữa chính là độ kiếp, nhưng hiện tại vi sư lại không chút nào có cảm giác thiên kiếp sắp ập tới, cho nên rốt cuộc ta là cảnh giới gì đây?”
Chuyện này Lệ Tinh Luân cũng không thể nói rõ.
“Quên đi, dù sao vi sư cũng rất là lợi hại.” Trường Không Trác Ngọc đứng lên, dường như đột nhiên nhớ ra gì đó, tới gần Lệ Tinh Luân thấp giọng nói, “Vi sư có chuyện nghĩ muốn nói cho ngươi biết.”
Thấy bộ dáng vẻ mặt thần thần bí bí của y, Lệ Tinh Luân cũng nghiêm túc lên, nghiêm túc lắng nghe.
“Vi sư cảm thấy, không chừng ta chính là Doãn Trường Không.” Trường Không Trác Ngọc kiên định mà nói.
Lệ Tinh Luân: “…”
“Thật đó. Ta vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao mình lại thích dùng họ là Trường Không, thì ra đây kỳ thật là tên của ta.” Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt hiểu rõ, “Huyết Thiên Kiếp là nhân vật hai ngàn năm trước, thuộc hạ của hắn ngoại trừ Bách Hoa Môn, còn lại ở Tu Chân giới không còn ai. Chính là ta lại cảm thấy mình có rất nhiều thuộc hạ đang chờ ta trở về ngăn cơn sóng dữ, đây không phải là quá mâu thuẫn sao? Cho nên ta nghĩ, ta tất nhiên chính là Doãn Trường Không, ngươi xem, thời gian cũng rất phù hợp.”
Côn Lôn thần trận bị phá, Doãn Trường Không mất tích, sau đó không lâu Lệ Tinh Luân rớt xuống vách đá, gặp Trường Không Trác Ngọc vừa mới tỉnh lại.
Tựa hồ quả thực có chút hợp lí, người bình thường nói không chừng sẽ tin.
Tiếc là Lệ Tinh Luân vô cùng hiểu trong đầu Trường Không Trác Ngọc ùn ùn thoại bản, hắn lập tức phản bác nói: “Nhưng chuyện sư phụ là Huyết Thiên Kiếp, đã có Bách Hoa Môn chứng thực. Còn nữa, Doãn Trường Không lại không phải là kiếm tu, sư phụ lại có thể không phân cao thấp kiếm đạo với Thục Sơn chưởng môn thì giải thích thế nào?”
Doãn Trường Không là người nói năng thận trọng, không chỉ là chưởng môn phái Côn Lôn, còn là người đứng đầu chính đạo. Nếu nói Trường Không Trác Ngọc là Doãn Trường Không, Lệ Tinh Luân thà rằng tin y là Huyết Thiên Kiếp.
“Vi sư không có phủ nhận chuyện ta là Huyết Thiên Kiếp nha.” Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt đúng lý hợp tình mà nói, “Tuổi của Doãn Trường Không còn chưa tới một ngàn, mà Huyết Thiên Kiếp lại biến mất một ngàn năm, hoàn toàn có thể là cùng một người!”
Lệ Tinh Luân lần đầu tiên nghe được Ma đạo tông chủ và người đứng đầu chính đạo lại là cùng một người, sợ tới ngây người, hoàn toàn không biết nên phản bác như thế nào.
Trường Không Trác Ngọc càng nói lại càng cảm thấy sự việc chính là như thế, “Kỳ thật cái này có thể nhìn ra được từ tính cách của Huyết Thiên Kiếp, hắn mặc dù là ma tu, nhưng lại xông vào Côn Lôn thần trận, đây đại biểu cho hắn luôn hướng về Côn Lôn. Hắn phá trận xông ra, cũng không làm thương tổn một cọng cây ngọn cỏ của Côn Lôn phái, ngược lại đánh lên Hám Thiên Phong (tổng đàn Ma đạo), trực tiếp thu phục toàn bộ Ma đạo lên làm Ma tông tông chủ, đại biểu hắn có tâm che chở Côn Lôn. Sau khi hắn lên làm Ma tông tông chủ, không chỉ không tấn công chính đạo khơi ra chính ma đại chiến, ngược lại quản thúc Ma đạo, không cho bọn họ làm xằng làm bậy, bảo vệ Tu Chân giới ngàn năm ổn định, này đại biểu hắn tuy rằng thân ở Ma đạo, nhưng tâm luôn bảo vệ chính đạo!”
Lệ Tinh Luân nghe đến ngây người, sư phụ ngươi mà nói những lời này trước mặt Nhượng Sầm Sầm, nàng sẽ thả rắn ra cắn ngươi.
Nhưng mà Trường Không Trác Ngọc vẫn còn phân tích thêm: “Rõ ràng hắn là người thiện lương chính nghĩa như vậy, nhưng hắn cũng là Ma tu, cho dù công lực có cao thâm bao nhiêu, đều không có khả năng bái nhập Côn Lôn, Huyết Thiên Kiếp đi khắp Tu Chân giới, tìm mọi biện pháp có thể từ ma đạo nhập vào chính đạo, cuối cùng lúc trước khi phi thăng, dùng phép thần thông để chuyển thế, trở thành Doãn Trường Không.
Ngươi xem cuộc đời của Doãn Trường Không, hai mươi tuổi lên Trúc Cơ kỳ, năm mươi tuổi kết đan, một trăm tuổi Nguyên Anh, bốn trăm tuổi liền tới Đại Thừa kỳ, trở thành chưởng môn Côn Lôn. Khi hắn trở thành chưởng môn, đúng là Huyết Thiên Kiếp mất tích hơn trăm năm, lúc ấy ma đạo bành trướng, chính ma đại chiến rất khủng khiếp, ma đạo đánh cho chính đạo liên tiếp lui về. Sau khi Doãn Trường Không lên làm chưởng môn, ngăn cơn sóng dữ, mang theo chính đạo bị đánh gần như tan nát, trong vòng một trăm năm đem ma đạo đánh đến thất linh bát lạt, cuối cùng chỉ có thể rút đầu về Hám Thiên phong không ra ngoài, đổi được năm trăm năm yên tĩnh của Tu Chân giới. Người có bản lĩnh như vậy, nếu không phải kiếp trước là đại nhân vật, làm sao có thể giống như nhân vật chính trong miệng thuyết thư (người kể chuyện ở tửu lâu), một đường thuận buồm xuôi gió mà đạt tới trình độ đó? Hắn tất nhiên là Huyết Thiên Kiếp chuyển thế!”
Thất linh bát lạt: bảy rơi, tám rụng. Ý là đánh ma đạo tới thất bại te tua chạy vể ổ đó.
Lợi hại lợi hại, Lệ Tinh Luân gần như bị thuyết phục, sư phụ hắn sau khi vào Thục Sơn kiếm trận, ý tưởng càng có lý có căn cứ.
“Mà vi sư… Cũng chính là Doãn Trường Không, tại sau khi Côn Lôn thần trận bị địch nhân thần bí phá, gặp tử kiếp, cuối cùng ngã xuống Đoạn Hồn cốc, lịch kiếp vong tình. Ai biết trong họa lại được phúc, lần quên này, ngược lại làm vi sư nhớ tới chuyện cũ kiếp trước, không chỉ có được pháp lực của Doãn Trường Không, còn nhớ lại công pháp khi còn là Huyết Thiên Kiếp, có thể nói chính là người chính – ma song tu duy nhất trong thiên hạ!”
Lịch kiếp vong tình: độ kiếp phi thăng, quên hết chuyện cũ.
Trường Không Trác Ngọc vừa nói vừa sờ bên hông, lại sờ không được cái gì, lúc này mới nhớ tới cây quạt của mình đã hóa thành tro bụi, hèn chi cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì, liền dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Lệ Tinh Luân.
Lệ Tinh Luân cũng không còn tiền, cây quạt kia là do mình liều mạng chép sách mua được. Bị Trường Không Trác Ngọc lấy sử dụng như pháp bảo, gây sức ép hủy mất nó, hiện tại lại nhìn hắn như vậy, chẳng lẽ còn muốn hắn đi chép sách?
Lệ Tinh Luân chỉ cảm thấy mình bị tiểu yêu tinh sư phụ này ép khô. (:v tiểu yêu tinh)[Tiểu yêu tinh khó chìu a~]
Không không không, trọng điểm không phải là chuyện này, trọng điểm là bây giờ Trường Không Trác Ngọc còn một lòng cho rằng mình chính là Doãn Trường Không, lại muốn tham gia chính đạo tụ hội, đến lúc đó y nói với người Côn Lôn phái mình là Doãn Trường Không, vậy hai sư đồ bọn họ sẽ bị toàn bộ chính đạo đuổi giết.
Vì thế Lệ Tinh Luân liền vội vàng kéo Trường Không Trác Ngọc đang hưng trí bừng bừng muốn đi tìm Côn Lôn phái nhận thân, khuyên nhủ: “Sư phụ, ngươi còn nhớ rõ thời điểm ngươi bị đánh rơi xuống Đoạn Hồn cốc, là do ai làm sao? Là ai có thể phá Côn Lôn thần trận dưới sự bảo vệ của ngươi?”
Trường Không Trác Ngọc: “…”
“Có thể chiến thắng được người đệ nhất thiên hạ là ngươi, thực lực có thể đáng sợ tới mức nào?”
Trường Không Trác Ngọc: “…”
“Ta cảm thấy người như vậy căn bản không tồn tại a!” Lệ Tinh Luân thấy Trường Không Trác Ngọc vừa nghe mình bị đánh bại liền ủ rũ, lập tức chuyển hướng câu chuyện: “Cho nên ngươi khẳng định không phải là Doãn Trường Không ngay cả cái trận pháp cũng không bảo vệ được, sư phụ ta lợi hại hơn nhiều!”
Trường Không Trác Ngọc rốt cuộc cao hứng lên được một chút, y gật gật đầu nói: “Đồ nhi nói cũng rất có lý, vậy trong đó chắc là có ẩn tình. Mặc kệ vi sư có phải là Doãn Trường Không hay không, trước khi tìm ra được chân tướng, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Đúng vậy.” Lệ Tinh Luân tâm bị treo lên rốt cuộc được thả xuống, “Sư phụ, đại hội chính đạo hẳn là còn chưa bắt đầu, chúng ta nhanh đi Thục Sơn.”
Lệ Tinh Luân thủy chung nhớ mong chuyện Lệ gia bị diệt môn, cũng hy vọng có thể tra được đầu mối, đại hội chính đạo lần này, hắn nhất định phải tham gia.
“Đúng vậy.” Trường Không Trác Ngọc gật gật đầu, “Ta thấy mấy ngày nay linh khí Thục Sơn có biến hóa, tựa hồ có không ít đại nhân vật tới. May mà đồ nhi ngươi vừa vặn đột phá Kim Đan kỳ, nếu không ngay cả tư cách vào cửa cũng không có.”
Chuyện lần này không giống như năm mươi năm luận võ một lần, loại thương nghị này là hội nghị đại sự, đệ tử thấp như Trúc Cơ kỳ, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, nào có tư cách tiến vào trong. Cho dù Trường Không Trác Ngọc muốn mang Lệ Tinh Luân vào, chỉ sợ người ngoài cũng sẽ không đồng ý. Nhưng Lệ Tinh Luân lên Kim Đan kỳ, cộng thêm Trường Không Trác Ngọc có thực lực ít nhất là Đại Thừa kỳ, tất nhiên có thể dẫn hắn tiến vào trong.
“Cũng đỡ cho ta khỏi phải cùng cao thủ các môn phái khác vung tay đánh nhau, quá phiền toái.” Trường Không Trác Ngọc nói.
Lệ Tinh Luân hơi hơi sửng sốt, “Ý của sư phụ là, cho dù ta là Trúc Cơ kỳ, ngươi cũng muốn mang ta vào sao?”
“Đây là tất nhiên.” Trường Không Trác Ngọc thản nhiên gật đầu, “Ngươi muốn vào đó điều tra một chút chuyện đi?”
Lúc này Trường Không Trác Ngọc lại đặc biệt biết săn sóc, y cũng không trực tiếp nhắc tới chuyện Lệ gia bị diệt môn, mà mơ hồ nói.
Lệ Tinh Luân trong mắt hiện lên một tia mềm mại.bg-ssp-{height:px}
Trường Không Trác Ngọc nói chuyện vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến độ đúng lý hợp tình. Y nói “Ngươi là đồ đệ của ta ta đương nhiên muốn che chở ngươi” cùng “Ta đương nhiên là người đệ nhất thiên hạ” ngữ khí giống nhau như đúc, không có ban ân không có ngạo mạn, giống như ở trong mắt y, những điều này đều là thiên kinh địa nghĩa, giống như thiên yếu hạ vũ vậy.
Thiên kinh địa nghĩa: chuyện tất nhiên.
Thiên yếu hạ vũ (天要下雨): trời đổ cơn mưa, na ná như thiên kinh địa nghĩa.
Thản nhiên đến có chút đáng yêu.
Lệ Tinh Luân âm thầm đem phần cảm động này ghi tạc vào lòng, không nói ra miệng. Trường Không Trác Ngọc khi nói ra những lời này, chưa từng trông đợi Lệ Tinh Luân sẽ vì báo ân y mà làm bất kỳ chuyện gì, y chỉ đơn thuần cảm thấy đây là việc mình phải làm, sư phụ đối tốt với đồ nhi là chuyện tất nhiên. Nói cảm tạ vào thời điểm này, đối với Trường Không Trác Ngọc là một loại vũ nhục, làm y trở thành loại người vì muốn Lệ Tinh Luân cảm tạ nên mới làm như vậy.
Ghi tạc trong lòng là được rồi.
“Ta đột phá, vẫn là lĩnh ngộ được không ít chuyện.” Lệ Tinh Luân vươn tay, tự nhiên mà kéo chặt tay Trường Không Trác Ngọc.
“Tốt lắm.” Trường Không Trác Ngọc không hề gì mà nói, “Đánh một trận cũng không có gì ghê gớm, chính là ta dù sao cũng là người đứng đầu chính đạo, sau này khôi phục thân phận, nhớ tới mình đã từng cùng chưởng môn các đại môn phái đánh nhau, sẽ rất xấu hổ.”
Biết rằng Trường Không Trác Ngọc còn chưa quên đi suy nghĩ mình là Doãn Trường Không, Lệ Tinh Luân thật sự là vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Sư phụ, vừa rồi ngươi nói mấy ngày nay cảm giác được linh khí Thục Sơn biến hóa… Chúng ta không phải là đang ở bên trong pháp trận sao? Hơn nữa ngươi nhập định, như thế nào cảm nhận được?”
“Thần thức của vi sư mấy ngày nay đã cùng Thục Sơn kiếm trận hòa thành một thể, Thục Sơn kiếm trận vừa là ta, ta vừa là kiếm trận, hiện tại cho dù là người Thục Sơn phái, cũng không hiểu kiếm trận bằng ta.” Trường Không Trác Ngọc nói, “Vì vậy vi sư mới dám ở trong kiếm trận nói ra bí mật thân phận ta, việc này người bên ngoài sẽ không biết.”
“Như vậy rất tốt.” Lệ Tinh Luân yên tâm gật đầu, ít nhất thời điểm bọn họ thoát khỏi Thục Sơn phái, kiếm trận sẽ không ngăn cản bọn họ.
Có lẽ vừa mới lên Kim Đan kỳ, Lệ Tinh Luân vẫn còn nhận thức một chút về thiên địa linh khí, hắn cảm thấy đại hội Thục Sơn lần này, sư đồ hai người bọn họ có khả năng sẽ chịu một chút đau khổ.
Hẳn là sẽ không xảy ra đại sự gì, Lệ Tinh Luân tự an ủi mình.
Hai người chuẩn bị xong xuôi, liền dắt tay nhau ra khỏi kiếm trận.
Mà lúc này không ít đại nhân vật đã đến Thục Sơn, Trường Không Trác Ngọc vừa ra khỏi kiếm trận, lập tức có vô số người cảm thấy được khác thường.
Mà bên cạnh y Lệ Tinh Luân cảm giác mình bị nhìn chằm chằm.
Đây là một loại khí thế, giống như Thái Sơn đè ép, ép tới ngươi không thể thở nổi, lại giống như đang gác kiếm trên cổ, hơi nhúc nhích một chút sẽ chảy máu. Khí tức này sắc bén lại đáng sợ, nghiền áp mọi người trên Thục Sơn phái. Nhượng Sầm Sầm đang sinh hờn dỗi ở trong phòng cảm nhận được khí tức này nhãn thần liền sáng lên, lập tức lao ra khỏi phòng, hướng về phía khí tức kia chạy tới.
Này nhất định là khí thế của Huyết tông chủ, so với ngày đó ở Bách Hoa Môn còn mạnh hơn!
Cảm giác được vài đạo thần thức đang thăm dò, Trường Không Trác Ngọc lúc này mới nhớ tới mình đã ra khỏi kiếm trận, khí thế phát ra, nhất định phải thu liễm lại một chút, nếu không những người công lực thấp sẽ chịu không nổi.
Vì thế y liền thu liễm khí tức, nháy mắt liền trở thành người thường ngay cả một chút linh khí cũng không có.
Trường Không Trác Ngọc cho dù đã thu liễm khí tức, cũng có thể đủ làm cho mắt mọi người sáng lên, liếc mắt một cái liền nhìn ra y là cao thủ. Nhưng y hiện tại, chỉ cần y nguyện ý, cho dù có tuyệt thế dung tư, chỉ cần y muốn người khác không nhìn y, mọi người liền cứ thế mà xem nhẹ y.
Tuyệt thế dung tư: tư thế, nhan sắc số thiên hạ. Ở chương trước có nói nhan sắc của sư phụ có thể mê hoặc người thường nhưng với người tu chân và người có tâm kiên định thì rất khó, nhưng giờ thì ảnh đã lên một tầm cao mới.
Có thể nói, sau khi tu luyện trong kiếm trận, cảnh giới của Trường Không Trác Ngọc quả thật tăng lên.
Đây là chuyện vô cùng đáng sợ, tu chân càng về sau tiến cảnh càng chậm, đến Đại Thừa kỳ, có khả năng cho dù mấy trăm năm cũng không tiến cảnh được gì. Mà Trường Không Trác Ngọc đã ở đỉnh cao cảnh giới như vậy, cơ hồ không có khả năng lên được nữa, nhưng y lại có thể ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tiến đến cảnh giới mà tu giả bình thường không thể tưởng tượng được.
Trong mắt Lệ Tinh Luân, nhìn không ra được thực lực của Trường Không Trác Ngọc. Nhưng là hắn cảm giác được, tâm trí của Trường Không Trác Ngọc không có trệ tắc(chậm, bế tắc), giống như y muốn, liền có thể tăng lên một tầng cảnh giới.
Người như vậy, thực sự chỉ là một tu giả bình thường?
Lệ Tinh Luân vẫn luôn tin tưởng, Trường Không Trác Ngọc chắc chắn là một đại nhân vật. Nhưng hắn tuyệt đối không cho rằng sư phụ của mình là Huyết Thiên Kiếp hoặc là Doãn Trường Không, hai người này nhiều nhất cũng chỉ là đỉnh núi của Tu Chân giới, mà Trường Không Trác Ngọc, rõ ràng là đã tới cảnh giới cao siêu của Tu Chân giới.
Đến cùng y là người như thế nào?
Mang theo nghi vấn như vậy, Lệ Tinh Luân cùng Trường Không Trác Ngọc ở dưới vô số thần thức đang thăm dò, đi về phía Thục Sơn chính điện. Mới vừa bước lên bậc đá, Nhượng Sầm Sầm liền vội vàng chạy đến, bộ dáng muốn ôm lại không dám ôm, dừng lại nhìn hai người họ bộ dáng ủy khuất, nói: “Trường Không công tử xuất quan thực sự quá tốt, Sầm Sầm rất nhớ ngài.”
Đối mặt với vẻ mặt thắm thiết của nàng, Trường Không Trác Ngọc khó có được mà đáp lại một lần, y ngẩng đầu nhu nhu(xoa xoa) tóc nàng, ôn nhu nói: “Sầm Sầm, bản tôn tu luyện luôn luôn tùy tâm, gặp được kiếp số, có thể qua liền qua, không nghĩ nhiều, cũng không cần thực sự quyết tâm cắt đứt đoạn hồng trần. Con đường tu chân rất dài, nếu phải làm một người lãnh tâm lãnh tình cô đơn, còn không bằng vĩnh viễn cũng không bước vào.”
qt viết là cắt đứt đoạn tóc đen, t không hiểu lắm nhưng t đoán là cắt tóc đen như là đoạn tuyệt tình duyên. Không biết có ổn không nữa.
“Công tử…” Mắt Nhượng Sầm Sầm sáng lên, chẳng lẽ Huyết tông chủ đây là đang đáp lại tình cảm của nàng sao?
“Nhưng,” Trường Không Trác Ngọc thản nhiên nói, “Ta không phải là kiếp số của ngươi, chỉ là nhất thời mê luyến thôi, sẽ có ngày ngươi gặp được kiếp số của mình. Đến lúc đó, nếu ngươi cảm thấy ngọt ngào, liền đi theo con đường của ngươi; nếu là cảm thấy thống khổ khó khăn, có thể tìm đến bản tôn, bản tôn sẽ giúp ngươi một tay.”
Nói xong liền thu tay đi về phía trước, không lại liếc mắt nhìn Nhượng Sầm Sầm.
Nhượng Sầm Sầm chỉ cảm thấy một trận mất mát, trống rỗng đến không biết làm sao. Nàng từ mười tám tuổi sau khi nhìn thấy bức họa kia, trái tim liền đặt trên người Huyết Thiên Kiếp, đọc ngọc giản Bách Hoa Môn lưu lại, lén đến Trung Nguyên nghe truyền thuyết trước kia của Huyết Thiên Kiếp, chỉ nghĩ nếu lúc còn sống có thể nhìn thấy mặt của Huyết tông chủ, cuộc đời này coi như sống không uổng.
Mà hiện tại, nàng gặp được Huyết tông chủ, lại có thể may mắn đi theo thời gian dài như vậy, nàng không hề rời khỏi tông chủ. Hiện tại tông chủ nói như vậy, nàng cảm thấy cuộc đời này không còn ý nghĩa gì.
“Chớ quên, ngươi là thánh nữ Miêu tộc, môn chủ Bách Hoa Môn.” Trường Không Trác Ngọc truyền âm nói, “Bách Hoa Môn không chính không tà, không tham dự trận chiến giữa chính ma. Ngươi lại bởi vì ta mà đến đại hội chính đạo, chẳng lẽ muốn vì chuyện này mà bị ma đạo đuổi giết? Mấy ngày này ngươi hãy ở trong phòng tu luyện, không cần tham gia đại hội, sau khi tụ hội kết thúc, ta đưa ngươi trở về Bách Hoa Môn, từ nay về sau ngươi ở Bách Hoa Môn đóng cửa không ra ngoài, không cần tham gia bất luận trận đánh nào của chính ma, cho đến khi kiếp nạn của nhân gian chấm dứt.”
“Huyết tông chủ…” Nhượng Sầm Sầm trong lòng vui vẻ, thì ra Huyết tông chủ là quan tâm nàng. (cho một gậy tặng một cục đường a~ hảo thính)
Nàng gật đầu, lau nước mắt, chạy thật nhanh về phòng, chậm rãi lĩnh hội sự quan tâm của Huyết tông chủ đối với nàng.
Lệ Tinh Luân: “…”
Hắn nắm tay Trường Không Trác Ngọc, âm thầm viết vài chữ.
Trường Không Trác Ngọc liền truyền âm nói: “Đồ nhi, vi sư đối với Nhượng môn chủ thẹn trong lòng, cũng không muốn cuốn bọn họ vào trong vòng phân tranh này, tuy rằng thực tiếc, vẫn là nên đưa nàng trở về.”
Lệ Tinh Luân hiểu rõ ý của y, chỉ vì ngân lượng và linh thạch, lại đem Nhượng Sầm Sầm đi vào chính đạo đại hội quả thực rất không ổn. Chính là đưa nàng đi rồi thì thật tiếc, túi tiền đi rồi, sư đồ bọn họ một đường kế tiếp sẽ túng quẫn qua ngày.
Không đúng, túng quẫn chỉ có hắn, Trường Không Trác Ngọc căn bản không biết hai chữ tiết kiệm viết như thế nào.
Nghĩ tới đây, Lệ Tinh Luân thực sự muốn ngay lập tức làm thật nhiều con rối đi xuống núi kiếm tiền cho bọn họ, hiện tại hắn là Kim Đan kỳ, có thể chế tạo một số con rối bình thường.
Trong lúc đang cân nhắc, hai người đã vào Thục Sơn chính điện, dọc theo đường đi chỉ có thần thức thăm dò, lại không có người nào tự mình tiến đến. Chuyện này cũng là bình thường, đều là cao thủ các môn phái, thân phận đặc biệt, sẽ không tùy tiện xuất hiện như vậy.
Bọn họ tiến vào chính điện liền nhìn thấy Nhất Bần chân nhân cầm trong tay phất trần, lão đối Trường Không Trác Ngọc chắp tay nói: “Mấy ngày không gặp, đạo hữu thế nhưng lại có đột phá, cách đại đạo không xa, thực sự là đáng mừng.”
“Đạo không có giới hạn, tại hạ chỉ vừa mới nhập môn thôi.” Trường Không Trác Ngọc khiêm tốn nói.
Ở trước mặt Nhượng Sầm Sầm, y có thể tự xưng bản tôn, nhưng ở trước mặt Nhất Bần chân nhân cũng là một cao thủ Đại Thừa kỳ, y vẫn phải khiêm tốn.
Trong thời gian một nén hương ngắn ngủi, Trường Không Trác Ngọc ở trước mặt Lệ Tinh Luân trình diễn thiên nhân hợp nhất thần bí cao thủ, tiên phong đạo cốt, người thuyết thư, ma đạo tông chủ mặt lạnh tâm nóng cùng với chính đạo cao thủ Nhất Bần chân nhân nói chuyện khiêm tốn hữu lễ, quá trình biến hóa này thực sự là làm Lệ Tinh Luân hoa cả mắt, chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian nhập định tu luyện này, tựa hồ không chỉ là cảnh giới của Trường Không Trác Ngọc tăng lên, mà diễn xuất cũng tăng lên rất nhiều.
Nhất Bần chân nhân mời Trường Không Trác Ngọc lên ghế trên (ghế vip đó) ngồi, mà Lệ Tinh Luân đứng ở phía sau y, không có chỗ ngồi.
“Đại hội bắt đầu vào ba ngày sau, mời đạo hữu vào phòng chính nghỉ ngơi, đến lúc đó cùng mọi người thương nghị đại kế diệt ma.” Nhất Bần chân nhân nói.
“Đây là tất nhiên.” Trường Không Trác Ngọc gật đầu nói, “Kiếp nạn nhân gian, mọi người đều có trách nhiệm, tại hạ tất nhiên sẽ dốc toàn lực.”
“Đạo hữu quả nhiên là tâm đặt ở nhân sinh, bần đạo hổ thẹn. Lấy tu vi của đạo hữu, ba ngày sau ngồi thủ tọa (ghế vip nhứt á)cũng không quá đáng, chính là… Bần đạo thân là chưởng môn Thục Sơn, còn cần suy xét nhiều chuyện vặt vãnh. Không biết Trường Không đạo hữu rốt cuộc là thân phận gì, có phải hay không là ẩn sĩ cao nhân Tu Chân giới? Có thể hay không nói cho bần đạo, như vậy ba ngày sau tổ chức đại hội, bần đạo cũng có thể sắp xếp tốt chỗ ngồi.”
Tới đều là những đại nhân vật có uy tín có danh dự, chỗ ngồi phải sắp xếp tốt a!
Nghe được Nhất Bần chân nhân nói như vậy, Lệ Tinh Luân trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn, hắn nghĩ muốn ngăn cản, lại không kịp rồi.
Chỉ nghe thấy Trường Không Trác Ngọc nói rằng: “Ta cùng Nhất Bần chân nhân chí lớn gặp nhau, tự nhiên không nên giấu diếm thân phận ta. Thực không dám giấu diếm, tại hạ Huyết Thiên Kiếp, tuy là tu ma, nhưng tâm hướng chính đạo. Ta tới tham gia sự kiện lần này nguyên nhân chủ yếu là muốn thể hiện thái độ, ta nhất định sẽ áp chế ma đạo, dẫn dắt ma đạo cùng chính đạo cùng nhau chống đỡ kiếp nạn nhân gian.”
Lệ Tinh Luân: “…”
Thôi xong, bọn họ sẽ bị toàn bộ tu sĩ chính đạo đuổi giết.
Tiểu Hà Tử: T muốn ôm đầu khóc rống cho Tiểu Tinh quá man, quá đau bi rồi. Vậy mới nói yêu là đau khổ nha~ Chương này hảo dài nha~ . words, mị quá cmn trâu.